Tiết Vong Hư nhìn đôi môi còn run run của Lý Đạo Ky, không thể tin được đây là sự thật.
"Quái vật. . ."
Một lúc sau, ông mới bình tĩnh lại, hộc ra hai chữ này.
Nam Cung Thải Thục và đám đệ tử Thanh Đằng kiếm viện cũng run rẩy, dùng ánh mắt như thấy quái vật nhìn Đinh Ninh.
Làm sao có thể!
Nửa ngày Thông Huyền, trong ấn tượng của họ, trong truyền thuyết, từ năm Nguyên Vũ đầu tiên đến nay, chỉ có hai tên quái vật Linh Hư Kiếm Môn An Bão Thạch và Mân Sơn Kiếm Tông Tịnh Lưu Ly mới làm được điều này, ngay cả Kiếm Si Phương Tú Mạc cũng phải mất hơn mười ngày mới Thông Huyền.
Biết việc đang xảy ra trước mắt là sự thật, không phải ảo giác, nhưng Nam Cung Thải Thục vẫn phải run giọng hỏi Đinh Ninh: "Ngươi mở ra Khí Hải có phải không?"
Đinh Ninh không trả lời.
Hắn cau mặt, tập trung cảm nhận sự chuyển động của ngũ khí trong khí hải, lộ tuyến di chuyển này quả thực vô cùng bá đạo.
Sau đó hắn chú ý tới tia sáng ở trước người mình.
Tia sáng ấy vẫn dịu dàng mà sáng ngời như cũ, nhưng đã có một sự thay đổi rất nhỏ, lúc trước tia sáng giống như ánh mặt trời trong veo, còn bây giờ, nó lại giống ánh sáng của bảo thạch.
Đến lúc này hắn mới hiểu ra là trời đã tối.
"Không ngờ lại lâu đến vậy."
Hắn lầm bầm.
Hắn căn bản chỉ là cảm khái, rõ ràng chính vì cái môn 《 Trảm Tam Thi Vô Ngã Bản Mệnh Nguyên Thần Kinh 》 này quá bá đạo, nếu không hắn không mất nhiều thời gian đến như vậy mới dẫn đường được cho ngũ khí tiến vào Khí Hải.
Mất nửa ngày tu hành, hắn cảm thấy cả người suy nhược, tiêu hao quá nhiều sức lực, làm hắn càng hiểu chỗ độc đáo của công pháp này, chân khí, chân nguyên được hình thành trong tương lai nhất định sẽ mạnh hơn rất nhiều so với công pháp bình thường.
Nếu công quyết bình thường, e là chưa tới nửa nén hương hắn đã có thể Thông Huyền.
Nhưng lời cảm khái của hắn, rơi vào tai đám người Nam Cung Thải Thục, lại mang tới một ý vị hoàn toàn khác.
"Lại lâu đến vậy?"
Nam Cung Thải Thục run run ngón tay chỉ Đinh Ninh, "Nếu ngươi thật sự đã Thông Huyền, đã mở ra Khí Hải. . . Ngươi có biết người tu hành bình thường mất bao lâu mới đến được bước này hay không?"
Đinh Ninh nhìn ngón tay trắng trẻo run rẩy kia, không biết nên nói cái gì.
Mình không phải người tu hành bình thường?
Những lời này mặc dù là sự thật, nhưng nếu nhận, thì quá là kiêu ngạo. giờ phút này dừng ở trong tai cô, lại chỉ sợ rất kiêu ngạo rất giả bộ một chút.
Nam Cung Thải Thục nhìn hắn, ngớ ra.
"Chẳng lẽ ngươi cũng giống mấy người đó của Mân Sơn Kiếm Tông và Linh Hư Kiếm Môn, đều là quái vật?"
Cô hít thở sâu, run rẩy rút tay về: "Ngươi lựa chọn Linh Nguyên Đại Đạo là vì nó đơn giản nhất, giải thích cũng dễ hiểu nhất, để giúp ngươi tăng tốc độ phá cảnh tu vi?"
Đinh Ninh cười áy náy, việc này vốn không thể nào giải thích được, hơn nữa việc tu hành của bất kỳ ai cũng vốn dĩ phải được giữ bí mật.
Nam Cung Thải Thục thấy hắn cười áy náy thì nghĩ rằng mình đã đoán đúng, vì hắn thấy thiên phú của mình vượt qua cô quá nhiều, nên mới thấy có lỗi với cô, nên cô lại càng tin vào suy đoán của bản thân về việc vì sao Đinh Ninh lại chọn 《 Linh Nguyên Đại Đạo thực ra giải thích 》. Vì thân thể Đinh Ninh có vấn đề, vì thọ nguyên của hắn không bằng được người ta, nên hắn phải chọn những loại công pháp đơn giản, giúp tiến cảnh của hắn có thể tiến nhanh.
"Xem ra ngươi quả thực là một quái vật chân chính."
Cô đau lòng, suy sụp cúi đầu: "Lẽ ra ta không nên nghi ngờ khả năng của ngươi, không nên xen vào việc của người khác."
Một tên đệ tử Thanh Đằng kiếm viện dậm chân định bước tới.
"Lộc Mạt Long, nếu ngươi muốn hắn có hảo cảm với mình. . . Ta khuyên ngươi đừng có tiến tới." nhưng gã đệ tử lùn nhất trong đám đã cản hắn lại, nói khẽ: "Bây giờ mới ra vẻ thân cận với hắn là đã chậm."
Lộc Mạt Long cứng người, trong lòng đầy hối hận.
Hắn biết đồng môn mình nói đúng.
Thiếu niên kia tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng đôi mắt lại như đã hiểu thấu mọi sự đời, lúc ở ngoại môn, Nam Cung Thải Thục ra mặt vì hắn, bọn họ lại không hề để mắt tới, bây giờ vì đối phương thể hiện ra thiên phú khủng bố, lại xông tới muốn kết giao, chắc chắn sẽ không gặt hái được chút nào hảo cảm.
Bây giờ dù họ có nói gì, cũng không có ý nghĩa, không cần phải tự làm mất mặt mình.
***
Đám đệ tử Thanh Đằng kiếm viện cố gắng tập trung vào việc tu luyện của mình, cố gắng dứt bỏ sự rung động vừa rồi, cảm xúc phức tạp của mất mát và hối hận quấn lấy họ, khiến họ vô thức cách xa Nam Cung Thải Thục và Đinh Ninh thêm một chút.
Đinh Ninh cảm thấy rất đói bụng.
Hắn đói đến mức ngửi thấy được cả mùi thơm của đồ ăn để bên ngoài động.
Hắn còn đồng thời ngửi thấy mùi thơm xử nữ từ trên người Nam Cung Thải Thục.
Đinh Ninh kinh hãi, hiểu ra ngay đây chính là tác dụng phụ do 《 Trảm Tam Thi Vô Ngã Bản Mệnh Nguyên Thần Kinh 》 gây ra.
Môn công pháp Đỉnh giai này làm cho mọi cảm nhận của hắn trở nên nhanh nhạy hơn rất nhiều khi được Thông Huyền.
Hắn không từ chối sự thay đổi này, hắn hít một hơi thật sâu, chuẩn bị đứng dậy đi ra lấy đồ ăn, đối với hắn, việc tu hành hôm nay đã thành công giai đoạn đầu tiên.
Nếu Bạch Dương Động không bắt buộc, hắn đã chạy về quán rượu Ngô Đồng.
Nhưng ngay lúc ấy, hắn nhìn thấy quyển điển tịch trước mặt Nam Cung Thải Thục.
Hắn ngần ngừ, nhìn cô, hỏi nhỏ: "Ngươi có gặp vấn đề gì về tu hành không?"
Nam Cung Thải Thục giật mình, ngẩng đầu lên, hoài nghi hỏi: "Ngươi muốn giúp ta?"
"Mỗi người tu hành đều khác nhau." Đinh Ninh nghiêm túc đáp, "Nhiều nhất là ta chỉ có thể nghiên cứu thảo luận với ngươi, còn có ích gì hay không là việc khác."
"Không giúp được ta cũng không sao." Cảm nhận được ý tốt của Đinh Ninh, Nam Cung Thải Thục trong lòng vui vẻ. Những cô gái ở độ tuổi của cô luôn có óc tưởng tượng rất phong phú, mới thấy mất mát đó, nhưng chỉ cần Đinh Ninh bày tỏ gần gũi, là thấy vui ngay.
"Có chỗ ta không hiểu." Nhớ ra đối phương là quái vật, nửa ngày đã Thông Huyền, thậm chí cả việc chọn công pháp gì cũng đều tự mình quyết định, cô lại trở nên chấn phấn, nhanh chóng trả lời.
"Là không hiểu về Thiên Địa Nguyên Khí?" Đinh Ninh nhìn đôi mắt sáng bừng lên của cô.
"Ừ." Nam Cung Thải Thục nghiêm túc gật đầu, "Tu vi của ta đã đến đệ nhị cảnh Thượng phẩm hoán tủy, nên đến nơi này, luyện lại đệ nhất cảnh, phải cảm nhận lại Thiên Địa Nguyên Khí, ta cũng đã làm được, từ đệ nhị cảnh Luyện Khí Cảnh đến đệ tam cảnh Chân Nguyên cảnh, chỗ mấu chốt phá cảnh chính là ở chỗ có thể từ một nơi có Thiên Địa Nguyên Khí mới lạ tìm ra được sự dung hợp với chân khí trong cơ thể mình, dẫn Thiên Địa Nguyên Khí nhập vào cơ thể, chỉ cần dẫn vào được, làm cho chân khí và Thiên Địa Nguyên Khí dung hợp, là sẽ không còn vấn đề gì."
Đinh Ninh liếc qua quyển sách trước mặt cô, "Ngươi là căn bản không cảm nhận được Thiên Địa Nguyên Khí chung quanh, hay không cảm nhận được sự khác biệt của nó, mà chỉ thấy một đống hỗn độn?"
Nam Cung Thải Thục lắc lắc đầu: "Không phải. Ta đã cảm nhận được sự tồn tại của Thiên Địa Nguyên Khí, thậm chí còn cảm nhận được sự khác biệt của nó Thiên Địa Nguyên Khí, nhưng mà nó rất lạ, giống như mỗi một cỗ Thiên Địa Nguyên Khí đều kháng cự ta, không chịu đến gần thân cận với ta."
"Có thể là vì vấn đề thể chất, lúc cha ta tu hành đến giai đoạn này cũng bị giống như ta, ông ấy bị kẹt ở giữa đệ nhị cảnh và đệ tam cảnh những bảy năm." Giọng Nam Cung Thải Thục đầy lo âu: "Chính vì điều ấy, nên ông ấy mới không cho ta luyện Vạn Đào Chân Thủy của ông ấy, mà bảo ta đi học Thanh Mộc chân quyết của Thanh Đằng kiếm viện. Nhưng cuối cùng ta cũng vẫn bị gặp vấn đề giống ông ấy, lúc đột phá từ đệ nhất cảnh lên đệ nhị cảnh Thượng phẩm, ta chính là người có tốc độ nhanh nhất trong số đệ tử của Thanh Đằng kiếm viện, nhưng rốt cuộc ta lại bị kẹt ở giai đoạn này hơn bảy năm, có lẽ ta đã trở thành người chậm nhất."
Đinh Ninh gật đầu, vươn tay ra khép quyển sách lại, "Phân biệt các chủng loại Nguyên khí ", hắn khẽ đọc tên quyển sách, cau mày: "Nên ngươi tới Bạch Dương Động là để xem sách vở ghi chép trong này có thể hướng dẫn gì giải quyết vấn đề cho ngươi hay không?"
Nam Cung Thải Thục gật đầu, "Cha ta dù đã phá cảnh nhưng cũng vẫn không tài nào hiểu được, chỉ là sau một lần chiến đấu sinh tử, ông ấy đột nhiên cảm thấy Thiên Địa Nguyên Khí nhập vào cơ thể, nếu ta không thể tìm ra nguyên nhân, có lẽ ta sẽ phải ở lại không biết bao nhiêu lần bảy năm."
Nếu bảy năm nữa vẫn bị kẹt ở đệ nhị cảnh, đây quả thật là rất bi thảm.
Nhìn thấy bao nhiêu người vượt qua mặt mình, bỏ xa mình lại đằng sau, cảm giác ấy vô cùng tuyệt vọng.
Đinh Ninh cẩn thận suy nghĩ.
"Hai quyển này ta thấy có rất nhiều giải thích độc đáo, ngươi xem thử xem?"
Hắn đứng dậy, chọn hai quyển sách, đặt trước mặt Nam Cung Thải Thục: "Ngươi cứ từ từ xem, ta đi ra ngoài ăn một chút, sau đó ta đi về nhà."
《 Ba Sơn Tiêu Đường Chủ Nhân Bút Ký 》《 Khải Thiên Luận 》
Nam Cung Thải Thục kinh ngạc nhìn hai quyển sách mà thực ra nhìn giống hai quyển tùy bút hơn, mở chúng ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...