Kiếm Vương Triều

Dịch giả: hoangtruc
Biên: kethattinhthu7

Xe ngựa ngày càng cách xa Trường Lăng. Dần dần, đã không còn nhìn thấy bóng dáng Trường Lăng hùng vĩ nữa.

Vương Thái Hư vén tấm rèm thùng xe lên, nhìn lại Trường Lăng nhưng ánh mắt y lại không có bao nhiêu cảm khái.

Y còn không đi cáo biệt Đinh Ninh.

Bởi vì đối với y mà nói, quan trọng không phải là cáo biệt, mà quan trọng là còn có thể gặp lại được nữa hay không.

Đoàn xe dừng lại tại một bến tàu.

Gã phu xe giúp Vương Thái Hư đánh xe đi về phía chiếc xe ngựa cuối cùng trong đoàn rồi trèo vào, chuẩn bị nghỉ ngơi. Điều này làm mọi người trong đội xe đều rất khó hiểu, bởi vì đã sắp phải lên thuyền rồi, nhưng lại chưa có ai thay cho phu xe kia.

Đúng lúc này, một nam tử mặc hắc y từ trên thuyền lớn bước lên bờ.

Hắn đi thẳng đến cỗ xe ngựa của Vương Thái Hư, dùng đôi tay hết sức trầm ổn nắm chặt lấy đầu dây cương ngựa của xe.

Một động tác nhỏ nhặt nhưng hắn làm qua rất thuần thục. Bởi vì, hắn vốn là xa phu của Vương Thái Hư.

Cạnh một nhà kho tối tăm gần bến tàu, hai gã nam tử ăn mặc như phu khuân vác nán lại tại đó, lưng ngồi dựa vào tường.

Bọn họ nhìn qua như rất mỏi mệt, buồn ngủ đến nỗi tùy ý dựa đại vào trong đám dây thừng, đòn gánh mà nghỉ. Nhưng thực tế cả hai đều đang quan sát đoàn xe của Vương Thái Hư.

Nhìn người nam tử áo đen từ trên thuyền bước xuống, ánh mắt hai nam tử ăn mặc như phu khuân vác bất giác cảm thấy hơi rùng mình.

Cũng vào lúc này, hai gã nam tử mặc đồ như phu khuân vác đột nhiên cảm giác có gì đó nên ngẩng đầu.

Đoàn xe của Vương Thái Hư bắt đầu lần lượt lên tàu.

Đây là một con thuyền thiết giáp dùng để thông thương với hải ngoại. Lúc này, chẳng biết từ lúc nào, trên đầu boong thuyền xuất hiện một nam tử trẻ tuổi đứng ở đó.

Trẻ tuổi chẳng qua chỉ là cảm giác, là cảm thấy người nọ tràn ngập sức sống.

Thế nhưng người nọ lại là một người mù.


Hai mắt y mở to nhưng lại không hề chớp, hơn nữa, đối với ánh sáng xung quanh, y không có chút phản ứng nào.

Chỉ là, có lẽ người nọ là một người mù đáng sợ nhất trên đời.

Bởi vì trong nhận thức của hai nam tử ăn mặc như phu khuân vác kia, người mù trẻ tuổi này lại như một cái bếp lò thật lớn.

Lửa trong lò hừng hực nóng cháy, tựa như muốn đốt cháy cả thuyền thiết giáp to lớn mà hắn đang đứng bên trên này, đốt đến nóng chảy ra.

Một trong hai gã nam tử ăn mặc như phu khuân vác kia cúi thật thấp đầu xuống.

Nam tử còn lại sau đó cũng cúi đầu xuống, hỏi khẽ:

- Thôi tướng quân, chúng ta nên làm thế nào?

Nam tử được gã gọi là Thôi tướng quân lạnh lùng đáp:

- Tất nhiên là không làm gì cả, nếu không chỉ có nước chịu chết mà thôi.

- Là người của Triệu Kiếm Lô?

Nam tử cạnh y không cam lòng, nói khẽ:

- Có nên báo cho Giám Thiên Ti biết không?

- Đây chỉ là thù riêng của Lương đại tướng quân. Ngươi không được quên vì sao chúng ta lại bị trục xuất khỏi Trường Lăng.

Người được gọi là Thôi tướng quân lại cười lạnh:

- Nếu không có khả năng giải quyết bọn chúng, đám người Triệu Kiếm Lô vẫn mãi là địch nhân của Trịnh Tụ. Địch nhân càng mạnh thì càng tốt. Huống chi đối phương đã rời khỏi Trường Lăng, báo cho Giám Thiên Ti biết thì có ý nghĩa gì?

Nam tử bên cạnh y dường như không hoàn toàn tán thành với lời vừa rồi. Gã trầm mặc một lát, nói tiếp:

- Bọn chúng muốn đến hải ngoại làm gì?

- Lên trên một đội thuyền đi hải ngoại không có nghĩa là nhất định phải đi hải ngoại.


Nam tử được xưng là Thôi tướng quân có chút châm biếm:

- Bọn chúng có thể rời thuyền đi bất cứ nơi nào. Sau khi vượt qua rất nhiều cửa khẩu, tiếp theo thì đã không có khả năng truy xét xem bọn chúng đi đâu. Về phần bọn chúng rời khỏi Trường Lăng làm gì, chuyện này có liên quan tới chúng ta sao? Chúng ta sắp phải đến vùng đất man di biên cảnh Nam Việt, bây giờ điều cần phải lo lắng là vấn đề của mình.

- Hẳn là hai gã quân nhân.

Sau khi điều khiển vững vàng cỗ xe ngựa của Vương Thái Hư xuống thuyền, người từ lâu mất tung tích khỏi Trường Lăng này dĩ nhiên là Kinh Ma Tông nói với Vương Thái Hư trong xe:

- Lão đại muốn giết chết bọn chúng không?

Giọng nói của hắn vẫn cực kỳ kính cẩn với Vương Thái Hư như trước, nhưng so ra, lại càng thêm vài phần kiên định và đầy lực lượng, khiến người khác không thể nào nghi ngờ năng lực của hắn.

- Hẳn là người của Lương Liên Lương đại tướng quân. Chỉ sợ đa số người ở Trường Lăng này, kể cả hoàng hậu cũng xem thường hắn.

Vương Thái Hư có chút giật mình, lại lắc đầu, nói:

- Không cần làm mọi chuyện phức tạp thêm.

Kinh Ma Tông cúi đầu, không nói thêm gì nữa, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Người mù trẻ tuổi trên boong thuyền cũng không quan tâm tới hai tên tu hành giả giả trang thành dáng vẻ hai tên phu khuân vác. Hai mắt y trống rỗng không biết nhìn về đâu, nhưng lại đi về phía một gã mặc áo vải bình thường đang điềm tĩnh ngồi gọt rau quả cạnh một đầu bếp nữ trung niên đang ngồi giết cá.

- Có thể chung sống hòa bình không?

Y tựa như đi ngang qua người đầu bếp nữ trung niên phụ trách bếp núc trên thuyền, nhẹ giọng nói:

- Kể cả chuyện không nên để lộ cho Mân Sơn Kiếm Tông biết quan hệ của chúng ta và Vương Thái Hư. Hay là, đợi thuyền chạy ra được một khoảng cách đủ xa, ta liền động kiếm giết người.

Động tác người nữ đầu bếp trung niên không ngừng lại, thị vẫn thuần thục giết cá, moi nội tạng ra, chuẩn bị tiện tay ném cho một con mèo đen đang nằm trong góc khuất cách đó không xa, đồng thời rất đơn giản mà bật ra một chữ:

- Ừ.

Người mù trẻ tuổi tựa như không cảm giác được sự có mặt của thị, y không ngừng lại mà đi thẳng vào khoang thuyền. Chỉ là, giọng nói của y vẫn truyền vào tai nữ đầu bếp trung niên này như trước, thế nhưng thanh âm đã mất đi vẻ sát phạt mà chuyển thành thỉnh cầu ôn hòa:


- Có thể để lại bong bóng cá được không, ta thích ăn.

Nữ đầu bếp trung niên không trả lời, chỉ đơn giản gỡ lấy bong bóng cá trong đám nội tạng chuẩn bị vứt đi.

***

Mặt nước nơi đây liên thông với Vị Hà không ngừng dập dềnh. Mà nơi sâu nhất trong Đại Phù Thủy Lao tại Trường Lăng, mặt nước cũng đang dập dềnh, hơn nữa còn hiện ra rất nhiều bọt biển trắng.

Nghe thấy tiếng rên rỉ bị kềm nén trong phòng giam phía trước, Lâm Chử Tửu hơi khó khăn ngẩng đầu lên, đám tảo biển như vô số sợi tóc dài rơi ra. Y nhàn nhạt cười, không cho là đúng mà hỏi:

- Ta hi vọng cầu sống là đến từ việc ta biết Cửu Tử Tằm đã xuất hiện tại Trường Lăng. Có Cửu Tử Tằm, có nghĩa là địch nhân của ta sẽ phải sợ hãi. Nghĩ đến việc dù địch nhân của ta cường đại đến thế nào mà vẫn sợ hãi như trước, ta thật cảm thấy rất cao hứng. Nhưng còn ngươi, hi vọng của ngươi là đến từ đâu?

Một hồi lâu sau, tiếng rên rỉ từ phía phòng giam bên kia biến mất. Một chút âm thanh mơ hồ không rõ vang lên:

- Lúc trước ta còn sống chỉ là vì đi tìm chết. Nếu như đã được người cứu sống thì tất nhiên cũng phải sống cho thật tốt.

Lâm Chử Tửu cười cười:

- Cái này hình như có chút giống với nghĩ một đằng, nói một nẻo.

Giọng nói từ phía phòng giam bên kia biến mất một lúc lâu, rồi lại vang lên:

- Nàng sẽ xuất hiện trước mặt ta. Dù không cứu được ta, nàng cũng sẽ chết trước mặt ta. Ta đợi nàng.

- Lý do thú vị.

Lâm Chử Tửu cười vui vẻ, chân thành nói:

- Ta và ngươi cùng đợi ở đây vậy.

Trên thềm đá lạnh lẽo ở một nơi cách không xa hai phòng giam này, Thân Huyền tựa như một bóng đen u tối trầm mặc nghe hai người này nói chuyện với nhau.

Rất nhiều năm qua, y không cạy ra được lấy một lời từ trong miệng của Lâm Chử Tửu.

Vậy mà bây giờ lại có thêm một tên trẻ tuổi vô danh này nữa.

***

Dạ Sách Lãnh cũng đang yên tĩnh đứng bên cạnh mương nước nơi rìa sân nhỏ, nước trong mương cũng đang không ngừng dập dềnh.


Phía trước người Bạch Sơn Thủy đã không còn hơi nước màu trắng bốc lên.

Một giọt nước óng ánh trước thân thể nàng không ngừng ẩn hiện theo từng nhịp hô hấp, rồi sau đó là cảm giác giọt nước đó như càng ngày càng nặng nề hơn.

Nhìn cảnh tượng như vậy, Dạ Sách Lãnh biết toàn bộ tu vi của Bạch Sơn Thủy đã được khôi phục. Hơn nữa, có vẻ như cảnh giới của Bạch Sơn Thủ lại tiến được thêm một bước rất lớn, thậm chí còn trở nên đáng sợ hơn cả thời kỳ toàn thịnh lúc trước.

Nàng cảm giác được tâm niệm của Bạch Sơn Thủy. Thế nhưng nàng vẫn lắc đầu một cái, nói:

- Ngoài Mặc Viên có một tu hành giả Mân Sơn Kiếm Tông, tu vi không chênh lệch với Đàm Thai Quan Kiếm bao nhiêu. Hắn như là một người canh cổng bên ngoài Mặc Viên.

Bạch Sơn Thủy thừa hiểu không chênh lệch với Đàm Thai Quan Kiếm là có ý gì. Nếu như ở trong Mặc Viên, có lẽ nàng nắm chắc có thể dấu giếm khí tức để không bị tu hành giả này phát hiện. Nhưng tu hành giả này lại canh giữ bên ngoài Mặc Viên, bất kỳ người nào muốn đi vào Mặc Viên đều khó tránh được tai mắt của hắn.

Hai hàng lông mày của cô hơi cau lại. Chỉ là trong chốc lát, sau đó cô chăm chú nhìn Dạ Sách Lãnh, hỏi:

- Hắn đã từng gặp qua ngươi chưa?

Dạ Sách Lãnh nhìn cô, nói:

- Ngươi muốn giả dạng thành ta đi vào?

Bạch Sơn Thủy gật đầu:

- Chỉ cần ngươi giúp, ta có thể vào được.

- Ngươi không cảm thấy như vậy rất tàn nhẫn sao?

Dạ Sách Lãnh quay đầu đi, không hề nhìn cô:

- Ngươi đi như vậy, tất nhiên ta phải ẩn nấp kĩ ở đây. Chẳng qua ngươi có nghĩ tới là, ta ở đây chờ lâu như vậy. Nhưng nhìn lại… ngươi có thể đi mà ta lại không thể?

Bạch Sơn Thủy tự nhiên biết chuyện này ẩn chứa ít nhiều cảm tình và hung hiểm trong đó.

Vẻ mặt của cô dần nghiêm túc lại, sau đó cúi người thi lễ thật sâu với Dạ Sách Lãnh rồi nói:

- Thỉnh Dạ Ti Thủ thành toàn.

- Giúp ta diễn thật tốt tuồng vui này. Giữa trưa đi, đến hoàng hôn thì phải về đấy.

Dạ Sách Lãnh lạnh lùng nói:

- Ta cũng tiện thể đi giết một người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui