Hồ Tứ giơ chén trà lên, ra hiệu với Mạnh Tuyết Lý.
Lúc hắn giơ tay, dưới áo khoác thuần một màu để lộ một đoạn áo trong đỏ sẫm, càng tôn lên cổ tay trắng nõn và năm ngón tay thon dài, có một sự mỹ diễm không nói thành lời.
Sắc mặt của Mạnh Tuyết Lý hết đỏ rồi lại trắng, nhưng không muốn cúi đầu, cứng cổ nói:
“Vậy thì sao? Không liên quan gì đến ngươi!”
Y nhanh chóng bình phục lại tâm tình: “Ta không tới đây vì những chuyện này. “Yếm Vũ” “Quyện Phong” rốt cuộc là cái gì? Bây giờ ở đâu?”
Hồ Tứ nhướng mày, khoan thai nói: “Ta cũng không biết, vốn định gọi ngươi lên đây hỏi chút. Tễ Tiêu tình sâu nghĩa nặng chưa cho ngươi?”
Mạnh Tuyết Lý nghe vậy, nháy mắt thanh tỉnh, không còn xấu hổ nữa. Đối phương ban nãy thả ra tin tức về di vật của Kiếm Tôn, hiện giờ ai nấy đều biết, sau khi mình xuống thuyền, nếu lại nói không biết, ai sẽ tin?
Hành động hôm nay của Hồ Tứ, rốt cuộc có mục đích gì?
Y không tin tưởng Hồ Tứ, sẽ không nói ra thân phận đặc thù của Tiếu Đình Vân.
Mạnh Tuyết Lý lần nữa ngồi xuống, bình tĩnh nói: “Trước khi Tễ Tiêu đi, đúng là đã nói, chờ hắn trở lại có món quà tặng ta…..Nhưng hắn một đi không trở lại, đồ vật dĩ nhiên không ở chỗ ta. Cảnh chủ và hắn quen biết hơn hai trăm năm, hẳn là người hiểu rõ hắn nhất trên đời này, hơn xa so với ta. Cảnh chủ nhân từ khẳng khái, đừng keo kiệt dạy bảo, hãy chỉ rõ phương hướng cho ta.”
“Bốp bốp bốp bốp.” Tiếng vỗ tay thanh thúy vang vọng trong tĩnh thất.
Hồ Tứ vỗ tay nói, “Xuất sắc, ngươi vẫn co được dãn được như vậy. Đáng tiếc ta không phải sư đệ, không trúng kế của ngươi. Ta và Tễ Tiêu, đạo bất đồng. Khuyên ngươi chớ dùng phương pháp đối phó hắn để đối phó ta.”
Mạnh Tuyết Lý yên lặng không đáp.
“Đạo bất đồng” không quan trọng, quan trọng chính là kết quả.
Có thể là “bất tương vi mưu”, ngăn cách hời hợt. Cũng có thể là “Quân tử hòa nhi bất đồng”, tôn trọng lẫn nhau.
(Quân tử hòa nhi bất đồng: người quân tử dù ở chung trong đám đông, giữ hòa khí và mối quan hệ tốt với tất cả nhưng tuyệt nhiên vẫn không hề để mình giống với mọi người. Mình vẫn là mình.)
Đều do một sư phụ dạy dỗ, sao chênh lệch lại lớn đến vậy.
Nghĩ đến đây, Mạnh Tuyết Lý sinh lòng tò mò: “Bất đồng ở chỗ nào?”
Hồ Tứ suy nghĩ một chút: “Nhiều năm về trước, khi ta và Tễ Tiêu còn bé, ở Luận Pháp Đường bị người ta bắt nạt cô lập, sư phụ thấy chúng ta đáng thương, nhận hai ta nhập môn, nhưng không biết dạy thế nào, vì chúng ta đều không thích tuân theo quy củ.”
“Tễ Tiêu không tuân theo quy củ, hắn cảm thấy những quy củ đó rất xấu, hắn muốn là người lập ra quy tắc, để nhân gian trở nên tốt hơn. Nhưng cái gì mới là tốt, hắn cho là tốt, thì thật sẽ tốt? Ta không thích tuân theo quy củ, cũng không thích định ra quy củ cho người khác, hai chữ làm người ta chán ghét, nhân gian khiến người ta mệt mỏi. Chi bằng lên trời, tự thành thế giới riêng…”
Hồ Tứ lắc đầu: “Nói những cái này làm gì, ngươi vốn là yêu, nghe không hiểu.”
Dứt lời hắn đẩy cửa sổ ra, không vực bên dưới, những pháp khí phi hành rập rạp chi chít kia vẫn không nhúc nhích, tựa như bị một sức mạnh nào đó cố định giữa không trung, tạo thành một bức họa khí thế khoáng đạt.
Hồ Tứ nói: “Các ngươi cứ làm việc của các ngươi đi, đừng để ý đến ta-”
Lời nói xuyên qua tầng mây, như sấm mùa xuân cuồn cuộn, lan truyền xa xa.
Lát sau, vẫn không một pháp khí nào dám xê dịch.
Hồ Tứ thở dài, đóng lại cửa sổ.
Mạnh Tuyết Lý nói: “Ta đã là người, ta làm người ba năm, nhưng ngươi vẫn tồn tại thành kiến với ta, không chịu thay đổi cái nhìn, chẳng lẽ không phải tự cho rằng mình định ra quy củ?”
Hồ Tứ cười: “Mồm miệng lanh lợi, cái lưỡi của ngươi,so với Thu Quang nhà ta còn linh hoạt hơn.”
Đối phương cứng mềm không ăn, nước lửa bất xâm, Mạnh Tuyết Lý áp chế lửa giận, bình tĩnh nói: “Ta là đạo lữ hợp tịch của Tễ Tiêu.” Sao có thể mang ra so sánh với cơ thiếp của ngươi. Quá mức bừa bãi.
“Không cần nhắc, ta biết! Khắp thiên hạ đều biết!” Hồ Tứ lần nữa nâng chén, “Nào, chúc đạo lữ Tễ Tiêu bí cảnh khải hoàn, sớm ngày lấy được di vật của Kiếm Tôn.”
Mạnh Tuyết Lý uống một hơi cạn sạch, đứng dậy: “Hôm nay Cảnh chủ mời ta lên thuyền, không có chuyện đứng đắn cần nói, chỉ muốn tán gẫu linh tinh?”
Hồ Tứ ngạc nhiên nói: “Trà dư tửu hậu, cùng em dâu tán gẫu chuyện nhà, là chuyện rất bình thường, ai bảo không được?”
…
Đương nhiên không ai dám nói không được.
Dưới đủ loại ánh mắt kinh ngạc, hâm mộ, Mạnh Tuyết Lý chân đạp sen đỏ bay lên không, lại chân đạp sen đỏ hạ xuống.
Người ngoài không dám chê trách Hồ Tứ, nhưng vẫn âm thầm truyền âm nghị luận, nói Mạnh Tuyết Lý khoe mẽ.
“Y thật sự tới tham gia thi đấu? Này còn thi đấu gì nữa, trực tiếp đem “Thủ khoa” đưa cho y là xong! Cần gì phải ra vẻ như vậy?”
“Chẳng lẽ y tu tập yêu pháp gì đó, trước đây mê hoặc Kiếm Tôn, bây giờ lại mê hoặc cảnh chủ?”
Khác với chú ý điểm của đệ tử trẻ tuổi, trưởng lão các môn các phái sắc mặt ngưng trọng.
Cảnh chủ nhắc đến, di vật của Tễ Tiêu “Yếm Vũ” “Quyện Phong” tất nhiên bất phàm, không biết là thần vật thế nào? Có ở trong tay Mạnh Tuyết Lý hay không?
Tóm lại Cảnh chủ nói Mạnh Tuyết Lý biết, chắc chắn sẽ không giả.
Hồ Tứ còn nói: “Em dâu đã về. Các ngươi còn chờ cái gì?”
Trước đây Hãn Hải bí cảnh thi đấu, có Tễ Tiêu đứng trên mây quan sát. Tuy không nói một lời, nhưng mọi người đều biết hắn ở đó, “Sơ Không Vô Nhai” ở đó, vì vậy cẩn tuân quy định, không dám ra một bước sai.
Hiện nay trên đời có hai vị thánh nhân, giống như mặt trăng mặt trời cùng sáng.
Vân thuyền của Minh Nguyệt Hồ sơn màu xanh đen, đậu ở không vực cách xa bảo thuyền đỏ thắm của Thiên Hồ, giống một vị khách lạnh lùng xem xét xung quanh, bất mãn với sự náo nhiệt trước mắt.
Trên thuyền truyền ra giọng nói già nua, xa xưa: “Kiểm tra ngọc phù, vào bí cảnh.”
Đợi hai vị thánh nhân lần lượt mở miệng, đại đa số lập trường mơ hồ, các môn phái không muốn lập đội mới hành động. Vô số pháp khí phi hành từ từ hạ xuống.
Lát sau, đệ tử các phái đạt được cho phép, trong vân thuyền bay ra từng tia sáng, lao về phía biển cát.
Mạnh Tuyết Lý không biết ngự kiếm, yên lặng chờ vân thuyền Hàn Sơn hạ xuống, trong lòng mắng Hồ Tứ hai trăm lần.
Đồng đội của y, ba vị đệ tử của Trọng Bích Phong cùng y đứng trên boong thuyền, ngăn trở các loại tầm mắt tìm tòi nghiên cứu.
Tốc độ của vân thuyền Hàn Sơn rất nhanh, đến trước những môn phái khác.
Mạnh Tuyết Lý dõi mắt nhìn lại, dưới bầu trời âm trầm không có một ngọn cỏ, gò cát theo gió xê dịch, cuối tầm mắt, bầu trời và mặt đất giao nhau thành một đường kẻ, hiện lên ánh sáng màu quất vàng, là ánh chiều tà cuối ngày.
Sa mạc Hãn Hải này, rốt cuộc hiển lộ hình dáng.
Mọi người đưa mắt nhìn bốn phía, chợt thấy bầu trời phía bắc có một vệt ánh sáng rực rỡ, từ xa đến gần, đuôi dài tựa như đang cháy.
Có người hô: “Các ngươi nhìn kìa!”
“Sao rơi ở sa mạc sao?”
“Không, là Xích Hỏa Kiếm của Thôi sư huynh, Thôi sư huynh đến rồi!”
Mạnh Tuyết Lý hỏi ba người đồng hành: “Người này là ai?”
Trương Tố Nguyên đáp: “Chính là đại đệ tử của Chưởng môn chân nhân, Thôi Cảnh Thôi sư huynh, hắn hàng năm bế quan, cực ít xuất hiện trước mắt mọi người. Mạnh trưởng lão có lẽ không nhận ra.”
Mạnh Tuyết Lý chỉ nghe nói qua, người này tuy là thủ đồ của Hàn Sơn, nhưng không quan tâm đến mọi việc trong môn phái, ngoài tu hành ra chẳng để ý gì khác nữa.
Mạnh Tuyết Lý: “Ta nhớ dựa theo quy củ, đồng môn đều phải đi cùng với nhau.”
Lý Duy thở dài nói: “Thiên tài luôn có đặc quyền.” Thôi Cảnh Phá Chướng Cảnh viên mãn, chỉ cách Tiểu Thừa một con đường. Hôm nay vừa thấy, tốc độ ngự kiếm còn nhanh hơn pháp khí phi hành, có thể thấy tu vi cao diệu.”
Trương Tố Nguyên cau mày: “Mạnh trưởng lão đừng nghe hắn nói bậy, lúc chúng ta lên đường, Thôi sư huynh còn đang bế quan, sau khi xuất quan, mới vội vã chạy tới.”
Nhưng mà mọi người trong lòng đều hiểu, Tiếu Đình Vân còn chưa trưởng thành, hơn nữa thời cơ nhập môn không đúng, đã định vô duyên với Hãn Hải bí cảnh.
Lần thi đấu này, nếu Hàn Sơn muốn đoạt giải nhất, còn phải trông cậy vào Thôi Cảnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...