Kiếm Vương Triều

"Cậu đang nghĩ gì vậy?"

Nhìn dáng vẻ Đinh Ninh tựa hồ có chút xuất thần, Vương Thái Hư bình tĩnh nói: "Hoài nghi lời nói của tôi ư?"

"Không có gì." Đinh Ninh lắc đầu, ngẫm nghĩ chút rồi hỏi: "Chuyện làm ăn của Chợ Cá có liên quan gì với Lưỡng Tằng Lâu các ông hay Cẩm Lâm Đường không?"

Vương Thái Hư thoáng ngẩn ra. Ông ta không rõ vì sao Đinh Ninh lại chợt đề cập đến Chợ Cá nhưng vẫn rất nghiêm túc trả lời: "Không có. Đó là thực sự là chuyện làm ăn bậc trên, dạng người tầng dưới như bọn tôi không làm được mối buôn bán to lớn như thế."

Đinh Ninh coi thường nhìn thoáng qua Vương Thái Hư, nói ra: "Kẻ chiếm phần lớn mối sòng bạc và thanh lâu trong truyền thuyết vẫn chỉ là nhân vật tầng dưới ư?"

Vương Thái Hư lắc đầu nói: "Làm gì khoa trương đến mức đó, nhiều nhất là chiếm vài phần buôn bán. Vả lại tầng trên và tầng dưới trong lời tôi chỉ là quan hệ đến đối tượng làm ăn. Đối tượng làm ăn của bọn tôi đều là nhân vật chợ búa phổ thông và nhân vật giang hồ, còn chuyện làm ăn của Chợ Cá liên quan tới hàng loạt phái lớn, nhân vật triều đình, đại nghịch đại khấu. Loại cấp bậc nhân vật này bọn tôi dây vào một cái cũng nguy hiểm, cũng chỉ có người chân chính đại trí đại dũng, bản lĩnh lớn mới có thể làm chuyện buôn bán lớn đó, lúc nào cũng có thể có một con rồng nhảy ra tranh đoạt mối làm ăn. Cái đó có liên quan với lựa chọn và nội tình, không hề có quan hệ gì tới trong tay có tiền bạc hoặc có bao nhiêu người tu hành lợi hại hay không."

"Rồng có lối rồng, rắn có đường rắn. Giao long trời sinh làm bạn với giao long, rắn dù có hóa thành giao long nhưng trước đó không tích lũy được nhiều như thế nên cũng không hòa lẫn được vào giữa giao long trong đầm, đó chính là thứ gọi là nội tình. Vì thế ở Trường Lăng, con em quý tộc và con em bình dân phố chợ đâu có chơi với nhau." Đinh Ninh trầm ngâm nói: "Nghe ý của ông thì có thể có tư cách làm chuyện làm ăn này cũng phải là nhân vật đủ cấp bậc xuất thân mới được."


Vương Thái Hư nhẫn nại nói: "Có thể liên lạc với hàng loạt phái lớn và nhân vật triều đình dĩ nhiên không phải là kẻ tầm thường. Chuyện buôn bán của Chợ Cá tất cả bang phái còn lại của Trường Lăng chúng ta cũng không dám nhúng tay, cũng chẳng dám lắm chuyện đi thăm dò. Quy củ của Chợ Cá là do Thương đại tiểu thư đặt ra, tôi chỉ biết rõ đó là một người con gái, chỉ biết nhất định bất phàm, còn cụ thể xuất thân ra sao, sao lại phát triển đến mức này thì vẫn không biết."

"Cẩm Lâm Đường và Chợ Cá không có chút liên quan nào thì tốt rồi." Đinh Ninh bình tĩnh nói.

"Xem ra cậu thực sự có khả năng giúp được tôi." Vương Thái Hư hiểu sai ý, ông ta cho rằng Đinh Ninh ngay cả nhân tố có khả năng liên quan như Chợ Cá cũng đã cân nhắc rồi. Trong ánh mắt của ông ta bừng lên ánh khác thường, trầm giọng nói: "Chuyện làm ăn của Cẩm Lâm Đường thực tế là một vài đoàn ngựa thồ và đi chuyển hàng, ngoại ra còn có đôi vụ chở hàng đường thủy liên quan quân đội. Theo lý thì bất kể là xét về tiền bạc hoặc nền móng, bọn hắn đều khó có thể so sánh với Lưỡng Tằng lâu. Hơn nữa, có lẽ cậu không biết... chuyện buôn bán trên giang hồ mặc dù pháp luật không quy định gì nhưng có rất nhiều quy củ do ngầm hiểu mà ra. Lần hành động này của bọn hắn cực kỳ không tuân theo quy củ. Bọn tôi ở Trường Lăng nhiều năm như vậy rồi, cùng các bang phái khác ăn ở cũng coi như hòa hợp. Cho nên tra tới tra lui, suy đi nghĩ lại bọn tôi cho rằng cũng chỉ có hai khả năng."

Lông mày Đinh Ninh chau lên, ý bảo Vương Thái Hư có thể nói tiếp.

"Một khả năng là có một kẻ đột nhiên xuất hiện, trong Cẩm Lâm Đường chợt có nhiều thêm một người tu hành vô cùng lợi hại. Loại chuyện này cũng không phải chưa từng có, trước kia trong cuộc tranh giành bến tàu phong thủy ở bắc thành cũng bởi vì Phi Ngư Đường có thêm mấy người đồng hương ở quê, mà vừa khéo trong số những đồng hương này có một kẻ họ Phong là một người tu hành rất mạnh, chỉ là ở chốn địa phương nhỏ đó nên chưa nổi danh mà thôi. Kết quả cuối cùng Hạnh Lâm Phố tranh chấp với Phi Ngư Đường bị giết cho vỡ mật."

Vương Thái Hư khẽ ho mấy tiếng, đợi cho hô hấp triệt để đều đặn mới nói: "Đã có ví dụ đi trước như thế nên tôi liền có một biện pháp, cố ý để cho bọn hắn có cơ hội ám sát tôi."

"Do thế ông mới trở nên hư nhược như vậy?" Đinh Ninh mỉm cười mà nói: "Đây là một cách làm hay... Chiến tranh giữa bang phái giang hồ khác với chiến đấu giữa người tu hành. Nếu muốn giết chết một ít người tu hành lợi hại đơn độc thì có rất nhiều cách. Nói thí dụ như dùng đội nỏ, thí dụ như bẫy độc, thí dụ như ám sát người già phụ nữ, trẻ nhỏ. Hiện giờ tuy ông yếu ớt nhưng vẫn còn sống, loại thăm dò như vậy, ông nhận được đáp án gì từ đó?"


"Ngoại trừ một vài người tu hành chúng tôi đã lường trước cũng không xuất hiện loại nhân vật như rồng qua sông kia." Lông mày Vương Thái Hư lần nữa nhíu sâu lại, "Cho nên bọn tôi cảm thấy chỉ còn có một khả năng khác. Chỉ sợ là người nào đó trong triều đã nhìn trúng việc làm ăn này của bọn tôi."

"Điều đó rất có khả năng. Dù sao theo như ông nói thì việc làm ăn của Cẩm Lâm Đường có liên quan đến vận chuyển hàng đường thủy." Lông mày Đinh Ninh cau lại, "Nói như vậy, nếu như không quá bết nát thì vẫn có thể đấu một trận."

"Tôi muốn nghe thử lý giải của cậu." Vương Thái Hư không hề cảm thấy bất ngờ, ông ta bình tĩnh nhìn Đinh Ninh hỏi.

"Cả Trường Lăng, không cần lo lắng đến ý kiến của hoàng đế bệ hạ cũng chỉ có Lý tướng và Nghiêm tướng. Nhưng bọn họ sẽ không rảnh đến đoạt một mẩu thịt như thế, hơn nữa dựa theo những tài liệu về hai người này, nếu bọn họ muốn làm thì hoặc sẽ đột nhiên tịch thu tài sản, quy tội chém đầu cả nhà các ông, hoặc là bọn họ sẽ sai người rất giữ quy củ chậm rãi xử lý." Đinh Ninh ngẩng đầu nhìn ông ta, nói rất nghiêm túc: "Về phần các quý tộc khác thì đều phải cân nhắc suy nghĩ của hoàng đế bệ hạ và hai vị thừa tướng này. Bởi vì người tu hành trong triều nói cho cùng đều là tài sản của bệ hạ, sử dụng thế lực và người tu hành trong triều để tìm cách đoạt chỗ tốt cho bản thân trước giờ vẫn là cấm kỵ. Nhân vật phố chợ cũng là con dân Đại Tần, mà sử dụng thế lực trong triều, người tu hành thuộc về cá nhân bệ hạ đến tập kích, vạn nhất hao tổn một người thì những quý tộc này rất có thể không gánh nổi tội. Thế nên nếu chỉ là quý nhân nào đó trong triều coi trọng miếng mồi này thì cũng không phải là chuyện quá gay go, các ông có thể giành giật một chuyến. Bọn họ ngại này ngại nọ nên lực lượng vận dụng được có hạn, làm việc cũng bó tay bó chân."

"Tôi quả nhiên không có nhìn lầm cậu." Đôi mắt Vương Thái Hư càng lúc càng sáng lên, "Hiện giờ cậu còn cần biết thứ gì?"

Đinh Ninh hỏi: "Tôi muốn biết trong lần thăm dò khiến ông suy yếu như vậy, các ông đã khiến Cẩm Lâm Đường phải trả một cái giá lớn gì và hiện thời Cẩm Lâm Đường có động thái gì, điều gì khiến cho các ông thấy mà không hiểu?"

"Bọn hắn tổng cộng để lại năm mươi ba cái xác, trong đó có sáu gã tu hành. Trong số ba người Cẩm, Lâm, Đường chỉ có Đường Khuyết không xuất hiện, Từ Gấm và Lâm Thanh Diệp đều bị chúng tôi giết chết."


"Thì ra Cẩm Lâm Đường là tên ba người hợp lại?"

"Ba tên anh em khác họ từ vùng thôn quê nhỏ ở phương bắc xâm nhập vào giang hồ. Trong Cẩm Lâm Đường không có người tu hành mạnh hơn bọn hắn. Thời điểm ám sát ta cũng không xuất hiện người tu hành mạnh hơn bọn hắn."

Đinh Ninh cẩn thận lắng nghe những chuyện trong giang hồ tầng đáy mà bình thường chính mình rất khó tiếp xúc và cũng rất khó lý giải này, nó hỏi tiếp: "Từ Gấm và Lâm Thanh Điệp bị các ông giết có tu vi gì? Đường Khuyết tu vi gì?"

Vương Thái Hư nói ra: "Từ Gấm là cảnh giới thứ tư cấp cao, Lâm Thanh Điệp lại đạt đến cảnh thứ năm cấp thấp. Về phần Đường Khuyết thì chắc là cảnh thứ tư cấp cao."

"Ông có thể chắc chắn về tu vi của Đường Khuyết, không có gì sai sót chứ?" Đinh Ninh hỏi.

Vương Thái Hư cực kỳ chắc chắn lắc đầu: "Có thể khẳng định. Sở dĩ hắn không ở đó là bởi vừa khéo không ở tại Trường Lăng, nhất thời không đuổi đến kịp, chứ không như cậu nghĩ là hắn đang phá cảnh hay có thân phận cao hơn hai người kia đâu."

Đinh ninh khẽ gật đầu: "Tổn thất của các ông thế nào?"

Vương Thái Hư nhìn nó một cái: "Bọn tôi không có tổn thất quá lớn."


Đinh Ninh hỏi: "Vậy bọn họ kế đó có hành động gì?"

"Đương Khuyết không ngờ lại thuyết phục được gã Chương béo của Lôi Vũ Đường muốn tới đàm phán với bọn tôi." Vương Thái Hư hít sâu một hơi nói: "Đây chính là chỗ duy nhất tôi không hiểu rõ. Bởi vì, nếu đổi lại là tôi thì sẽ tập hợp người còn lại cùng nhau chạy ra khỏi Trường lăng hoặc phản công lần cuối trước khi chết, mời đến một vài sức mạnh bọn tôi không rõ. Song, tuy Lôi Vũ Đường dù không đúng với bọn tôi lắm, muốn kiếm một ít mối làm ăn trong tay chúng tôi nhưng bình thường rất tuân thủ quy củ. Hơn nữa còn bảo địa điểm đàm phán đặt ở trong địa bàn của bọn tôi, đối với người tham dự của bọn hắn tới, chúng tôi cũng có yêu cầu nghiêm khắc. Chỉ cần không phù hợp với yêu cầu của tôi, tôi sẽ không xuất hiện."

Đinh Ninh trầm mặc mấy nhịp thở, sau đó nói: "Không nói thiên thời, ít nhất địa lợi nhân hòa các ông đều chiếm. Nhờ một ông lớn giang hồ có trọng lượng giảng hòa, nhìn qua thì như thể xin bọn ông giơ cao đánh khẽ, đừng chém tận giết tuyệt. Vậy bọn họ có yêu cầu đặc biệt gì khác với người tham dự bên ông không?"

Vương Thái Hư lắc đầu: "Không có."

Đinh Ninh nở nụ cười: "Để ông mang theo nhiều người cũng không sao cả?"

Vương Thái Hư nhìn nó, "Nếu là ở địa bàn của bọn tôi thì chỗ đàm phán dĩ nhiên là do bọn tôi bố trí."

"Đó chính là vấn đề."

Đinh Ninh chăm chú nhìn ông ta, bình tĩnh nói: "Tôi nghĩ là tôi biết rõ lý do."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui