Hắc Thủy Hà, sóng lớn ngất trời, sát cơ tất hiện.
Vách đá dựng đứng hai bờ sông bị nổ tung, đất đá rơi xuống rào rạt, đập vào trong sóng lớn cuộn trào.
Giữa khung cảnh ngập nước và đất đá đổ nát, một cây trường thương như giao long rời khỏi mặt sông, thế tới dũng mãnh cương quyết không thể đỡ, Mạnh Tuyết Lý cưỡi gió đạp sóng, mỗi một thương lại đánh bay một người, đám người mặc quần áo đen bị chặn lại, nhào về phía bờ sông.
Kinh Địch và đồng đội thấy cảnh này, không dám tin vào mắt của mình, không dám tin đây thật sự là Mạnh Tuyết Lý.
Càng thêm nhiều kẻ địch xuất hiện ở bờ bên kia vách núi, bay qua sông.
“Đừng ngây ra đó!” Giọng nói của Mạnh Tuyết Lý rót vào chân nguyên, xuyên qua tiếng nước chảy ầm ầm: “Bạo phá phù!”
“Tới đây tới đây!” Lưu Kính như trong mộng mới tỉnh, tung ra bốn tấm phù chú về phía lòng sông.
Mạnh Tuyết Lý né tránh bọt nước bắn lên, bất đắc dĩ nói: “Ý ta là dùng Bạo phá phù che chắn cho ta, ngươi nổ ta làm gì.”
“Xin lỗi xin lỗi!” Trận phù sư vừa nói xin lỗi, vừa vội vàng bổ cứu, lần này đánh đúng.
Ba đệ tử Hàn Sơn phi thân tới, tạo thế chân vạc, kết thành kiếm trận tiếp ứng Mạnh Tuyết Lý, kiếm của Kinh Địch so với bọn họ nhanh hơn một bước. Băng Kính Ngọc Luân rốt cuộc hiển lộ mũi nhọn chân chính, như một vầng trăng sáng rực rỡ chói mắt, nơi lưỡi kiếm đi qua, máu bắn tung tóe.
Đồng đội của Kinh Địch cũng tỉnh táo lại. Từ Tam Sơn xoay người cưỡi lên lưng hổ, bạch hổ mắt vàng rống giận, vang khắp núi rừng, bỗng thấy trong rừng có bảy tám con vượn tay dài nhảy ra, theo bạch hổ cùng chủ nhân xông vào kẻ địch.
Trịnh Mộc hét lên: “Kim cương phục hổ quyền!”
Hai cánh tay của hắn hiện lên kim quang nhàn nhạt, như được dát vàng, quyền phong như sấm.
Tống Thiển Ý hai tay kết ấn, lấy nàng làm trung tâm, cỏ cây nhanh chóng sinh trưởng, như hộ giáp bảo vệ, dây mây như roi sắt tung lên.
Lưu Kính thấy vậy, cho dưới chân nàng thêm một vòng Tụ Linh Trận.
Năm người này không hổ là tinh anh các phái, sau khi bọn họ gia nhập cuộc chiến, tình thế vốn thăng bằng giằng co, bỗng chốc nghiêng hẳn về một phía.
Áp lực của Mạnh Tuyết Lý chợt giảm, Quang Âm Bách Đại biến hóa linh hoạt, thế tấn công như nước chảy mây trôi, say sưa sảng khoái.
Mặc dù họ lấy ít địch nhiều, nhưng được khí thế của Mạnh Tuyết Lý khích lệ, càng chiến càng mạnh.
Trận chiến ở Hắc Thủy Hà gió tanh mưa máu, tiếng nước chảy, tiếng nổ, tiếng thú gào, tiếng kêu thảm thiết xen lẫn với nhau.
“Rút lui!”
Hơn ba mươi thích khách áo đen chết hơn nửa, kẻ cầm đầu ra lệnh một tiếng, đồng thời ném xuống Bạo phá phù rút lui.
Bọn họ ẩn núp dưới nước và trong rừng, là vì tìm thời cơ, đánh bất ngờ chiếm thượng phong, tốt nhất có thể một kích giết chết đối thủ, ai ngờ bị Mạnh Tuyết Lý né được. Lại vì đánh giá thấp Mạnh Tuyết Lý, nháy mắt mất đi thế chủ động, trả giá cực lớn.
Ba đệ tử Hàn Sơn đánh đến hăng hái, đang định lao ra hơi nước, nâng kiếm đuổi theo.
“Đừng đuổi theo, cẩn thận rơi vào bẫy.” Mạnh Tuyết Lý giơ thương ngăn lại: “Bọn họ sẽ trở lại.”
Bọt nước bắn tung tóe, các đồng đội tụ tập lại với nhau.
Trương Tố Nguyên chững chạc chút, lập tức tỉnh táo lại: “Bọn họ là ai?”
Mạnh Tuyết Lý lắc đầu: “Không biết. Có ai bị thương không?”
Ba người lắc đầu.
Mạnh Tuyết Lý đứng ở bờ sông, dùng vành đấu bồng lau chùi Quang Âm Bách Đại, suy nghĩ dần dần rõ ràng.
Những kẻ này không giống đệ tử tham gia thi đấu, công pháp cũng không nhìn ra môn phái, ngược lại như thích khách đã trải qua huấn luyện đặc biệt.
Ngày đầu tiên ở bí cảnh gặp được đội tán tu, người cầm đầu tên là Thanh Đại kia đã nói có người muốn giết y, y nghe xong cũng không để trong lòng.
Hôm nay người tới giết y, có lẽ chính là kẻ mưu hại Tễ Tiêu, có lẽ chỉ là người mơ ước di vật của Tễ Tiêu.
Y ở Yêu giới có rất nhiều kẻ thù, giờ ở nhân gian cũng có người muốn đẩy y vào chỗ chết. Nợ nhiều không sợ, binh tới tướng đỡ nước tới đất ngăn.
Kinh Địch thu hồi kiếm, nhìn xung quanh chiến trường bừa bộn. Cuồn cuộn nước sông biến thành đỏ như màu máu, cuốn theo mảnh tay mảnh chân, lao nhanh mà đi. Vui sướng hưng phấn khi chiến đấu thắng lợi dần dần biến mất.
Từ tối qua đến giờ, bị thương đánh, bị sét đánh, bị xách, bị đạp, ngay sau đó là một trận ác chiến, ăn hết đau khổ hơn hai mươi năm đời người chưa từng chịu.
Tay của mỹ nhân còn chưa được sờ đến, đã bị dày vò rơi nửa cái mạng.
Đợi tất cả lắng xuống, mỹ nhân lắc mình một cái, trở thành hoa ăn thịt. Hắn nhất thời không cách nào tiếp nhận được sự thật này, hồn bay phách lạc đứng ngơ ngác.
Chờ hắn tỉnh táo lại, bỗng cảm thấy lạnh sống lưng.
Nếu Tễ Tiêu chân nhân không chết, Mạnh Tuyết Lý vẫn ở Trường Xuân Phong nuôi cá làm vườn, không màng thế sự.
Mọi người nhắc đến y, chỉ biết y là đạo lữ của Tễ Tiêu. Không ai biết, Hàn Sơn Kiếm Phái còn cất giấu một nhân vật lợi hại.
Toàn đội không có ai bị thương, đồng bạn của hắn thu hồi binh khí, chỉnh lý trang phục, sáp lại bên cạnh hắn truyền âm trao đổi.
Từ Tam Sơn:”Hắn sợ đến choáng váng?”
Tống Thiển Ý: “Ngu ngốc. Trong ảo tưởng bày tỏ của hắn, hẳn là “tặng người hoa tươi, tay còn dư hương”, bây giờ sợ rằng “lòng vẫn còn sợ hãi” đi.”
Lưu Kính xúc động: “Nghĩ lại cũng đúng, đường đường đạo lữ của Kiếm Tôn, sao có thể là người phàm?”
Kinh Địch nhìn gò má lạnh nhạt của Mạnh Tuyết Lý, bỗng nhiên trong lòng khẽ động: “Không, ta càng thích y. Ta vẫn muốn theo đuổi y.”
Từ Tam Sơn: “Ngươi nói gì?!”
Trịnh Mộc: “A dì đà Phật, ngươi rơi vào ma chướng rồi, mau tỉnh lại!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...