Kiếm Vương Triều

Dịch giả: hoangtruc
Biên: Amschel

Bởi vì Mân Sơn rất cao nên có tại đây có tuyết.

Trong một tòa điện màu xanh nằm ngay giữa lằn ranh phủ tuyết của ngọn núi, Tạ Trường Thắng đang quấn một tấm mềm lông dày màu xanh tựa người bên cửa sổ. Hắn vừa duỗi cổ ra ngoài nhìn một tòa điện màu xanh thấp hơn và cả vùng sơn cốc ngoài kia, vừa không hài lòng mà lẩm bẩm:

- Nơi lạnh như vậy, chẳng lẽ các ngươi không nghĩ nên có thêm một chậu than, còn để thêm vài miếng thịt dê lên trên hay sao?

Sau lưng hắn là một tu hành giả trung niên Mân Sơn Kiếm Tông đang đứng thẳng người. Vốn sắc mặt người này đã có chút bất thiện, nghe thấy nói vậy thì chuyển sang âm trầm thêm vài phần nữa, lạnh giọng đáp.

- Nếu như muốn thoải mái, dễ chịu thì ở chỗ này không chịu đi làm cái gì? Tổ chức kiếm hội bao nhiêu năm qua, những nhân tài thiếu niên tham gia còn khó trị liệu hơn so với người đều đã đi hết rồi. Chỉ còn ngươi là viện cớ mãi không chịu đi.

Tạ Trường Thắng quay đầu nhìn y, rất thản nhiên đáp lời:

- Thương thế của ta vẫn chưa tốt, nếu không ta còn ở đây làm gì?

- Viện cớ thương thế chưa tốt, cố chấp ở lại Mân Sơn Kiếm Tông ta. Cả ngày hết nhìn đông đến nhìn tây, tìm kiếm xem thử có học trộm được cái gì hay không.

Tu Hành giả trung niên Mân Sơn Kiếm Tông lại cười lạnh nói tiếp:

- Ngươi không thể lọt vào được mười hạng đầu trong Mân Sơn Kiếm Hội, lại cứ cứng đầu ở lại Mân Sơn Kiếm Tông ta, không thấy xấu hổ?

- Ta xấu hổ cái gì? Chẳng lẽ có ai thấy biểu hiện của ta trong Mân Sơn Kiếm Hội là rất mất mặt?

Tạ Trường Thắng quay đầu liếc nhìn người Tu Hành giả Mân Sơn Kiếm Tông này:

- Nếu như đã cảm thấy nơi này có lợi, có thể nghĩ ra được biện pháp ở lâu hơn một ngày nữa thì được gọi là có bản lĩnh.

Hai hàng lông mày của người trung niên này nhẹ cau lại, ánh mắt đầy tức giận. Nhưng còn chưa đợi y nói gì thì Tạ Trường Thắng đã đầy khinh thường nói tiếp:

- Người cũng không cần xen vào chuyện của người khác. Mấy người Cảnh Nhận bọn họ thừa hiểu tình huống của ta, nếu bọn họ muốn đuổi ta đi thì ta đã không còn ở đây từ lâu rồi. Ta còn có thể viện cớ như vậy được sao?


Tu hành giả trung niên này chợt ngẩn ngơ, cảm thấy Tạ Trường Thắng nói không phải không có lý.

Tuy nói Tạ Trường Thắng tựa như quá mức vô lại, thế nhưng Mân Sơn Kiếm Tông cũng không chính thức cho hắn cơ hội học tập. Chuyện này dường như hoàn toàn không trái với quy củ của Mân Sơn Kiếm Tông.

Nghĩ đến điểm này, tu hành giả trung niên của Mân Sơn Kiếm Tông cảm thấy, có lẽ tông chủ Bách Lý Tố Tuyết có dụng ý sâu xa nào đó mới cho phép Tạ Trường Thắng ở chỗ này. Sau một lúc, vẻ âm trầm và tức giận trên mặt y đã nhanh chóng biến mất, thần sắc dần ôn hòa trở lại. Y thò tay lấy một phong thư từ trong ống tay áo ra, đưa cho Tạ Trường Thắng.

- Thư của ai?

- Của Đinh Ninh sư điệt đấy.

- Đinh Ninh?

Ánh mắt Tạ Trường Thắng chợt sáng ngời, dùng tốc độ nhanh nhất chộp lấy lá thư. Sau đó hắn mở ra, nhưng chỉ vừa đảo mắt nhìn qua đã không nhịn được mà bật cười.

- Ta chỉ lo ngươi không muốn. Nếu đã nói là muốn, vậy thì không phải đơn giản sao?

- Bút, giấy đến!

Tiếp theo, hắn tiện tay cầm lá thư vung vẩy, rất hào khí quay qua vị tu hành giả trung niên của Mân Sơn Kiếm Tông này hô lớn.

Sắc mặt người tu hành giả trung niên này vừa mới có chút ôn hòa, lập tức chuyển sang khó coi. Nói gì thì nói, Tạ Trường Thắng là hậu bối, vậy mà dám sai sử y như với hạ nhân. Đối với một người cổ hủ như y mà nói thì đây quả thật chính là đại nghịch bất đạo.

- Trừng cái gì mà trừng. Đây cũng không phải là người làm giúp ta.

Tạ Trường Thắng nhìn thấy sắc mặt của y, nhưng lại bất mãn kêu lên:

- Là ta đang giúp đệ tử thiên tài Đinh Ninh của Mân Sơn Kiếm Tông các người làm việc đấy. Chẳng lẽ người không hiểu là Quan Trung Tạ gia chúng ta đang dốc hết lực lượng toàn tộc ra giúp hắn?

Người tu hành giả trung niên Mân Sơn Kiếm Tông này giật mình, sắc mặt khẽ run một cái. Sau đó y gật đầu làm lễ, tôn kính nói:

- Nói rất đúng, ta sẽ lập tức chuẩn bị giấy bút.




- Mặc kệ bên ngoài bình luận thế nào về tên thiếu niên Tạ gia này, nhưng xem ra tên thiếu niên này đối mặt với dạng người gì cũng sẽ không bị thua thiệt. Không hiểu là do tính cách trời sinh, hay là do di truyền của dòng họ Quan Trung Tạ gia nữa.

Đàm Thai Quan Kiếm đứng bất động bên cửa sổ của một tòa điện màu xanh đối diện với chỗ Tạ Trường Thắng. Gã nhịn không được mà khe khẽ lắc đầu, nói ra.

Hai tòa điện cách nhau rất xa, ở giữa còn có mây trắng lượn lờ che phủ nhưng Đàm Thai Quan Kiếm lại nghe được rất rõ cuộc đối thoại giữa Tạ Trường Thắng và người tu hành giả trung niên kia.

- Chỉ là ngộ tính của tên thiếu niên Tạ gia này bình thường. Con đường tu hành sau này chỉ sợ khó mà đuổi theo được với mấy người kia.

Đàm Thai Quan Kiếm là một tu hành giả có tính tình cực kỳ cao thượng. nhưng chẳng biết tại sao lại thật sự rất có hảo cảm với cái tên thiếu niên có chút vô lại này, cho nên gã nhịn không được lại khẽ thở dài một tiếng.

Đứng cạnh gã là một thiếu nữ mặc áo bào xanh, chính thị Tịnh Lưu Ly.

Nghe tiếng thở dài này, Tịnh Lưu Ly nhìn gã rồi bình thản nói:

- Trường Lăng có trăm hạng người, cũng không phải chỉ có Tu Hành Giả biết sử dụng kiếm mới đạt được thành tựu.

Đàm Thai Quan Kiếm nhịn không được bật cười, nói:

- Tầm nhìn cao hơn thì sẽ thấy khác hẳn. Thật sự ngươi rất thích hợp với vị trí tông chủ trong tương lai.

- Tiếp nhận vị trí tông chủ…

Hai đầu mày của Tịnh Lưu Ly khẽ nhăn lại, liếc nhìn Đàm Thai Quan Kiếm nói:

- Kỳ thật con không hiểu vì sao sư tôn rõ ràng còn đang trong thời kỳ đỉnh phong, lại cứ ôm lấy cái ý tưởng nhường chức vị tông chủ. Con không biết là người có ý gì.

Đàm Thai Quan Kiếm giật mình, chợt suy nghĩ đến xuất thần. Một lát sau gã mới cười khổ:

- Chỉ sợ không ai biết được trong lòng hắn đang có ý gì.


- Con định đi Mặc Viên.

Tịnh Lưu Ly thu lại ánh mắt đang nhìn về tòa điện màu xanh đối diện. nàng xoay người lại, rồi chậm rãi lên tiếng.

Đàm Thai Quan Kiếm nhìn nàng kỳ quái:

- Ngươi đi Mặc Viên làm gì?

- Nếu như hắn muốn ép cung nữ kia quyết đấu, lại còn viết thư cho Tạ Trường Thắng thì có nghĩa là hắn rất có lòng tin giết chết được cung nữ họ Dung. Hơn nữa cũng đã vạch nên kế hoạch.

Gương mặt như ngọc lưu ly của Tịnh Lưu Ly như được phản chiếu vẻ lạnh lẽo của băng tuyết nơi vách núi này, mang theo thanh âm đầy cảm khái khó hình dung được nói tiếp:

- Ngay cả ta còn không nắm chắc tất thắng khi quyết đấu sinh tử với một cao thủ như cung nữ họ Dung kia. Mà một kẻ tu hành giả vừa mới bước vào Tứ cảnh lại nhanh chóng có lòng tin có thể giết chết được ả. Thực lực hắn nhảy vọt như vậy, thì quá trình này đối với ta mà nói, đều là những kinh nghiệm tu hành quý giá. Hơn nữa, hắn luôn cho ta cái cảm giác mọi giây mọi phút đều đi trước ta, cấp cho ta một áp lực thật lớn như không cách nào vượt qua được. Ta phải đảm bảo trước khi hắn thành công ép được cung nữ họ Dung đồng ý quyết đấu, hắn thật sự có đủ năng lực giết chết ả.

Đàm Thai Quan Kiếm cẩn thận suy nghĩ một chút. Gã cảm thấy lời này của Tịnh Lưu Ly rất đúng.

….

Tại một nơi thanh lãnh sâu trong Mặc Viên, cũng là tiểu viện nơi Đinh Ninh và Trưởng Tôn Thiển Tuyết cư ngụ, mấy chuyện mà Đinh Ninh cố tình nói với Trưởng Tôn Thiển Tuyết lúc trước dường như cũng không làm thay đổi thứ gì cả. Cái không khí của tiểu viện vẫn đầy vẻ trầm muộn…Thậm chí trong ngày khô nóng của mùa hè này, còn có một tia hàn ý như có như không.

Bên trong viện chỉ có chút hàn ý như có như không, còn trong phòng ngủ của Trưởng Tôn Thiển Tuyết thì tựa như rét đậm.

Trên những tấm màn, mành cửa, bên phía trong của song cửa sổ, thậm chí cả trên vách tường đều kết một tầng sương lạnh dày đặc màu xanh đậm.

Một thanh trường kiếm màu xanh đen với vẻ thâm trầm đến cực điểm, hoàn toàn không giống như vật thuộc về nhân gian đang lơ lửng trước người Trưởng Tôn Thiển Tuyết.

Thanh kiếm này rét lạnh đến cực điểm. Từng đợt nguyên khí lạnh lẽo dày đặc tản ra bên ngoài thanh kiếm như những đám hỏa diễm màu xanh đen đang không ngừng thiêu đốt trong không khí. Trong cảm giác của tu hành giả, mỗi sợi nguyên khí màu xanh đen này lại như chứa đựng lấy rất nhiều cái thế giới băng tuyết bên trong.

Đám nguyên khí lạnh lẽo dày đặc tựa như một đám lửa từ thanh trường kiếm xanh đen này lại tự động bay về phía thân thể Trưởng Tôn Thiển Tuyết. Khi đến gần người nàng, chúng lại ngưng kết thành những sợi tơ đen nhỏ.

Bên dưới đám tơ đen, là con Huyền Sương trùng đỏ thẫm đang không ngừng há to miệng tham lam hớp lấy.

Trên người nó cũng bị một tầng băng dày đặc đông kết lại. Thân thể nó không ngừng run rẩy ớn lạnh, khiến người khác cảm giác như nó không cách nào chịu đựng được cái rét lạnh này, như muốn hoàn toàn bị đông cứng.

Nhưng trong cái rét lạnh như muốn đông cứng lại đó, bởi vì không ngừng bị khí tức sương lạnh dày đặc ngấm vào, thân thể của nó bắt đầu sinh ra những biến đổi rất nhỏ.

Màu đỏ thẫm bóng loáng mềm mại trên người nó cũng dần bị nhuộm thành một màu xanh đen, dần dần trở nên thô ráp hơn. Trên cái đầu tròn vo của nó nhú lên hai cái điểm thật nhỏ. Cái điểm nhỏ xíu nhô lên đó mắt người thường không cách nào nhận ra được, nhưng trong cảm giác của Tu Hành giả như Trường Tôn Thiển Tuyết lại cực kỳ rõ ràng.


Cảm giác được sự biến hóa đó, tâm cảnh luôn lành lạnh của Trưởng Tôn Thiển Tuyết lại tự nhiên nảy sinh ra một tia vui vẻ.

Cửu U Minh Vương Kiếm là do Minh ngọc thu thập được trong vực sâu luyện chế thành. Mà Minh ngọc thì lại là tên của một loại nội đan Minh ngư trong vực sâu tích tụ lại. Mặc dù là tu hành giả như nàng, đạt được công pháp phù hợp thì lúc bắt đầu dung luyện thanh kiếm này cũng không cách nào thừa nhận được, phải cần thêm Đinh Ninh song tu trợ giúp.

Sinh vật bình thường, kể cả những dị thú cường đại ở xứ lạnh khác đều khó có khả năng thừa nhận và hấp thu lấy nguyên khí của Cửu U Minh Vương Kiếm. Trừ phi bản thể của nó cũng ẩn chứa huyết mạch của Minh hàn nơi vực sâu, là đám sinh vật vốn đã sinh sống nơi vực sâu này.

Suy đoán này cùng với những suy đoán trước kia của nàng lại giống hệt nhau, có lẽ chính bản thân loại Huyền Sương trùng của Mân Sơn Kiếm Tông này cũng tới từ một loại vực sâu như vậy.

Bên trong Mân Sơn Kiếm Tông có vực sâu?

Hay Mân Sơn vẫn là núi cao?

Cái lạnh lẽo của Mân Sơn, là đến từ độ cao hay là từ hàn khí nơi vực sâu?

Bởi vì sự biến hóa mạnh mẽ của Huyền Sương trùng mà Trưởng Tôn Thiển Tuyết cảm thấy mừng rỡ, đồng thời trong đầu cũng nảy sinh ra vài khả năng.



Bên ngoài Trường Lăng, tại một nơi thôn quê với vài mái nhà tranh bên bờ Vị Hà.

Nơi đây là bãi bồi của con sông, có địa thế khá cao. Tuy hoàn toàn nằm bên ngoài Trường Lăng, thế nhưng đứng đây có thể nhìn thấy được toàn bộ hình dáng hùng vĩ của Trường Lăng và cả vùng giáp ranh của nó nữa.

Trong đó có một gian nhà tranh quay mặt về phía dòng nước. Trong gian nhà tranh có một cô gái nhỏ gầy, mặc áo vải đang nấu canh cá.

Rõ ràng chậu than đang nấu nồi canh không có nhiều củi đốt, nhưng lửa lại cháy rất mãnh liệt. Mỗi ngọn lửa bốc lên lại có hình góc cạnh tựa như từng thanh kiếm nhỏ vậy.

Trong cái tầm thường lại ẩn chứa lấy kiếm đạo chi ý cường đại. Nàng chính là Triệu Tứ.

Truyền nhân mạnh nhất của Triệu kiếm Lô, danh chấn thiên hạ, sau trận đánh trên sông Vị Hà ngày đó thì đã mất tung tích, vì vậy thế gian cũng ít bớt đi vài phần chú ý đến nàng.

Bởi vì nàng đã bị mất đi bản mệnh kiếm.

Bản mệnh kiếm hội tụ vô số bản mệnh nguyên khí của một tu hành giả, là vô số năm tháng bồi dưỡng mà thành. Bởi vì còn trọng yếu hơn cả hai cánh tay của tu hành giả, cho nên một khi bản mệnh kiếm bị đánh mất, cũng có nghĩa lực lượng cũng sẽ bị suy yếu đi vài phần.

Nhưng trong chớp mắt, Triệu Tứ đang yên lặng nấu cá chợt khẽ chấn động thân hình, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn trời.

Ngọn lửa trong chậu than trước mặt nàng chợt bùng lên hừng hực, bao phủ toàn bộ cái nồi sắt vào bên trong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui