Nếu ngài muốn ta ghen, ta sẽ ghen cho ngài xem.
Cảnh Yến nghe rồi chỉ cười, qua mặt ngài không hề dễ: "Nguyên Nguyên lại dọa người ta rồi.
Nàng làm như bổn vương không biết ngài đang lấy lòng bổn vương sao."
"Vương gia, ngài nhường thiếp đi mà, đừng cứng nhắc thế, có thua có thắng mới vui chứ." Nếu ngài ấy đã nhìn ra mọi chuyện thì ta cũng không ngần ngại thừa nhận, đoạn lại nói: "Thiếp đuổi cô ả về như thế, người ta vẫn chịu ngậm bồ hòn làm ngọt, không kêu gào tiếng nào.
Vương gia, ngài cũng biết phải không? Người ta hẳn là đã được cao nhân chỉ điểm rồi."
Cảnh Yến khôn ngoan vô cùng, ngài lướt nhìn ta, sau đó ngài cất tiếng, nhưng là học theo giọng điệu của vị "cao nhân" kia, giả nhân giả nghĩa niệm: "A di đà phật."
Ngài làm vậy khiến ta không khỏi bật cười, mới giơ tay đánh yêu ngài: "Người ta cuối cùng cũng được như ý cưới được người tình trong mộng, thanh mai trúc mã, e là lấy làm đắc ý lắm!”
Cảnh Yến không đáp, một lát sau, khi ta lim dim sắp chìm vào giấc ngủ mới nghe thấy ngài nói một câu, như thể tiếng người trong mơ: "Nguyên Nguyên, nếu như không có nàng, có lẽ bổn vương cứ diễn kịch với Vãn Thược cả đời, cứ vậy thôi."
Cơn buồn ngủ kéo đến làm ta cũng không buồn nói chuyện.
Nhưng trong lòng vẫn âm thầm vang lên một câu hỏi: Có ta thì không cần diễn sao?
Có ta cũng vẫn phải diễn, nhưng bực bội hay đau lòng chỉ là đôi lúc.
Sáng sớm hôm sau, khi ta đang tiễn Cảnh Yến thì trông thấy Vãn Thược túm cổ nha đầu bồi giá kia xông vào phòng mình.
Nha đầu kia khóc lóc thảm thiết, trên mặt vẫn còn hằn năm đầu ngón tay, vừa nhìn đã biết là bị ăn no đòn.
"Nha đầu này không biết phép tắc tối qua đã mạo phạm tỷ tỷ, bây giờ muội giao lại cho tỷ tỷ toàn quyền xử lí, muốn chém muốn giết thế nào cứ làm theo ý tỷ tỷ."
Vừa vào Vãn Thược đã phủ đầu bằng câu này, mới mở mắt ra đã chém chém giết giết, đúng là có lòng quá mà.
Lần này nàng ta đến đây càng củng cố niềm tin của ta.
Chắc chắn có người đứng sau chỉ bảo nàng ta.
Ta lại hỏi lái sang chuyện khác: "Nghe nói muội muội trong người không khỏe, không biết đã đỡ hơn chưa?"
Ả đang cố nhẫn nhịn, cắn răng không lên tiếng.
"Không phải ra cố tình giữ, muội muội cũng biết mà, chỉ có vương gia mới quyết được chuyện của ngài.
Ta nào có quản được chàng!"
"Ta biết chàng ấy không muốn đến rồi, không cần ngươi bóng gió này kia!" Ả không nhịn được nữa, đá lại một câu, rồi cố giữ cho cơn bực trong người không đến nỗi phát nổ, nói tiếp: "Ta xưa nay chỉ đọc văn thơ, tất nhiên làm sao hiểu được những mánh khóe hèn hạ dụ dỗ đàn ông!"
Văn thơ gì mà đọc xong lại khiến người ta lại trở nên cay nghiệt như ả?
Ta bật cười thành tiếng, không chấp nhất với cô ả: "Có mánh khóe dụ dỗ gì đâu.
Vương gia đối với muội bằng tình cảm thanh mai trúc mã.
Còn ta, chẳng qua là có tí mùi vị mới mẻ thôi."
Ta chờ đợi, rồi lại nói: "Vãn Thược, ta và muội không hợp tính lắm, nhưng nếu muội đã muốn diễn trọn vở kịch, ta cũng không cố đạp đổ bục diễn của muội."
Ta cố tình chọc đục nước, cô ả ngu ngốc này làm sao mà chịu nằm yên chờ đợi được nữa.
"Không ngờ một kẻ xuất thân tiện tì như ngươi mà làm chủ tử cũng ra dáng oai phong lắm." Nàng ta mở miệng khích bác, trong giọng nói tràn ngập sự xem thường: "Ra là ta đã đánh giá thấp ngươi, cứ nghĩ ngươi có chết cùng lắm cũng chỉ đến được danh vương tần."
Không cảnh tỉnh ả, ả lại không biết tự lượng sức mình.
"Còn ta, xem ra đã đánh giá cao ngươi rồi, cứ nghĩ ngươi thế nào cũng phải ngồi vào được chức chính phi." Ta không nhìn ả, mà khẽ cúi xuống che miệng cười.
Nghe câu ấy, quả nhiên ả ta đau lắm, nổi giận đùng đùng, miệng quát tháo: "Hôm đó đúng là sai lầm, lẽ ra ta phải lấy mạng ngươi chứ không phải chỉ dừng ở nghiệm thân."
Ta siết tay, ngẩng mặt đối diện ả, ánh mắt đanh lại: "Ta còn chưa nói xong."
Ta ghé gần lại, chạm mắt: "Ta không đạp đổ bục diễn của ngươi.
Nhưng ngươi nên biết bây giờ không giống khi xưa nữa.
Vãn Thược, nếu như ngươi còn muốn sống thì chuyện ban nãy tốt nhất là ngươi cấm có nhắc đến."
"Ngươi dám uy hiếp ta?"
"Sao ta lại không dám? Kẻ không dám là ngươi!" Ta nheo mắt lườm ả, khẽ nhả từng câu: "Ngươi không dám động đến ta.
Dám động đến ta, đời này ngươi đừng hòng gặp được vương gia thêm lần nào nữa.
Động vào ta, người chống lưng cho ngươi đẩy được ngươi lên mây thì người phía sau ta cũng có thể kéo ngươi xuống bùn."
"Ngươi! Đại nghịch bất đạo!" Vãn Thược vẫn già mồm nhưng rõ ràng ả đã biết sợ.
"Ngươi cứ hét to lên, càng ẩm ĩ càng tốt, sao cho tiếng vào tận trong cung.
Để xem khi tra ra kẻ nào mới là đại nghịch bất đạo?" Ta hơi dựa vào bàn, giọng nói cũng dịu đi đôi phần: "Vãn Thược, không phải là ta cố khích ngươi, ngươi cứ thử mà xem."
Ả ôm cục tức mãi không nói được gì, thở hổn hển trừng mắt.
Ta không muốn đẩy mâu thuẫn lên đỉnh điểm, đến đây gỡ bớt là được rồi: "Ngươi cũng không nhất thiết phải coi ta là cái đinh trong mắt mình.
Ta hầu hạ vương gia đã hơn một năm rồi, đến nay vẫn chưa từng có thai, ngươi lẽ nào còn không hiểu tâm ý của ngài? Ngài ấy giữ vị trí vương phi cho ngươi, ta cũng chẳng dại gì tranh giành với ngươi."
Nàng ta vẫn nhìn ta chằm chằm, không đáp.
"Vương gia là người làm việc lớn, điều ngài quan tâm là quốc gia đại sự.
Mai sau, ắt ngài còn cần sự giúp đỡ của Mạc hầu.
Ngươi là quý nữ phủ Mạc hầu, còn ta phận nô tỳ hèn mọn, tranh gì với ngươi đây."
Ả cười khẩy, nói: "Coi như ngươi biết điều."
Thực ra không phải là ta biết điều, mà điều ta muốn là thông qua ả chuyển những lời vừa rồi đến tai thái hậu.
Một là để thái hậu thực sự tin rằng Mạc hầu và Cảnh Yến thực sự là có mối quan hệ khăng khít.
Hai là ta cũng muốn thái hậu hiểu rằng ta cũng biết giơ nanh múa vuốt, đừng có tự tiện chọc vào ta.
Những điều ấy, Vãn Thược có hiểu được hay không ta cũng không quan tâm.
Bây giờ ta mới nhòm đến nha đầu đang co quắp dưới đất: "Nếu ngươi đã giao nô tỳ này cho ta xử lý vậy thì ngươi cứ về trước đi.
Hỏi xong vài câu, ta sẽ cho nha đầu này về."
Vãn Thược hừ một tiếng, nhấc chân đá nha đầu kia ra rồi bỏ đi.
Cô ả bị đá đau nhưng vẫn quỳ lạy lục dưới đất, khóc hết nước hết cái: "Chủ tử, từ nhỏ nô tỳ đã đi theo người, chủ tử người đừng bỏ nô tỳ...".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...