Hồ Tứ há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại nuốt xuống một ngụm máu, mặt hắn như giấy vàng, tựa lâm bệnh nặng.
Mạnh Tuyết Lý mơ hồ hiểu ra điều gì, sắc mặt khẽ biến.
Tễ Tiêu không trả lời.
Đạo tâm của hắn sụp đổ lại trọng tố, so với dĩ vàng càng kiên định gấp trăm lần. Trước kia là thái sơn sụp đổ mà mặt không đổi sắc, hiện tại là trời long đất lở, vũ trụ hủy diệt mà mặt không đổi sắc.
Hắn tới nơi này để ngăn cản Mạnh Tuyết Lý giết Hồ Tứ, ngăn cản Hồ Tứ dùng Mạnh Tuyết Lý tế thiên, vốn không định giết ai, chỉ muốn đánh bại đối phương.
Nhưng khi ngươi lặp đi lặp lại giết chết một người cho đến lúc chết lặng, ngươi gặp lại hắn, giống như thấy bụi cỏ cái cây bên đường vậy.
Lúc này nếu để ngươi giết hắn thêm vạn lần, cũng giống như ngươi chém một thân cây vậy, giơ tay liền chém, không có bất kỳ cảm giác gì. Hắn tin rằng Hồ Tứ cũng biết điểm này, chắc chắn không dám ra tay ép hắn.
Cho nên Tễ Tiêu bình tĩnh nói: “Tuyết Lý, cùng ta về nhà.”
Trận chiến hoang đường này nên kết thúc. Đợi rất nhiều đạo pháp thông suốt, nước chảy thành sông, Thông Thiên Môn sẽ tự mở ra, nhất quyết không thể dùng loại đường ngang ngõ tắt này.
Tễ Tiêu giơ tay ném Sơ Không Vô Nhai đi, trường kiếm bay qua biển lửa, đóng đinh vào chính giữa đình trà, sâu ba tấc, chắn ngang giữa Mạnh Tuyết Lý và Hồ Tứ.
Nơi kiếm đi qua, kiếm quỹ ngưng tụ, hóa thành một cây cầu màu đỏ, dựng lên bên chân Mạnh Tuyết Lý. Tễ Tiêu chỉ còn lại sức lực cách không ngự kiếm, không có tâm lực xông qua cả “lò luyện”, trừ khi một kiếm giết chết trận chủ Hồ Tứ, vân trận tự nhiên sẽ tiêu tán.
Mạnh Tuyết Lý: “Ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi đúng sự thật trả lời ta.”
Tễ Tiêu: “….Cứu ngươi trước.”
“Không phải cái này.” Mạnh Tuyết Lý nói, “Lúc chúng ta ở Yêu giới, Thận cảnh ở tầng dưới cùng Trấn Yêu Tháp, ngươi nhìn thấy cái gì?”
Lúc ấy Mạnh Tuyết Lý nhắm hai mắt, cả đường được Tễ Tiêu dẫn đi. Chỉ có Tễ Tiêu chịu khảo nghiệm Thận cảnh của ngàn năm Thận.
Tễ Tiêu chớp mắt yên lặng, thành thật trả lời: “Thông Thiên Chi Môn.”
“Ta hiểu rồi.” Mạnh Tuyết Lý nhìn về phía Hồ Tứ, cười: “Không hổ là sư huynh đệ. Bằng lòng thua cuộc.”
Cái gì quan trọng nhất với Tễ Tiêu? Y cược là nhân gian chúng sinh, Hồ Tứ cược là Thông Thiên Chi Môn.
Ngoài dự đoán của Hồ Tứ, trong nụ cười của Mạnh Tuyết Lý không có châm chọc hoặc chua xót, trái lại thoải mái.
Mạnh Tuyết Lý nghĩ, sau khi y và Tễ Tiêu trở thành đạo lữ chân chính, Tễ Tiêu đối với y tình sâu nghĩa nặng. Cùng y đến Yêu giới, vô hạn dung túng y, nói với y “Ngươi vui vẻ là được”, lúc y buồn rầu, vụng về an ủi y. Hết thảy những thứ này đều là sự thay đổi của Tễ Tiêu, nhưng sự thay đổi này giới hạn ở hành động, một khi chạm đến chân lý cuối cùng, đáp án xa xôi, Tễ Tiêu vẫn là Kiếm Tôn ban đầu y gặp.
Hồ Tứ khí tức lơ lửng, trận đấu pháp ban nãy khiến hắn kiệt sức: “Thật ra nếu ta và ngươi sớm gặp nhau, chưa chắc không thể làm bạn, chỉ tiếc…”
Mạnh Tuyết Lý nhận lấy Ma Nguyên, học theo hắn cầm trong tay chơi đùa: “Cho nên đây là “Hoàn quân minh châu song lệ thùy, hận bất tương phùng vị giá thì”?
(Trả lại chàng hạt châu sáng, hai hàng nước mắt ròng ròng
Ân hận rằng không thể gặp nhau lúc chưa chồng.)
Hồ Tứ bất đắc dĩ nói: “Ngươi mới đọc điển tịch của nhân gian được vài năm, hiểu biết lơ mơ, đừng dùng thơ bừa bãi.”
“Không dùng bừa, ta cố ý chiếm tiện nghi ngươi!” Mạnh Tuyết Lý nói, “Ban nãy ngươi chết nhiều lần như vậy, ta trong lòng sảng khoái.”
Hồ Tứ ngẩn ra, dở khóc dở cười.
Mạnh Tuyết Lý lẳng lặng nhìn hắn: “Ngươi có lý của ngươi, Tễ Tiêu có lý của Tễ Tiêu, các ngươi muốn theo đuổi sao trời, cảnh tượng vĩnh hằng, thăm dò cái không biết, ta vĩnh viễn không thông minh bằng các ngươi….Ta chỉ để ý hai chữ “tính mạng”.
Y không biết tại sao mình nói ra những lời này, nhưng khi câu cuối cùng bật thốt lên, tuyên cáo với thiên địa, đột nhiên cảm giác được một ánh sáng chân lý chiếu vào cửa lòng, trước mắt hết thảy không giống nhau, vạn vật thông suốt rộng rãi.
Mạnh Tuyết Lý lấy ra một quyển sách mỏng trong ngực, ném về phía bầu trời. Trang sách tản ra, bùng cháy trong ngọn lửa của Thiên Hồ, thoáng cái thành bụi bặm, giống như con thiêu thân.
“Đây chính là đạo tâm của ta.” Mạnh Tuyết Lý đứng giữa tro bụi và ánh lửa ngập trời, “Không phải ngươi, không phải của Tễ Tiêu, là của ta.”
Đó là quyển sách thứ hai Tễ Tiêu viết cho y – .
Y tìm được con đường của mình, không cần người khác dạy y lập đạo như thế nào. Tiếc rằng đã quá muộn.
Tễ Tiêu: “Tuyết Lý, chúng ta về nhà rồi nói.”
Mạnh Tuyết Lý cười với hắn, tay cầm Ma nguyên, tung người nhảy một cái.
Lò luyện dung nham, vòng xoáy biển lửa, sóng nhiệt nóng bỏng đập vào mặt. Sức mạnh Yêu tộc, sức mạnh Nhân tộc, sức mạnh từ thiên ngoại trong cơ thể Mạnh Tuyết Lý nhanh chóng trôi đi, rót vào vân trận, tạo thành một đám mây lửa vọt tới bầu trời.
“Không!” Tễ Tiêu con ngươi co rụt lại. Cơ hồ trong nháy mắt, Sơ Không Vô Nhai rút ra, hóa thành một vệt sáng.
Đó là một kiếm nhanh nhất suốt hai đời tu hành của hắn.
Có lẽ không nên gọi là kiếm, hắn chỉ là hoàn thành một động tác vô cùng thuần thục.
Ngọn lửa trên Thiên Hồ phụt tắt, sấm sét ngừng nghỉ. Mạnh Tuyết Lý toàn thân chảy máu, cúi đầu thấy Ma Nguyên trong tay biến mất, tầng ma khí bên ngoài tiêu tán, yêu khí tràn ra, lại là một viên giao châu.
Hồ Tứ cười to, ngực hắn bị trường kiếm xuyên thấu, nhưng không có máu chảy ra, buồng tim chắc như bàn thạch, lạ thay lại là một viên Ma Nguyên đen nhánh.
Sương mù mờ mịt dày đặc phun trào, nháy mắt che lấp thân thể của hắn. Một vệt sáng lao ra khỏi màn sương dầy, thần hồn thoát thể, theo ma lực dồi dào thẳng đến trời xanh.
Hắn bỏ lại thân xác, dùng thần hồn mạnh mẽ phi thăng thiên ngoại. Cùng là thiên tài tuyệt thế, cùng tu đạo hơn hai trăm năm, cường độ thần hồn của Hồ Tứ không phân cao thấp với Tễ Tiêu, Tễ Tiêu có thể đêm du ngàn dặm, đoạt xác sống lại, Hồ Tứ cũng có thể từ Thiên Hồ đến thiên ngoại.
Bầu trời quang đãng, mây lửa mở đường, ma tức làm bạn đồng hành.
Tễ Tiêu đỡ Mạnh Tuyết Lý dậy, ngửa đầu nhìn về phía bầu trời cao xa.
Thần hồn màu vàng sắp đến khe nứt trên bầu trời, sát đường viền thậm chí được ngân hà chiếu sáng bàng bạc.
***
Đảo Nam Hải, trên cành cây cao nhất, Tước Tiên Minh vui vẻ nói: “Ngươi thật sự xuống, ngươi nghe thấy ta gọi ngươi đi!”
Hồ Tứ bật cười: “Chỉ là một phần hồn hóa thân thôi.”
“Sao làm được vậy? Thật lợi hại.”
“Phân hồn xuất khiếu” tiểu thần thông, không đáng nhắc tới.”
Lúc này, cách đó không xa Thiên Hồ vẫn đang cháy, biển khơi dậy sóng, Trường Xuân Phong lơ lửng giữa không trung, tạo nên cái bóng thật lớn, vô cùng có lực uy hiếp.
Mà bọn họ một người một yêu ngồi trên ngọn cây, an tĩnh nhìn về nơi xa, giống như một đôi bạn tiêu dao đêm trước ngày tận thế, từ bỏ chạy trốn.
Tước Tiên Minh vung vẩy hai chân: “Cho dù thế nào, ngươi còn có thời gian tới tìm ta, xem ra không quá nghiêm trọng, các ngươi đánh xong rồi?” Hắn ngầm mong đợi hỏi.
“Ừm.” Hồ Tứ không nói phải, cũng chưa nói không phải, chỉ bảo hắn, “Ngươi đừng rụng lông chim nữa, xấu lắm.”
Tước Tiên Minh phản bác: “Không đâu, lông chim của ta đẹp nhất, mới mọc ra sẽ càng đẹp hơn!”
“Ừm.” Hồ Tứ đáp.
Tước Tiên Minh cười nói: “Vậy ngươi đừng làm chuyện xấu nữa, ta cũng không nói năng thô tục nữa.”
Thanh âm của Hồ Tứ dần dần yếu ớt: “Ừm.”
“Ngươi đồng ý?” Tước Tiên Minh chỉ lên trời, “Vậy đợi Thông Thiên Môn mở ra, ta bay lên trời, hái cho ngươi một ngôi sao thật lớn!”
“Ừm…Không còn kịp rồi. Sắp thành lại hỏng.”
Tước Tiên Minh dường như không nghe thấy được, tự nhiên nói: “Chúng ta làm hòa đi, giống lúc còn bé vậy, cả ngày chơi chung …” Còn chưa dứt lời, nước mắt đã rớt xuống, “Ngươi hối hận không?”
“Đánh cuộc với ông trời, hoặc có hết thảy, hoặc chẳng có gì.” Hồ Tứ nói, “Đã thử hết sức mình, không hối hận.”
Trước mắt Tước Tiên Minh vô số điểm sáng phiêu tán, giống một đám đom đóm bay qua, thoáng cái biến mất.
Cành cây chợt nhẹ, chỉ lại một con yêu là hắn.
***
Trận chiến ở Minh Nguyệt Hồ, sau khi Tễ Tiêu xuất kiếm, nói còn thiếu chút nữa. Không phải nói “khoảng cách mở ra Thông Thiên Chi Môn còn thiếu chút nữa”, mà là nói kiếm “thiếu chút tâm ý”. Sai một ly, bèn không đủ viên mãn.
Khi ấy hắn dùng mười ngàn kiếm, nhưng chỉ ra một kiếm; hôm nay hắn dùng một kiếm, nhưng phải ra mười ngàn kiếm.
Ai mà ngờ được, một kiếm viên mãn, mạnh mẽ nhất trong cuộc đời Kiếm Tôn, là một kiếm dùng để giết chết sư huynh mình.
Thần hồn Hồ Tứ rời khỏi thân thể, phi thăng không thành, pháp thân trong đình lại bị trường kiếm xuyên thấu, sinh cơ đoạn tuyệt. Chỉ còn lại một hơi thở, còn giữ lại chút ý thức.
Nhưng trên mặt hắn không có bi thương, thậm chí cười ra tiếng: “Khóc cái gì, chung quy việc cuối cùng, ta làm sẽ mạnh hơn ngươi. Từng giết ta nhiều lần như vậy, nên quen rồi.”
Tễ Tiêu thân thể khẽ run, ánh mặt lạnh băng, nghe hắn nói vậy, mới biết mình đang rơi lệ: “Ngươi luôn mạnh hơn ta.”
Hồ Tứ lắc đầu, lẳng lặng nhìn hắn, vẻ mặt cực kỳ phức tạp: “Nếu quả thật có kiếp sau, làm cỏ cây, làm yêu ma quỷ quái, chứ không làm sư huynh ngươi nữa.”
Tễ Tiêu: “Vậy ngươi làm sư đệ ta, ta làm sư huynh ngươi.”
“Giống như thằng bé ngốc nghếch họ Ngu kia? Ta không thèm.” Ánh mắt trên pháp thân của Hồ Tứ tan rã, “Ta phải đi gặp sư phụ. Ta rất nhớ hắn.”
Mạnh Tuyết Lý ôm Tễ Tiêu, Tễ Tiêu dựa đầu vào bả vai y.
Tiếng ầm ầm thật lớn vang lên, Thiên Hồ hóa thành hàng triệu giọt nước mưa, lất phất rơi xuống nhân gian.
Đại Giao nghe thấy tiếng động kinh thiên, tuyệt vọng nói: “Vẫn chưa đánh xong sao?”
Nhị Giao: “Chạy mau.”
Chỉ có Tam Giao xông lên: “Ngu huynh đệ coi chừng!”
Hắn dùng giao thân nhảy lên, định bao bọc lấy Ngu Khởi Sơ, quay đầu lại thấy hai huynh đệ chạy mất dạng, buồn bực thầm nói các ngươi chạy cái gì, chẳng phải đã nói bảo vệ Ngu Khởi Sơ hay sao?
Gió mạnh dần nhẹ, mặt biển khôi phục như trước, mây bay mặt trời mọc.
Khe nứt trên trời mở rộng, giống một cái miệng khổng lồ đang há ra, kim quang mênh mang ẩn chứa sức mạnh khổng lồ, chiếu khắp nhân gian.
“Cửa mở rồi, chỉ kém một chút, hắn không kịp.” Tễ Tiêu nói. “Đi thôi.”
Hắn ngẩng đầu lên, ôm lấy Mạnh Tuyết Lý bị thương, cưỡi mây mà đi, chẳng hề lưu luyến.
Vệt sáng kia không đuổi kịp hắn.
Tam Giao ngăn ở trước mặt Ngu Khởi Sơ, bị kim quang chiếu sáng, cảm thấy như tắm trong gió xuân, trôi giạt bay lên, nó rút đi vảy giao, mọc ra vảy mới, thân thể trở nên mạnh mẽ rắn chắc, như núi non chập chùng trong mây.
Thông Thiên Chi Môn mở ra, xích tử cưỡi rồng phi thăng, viên mãn như chiêu kiếm cuối cùng của Tễ Tiêu vậy.
Ngu Khởi Sơ vỗ vỗ đầu Tam Giao, chán nản thương tâm: “Chúng ta không đi, về thôi.”
Tam Giao đã hóa bán long, nghe lời quay ngược lại, chở hắn đi xa.
***
Trận chiến lấy cơn mưa trút xuống như thác mà kết thúc, sau cơn mưa, trên đời không có Thiên Hồ, cũng không có Thiên Hồ Cảnh chủ.
Thế nhân đối với trận chiến này, không biết quá nhiều chi tiết, chỉ nói “Kiếm Tôn và Cảnh chủ đấu pháp, uy lực mở ra Thông Thiên Chi Môn”, quả thực kích động một trận, rối rít điều khiển pháp khí phi hành, lên đường thăm dò.
Sau đó mọi người nhận ra, ngưỡng cửa kia quá cao, ít nhất cần Thành Nhân cảnh mới có thể thử một lần, tạm thời không liên quan gì đến bọn họ, vẫn là chân đạp đất tu hành hữu dụng hơn.
Sau đại chiến, sư đồ Trường Xuân Phong biến mất một thời gian. Khoảng thời gian này không tính quá lâu, ước chừng nửa năm.
Có người nói, Mạnh Tuyết Lý trở về thống trị Yêu giới; có người nói, Tễ Tiêu đã phi thăng; còn có người nói, đêm trời trong sao sáng nào đó, chính mắt thấy Ngu Khởi Sơ cưỡi rồng bay.
Nhiều cách nói lẫn lộn, học viện Ủng Tuyết trái lại không giải tán, các học sinh tự nguyện lưu lại tự học, tin tưởng thầy giáo sẽ quay trở lại.
Nửa năm sau, Trường Xuân Phong trở về vị trí cũ ở Hàn Sơn, Ngu Khởi Sơ trở về đầu tiên xử lý Quan Cảnh Đài, trồng thêm hoa đào. Sau đó Tễ Tiêu, Mạnh Tuyết Lý trở lại học viện Ủng Tuyết, tiếp tục lên lớp.
Học viện mỗi năm mở rộng kích thước, phân viện nở rộ khắp nơi, đệ tử trẻ tuổi ưu tú như măng mọc sau mưa, nhanh chóng trưởng thành.
Nhân gian không có chuyện gì mới mẻ, các nơi vẫn có vương triều cũ tàn lụi, quốc gia mới quật khởi.
Mọi người dần dần quên mất trên bầu trời Nam Hải từng có một vùng hồ nước.
Mười năm sau, Tễ Tiêu và Mạnh Tuyết Lý tuyệt tích nhân thế, chỉ còn lại truyền thuyết. Ngu Khởi Sơ kế nhiệm viện trưởng học viện, tam giới vẫn không có sinh linh lên đến gần được Thông Thiên Môn.
Hào quang của cánh cửa kia dần dần ảm đạm, giống như thượng cổ đại năng sau khi phi thăng, bởi vì thật lâu không người phi thăng, khe hở dần dần khép lại.
Nhân thế chìm nổi, người bình thường quên đi khe hở trên trời, chỉ có các tu sĩ cố chấp hô to đáng tiếc.
Có người nói, Tễ Tiêu, Mạnh Tuyết Lý có lẽ đã chết; còn có người nói, từng gặp Tễ Tiêu Mạnh Tuyết Lý, giống người phàm chơi đùa ở phố phường, Sơ Không Vô Nhai đã không khác gì sắt thường.
Hai mươi năm sau, lúc cuối xuân đầu hè. Vào ban đêm ngày nào đó, Trường Xuân Phong ánh sáng rực rỡ chói lọi, khiến cả Hàn Sơn, Hàn Môn Thành, thậm chỉ cả đại lục phương bắc sáng như ban ngày.
Hai bóng người bay vút lên trời, kiếm xuất Hàn Sơn, Thông Thiên Chi Môn lần nữa mở ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...