“… Lúc truyền tin Khương gia đã nói thế nào nhỉ? Nói đệ tử của bọn họ, xuất thủ không biết nặng nhẹ, không cẩn thận đả thương Tình muội, ta vô cùng lo lắng chạy ngay tới xem, Tình muội vốn chẳng có gì đáng ngại, tuy nhiên không thể tới không công, cũng nên đòi một lời giải thích.”
“Bọn họ đồng ý, nói để sư muội Từ Tri Viễn tới nói lời xin lỗi với ta, ai ngờ vị sư muội kia, cũng không phải là kẻ ăn chay.
Sáng nay, cô ta cũng quy củ tới, xin lỗi xong, xòe tay nói với ta, “xin lỗi” cũng đã nói, ngọc giác đâu?”
Hề Bạc Uyên nói, hít sâu một hơi, “Nhắc đến, ngọc giác đó cũng chẳng hợp thói thường, trước đây ta ở Bạn Nguyệt Hải chạm mặt với Từ Tri Viễn, từng hỏi hắn Huy Sơn có động phủ nào tu luyện tốt không, hắn cứ ấp a ấp úng, về sau ta nói với hắn, nếu khó nói thì thôi, hắn còn nói không phải đang làm khó gì, sau đó đưa cho ta khối ngọc giác này, kết quả ngươi đoán xem? Ngọc giác là di vật sư phụ hắn!”
Bên kia truyền âm thạch vang lên một tiếng “a”, hỏi:” Khương gia Khương Hà?”
“Đúng, di vật Khương Hà!”Hề Bạc Uyên nói, “Huynh nói tên Từ Tri Viễn cầm tinh con chuột à, sao không chít lên một tiếng? Không nói sớm di vật của người đã khuất đi! Miệng để trang trí chắc?”
“Nhưng ta có thể làm gì đây? Vị sư muội kia đòi ngọc giác, ta cố gắng chống chế, giải thích một hai với cô ra, nói ngọc giác này là ta mượn của Từ Tri Viễn.
Được, điều kỳ quái nhất tới, bỗng một tên họ Uông trong đám đệ tử Khương gia bước ra, hình như là đại đệ tử Minh Nguyệt Nhai, hắn nói sư muội kia cũng vô lý, không duyên không cớ tự dưng chiếm cả động phủ… A, ta nghe cũng hơi mơ hồ, chung quy hắn đứng ra nói chuyện thay ta, còn nói muốn so đấu một trận với vị sư muội, thắng mới công nhận cô ấy có lý.”
“Ta nghĩ họ Uông kia dù gì cũng là đại đệ tử, chắc không yếu lắm? Kết quả, vị sư muội kia, ngay cả kiếm còn chưa thèm rút, đã đánh nát bội kiếm của hắn.”
Hề Bạc Uyên càng nói càng tức, chắp tay đi qua đi lại trong phòng, truyền âm thạch treo trên đầu vai hắn.
Vóc dáng hắn cao lớn, tính tình lại nóng nảy, thấy hắn nổi giận đùng đùng, Trúc Ngột cùng Tô Tình Song ngồi bên không dám hé răng nửa lời.
Hề Bạc Uyên: “Ta thật không rõ, huynh nói nếu là tên phế vật, ai mượn ngươi cậy mạnh xuất đầu? Ta cần ngươi ra mặt vì ta chắc? Mắt ta mù nên phải nhờ loại phế vật như ngươi làm xấu mặt mình à? Ngay cả ta, loại người lười biếng năng lực kém cũng có thể nhìn ra trận phù kia vẽ vớ va vớ vẩn, vô duyên vô cớ để người ta đảo chiều linh lực nghịch trận, hắn bay ra khỏi kết giới phun ngụm máu, máu suýt chút nữa bắn vào mặt ta!”
“Về sau ta lại nghe sư muội kia nói, ngày cô ta ngộ thương Tình muội, hình như bởi vì niệm kiếm dẫn quyết? Ơ hay, lỗ tai ta bị ngụm máu họ Uông trát kín à, không có nghe lầm chứ, sư muội đó hình như chưa từng rút được kiếm? Trận thuật rõ ràng không tệ, chẳng biết vì sao… Tóm lại, theo ý của cô ấy, ngày Tình muội bị thương, Khương Dục Hoành cũng có trách nhiệm, cũng chính là cô phụ của Tình muội… Ôi, đầu ta bị bọn họ làm rối thành một nùi, giờ vẫn còn đau đây, ta chẳng muốn ở lại Huy Sơn thêm một ngày nào nữa!”
Bên kia truyền âm thạch cười nhạt:” Giờ mới hối hận, vẻ hăng hái vì thương hương tiếc ngọc ngày đó của ngươi đi nơi nào rồi?”
Hề Bạc Uyên liếc nhìn Tô Tình Song một cái.
Hắn có một tật xấu là không chịu nổi nước mắt của nữ nhân, nhất là nữ nhân thân cận, đích mạch Hề gia đời này chẳng có mấy nữ tử, Hề Bạc Uyên còn chưa cưới vợ, thân cận nhất có lẽ là Tô biểu muội lớn lên từ nhỏ với hắn.
Hắn cảm thấy yêu thương biểu muội là chuyện đương nhiên.
Hề Bạc Uyên giải thích:” Ta vừa tới Huy Sơn đã thấy Tình muội khóc lóc liên miên, khăn ướt tận mấy cái!”
“Thì làm sao? Ngươi chê muội ấy lãng phí khăn tay?” Giọng điệu bâng quơ từ truyền âm thạch vang ra, “Được, ta sẽ mang hộ ngươi thêm mấy cái nữa, bạc ngươi trả.”
Hề Bạc Uyên: “…”
“Ngươi nên nhắc nhở muội ấy, tu kiếm đạo gì chứ, đổi tu khăn đạo đi chẳng phải tốt hơn sao? Cả đời khóc không lo không có khăn dùng.”
Tô Tình Song nghe vậy, không nhịn được, “Hề Cầm ca ca, ta còn ở đây mà!”
Hề Cầm dừng một chút, dường như cười nhỏ, lại nói:” Khóc ướt mấy cái khăn tay mà thôi, ngươi đã ra mặt thay muội ấy, ngày khác hồ lồ rượu của lão già Trúc Ngột bị người nhà họ Khương đập nát, có phải ngươi cũng san phẳng Huy Sơn không? Hai người bọn họ, một người khăn tinh chuyển thế, một kẻ gửi hồn hồ lô, ngươi…”
Chẳng đợi hắn nói xong, Trúc Ngột cũng không nhịn được, nói:” Cầm công tử, lão già cũng ngồi đây đó!”
Tiếp theo, lão bày ra tư thái trưởng giả: “Lão già cổ hủ này cũng có lời, biểu tiểu thư bỗng dưng cầm di vật của người ta, về sau bị người ta đánh, chẳng phải là chuyện bình thường sao? Uyên công tử lại khăng khăng muốn bênh vực biểu tiểu thư, lão chẳng ngăn cản nổi.”
Hề Bạc Uyên nghe xong, nhớ tới dáng vẻ bàng quan mọi chuyện, bưng trà thưởng thức của lão ta, quay đầu chỉ thẳng vào mặt lão: “Ông đang cười nhạo ta.”
Tô Tình Song oan ức giải thích: “Thật ra hôm đó, muội vừa nghe nói ngọc giác là di vật, cũng muốn trả lại cho cô ta, nhưng lúc ấy Khương Ngộ cứ đòi đuổi muội đi, giọng điệu cực kỳ gay gắt, muội mới… Hơn nữa, cô mẫu và Mộc Hàm biểu tỷ dường như cũng không thích cô ta…”
Hề Bạc Uyên trách một người, quay đầu mắng người còn lại:” Ơ, ngươi cũng biết là di vật? Ngươi biết là di vật mà lúc ta tới không nói một chữ? Ngươi cũng cầm tinh con chuột sao? Còn bảo ta bênh vực ngươi? Lão tử chắc rảnh rỗi lắm, cũng nợ nần ngươi, nên ngươi –“
Tô Tình Song nhìn hắn, hốc mắt đỏ ửng, ngay sau đó ầng ậc nước.
Hề Bạc Uyên “ngươi” vài lần, cũng chẳng nói được “ngươi” làm sao, cuối cùng chán nản ngồi xuống, nói vời Hề Cầm:” Thật đấy, ta không muốn ở Huy Sơn thêm một ngày nào nữa, nếu không hai ta rút lui đi.”
Hề Cầm đáp dứt khoát: “Được.”
Trúc Ngột nói:” Hai vị tổ tông ơi, tới tham gia đại điển đầu xuân của Khương gia là việc do chính Linh Dạ Tôn giao phó cho hai vị, nếu làm không tốt, hai vị có thể trả lời ngài ấy sao?”
Linh Dạ Tôn trong miệng Trúc Ngột, chính là sư phụ Hề Bạc Uyên.
Mấy ngày trước, Linh Dạ Tôn cảm thấy chỗ Huy Sơn có dị tượng, sai trưởng lão Trúc Ngột của Hề Gia, cùng hai vị công tử Hề gia tới tìm hiểu thực hư.
Ai ngờ hai vị tổ tông đều chẳng phải kẻ yên phận, một người vừa tới chân núi Huy Sơn bỗng nhiên nói có việc riêng cần làm, một người khác xông thẳng tới Huy Sơn — để ra mặt cho biểu muội.
Hề Bạc Uyên bị Trúc Ngột nhắc nhở, hỏi Hề Cầm: ” Nghiêm chỉnh mà nói, đại điển đầu xuân sắp diễn ra rồi, huynh chừng nào thì tới vậy?”
Hề Cầm nghĩ ngợi:” Tầm hai ngày nữa, gần đây ta phát hiện một chỗ khá thú vị.”
Hai ngày cơ á? Đại điển đầu xuân ba ngày sau sẽ tổ chức.
Hề Bạc Uyên thấy Hề Cầm nói vậy, nhớ tới khuôn mặt kia, ” Chẳng lẽ huynh lại trêu chọc cô nương nhà ai rồi?”
Hề Cầm dừng lại, đột nhiên cười:”Nói vậy thì cũng đúng.”
Hề Bạc Uyên không nhịn được: “Lão tử ở Huy Sơn nhận hết tra tấn, thế mà huynh –“
Còn chưa đợi hắn mắng xong, truyền âm thạch lấp lóe, linh lực tiêu hao, đứt liên lạc.
Hề Bạc Uyên muốn tìm Hề Cầm trút bực dọc, ai ngờ cuối cùng lại bị Hề Cầm đẩy ngược thêm một cơn tức khác, kim đao bệ vệ trên bàn, hắn vươn tay vỗ mạnh vào bàn trà, trường đao nặng ngàn cân dường như nảy lên một cái.
Tô Tình Song và Trúc Ngột bị dọa ngồi nghiêm chỉnh, im lặng như hai con chim cút.Sau giờ ngọ, Huy Sơn cực kỳ tĩnh mịch.
Phụ cận xuất hiện hung thú nên những ngày gần đây, lão thái quân cùng những người ở Huyền môn khác đã vào núi tìm hiểu, Khương Mộc Hàm vừa lĩnh xong linh dược, từ dược phòng đi ra rồi bước thật nhanh về Minh Nguyệt Nhai.
Uông Châu bị A Chức đánh trọng thương, trong vài ngày đầu không thể ngừng thuốc.
Khương Mộc Hàm đi được nửa đường, chợt thấy góc núi đá có bóng người, chính là A Chức.
Khương Mộc Hàm nhạy bén phát hiện chuyện không tốt, ôm gói thuốc lui về sau vài bước:” Ngươi ở chỗ này làm gì?”
A Chức: “Chờ ngươi.”
“Chờ ta?”
A Chức đi thẳng vào vấn đề: “Hôm tiểu tuyết, chúng ta tranh cãi ở Thủy Minh Giản, dưới tình thế cấp bách, ngươi nói sư phụ ta là bị người hại, hắn là bị người nào hại?”
Khương Mộc Hàm nghe lời này xong, thần sắc bỗng hoảng loạn: “Ta, ta chỉ thuận miệng nói bừa.” nói xong liền bước nhanh vòng qua A Chức.
A Chức dang tay cản lại, Khương Mộc Hàm định nổi nóng, nhưng khi thấy món đồ trong tay A Chức, bỗng nhiên giật bắn.
Đó là một mảnh phù lục nhỏ.
“Hôm nay lúc ta tỷ thí với Uông Châu, có một đạo linh quyết gây sát thương bị giấu trong vỏ kiếm, lúc ấy Uông Châu bận thúc giục trận pháp, vốn không thể có thời gian rảnh xuất linh quyết, nhưng ta nhớ, lúc đó hắn có nhìn thoáng ra bên ngoài kết giới.
Bên ngoài kết giới, có người giúp hắn.”
Cho nên khoảnh khắc cuối cùng lúc nghịch trận, A Chức rõ ràng có thể trực tiếp đánh Minh Xà bay thẳng vào trận nhãn, làm thế vẫn có thể khiến Minh Xà nát hoàn toàn, nhưng cô lại mượn linh kiếm mà Uông Châu đưa cho trước đó đánh một đạo linh quyết, chính là muốn thần không biết quỷ không hay lấy phù lục giấu trong vỏ kiếm ra.
“Có người giúp Uông Châu giấu phù lục dưới vỏ kiếm, nhân lúc ta với hắn kịch chiến, âm thầm khởi động phù lục, đả thương ta trong vô hình.
Sau khi ta lấy được đạo phù lục, tra ngược phát hiện linh lực phía trên là của ngươi.”
A Chức nói:”Nếu giờ ta đưa phù lục này cho phụ thân ngươi, hắn nhiều lắm chỉ trách cứ ngươi đôi lời, ngược lại lão thái quân chưa từng thiên vị ai, quy củ Huy Sơn sâm nghiêm, ta đưa phù lục cho bà ấy, ngươi sẽ thế nào nhỉ?”
“Ngươi –“
“Hoặc, ta chẳng cần đưa phù lục cho ai, nếu như Nhị tỷ không ngại, ta với nhị tỷ đấu một trận.
Hôm qua Uông Châu làm hỏng kiếm gỗ của ta, hôm nay ta đập nát Minh Xà của hắn, sư thúc sư thẩm chẳng phải cũng không nói gì được sao? Xem ra sự việc xảy ra trong lúc tỷ thí, Huy Sơn là ngầm đồng ý, hôm nay ta cũng đấu với Nhị tỷ, nếu chẳng may không cẩn thận làm hỏng bội kiếm của nhị tỷ, sau đó lại lôi ra phù lục chứng minh nhị tỷ đả thương người trước, Huy Sơn có muốn phạt, cùng lắm ta lại đi Tư Quá Cốc thêm mấy ngày, chỉ là Nhị tỷ ra sao thì ta khó nói được.”
Khương Mộc Hàm nhìn A Chức.
Chẳng biết tại sao, từ sau khi Tam muội rời khỏi Tư Quá Cốc, cô luôn có cảm giác e sợ muội ấy.
Bình tĩnh mà xem xét, hôm nay A Chức tỷ thỉ cùng Uông Châu, chiêu thức linh pháp sử dụng đều là của Huy Sơn, cho dù chiêu nghịch trận sau cùng khiến người ta giật mình nhưng Tam muội vẫn luôn chăm chỉ, còn từng được Đại sư bá kèm riêng, uyên thâm trận pháp hơn người khác cũng chẳng phải kỳ quái.
Có lẽ… có lẽ bởi đêm bão cát đầy trời đó, A Chức lơ lửng giữa không trung, lòng bàn tay kết xuất trận văn cổ xưa.
Khương Mộc Hàm đắn đo tình thế:” Đại sư bá, hắn… đích thật là bị yêu thú hại chết.”
Ấn đường A Chức sít lại:” Nói thật.”
” Ta đang nói rất thật.” Khương Mộc Hàm nói, “Ta còn biết chút nguồn gốc của con yêu thú hại chết Đại sư bá, con yêu thú đó, hình như là một con Thực Anh thú.”
Cô nói như vậy, A Chức sực nhớ, người tu đạo thường xuyên xuất hiện ở nơi có hung thú, hàng yêu diệt thú, không có mục tiêu nhất định.
Bao năm nay, Khương Hà vẫn luôn truy tìm tung tích yêu thú, hình như có lần hắn nói với Khương Ngộ là mình đang tìm một con Thực Anh thú.”
A Chức hỏi:” Vậy vì sao ngươi lại nói hắn bị người ta hại chết?”
Khương Mộc Hàm hơi do dự, dè dặt hỏi lại:” Ngươi từng nghe đến ‘ Vong binh tìm anh’ chưa?”
Thời xưa chiến trường khốc liệt, tử sĩ vì nhớ nhà, sau khi chết oán khí ngưng tụ không tiêu tán, những oán khí này không về được nhà, thì sẽ làm gì? Bọn chúng liền tới địa phương dồi dào nhân khí, tìm nhân khí tươi mới nhất, bám vào những đứa bé hoặc hài nhi vừa mới ra đời, nên gọi là “Vong binh tìm anh”.
Ngọn nguồn oán khí của vong binh tìm anh là do tưởng niệm cố thổ, vốn không có ác ý, cho nên trẻ con bị oán khí bám thân cùng lắm chỉ bị bệnh nặng một trận, chờ tà khí tan, sẽ không có gì đáng ngại.
Nhưng có một loại thú, là Yểm thú hay là lợn vòi, chuyên môn nuốt suy nghĩ, đối với bọn chúng, vong binh tìm anh không thể nghi ngờ là một yến tiệc.
Đợi bọn chúng nuốt hết chỗ oán niệm kia, trong một phút yểm thú không chống cự được sự ảnh hưởng của oán niệm, sẽ thích trẻ con, ham muốn huyết nhục đứa bé, từ đó biến thành Thực Anh thú.
Bình thường, Thực Anh thú không quá mạnh, bởi Yểm thú nuốt suy nghĩ để sống nên ý chí cực kỳ kiên định, có thể bị oán niệm ảnh hưởng phần lớn là loại yếu ớt.
Nhưng, Khương Hà đang tìm một con đặc biệt, không giống vậy.
Khương Mộc Hàm nói:” Ta cũng chỉ nghe lén được… Sau khi đại sư bá qua đời, lão thái quân vẫn luôn điều tra nguyên nhân cái chết của hắn, về sau phát hiện Đại sư bá bị con Thực Anh thú liên quan đến hắn hại chết.”
Khương Mộc Hàm nói đến đây, bỗng nhiên chuyển giọng:”Gần đây phụ cận Huy Sơn xuất hiện hung thú, trấn xung quanh lên núi cầu viện, việc này ngươi biết không?”
Ngay đêm hôm A Chức trở về từ Tư Quá Cốc, đồng môn tên Ninh Ninh đã nói rõ mười mươi về vấn đề này cho cô.
A Chức không trả lời, giục: “Nói tiếp.”
“Phụ cận mấy thị trấn, đầu tiên là trẻ em mất tích vô cớ, sau lại phát hiện có… có thai phụ bị phanh ngực mổ bụng, dân chúng trong trấn hết cách lên núi xin giúp đỡ, lão thái quân tự mình xuống núi điều tra, phát hiện đây là do Thực Anh thú làm, hơn nữa chính là con Thực Anh thú hại chết đại sư bá hai năm trước.”
A Chức hỏi: “Ngươi nói là, con Thực Anh thú hại chết sư phụ ta, gần đây lại xuất hiện?”
Khương Mộc Hàm gật đầu: “Đêm đó ta đến Mạnh Xuân Điện tìm cha, đi ngang qua thủ lễ phòng, nghe thấy lão thái quân, cha, Tam sư thúc, còn có mấy vị trưởng lão đang mật đàm, nói đến việc của Đại sư bá — bọn họ không phát hiện ra ta, trên người ta lại có truyền âm phù cha cho, âm thanh của bọn họ truyền tới phù — ta nghe Lão thái quân nói, mặc dù năm đó Đại sư bá bị Thực Anh thú này làm hại, nhưng nó cũng bị thương không nhẹ, hai năm nay lảng vảng không dám đi xa, trốn ngay gần núi Huy Sơn.”
“Đại sư bá vừa mất, Lão thái quân liền xuống núi thăm dò nguyên nhân cái chết của hắn, nếu Thực Anh thú ngay gần núi Huy Sơn, vì sao Lão thái quân không tìm được nó? Bởi vì có người che giấu giúp nó, chắc chắn người này không phải phàm nhân, chỉ có thể là người tu đạo của Khương gia.
Lão thái quân còn nói, hành tung Thực Anh thú rất quỷ dị, Đại sư bá và nó đọ sức nhiều năm, cực kỳ cẩn thận, nhưng ngày hắn bị hại, hắn xuống núi vô cùng vội vã, dường như nhận được tin báo.”
A Chức nói:” Ý ngươi là, năm đó ở Huy Sơn, có người cố ý tiết lộ tung tích Thực Anh thú cho sư phụ, hại chết sư phụ ta, người này còn giúp Thực Anh thú bị thương ẩn náu?”
Khương Mộc Hàm gật đầu: “Lão thái quân nói, Đại sư bá không dễ tin người ngoài, cho nên hại chết hắn hẳn là người thân cận.”
A Chức nghe tới đây hơi suy tư.
Người thân cận Khương Hà đều tại Huy Sơn.
Khương Mộc Hàn nhìn A Chức một chút, nhẹ giọng hỏi:” Ngươi muốn bào thù cho Đại sư bá?”
A Chức không phủ nhận: “Ừm.”
Khương Mộc Hàm nghĩ thầm, thà rằng cứ nói hết ra cho muội ấy còn hơn, để về sau muội ấy sẽ không tìm tới làm phiền mình nữa.
“Ngươi có thể xin ý kiến của lão thái quân, cho tham gia thí luyện đại điển đầu xuân.”
Ánh mắt A Chức rơi vào vân đăng sau lưng Khương Mộc Hàm:” Thí luyện đại điển đầu xuân, không phải chỉ có người thủ sơn mới được tham gia sao?”
Đường tu đạo hiểm trở, chỉ cần sơ sẩy một chút là mạng sống treo trên sợi tóc.
Thí luyện đại điển đầu xuân chẳng phải trò đùa, đó là cửa ải mà đệ tử Huy Sơn phải bước qua trên con đường tu đạo dài đằng đẵng, rất nguy hiểm, thậm chí có thể một sống hai chết, trước kia cũng từng có đệ tử thiệt mạng trong thí luyện, cho nên không phải người tài thì không thể tham gia.
Khương Mộc Hàm nói:” Đúng, nhưng ngươi đã đánh bại Uông sư huynh trong cuộc tỉ thí, theo quy củ, trước đại điển đầu xuân, đánh bại người thủ sơn liền có thể thay thế vị trí của người đó, lại nói, Uông sư huynh bị ngươi đánh nằm bẹp giường cũng chẳng có cách nào tham gia đại điển đầu xuân.”
Cô nói tiếp:” Thực Anh thú có lợi hại, chung quy cũng chẳng phải đối thủ của lão thái quân và vô số người trong huyền môn đang tề tụ ở đây.
Gần đây, nhóm người lão thái quân đã tìm được tung tích của Thực Anh thú, nó bị thương buộc phải trốn chạy trong núi.
Nội dung lần này của thí luyện đại điển đầu xuân chính là giết con Thực Anh thú đó.”
A Chức trầm ngân giây lát, thấy sắc trời đã muộn, hỏi:”Ngươi nói Thực Anh thú bị buộc phải trốn chạy trong núi, là núi nào?”
Khương Mộc Hàm ngạc nhiên hỏi:” Ngươi định đi tìm nó?”
“Ngươi không cần quan tâm.”
“ …Nhạc Trì Trấn, Tiêu Mi Sơn.”
—
Nhạc Trì Trấn, Tiêu Mi Sơn.
Chân núi Tiêu Mi có mảnh rừng nhãn, trăng mới lên, khu rừng vốn tĩnh mịch yên ắng, một lát lại vang lên tiếng bước chân.
Tiếng bước chân không vội không khoan, từ xa nhìn lại, người đến là một nam tử dáng người dong dỏng, bóng đêm che khuất mặt mũi.
Ánh trăng xuyên qua tán cây, rơi vào ống tay áo của hắn là nổi bật đường vân sóng nước, chính là lăng tuyền văn, Hề gia văn.
Bên cạnh nam tử còn có một cái bóng hư hư thật thật, như phủ một lớp mây mù đen đặc khiến cả người hắn như tiên lại như ma.
Giây sau, nam tử dừng chân, hắn giương mắt nhìn Tiêu Mi Sơn rộng lớn vắng vẻ trước mặt, nói:” Tới rồi.”
Bóng hư hư thật thật dần hóa hình, cuối cùng biến thành một người bọc kín bằng áo choàng đen, hắn che ngực thi lễ, hỏi:” Tôn chủ, mẫu thú chúng ta tìm mấy ngày nay, đang sống ở đây?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...