Dịch giả: Lưu Kim Bưu
Biên: Amschel
Ngay lúc Ngải đại phu lên tiếng, Thiên Địa Nguyên Khí bên ngoài cơ thể lão chợt xảy ra biến hóa, tản mát một loại khí tức sắc bén nào đó.
Tịnh Lưu Ly vừa mới lâm vào ngủ say, nhưng chỉ sau mấy hơi thở, lông mi nàng khẽ chớp, rồi mở hai mắt ra.
Ngay lập tức lâm vào ngủ say, nghỉ ngơi cực ngắn để tiêu trừ một ít mỏi mệt, cố gắng làm mình càng thêm thanh tỉnh, đây là khả năng mà Tịnh Lưu Ly đã phải trải qua rất nhiều ma luyện khó có thể tưởng ở Mân Sơn Kiếm Tông mới có thể làm được.
Dùng ý chí của nàng tuyệt đối có thể kiên trì không cần nghỉ ngơi một thời gian dài. Nàng muốn một giấc ngủ say ngắn ngủi chính là vì muốn suy nghĩ càng thêm rõ ràng, không bỏ qua bất cứ một hình ảnh nào trong cuộc chiến giữa Đinh Ninh với Ngải đại phu.
Chỉ là nàng không ngờ sẽ nhanh như vậy... Trong tưởng tượng của nàng, Đinh Ninh và Ngải đại phu ít nhất phải đối thoại với nhau vài lời, thậm chí Đinh Ninh phải dùng một ít thủ đoạn mới có thể ép Ngải đại phu động thủ với hắn.
Giấc ngủ sâu cực kỳ ngắn ngủi giống như cùng lúc liên tục xuyên qua các tầng không gian ý thức khác nhau, ngược lại càng làm đầu nàng mơ hồ, suy nghĩ có chút hỗn loạn khó hiểu.
Nhưng sự nhạy cảm vẫn khiến nàng nhận thấy có điểm quỷ dị.
Nàng đã dần quen thuộc Đinh Ninh, nàng cảm thấy lúc Đinh Ninh đối mặt Ngải đại phu cũng không có loại sắc bén thực sự như thời điểm đối mặt Dung Cung Nữ và tên tình nhân cũ của ả.
Cho nên khi ánh mặt trời chói chang làm nàng phải híp mắt lại nhìn Ngải đại phu, nàng đã cảm thấy dường như lão cũng không phải bị bức bách, mà là đang thúc đẩy trận chiến này.
...
Đinh Ninh cũng không cho nàng đủ thời gian thanh tỉnh và suy tư, Ngải đại phu vừa dứt lời, hắn liền khẽ gật đầu, nâng Mạt Hoa Tàn Kiếm lên trước ngực, bình tĩnh nói:
- Bắt đầu thôi.
Ngải đại phu nhẹ nhàng lắc đầu, làm bộ cảm khái.
Vẻ mặt lão vô cùng ôn hòa, hơn nữa lão là danh y, ngày thường đối diện đều là các bệnh nhân đang đau đớn quằn quại vì đủ loại bệnh kinh niên khó trị, ánh mắt và ngữ khí luôn theo thói quen tạo sự an ủi cho người bệnh, cho nên lúc này thần thái nói chuyện của lão càng làm người ta thấy thân cận.
Nhưng ngay lúc lão lắc đầu, ống tay áo bên phải của lão đã rách ra.
Một ánh kiếm đen kịt, màu sắc giống như vết cáu bẩn lâu năm trên ấm trà cũ, mang theo khí tức thô bạo khác hẳn vẻ mặt của lão, trực tiếp xé rách ống tay áo, rơi xuống mặt đất, nhưng lúc cách mặt đất chỉ có một tấc, bỗng nhiên lại phát ra tiếng vù vù trầm thấp, như thiểm điện lao về phía hai chân Đinh Ninh.
Một loạt tiếng kinh hô vang lên khắp đường phố.
Bởi vì trận quyết đấu giữa Đinh Ninh và Ngải đại phu bắt đầu quá nhanh, khiến người đi bên đường thậm chí còn chưa phản ứng được chuyện gì đang diễn ra.
Nhất là những người quen biết Ngải đại phu, căn bản cũng không nghĩ đến việc Ngải đại phu là một Kiếm Sư, hơn nữa vừa ra tay đã là phi kiếm!
Chỉ có Tu Hành Giả trên Ngũ Cảnh mới có thể điều khiển phi kiếm, phi kiếm rời khỏi thân thể Tu Hành Giả nhưng vẫn hoạt động theo ý chí của Tu Hành Giả, trong mắt người đời, Kiếm Sư có thể vận dụng phi kiếm, đã thoát ly phạm trù Kiếm Sư bình thường.
Mặc dù trong trận chiến giữa các đại quân với nhau, rất nhiều Kiếm Sư trên chiến trường đều có khả năng vận dụng phi kiếm, nhưng xung quanh mỗi một tên Kiếm sư như thế, cũng sẽ có rất nhiều quân sĩ cường đại bảo hộ.
Đinh Ninh ở Mân Sơn Kiếm Hội đã chiến thắng đối thủ vận dụng phi kiếm, nhưng ở Trường Lăng, thậm chí toàn bộ thế gian, hầu hết là người bình thường cùng với Tu Hành Giả cũng chưa từng gặp kẻ nào còn chưa thể khống chế được phi kiếm lại một mình khiêu chiến một Kiếm Sư có khả năng vận dụng phi kiếm.
Dù là thân hình như thế nào, đối với quỹ tích chuyển động như thiểm điện của phi kiếm mà nói, đều quá chậm.
Lúc ánh kiếm đen kịt như vết trà ố rơi xuống đất, Đinh Ninh đã động chân.
Chân trái hắn nặng nề giẫm lên mặt đất, toàn bộ thân thể bắt đầu gia tốc về phía trước.
Hắn không thể vận dụng phi kiếm, phải cận thân, hơn nữa chỉ cận thân mới tạo ra uy hiếp thực sự cho đối phương, mới có thể ảnh hưởng phi kiếm đối phương đang khống chế.
Nhưng ngay lúc chân trái của hắn vừa giẫm lên mặt đất, ánh kiếm đen kịt đã cách mắt cá chân trái chưa đầy ba thước!
Nhưng cũng đúng lúc này, “xùy” một tiếng rách vang lên.
Ánh kiếm mang theo hàn sát ý nồng đậm rơi xuống phía trước phi kiếm đen kịt.
Thanh phi kiếm chỉ cần một ý niệm là có thể thay đổi phương hướng lại không kịp trốn tránh, đụng thẳng vào ánh kiếm này.
Không có bất kỳ tiếng kim loại va chạm nào.
Chỉ có tiếng “răng rắc” như băng cứng vỡ vụn khẽ vang lên.
Rất nhiều ánh mắt có thể thấy được những mảnh vỡ óng ánh bay đến phỉa trước mắt cá chân Đinh Ninh, nhưng lúc này thân thể hắn đã lướt đi, chỉ để lại những mảnh vỡ tản ra phía dưới chân, nở rộ thành vô số ngọn lửa xanh đen, giống như một đóa hoa xanh đen tà ác.
Ánh mắt Ngải đại phu hơi run sợ.
Lão biết Đinh Ninh rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức này.
Thậm chí phi kiếm của lão không dám tiếp tục chém tới bất cứ phần nào trên thân thể Đinh Ninh nữa, mà bay thẳng sang bên cạnh Đinh Ninh, kéo giãn ra một khoảng cách.
Bởi vì lúc này bề mặt phi kiếm của lão đã ngưng tụ một tầng sương lạnh mỏng manh, thứ Tinh Thần Hàn Sát Nguyên Khí này mang theo lực lượng có thể bài xích các loại Thiên Địa Nguyên Khí khác, thậm chí khiến nguyên khí bên trong phù văn phi kiếm của lão có chút bất ổn.
Mũi chân lão hạ xuống cũng làm tóe lên một đám bụi.
Cả người lão lùi nhanh về phía sau.
Đinh Ninh tiến lên, lão liền lùi xuống.
Nhưng Đinh Ninh còn chưa thực sự xuất kiếm.
Hắn chỉ vận dụng một thanh tiểu kiếm được ngưng tụ bằng Tinh Thần Hàn Sát Nguyên Khí trong cơ thể.
Thanh Mạt Hoa Tàn Kiếm đang để ngang trước ngực hắn, ngay lúc cơ thể hắn lướt đi, ở dưới chân nở rộ một đóa hoa màu xanh đen, nó cũng liền đâm ra.
Bầu trời nắng ráo sáng sủa. nhưng trong tích tắc khi hắn thực sự động kiếm, bầu trời phía trên Ngải đại phu, bỗng nhiên xuất hiện từng giọt từng giọt mưa.
Những giọt mưa rơi xuống, nhìn như nhu hòa, nhưng rơi lên mái nhà cửa viện sau lưng Ngải đại phu, lập tức hiện ra mặt dữ dằn, một mảnh âm thanh dày đặc toàn tiếng vỡ vụn nổ vang, vô số đá sỏi vỡ ra bay lên.
Bóng dáng Ngải đại phu đột nhiên ngừng lại.
Rất nhiều người đi theo chiếc xe ngựa Tịnh Lưu Ly điều khiển không dám tin vào mắt mình.
Lúc này bóng người Đinh Ninh đã gần với Ngải đại phu hơn, thanh phi kiếm màu trà ố rơi đằng sau lưng Đinh Ninh.
Chỉ một kiếm, Đinh Ninh liền ép mở được phi kiếm của Ngải đại phu, ép lão ngừng lùi về phía sau.
Hiện tại những người này vẫn chưa cẩn thận cảm giác sự tiến bộ của tu vi Đinh Ninh, nhưng một Tu Hành Giả Tứ Cảnh đối mặt một Kiếm Sư Ngũ Cảnh có thể vận dụng phi kiếm, trong lúc đối mặt, dường như lại trực tiếp liền chiếm thượng phong, điều này đã đủ làm bọn họ khiếp sợ.
Chỉ một kiếm, ở đây đã không có Tu Hành Giả nào coi trọng Ngải đại phu.
Nhưng đúng vào lúc này, bầu không khí lại phát sinh biến hóa khác hẳn.
Một mảnh tiếng kinh hô không áp chế nổi vang lên.
Ngải đại phu ngừng lại, liếc nhìn Đinh Ninh.
Ống tay áo bên trái của lão, lúc này cũng đã rách ra.
Tay trái của lão cầm một cái đĩa tròn màu ám kim, trông như cái khay miệng hẹp đựng đồ ăn chay mà rất nhiều gia đình ở Trường Lăng vẫn dùng.
Lúc này Chân Nguyên trong cơ thể Ngải đại phu không giữ lại chút nào dũng mãnh tràn vào cái đĩa tròn này, vô số ánh sao màu ám kim bắt đầu bay ra.
Chúng giống như những hạt bụi thật sự, quay quanh người Ngải đại phu.
Những ánh sao này tụ lại dày đặc, tạo thành một cái lồng bằng bụi hình chuông che bên ngoài cơ thể lão.
- Hỗn Kim Tráo!
Có người trên đường giật mình hét ra tên của thứ này.
Đây là một món Phù Khí rất nổi danh, đến từ cái xưởng nào đó của Đại Hàn Vương Triều, ngày xưa đã nhiều lần xuất hiện trong các cuộc chiến giữa Đại Tần Vương Triều và Hàn Vương Triều, khi quân đội của Đại Hàn Vương Triều triệt để tan tác, Đại Hàn Vương Triều biến mất trong lịch sử, thì thứ này đối với các Kiếm Sư có thể vận dụng phi kiếm tựa như tùy tùng trung thành nhất, vậy mà bây giờ nó lại xuất hiện trong tay một danh y Trường Lăng.
Mấu chốt nhất chính là, Tu Hành Giả dưới Thất Cảnh cũng có thể sử dụng món Phù Khí này, hơn nữa Chân Nguyên của Tu Hành Giả càng lớn, nó phát huy ra lực lượng càng mạnh.
Ngải đại phu đã đến Ngũ Cảnh.
Cho nên lực lượng Hỗn Kim Tráo phát ra lúc này, liền tương đương một Tu Hành Giả Ngũ Cảnh cầm kiếm bảo vệ mọi hướng quanh người lão.
Đinh Ninh chỉ có lực lượng của Tứ Cảnh, làm sao có thể phá được phòng ngự của Ngũ Cảnh?
Dựa theo lẽ thường của giới tu hành, Ngải đại phu đã ở cảnh giới bất bại.
Nên hiện tại kể cả Tịnh Lưu Ly cũng bắt đầu hoài nghi, liệu có phải bởi vì lúc đầu mình vừa lâm vào ngủ say đã lập tức tỉnh dậy hay không làm cho phán đoán của bản thân có chút sai lầm.
Nhưng Đinh Ninh không cho nàng thời gian suy tư.
Trong nháy mắt khi những ánh sao bay tán loạn, tay trái của hắn đã nâng thẳng tắp.
Tiếng nổ kinh khủng liên tiếp vang lên.
Thời điểm màng nhĩ mọi người đau đớn vì tiếng nổ truyền vào tai, từng thanh Hàn Sát tiểu kiếm màu xanh đen, đã đụng toàn bộ lên cái lồng bằng bụi ám kim
Tất cả Hàn Sát tiểu kiếm, một kiếm nối liền một kiếm, tất cả đều đụng vào cùng một chỗ!
Nguyên Khí bên trong cái lồng bằng bụi rung mạnh, Ngải đại phu kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt lão đột nhiên trắng bệch.
Từng đám lửa xanh đen nổ tung chồng lặp lên nhau, bẻ gãy ra vô số gợn sóng trong suốt, trong tích tắc cái lồng bằng bụi không biết đã rung động bao nhiêu lần, nhưng vẫn còn chưa bị phá vỡ!
Ngay cả tiếng kinh hô cũng không kịp phát ra, thì lại có thêm một kiếm đâm lên trên cái lồng bằng bụi.
Đinh Ninh đi đến phía trước nơi mấy đám lửa nổ tung, trong tay hắn là thanh Mạt Hoa Tàn Kiếm được che kín bởi rất nhiều đóa hoa trắng nhỏ vụn, hung hăng đâm lên cái cái lồng bằng bụi này.
Ngải đại phu biết thắng bại đã ở ngay trước mắt, con ngươi của hắn kịch liệt co rút, ánh mắt lại chớp động dữ dội, thanh phi kiếm kia như lưu tinh lao về sau lưng Đinh Ninh.
Đinh Ninh không thèm để ý thanh phi kiếm này.
Hắn chỉ đem tất cả lực lượng của bản thân, đâm về phía trước.
“Oanh” một tiếng nổ mạnh, cái lồng bằng bụi phía trước mũi kiếm của hắn bỗng nhiên khuyết mất một miếng.
Hỗn Kim Tráo bị phá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...