"Vậy tiền bối nói những việc này với ta là có ý gì?"
"Mang tin tức chất tôn nhi của thành chủ bị nhốt tới, bản tọa coi như không phụ sự nhờ vả. Nói rõ dự định liên minh của thành chủ thành Vạn Thông, bản tọa cũng không tính vi phạm lời hứa của mình với hắn. Đến nỗi giải quyết như thế nào, đó là chuyện của thành chủ."
Tả Viên Dung tỏ vẻ không để ý lắm. Nếu Cố Phù Du không hiểu biết hắn, sẽ phải nghĩ hắn là không tin, nhưng có những lời trước kia của Tả Thiều Đức, nàng liền biết Tả Viên Dung đây là việc không liên quan đến mình, thảnh thơi thảnh thơi.
Tả Viên Dung nói: "Xong việc ta sẽ phái người truyền tin về Tam Thập Tam Trọng Thiên, tin tưởng tông chủ có thể xử lý công bằng, nếu sự tình kết thúc, tiền bối có công lao, tông chủ tự sẽ hậu tạ."
Cố Phù Du cười không tỏ ý kiến, kiều chân điểm điểm. Trái tim của Tả Viên Dung cũng lắc lư theo, thân thể tiến gần về phía Cố Phù Du. Cố Phù Du không nói lời nào, trong hội đường liền vô cùng yên tĩnh. Trong lòng Tả Viên Dung ngứa ngáy khó nhịn, không muốn để nàng đi nhanh như vậy, tìm lời để đàm luận nói chuyện nhiều với nàng, giọng nói khàn khàn: "Tiền bối cảm thấy ta xử lý như thế nào?"
Cố Phù Du ngả người ra sau, chống khuỷu tay vào tay vịn bên kia, dựa gò má, cười nói: "Bản tọa chỉ là người ngoài, món nợ rối loạn của Tả gia các ngươi, không đến phiên bản tọa tới quản."
"Lời ở đâu vậy." Tả Viên Dung chống hai tay lên tay vịn. Tay phải Cố Phù Du đặt ở trên tay vịn, liền rơi vào giữa hai tay hắn. "Tiền bối là khách quý của Tả gia ta, cho dù đi tới đâu, đều phải phụng dưỡng cẩn thận..."
Tả Viên Dung nói chuyện, một cái tay đã chậm rãi đặt lên mu bàn tay của Cố Phù Du: "Nếu tiền bối nguyện ý, không chỉ có thể làm khách quý của Tả gia ta, còn có thể làm chủ nhân của Tả gia ta."
Cố Phù Du nhìn chằm chằm tay của hắn, ánh mắt lạnh lùng, lại chưa rút tay phải mình về, chỉ mỉm cười: "Thành chủ hồ đồ rồi, chủ nhân của Tả gia ngươi chính là Tả Nhạc Chi."
Tả Viên Dung nói: "Ồ. Hồ đồ, Tam Thập Tam Trọng Thiên ta nói không tính, nhưng bên trong thành Bạch Lộc này, ta làm chuẩn được."
"Làm chủ nhân của thành Bạch Lộc này?" Cố Phù Du nói: "Có mấy phần ý tứ."
Ánh mắt Tả Viên Dung có chút nóng rực, nhìn thẳng vào Cố Phù Du. Cố Phù Du dùng ngón trỏ điểm huyệt thái dương, nhắm mắt suy nghĩ, bởi vì nàng quay đầu đi chỗ khác, lộ ra chiếc cổ nhỏ dài trắng nõn, vân da bên cổ nghiêng về sau gáy. Tả Viên Dung nuốt nước bọt, thần hồn đều trôi đi.
Hắn thân là người đứng đầu một thành, nhìn thấy vô số mỹ nữ, cũng chưa bao giờ thiếu nữ nhân, đáng tiếc trên thế gian này Thanh Loan tộc vẻ ngoài xinh đẹp nhất, Long tộc vẻ ngoài khôi ngô nhất, hắn thèm nhỏ dãi đã lâu, không chiếm được, càng không chiếm được, càng thèm. Hắn cũng đã gặp qua không ít Thanh Loan tộc. Con Thanh Loan này là tư sắc đẹp nhất hắn từng gặp qua, gánh được hai chữ "vô song", khiến hắn không thể chịu nổi sắc tâm.
Cố Phù Du mở to mắt, cười duyên với Tả Viên Dung: "Nhưng thành Bạch Lộc này quá nhỏ. Thành chủ, bản tọa không phải người không hiểu chuyện đời. Nếu như làm chủ nhân, bản tọa thật ra càng muốn làm chủ nhân của Tam Thập Tam Trọng Thiên."
Tả Viên Dung cười nói: "Tiền bối không biết, chất nhi kia của ta ngồi trên bảo tọa ở Ly Hận Thiên, nhưng ngồi cũng không yên ổn. Tiền bối mới từ thành Vạn Thông đến, mang đến tin tức như vậy, chắc hẳn cũng biết. Tam Thập Tam Trọng Thiên kia có lẽ chưa chắc có được yên vui như thành Bạch Lộc của ta đâu."
Cố Phù Du nói: "Thành chủ thành Vạn Thông thực lực hùng hậu, Tả tông chủ Tả Nhạc Chi không kém bao nhiêu, hoặc là nói nhỉnh hơn một chút? Nếu hai bên thật sự giao thủ với nhau, phần thắng của Tả tông chủ có thể lớn hơn một chút. Thành chủ và thành chủ thành Vạn Thông là thân huynh đệ, lại cách một tầng bụng với Tả tông chủ..."
Cố Phù Du bỗng chốc rút tay về. Tả Viên Dung không có nắm lấy, ngay sau đó, Cố Phù Du lại dùng bàn tay đó nâng cằm hắn lên, xít lại gần nói chuyện với hắn: "Thành Bạch Lộc và thành Vạn Thông quan hệ mật thiết, thành Vạn Thông mất, thành chủ cảm thấy Tả tông chủ có rảnh tay thu thập ngươi không."
Thanh Loan da dẻ trắng nõn, tôn lên đuôi mắt đỏ thẫm. Tả Viên Dung nhìn thẳng chằm chằm vào kiều dung của nàng gần trong gang tấc, không giữ được tâm thần, làm sao có thể giữ lại thanh minh, đi suy ngẫm về lợi hại trong đó: "Theo tiền bối, ta nên đứng về phía huynh đệ của ta mới đúng?"
Ngón tay Cố Phù Du lướt qua cằm Tả Viên Dung: "Phải xem thành chủ nghĩ như thế nào."
Tả Viên Dung rất là hưởng thụ, cười nói: "Ta cảm thấy lời của tiền bối rất có đạo lý, nghe tiền bối nói chuyện tự nhiên hiểu ra."
Tả Viên Dung lại muốn nắm tay Cố Phù Du. Cố Phù Du đã lui ra ngoài, rời khỏi chỗ ngồi, đi xuống bậc thang: "Lời bản tọa đã nói xong, thậm chí nói nhiều, bản tọa nghĩ thành chủ cũng đã nói xong lời muốn nói."
Tả Viên Dung cực kỳ không muốn: "Không biết ngày sau nếu như có nghi vấn, có thể lại thỉnh giáo tiền bối."
Cố Phù Du nói: "Vậy thì phải nhìn xem bản tọa có thời gian hay không."
Cố Phù Du ra khỏi hội đường, được người sắp xếp đến nơi ở, chỉ cách tẩm điện của Tả Viên Dung một hoa viên, một cái hành lang. Trên đường cũng không phải Chung Mị Sơ và Trai tiên sinh lên tiếng hỏi nàng tình huống như thế nào trước mà là bốn tên tu sĩ của Tả Thiều Đức.
Nàng nói thẳng, Tả Viên Dung động tâm, bốn người vẻ mặt khác nhau, hoặc không tin, hoặc hoài nghi, hoặc an tâm. Nàng mặc cho bọn họ suy đoán, chưa để vào mắt.
Đến chỗ ở, là một tòa điện rộng tương tự như ở trên Ly Hận Thiên. Cố Phù Du ngồi nghiêng ở trên giường, đầu tựa sang một bên, rên rỉ một tiếng thật dài, đau đầu.
Một đôi tay đặt lên huyệt thái dương của nàng, đầu ngón tay hơi lạnh, nhẹ nhàng chuyển động. Cố Phù Du trong lòng rất muốn hỏi Chung Mị Sơ huân hương gì trên người mà lại có tác dụng an thần lộ rõ như vậy.
Cố Phù Du nhấc tay phải lên, ngẩn ngơ nhìn nó, thật lâu sau, nói một câu: "Ta muốn chặt nó." Nói như thể thật sự muốn làm như vậy.
Chung Mị Sơ đi tới bên cạnh nàng, đè tay nàng xuống, nói: "Về sau còn dùng đến."
Cố Phù Du cười khúc khích, nắm lấy tay của Chung Mị Sơ, cọ tay phải mình lên trên đôi bàn tay nàng: "Tỷ cũng giống như ta."
Chung Mị Sơ không hiểu: "Giống nhau cái gì?"
Cố Phù Du mỉm cười không nói, nắm lấy tay phải của nàng thưởng thức. Ngón tay của Chung Mị Sơ nhỏ dài, hợp lại cùng nhau, dài hơn nàng một chút. Nàng trước đây liền vô cùng yêu thích đôi tay nàng, cân đối trắng trẻo, khi đánh đàn thì có ý vị nhất.
Chỉ là có chút đáng tiếc, bảy trăm năm qua không biết Chung Mi Sơ đã bị cái gì tổn thương, trên lòng bàn tay có vết sẹo giống như bị lửa thiêu. Nàng thầm nghĩ, Chung Mị Sơ thật không biết quý trọng, toàn thân rồng gần như đều có vảy giáp, chỉ có mấy chỗ không có, ở dưới bốn móng vuốt chiếm một chỗ. Tỉ lệ như thế nào mới tổn thương ở đó.
Cố Phù Du dùng móng tay cào cào vết sẹo trong lòng tay nàng. Chung Mị Sơ trợn to mắt, khàn giọng nói: "A Man, có chút ngứa."
Cố Phù Du đắm chìm trong thế giới riêng của mình, chưa chú ý đến sự bất thường của Chung Mị Sơ. Ý cười của nàng dần dần nhạt đi, bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi: "Chung Mị Sơ, ngươi có ghét ta không?"
Chung Mị Sơ còn chưa kịp trả lời. Cố Phù Du lại nhanh chóng nói: "Quên đi, tỷ coi như chưa nghe." Buông tha tay của Chung Mị Sơ.
Cố Phù Du cảm giác được Chung Mị Sơ ngồi bên cạnh nàng, nghe được nàng nhẹ giọng nói: "Nếu ngươi không nhớ, ta nói bao nhiêu lần cũng có thể, sẽ không chán ghét ngươi."
Cố Phù Du nằm nghiêng, lông mày không tự giác cau lại, ôm ngực. Cảm tình của người cũng không phải ngươi nới rộng túi áo nó liền nhiều một chút, ngươi thắt chặt túi nó liền thiếu một ít. Nó không thể kiểm soát được.
Cố Phù Du đã không còn sợ không khống chế được nó, nàng lo lắng cuối cùng nó sẽ mất khống chế, sẽ sinh ra rất nhiều biến cố.
Nàng không muốn biến số, chỉ muốn báo thù.
Chung Mị Sơ thấy nàng không nói gì, im lặng một lúc, chuyển đề tài, nhắc tới Tiểu Thiếu Li hỗn huyết, nói đến chuyện muốn để nàng làm thủ vệ của Cố Phù Du.
Cố Phù Du lúc này mới trả lời: "Ngày mai ta nói với Tả Viên Dung."
Chung Mị Sơ lại nói: "Ta biết ngươi muốn bắt hết nô lệ ở thành Bạch Lộc, có thể nhường nàng cho ta không."
Vẻ mặt Cố Phù Du ngẩn ra, ngồi dậy, xoay người lại nhìn nàng: "Tỷ muốn nàng làm cái gì?" Hỏi có chút gấp.
Chung Mị Sơ nói: "Ta muốn thu nàng làm đồ đệ." Khuyết điểm của nhân sinh không có cách nào để bù đắp luôn muốn tìm một loại phương thức khác an ủi một hai.
Cố Phù Du ôm cánh tay, trầm tư một lúc, nhìn Chung Mị Sơ nghiêm túc nói: "Muốn thu nàng làm đồ đệ, cũng nên là ta thu nàng làm đồ đệ, nàng là hỗn huyết của Thanh Loan tộc, tỷ một hỗn huyết của Long tộc có thể dạy nàng cái gì..." Tuy nói nàng Thanh Loan này cũng không thể coi là chính tông, có thể dạy nàng càng ít.
Cố Phù Du đổi giọng: "Bên cạnh tỷ còn có Nghi Nhi, thu nàng, sẽ bất công."
Chung Mị Sơ nói: "Sẽ không."
Cố Phù Du nói: "Sẽ."
"Sẽ không." Chung Mị Sơ nhìn nàng chăm chú. Cố Phù Du trong lòng nhảy dựng, linh cảm đến nàng muốn nói cái gì, trực giác thấy không ổn, vội vàng đáp lại: "Được rồi, sẽ không, nhường cho tỷ. Nghi Nhi lên chức thành sư tỷ, chắc hẳn cũng rất vui mừng."
Ngày hôm sau, Tả Viên Dung sắp xếp nàng đi chọn nô lệ, nàng thuận thế nhắc tới chuyện để Nhập Tam làm thủ vệ. Tả Viên Dung khó tránh khỏi kinh ngạc, Thanh Loan tộc vẫn luôn căm ghét hỗn huyết, không có mấy cái ngoại lệ. Cố Phù Du đều có ngôn từ qua loa lấy lệ, lại cho Tả Viên Dung chút ngon ngọt. Tả Viên Dung lập tức đáp lại.
Trai tiên sinh và Chung Mị Sơ đi chung với nhau, lấy quạt giấy che nói với Chung Mị Sơ: "Cố Phù Du cười với Tả Viên Dung cũng quá câu dẫn người. Ngươi nhìn nàng một cái, cánh tay kia của thành chủ đều sắp sát bên Cố Phù Du."
Chung Mị Sơ: "..."
Trai tiên sinh vẫn cứ nói: "Chậc chậc chậc, từ xưa anh hùng đã khó qua ải mỹ nhân, cẩu hùng thì không cần phải nói. Mấy người Tả gia ai cũng hùng tâm tráng khí, làm sao đến Tả Viên Dung nơi này lại không ra hồn như vậy."
Chung Mị Sơ nói: "Hắn dễ chi phối chút, là chuyện tốt."
"Tiền đề là phải bán nhan sắc." Trai tiên sinh nói: "Ngươi sẽ không ũ rũ?" Chung Mị Sơ quay đầu nhìn chằm chằm vào Trai tiên sinh.
Trai tiên sinh vội vàng đưa quạt lên miệng. Nàng lại không mù, làm sao không nhìn ra tâm tư của Chung Mị Sơ đối với Cố Phù Du. Rốt cuộc vẫn là vào ngày này không cẩn thận nói lộ hết.
Tả Viên Dung đều chọn những nô lệ phẩm chất thượng giai, để thu được niềm vui của giai nhân. Cố Phù Du nhìn thấy Lão Thất ở trong đó, hắn cúi thấp đầu, tử khí âm u, tuy nói nhiều nô lệ ở đây không có sức sống, ánh mắt cũng không rất hào quang, nhưng không giống Lão Thất, hắn thuộc về vắng lặng, dĩ nhiên đã rơi xuống đáy vực, không có nơi nào để rơi xuống nữa.
Một ít nô lệ còn lại, Cố Phù Du đều không hài lòng lắm. Những nô lệ này quá mềm yếu, đều nhận mệnh, mặc dù gỡ bỏ xiềng xích cho hắn, cũng sẽ không nghĩ tới chuyện chạy trốn.
Một ngày trôi qua, ngay lúc nàng cho rằng không có thu hoạch gì. Tiêu Trung Đình đưa tin đến, phòng giam bên cạnh đại xá có giam giữ một người, Cố Phù Du có thể thu làm của mình để dùng.
Người kia cũng là nô lệ của thành Bạch Lộc, nhưng đánh số lại cực kỳ đặc biệt —— Linh [1]. Nô lệ của thành Bạch Lộc dùng con số đặt tên ngay từ đầu, con số càng thấp, càng lợi hại. Linh có nghĩa là không tồn tại, cũng mang ý nghĩa đã đạt đến đỉnh cao giữa những nô lệ ở thành Bạch Lộc.
[1] Linh: Số 0
Khi Cố Phù Du biết, trong lòng liền có thật nhiều nghi vấn. Tại sao người này không được tính vào số nô lệ, lợi hại như vậy, cũng không thấy Tả Viên Dung thu làm của mình để dùng. Tiêu Trung Đình cũng không biết tường tận, chỉ biết đến nay Tả Viên Dung vẫn chưa thuần phục được, cho dù dùng khế ước nô lệ ràng buộc, ngươi kia cũng có lúc cũng có thể chống cự được, cho nên vẫn luôn bị giam giữ.
Sau khi Cố Phù Du nghe xong, vô cùng bị chấn động. Nàng nhanh chân đến gặp tên nô lệ làm nàng khâm phục, cũng không thông báo cho Tả Viên Dung. Ban đêm một mình đến phòng giam bên cạnh đại xá, đi gặp người kia.
Dưới màn đêm, ánh trăng chiếu xiên vào phòng giam, chỉ chiếu sáng một nửa phòng giam. Cố Phù Du nhìn thấy người kia ngồi xếp bằng trong phòng giam, nửa thân trên ẩn vào bên trong bóng đêm đen như mực. Bóng tối cũng không thể ảnh hưởng đến tầm nhìn của nàng, đồng tử của nàng co rút lại, thấy dáng vẻ của người kia, thân trên trần trụi, mặc một chiếc khố màu đỏ sậm, mặt đầy râu đen, tóc hơi xoăn, giống như dã nhân.
Người kia đã mở miệng nói chuyện, giọng nói trầm thấp từ tính: "Hiếm lạ, trên đời này lại còn có Thanh Loan, chạy đến thành Bạch Lộc, quả nhiên là quá lâu không thấy mặt trời, thế sự thay đổi thất thường."
Cố Phù Du mỉm cười. Tiêu Trung Đình nói người này sinh sai xương cốt, một thân phản cốt, quá cứng rắn, không thể mài mòn được. Nàng thích, cực kỳ thích.
"Hiếm lạ, một tên nô lệ, thế nhưng có thể trở thành tu sĩ Động Hư kỳ đại viên mãn."
"Ngươi là ai?"
"Thanh Loan."
"Ngươi đang đánh thái cực với ta."
Cố Phù Du cười nói: "Ngươi lại là ai?"
Người kia không có trả lời. Cố Phù Du nói: "Ngươi không nói, ta cũng biết, nô lệ của Tả gia."
Người kia hừ lạnh một tiếng: "Sẽ có một ngày, ta có thể tìm ra biện pháp giải trừ khế ước nô lệ. Các ngươi nhìn đi." Hắn coi Thanh Loan này là người của Tả gia.
Cố Phù Du cười nói: "Nô lệ này đã tồn tại bao nhiêu năm, vẫn chưa có ai nghiên cứu ra biện pháp giải trừ khế ước nô lệ."
Người kia nói: "Không có không có nghĩa là không thể."
"Ừ. Nói đúng lắm." Cố Phù Du gật gật đầu: "Ngươi tinh thông trận pháp?"
Người kia nói: "Có biết một chút."
Cố Phù Du nói: "Vừa hay, ta cũng có biết một chút."
"Vừa hay, ta cũng biết làm sao giải trừ khế ước nô lệ."
Người kia kích động nói: "Ngươi nói láo!"
Cố Phù Du nói: "Trên tay ta có 《 Kỳ Môn 》."
Người kia im tiếng, không biết đang suy nghĩ gì, chỉ thấy hắn đột nhiên đứng dậy, xiềng xích vang leng keng leng keng, hắn đi đến bên dưới ánh trăng, hai bàn tay lớn nắm chặt cột sắt. Cố Phù Du nhìn thấy thân hình của hắn, vạm vỡ cô cùng, sắt đâm thủng xuyên qua xương bả vai, liền với xiềng xích.
Ánh mắt người kia sáng ngời, nói: "Ngươi gạt ta."
Cố Phù Du cười nói: "Muốn học không? Bái ta vi sư, ta dạy cho ngươi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...