Người của Mân Sơn Kiếm Tông rất thực tế nên sẽ không cố tình làm ra vẻ huyền bí. Bởi vậy, không cần Cảnh Nhận nói rõ thì mọi người cũng đã biết cửa ải tỷ thí cuối cùng hẳn phải là cung điện màu xanh này.
Tạ Trường Thắng nhìn cung điện màu xanh, càng ngày càng cảm thấy da thịt trên bụng mình phát lạnh, mường tượng thực sự bị mũi kiếm đâm vào. Hắn cắn răng, quay đầu nhìn Cảnh Nhận hỏi:
"Rốt cuộc trong này có cái gì?"
Cảnh Nhận lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Bên trong có cái gì ta không thể giải thích rõ sớm được. Nhưng chúng ta từng nói với các ngươi sau khi đi vào các ngươi nhất định sẽ rất mệt mỏi, có thể bị thương, hoặc cũng có thể sẽ bị đâm rất nhiều kiếm. Vậy nên các ngươi có quyền từ bỏ cuộc khảo nghiệm này."
Tạ Trường Thắng nổi giận: "Từ bỏ cái rắm! Đã vất vả đến đây rồi mà ngươi còn bắt chúng ta từ bỏ? Ngươi có biết ta phải tốn bao nhiêu ngân lượng mới lấy được một vị trí trong kiếm hội này không?"
Trương Nghi nhìn Tạ Trường Thắng với vẻ bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: "Tiên sinh cũng chỉ có ý tốt thôi."
Cảnh Nhận không tức giận chút nào, mỉm cười nói: "Không còn cách nào khác, tốn ngân lượng để mua được vị trí, có thể ăn một chén cơm do đích thân ta làm, thật sự không thể dễ dàng gì."
Tạ Trường Thắng cả giận nói: "Đâu chỉ một chén, ta ăn tới bốn chén."
Cảnh Nhận nhìn hắn ưỡn cái bụng lên, lắc đầu nói: "Vậy ngươi cũng phải cẩn thận hơn một chút. Bằng không bị kiếm đâm thủng, cơm và thức ăn chảy đầy ra đất, chỉ sợ về sau ngươi khó lòng mà ăn ngon miệng được nữa."
Tạ Trường Ngực ngực phập phồng dữ dội: "Thân là tiền bối vậy mà lại cố ý đe dọa bọn ta, ngươi không thấy nhàm chán sao?"
"Đó là lời khuyên chân thành từ một vị trưởng lão." Cảnh Nhận chăm chú nhìn hắn, chậm rãi nói: "Có một số kẻ tu hành có cơ hội liền ăn no nê đã đời nên phải chịu cái kết bụng bị đâm thủng... Tình huống loại này chỉ e dù không chết thì cũng sẽ ảnh hưởng tới sự ngon miệng. Thậm chí qua hơn mười năm, mỗi khi ăn đều không tự chủ được nghĩ tới tình huống năm xưa, nhất là khi ăn gì đó có hình thù không đẹp, kết quả mọi thứ trong bụng ngươi lại tiếp tục chảy xuôi ra."
Tạ Trường Thắng cứng đờ người.
Những lời này của Cảnh Nhận vẫn bình thản như trước, nhưng Tạ Trường Thắng lại nghe được cảm xúc ẩn sâu trong đó.
Nếu không từng tận mắt thấy cảnh tượng như vậy, tuyệt đối sẽ không thể thuật lại với giọng bình tĩnh mà chân thành đến thế,
Bất luận là ai rơi vào tình huống cực kỳ gian khổ bị đâm xuyên bụng, sau đó phải tiếp tục giết địch như trước mà tới cuối cùng vẫn có thể sống sót, hẳn đều phải là kẻ rất giỏi.
Cả người cứng đờ mất một lúc, Tạ Trường Thắng mới hít sâu vào một hơi, quay sang khom người với Cảnh Nhận, trầm giọng nói: "Ta bái phục ngươi."
Cảnh Nhận liếc hắn một cái, cảm thấy hắn hạ giọng như vậy mới thật sự là buồn chán.
"Tiên sinh." Trương Nghi đắn đo một chút rồi nói. Ánh mắt hắn nhìn Cảnh Nhận càng tỏ vẻ tôn kính.
Cảnh Nhận nhìn lại hắn: "Ừ?"
Trương Nghi hướng về phía cung điện màu xanh, hỏi: "Khi nào chúng ta mới tiến nhập vào cung điện thưa tiên sinh? Ra vào cung điện, có yêu cầu gì không?"
"Kỳ thực ta cũng không biết bên trong cung điện có bố trí thứ gì."
Cảnh Nhận nhìn Trương Nghi bằng ánh mắt ôn hòa, thong thả nói rõ ràng: "Ta chỉ phụ trách đưa các ngươi đi vào. Nhưng ta có thể đảm bảo những gì bố trí ở trong đó đều tuyệt đối công bằng với các ngươi. Về phần thời gian tiến vào thì tầm một nén nhang sau khi ta ăn cơm xong, vậy nên các ngươi chỉ có một chút thời gian để chuẩn bị."
"Nếu quả thật như tiên sinh nói. Giả dụ bọn ta đều thọ thương nghiêm trọng sau khi đi vào mà sau đó còn phải chờ tốp người sau đi vào tiếp tục tiến hành tỷ thí, vậy có công bằng hay không?" Trương Nghi do dự một chút sau đó hỏi.
"Có thể thời gian nhiều thì vết thương sẽ càng chảy máu nhiều, hoặc cũng có thể các ngươi sẽ được thêm thời gian để xử lý thương thế." Cảnh Nhận nhã nhặn nói: "Cụ thể ra sao, xét đến cùng đều do năng lực của mỗi người."
Lời cũng đã giải thích tương đối rõ ràng, thậm chí Trương Nghi còn mường tượng rằng nếu như không phải Cảnh Nhận tương đối yêu thích Đinh Ninh thì nhất quyết sẽ không giải thích kỹ lưỡng như thế.
"Tiến và thoái trong cuộc thi tuy rằng rất khó, nhưng lúc nào cần tiến, lúc nào cần thoái phải suy nghĩ cho thật kỹ càng và chắc chắn." Cảnh Nhận cũng nhìn Đinh Ninh rồi nói.
Đinh Ninh nhìn lại gã, bình tĩnh nói: "Ta tiến vào cuộc thi."
Cảnh Nhận không cần nhiều lời nữa, bình tĩnh nhìn Đinh Ninh và đám người bước lên con đường đó.
Sơn cốc yên tĩnh, có tiếng vang vọng của bước chân mơ hồ truyền đến. Lát sau, một thân ảnh màu trắng xuất hiện trong lều trước tầm mắt mọi người.
Chọn kiếm xong liền đuổi kịp đám Đinh Ninh, đây đích thị là Diệp Hạo Nhiên.
Đinh Ninh bình tĩnh chăm chú quan sát Diệp Hạo Nhiên đang chậm rãi tiến gần đến. Trong tay Diệp Hạo Nhiên vẫn là thanh Hàn Ly kiếm, trên người không thấy còn bội kiếm nào khác. Thời gian hắn ở Kiếm Cốc cũng chưa được lâu, dù là chọn kiếm cũng nhất định phải là loại đoản kiếm thật ngắn.
Đúng lúc này Cảnh Nhận hơi ngẩng đầu, quay lại khoát tay với Đinh Ninh và mọi người, nói: "Đi thôi."
Thời gian tiến vào cung điện đã đến, Đinh Ninh đứng lên, chỉ là bộ dạng của hắn so với trước bất đồng. Trước khi bước đi, hắn nhìn mọi người nghiêm túc nói: "Bảo trọng."
"Sư đệ, Cảnh tiên sinh nói phải biết tiến biết thoái. Nếu thực sự không được thì nhất định đừng nên cố gắng quá." Trương Nghi tỏ ra khẩn trương, hắn do dự một chút rồi nói tiếp: "Nhất định phải sống sót ra khỏi cung điện."
"Bất luật người tu hành xuất sắc nào cũng là tài sản trân quý của thánh thượng, khảo nghiệm này chẳng qua chỉ là một phân đoạn, chưa phải là cuộc đấu một đối một cuối cùng. Cho dù khó tránh khỏi thụ thương, Mân Sơn Kiếm Tông cũng sẽ không để cho chúng ta chết một cách dễ dàng như vậy."
Đinh Ninh lắc đầu nói: "Ta chỉ muốn mọi người nhớ mình đã trúng Thất Diệp tán, chỉ được sử dụng bảy phần công lực. Thêm một điều nữa là dù các ngươi không muốn từ bỏ, cũng nên chú ý đến thương thế của mình, không nên để thương thế ảnh hưởng tới việc tu hành sau này."
Trương Nghi cũng muốn nói với mọi người như vậy, song nhìn mái tóc Đinh Ninh có chỗ đã điểm bạc, thậm chí dưới da ẩn ước hiện ra ánh sáng, hắn lại không thể thốt nên lời.
Đinh Ninh xoay người đi chỗ khác, bước đi về phía cung điện màu xanh.
Kỳ thực điều hắn muốn nói nhất lúc này chính là các ngươi không cần quá miễn cưỡng, bởi vì thật sự ta không cần các ngươi hỗ trợ. Song hắn cũng hết sức rõ ràng rằng bằng hữu sẽ không quan tâm đến việc sự tương trợ của mình có hữu ích hay không mà vẫn sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ một phần. Giống như ba năm gió tanh mưa máu trước khi Nguyên Võ hoàng đế đăng cơ, có vài kẻ biết việc mình làm không có ý nghĩa gì lớn nhưng vẫn kiên quyết phải làm.
Thời điểm kiểu này, tốt nhất là chấp nhận, không nên cự tuyệt.
Không bao lâu sau, đám người Đinh Ninh đã đi tới trước cửa cung điện màu xanh.
Hơn mười bậc thềm đá bước lên cửa đá đang đóng chặt của cung điện, cả thềm đá và cửa đá đều phủ kín rêu xanh.
Lúc Đinh Ninh vừa bước lên thềm đá đầu tiên cũng là cánh cửa màu xanh cao bằng hai người tự nhiên mở ra.
Một làn hơi nước cũng tuôn ra thấm ướt cả gương mặt Đinh Ninh.
Vô số những tạp âm bên trong cũng chợt trở nên rõ ràng, mường tượng ở đó có một cái thác nước đổ xuống những núi đá và thực vật có kích thước bất đồng làm phát sinh ra các loại âm thanh nước chảy khác nhau.
Một màn đen kịt không có chút ánh sáng nào, hơi nước dày đặc, căn bản không thể nhìn thấy cảnh vật bên trong.
Đinh Ninh vẫn không dừng lại mà lẳng lặng đi tới cửa.
Bên trong hình như có một thông đạo rất dài, rất nhiều ngấn nước từ phía trên liên tục chảy xuống hai bên.
"Không thể cảm nhận, vậy nên luôn phải đi sau mới biết được rốt cuộc bên trong có cái gì, ta là kẻ thứ nhất đi vào."
Đinh Ninh xoay người nhẹ giọng nói với Tạ Trường Thắng câu này rồi đi thẳng vào bên trong bóng tối.
Tạ Trường Thắng há miệng còn chưa kịp đáp gì thì thân hình của Đinh Ninh đã xa khuất tầm mắt.
"Ta sẽ là người thứ hai đi vào."
Loại cảm giác này làm Tạ Trường Thắng cảm thấy hơi khó chịu. Tuy rằng từ khi nghe Cảnh Nhận giải thích về cung điện màu xanh trên bụng hắn vẫn có cảm giác lạnh lẽo rét buốt, song lúc này hắn lại tranh lên dẫn đầu Trương Nghi và Thẩm Dịch, đưa chân bước vào làn hơi nước phía trước.
"Ta... !"
Trong suy nghĩ của hắn, toàn bộ mặt đất phía trước có nhiều chỗ khá trơn trợt nên khi đặt chân xuống phải cẩn thận chú ý, nhưng hắn có tưởng tượng cũng không dám tin rằng mình vừa đạp xuống thì thân thể cũng ngay lập tức mất đi trọng tâm, cả người ngã quỵ rồi rơi xuống!
Dưới chân là một mảnh trống rỗng.
Từ bên ngoài thoạt nhìn thì tưởng có thông đạo, song thực ra không hề tồn tại.
Vô số bọt nước và tiếng kêu hỗn loạn của côn trùng xung kích lên người hắn, khiến hắn có cảm giác giống như đang có vô số bàn tay lạnh giá vuốt qua da thịt mình, tiên huyết trong cơ thể cũng như thủy triều ập tới não bộ, mường tượng muốn xông qua huyệt Thiên Linh cái trên đỉnh đầu.
Bất luận cảm giác kiểu gì cũng đều như đang nhắc nhở Tạ Trường Thắng rằng hắn thật sự có thể rơi từ trên cao xuống, chính là rơi từ trên đỉnh thác nước xuống đầm sâu bên dưới.
Sẽ không ngã chết luôn chứ?
Nếu bên dưới thực sự là đầm sâu nước siết thì ai có thể bảo đảm công bằng, lẽ nào may mắn thì không đụng núi đá, còn nếu xui xẻo thì sẽ phải trọng thương sao?
Ở khoảng khắc bị khựng lại đầu tiên, Tạ Trường Thắng thực sự muốn ngay lập tức gào lên xem thử rốt cuộc tên biến thái nào bố trí ra phân đoạn này trong cuộc tỷ thí.
Nhưng mà hắn không thể gào lên tiếng nào.
Một âm thanh "bụp" vang lên!
Lúc này hắn đã rơi xuống trên một vật gì đó rất cứng, chỉ cảm thấy đau đớn vô cùng, máu nhồi lên làm hắn thiếu chút nữa phun thẳng ra.
"Xoẹt!"
Hắn lại có cảm giác thân thể mình như một con cá nhỏ trơn tuột, trượt thật nhanh xuống vật cứng kia, tuy tiếng nước chảy dưới đáy dường như rất gần nhưng hắn thủy chung vẫn không thể chạm tới được mặt nước.
"A!"
Sự phẫn nộ của hắn rốt cuộc cũng bị nỗi sợ hãi lấn át hoàn toàn. Một tiếng hét hoảng sợ vang lên từ miệng hắn.
Ngay lúc tiếng hét hoảng sợ này vang lên cũng là lúc trước mắt hắn xuất hiện một vầng ánh sáng chói mắt.
"Phốc!"
Hắn cảm nhận được một luồng khí và hơi nước từ trong vầng sáng phun ra.
Kế tiếp trong nháy mắt, một vùng đất ở bên ngoài cũng bỗng dưng sáng đến lóa mắt.
Một tiếng phịch vang lên, hắn lại rơi trở về không gian thực, chỉ thấy trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa là ngất đi.
Ánh ban mai phủ xuống dòng suối bên cạnh bụi gai. Bụi gai màu đỏ thẫm cao đến thắt lưng người, theo gió lất phất chầm chậm như một dòng thủy triều đỏ thẫm.
Tạ Trường Thắng ho khan, không ngừng trút ra hơi lạnh trong người, chật vật bò lên từ chính giữa bụi gai.
Lúc hắn hít thở, trên người liền bị gai nhọn của bụi gai đâm vào tạo ra rất nhiều vết thương nhỏ. Tạ Trường Thắng rốt cuộc cũng thấy được hoàn cảnh mình đang ở hiện nay. Trong nháy mắt kế tiếp, hắn gào lên với vẻ tức giận không gì sánh được: "Rốt cuộc là kẻ nào biến thái như vậy, là kẻ nào?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...