Kiếm Vương Triều

Sắc trời hơi âm u.

Đến lưng chừng núi, không chỉ Thiên Địa Nguyên Khí, ngay cả ánh sáng cũng bị một sức mạnh vô hình che lấp, trở nên vặn vẹo.

Sắc mặt Phan Nhược Diệp càng lúc càng lạnh băng.

Từng sợi chân nguyên và Thiên Địa Nguyên Khí cường đại không ngừng từ trong người bà ta tỏa ra, tuy không thể huy động được Thiên Địa Nguyên Khí xung quanh, nhưng cả cơ thể lại như hòa vào một thể với không khí.

Những chiếc lá rụng bay vờn theo chiều gió.

Trong không khí liên tục vang lên âm thanh va chạm chém giết, nhưng sức mạnh công kích thật sự lại chỉ nhắm vào việc khiến cho tất cả lá cây rời khỏi cành, bay phấp phới.

Tấm màn lá xanh dày đặc tạo thành những bức màn che, che khuất tất cả cảnh sắc trước mắt.

"Là ai?"

Từ trên đỉnh núi vọng xuống một giọng nói, xuyên qua những tấm màn lá xanh, vang lên rành rọt vào tai mọi người.

"Đạo quyển lưu vân, Lưu Vân Chi Ý mạnh nhất của Đạo Quyển Tông, chúng ta muốn tiếp kiến."

Đều là đại tông sư, lúc đối thoại với nhau đều cố gắng áp bức đối phương, khi Phan Nhược Diệp hơi ngửa đầu lên đáp trả, một đạo thanh khí từ người bà ta phóng ra, đâm thẳng lên cao.

Bà ta xòe bàn tay, áp về phía đỉnh núi.

Đùng một tiếng, trên cao vang lên tiếng nổ.

Một tia nắng rực rỡ từ trên bầu trời chiếu thẳng lên người bà ta.

Khiến cả người bà đều bị nhuộm thành màu vàng nhạt.

Theo luồng ánh mặt trời, còn có Thiên Địa Nguyên Khí ào xuống như đê vỡ.


Thiên Địa Nguyên Khí từ lỗ hổng cuồn cuộn đổ xuống, biến thành một con sóng lớn màu xanh, mắt thường cũng còn nhìn thấy được.

Thanh tiểu kiếm màu trắng bay ra khỏi tay bà ta.

Chui vào trong con sóng lớn màu xanh.

Thanh tiểu kiếm lập tức biến mất.

Giữa những tấm màn lá xanh, xuất hiện một con đường ánh sáng thẳng tắp.

Trên đỉnh núi, dưới một gốc cổ tùng, có một nam tử áo xanh đang ngồi.

Gương mặt nam tử chỉ trạc ba mươi, nhưng đôi mắt lại sâu thẳm, đen láy, bình tĩnh như giếng cổ sâu không thấy đáy, chứa đựng cả không gian bao la, và bao nhiêu năm tháng.

Lúc đường sáng vạch xuyên qua những tấm màn lá xanh bay tới, hắn cau mày, ngón trỏ và ngón giữa chụm lại làm kiếm, đâm tới một nhát.

Không khí trước mặt hắn trở nên sệt đặc hẳn lại, khiến thanh tiểu kiếm màu trắng của Phan Nhược Diệp đang xoay tròn bay tới hiện ra rõ mồn một.

Hai ngón tay của nam tử áo xanh trở nên trong suốt, máu thịt xương đều biến mất, rực lên óng ánh sáng bóng.

Đầu ngón tay hắn điểm chính xác vào mũi của thanh tiểu kiếm.

Thanh tiểu kiếm tiếp tục xoay tròn, đầu ngón tay của hắn không hề bị xây xước tí nào, nhưng tảng đá hắn đang ngồi lại nát vụn thành phấn.

Đất bên dưới người hắn nứt thành một đường dài.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời.

Màn che vô hình bao trùm ngọn núi, ngăn cách trời đất đã hoàn toàn biến mất.


Trên bầu trời, một ít mây hiện ra dưới hình phù văn.

Phan Nhược Diệp hít sâu một hơi, thanh tiểu kiếm vụt rút về, theo đúng tuyến đường ánh sáng nó đến lúc nãy mà đến giờ vẫn còn chưa biến mất.

Có khả năng công kích và thu kiếm với tốc độ nhanh như vậy, chứng tỏ bà ta chưa dùng hết toàn lực, cũng có nghĩa bà ta vốn không muốn dùng toàn lực để công kích tiếp người nam tử áo xanh.

Nam tử áo xanh cũng nghĩ ra điều ấy.

Hắn cau mày.

Dải mây hình phù văn nằm bất động trên bầu trời, không hề tan ra, mà lấp lóe một sức mạnh kinh khủng, như đang chờ đợi.

Hắn đứng dậy, bước xuống núi.

Những tấm màn lá xanh rơi xuống, hắn hiện ra trước mắt đám người Đinh Ninh.

"Giỏi tấn công không bằng thiện về phòng thủ, thiện phòng thủ lại không bằng thiện về ẩn núp, ta còn chưa nghĩ ra ai có khả năng khiến ta không phát hiện ra được, thì ra là Trường Lăng Mặc Viện Trưởng đích thân tới." Nhìn thấy Mặc Thủ Thành, nam tử áo xanh thốt lên lời than, chắp tay thi lễ, "Hồi nãy còn cao giọng hỏi là ai, cố gắng hao tổn nguyên khí để cưỡng cầu, ngay từ đầu ta đã thua lão tiên sinh một chiêu."

"Tiên sinh không cần phải khách khí."

Mặc Thủ Thành gật đầu trả lễ: "Nãy giờ đã đi qua rất nhiều núi, nhưng chưa có ngọn núi nào phải cố hết sức bằng ngọn núi này."

Phù Tô chợt phát hiện ra trên người mình toàn là mồ hôi.

Đến giờ Phù Tô mới nhớ ra, từ nãy đến giờ, Mặc Thủ Thành vốn chưa hề dùng tới Chân Nguyên, đều thuần túy chỉ dựa vào sức mạnh cơ thể, tuy Mặc Thủ Thành cũng là một trong những người tiếp cận Bát Cảnh gần nhất, nhưng dù sao lão cũng đã già, đi nhiều như vậy đương nhiên phải mệt.

Nam tử áo xanh gật đầu: "Đã như vậy, xin từ biệt."


Nói xong, hắn xoay người đi ngay, không dài dòng thêm câu nào.

"Đây là khí độ của Đại Tông Sư?"

Phù Tô vô cùng khâm phục, cảm thấy người này mỗi cái giơ tay nhấc chân, đều có một loại khí độ không thể mô tả thành lời, cả ngọn núi cũng không cao lớn bằng bóng lưng của tông sư áo xanh đó.

"Đâu có đơn giản như vậy." Đinh Ninh nhìn hắn, khẽ lắc đầu.

Mặc Thủ Thành tán dương nhìn Đinh Ninh: "Đúng vậy, không có đơn giản như vậy."

Phù Tô xấu hổ nhìn Mặc Thủ Thành và Đinh Ninh, Đinh Ninh lại ngẩng đầu lên nhìn dải mây phù vẫn còn chưa tiêu tan ở trên trời.

"Lúc xem kinh ở trong Bạch Dương Động Kinh Quyển Khố, ta đọc được trên điển tịch có ghi chép rằng, Tu Hành Giả từ Thất Cảnh, cơ thể chính là vật chứa thiên địa Nguyên Khí cực lớn, nhưng một khi bị hao tổn, sự bổ sung sẽ xảy ra rất chậm. Nếu lại còn vận dụng pháp quyết chí cường, thì sự hao tổn Nguyên Khí sẽ còn ghê gớm hơn."

Đinh Ninh nói tiếp: "Nếu vị tông sư này đừng thối lui mà tiếp tục thi triển ra phù ý, thì đỡ biết mấy, dù chỉ để kiểm tra thực lực của Mặc Viện Trưởng, nhưng cũng có thể giúp chúng ta có thêm chút ít cảm ngộ. Nhưng hắn lại đi rồi. . . điều đó có nghĩa hắn không muốn có bất kỳ một mạo hiểm nào trước khi Lộc Sơn hội minh bắt đầu."

Phù Tô đến giờ mới hiểu.

"Nếu trong phạm vi mạo hiểm chấp nhận được, bình thường, người giống như hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội giao thủ." Phan Nhược Diệp nhìn theo bóng lưng tông sư áo xanh biến mất, quay sang nhìn Mặc Thủ Thành: "Ta thực không hiểu, Đạo Quyển Tông luôn ở ngoài thế ngoại ẩn cư, không quan tâm đến chuyện thế gian, không can dự vào phân tranh của mọi tông môn, sao tên truyền nhân này của Đạo Quyển Tông lại phá lệ?"

Đạo Quyển Tông là một tông môn thần bí, cường đại nhưng không lộ mặt, chỉ những Tu Hành Giả kiến thức uyên bác mới biết.

Nhưng họ lại không biết tên tông sư áo xanh vừa rồi.

Đối với một đối thủ hoàn toàn lạ lẫm, chỉ sau một chiêu giao thủ đã rút lui, muốn đoán ra dụng ý của đối phương, thì thực là vô cùng khó khăn, nên Mặc Thủ Thành không thể có được đáp án chính xác, lão chỉ có thể phỏng đoán.

"Có lẽ là vì Lộc Sơn."

Mặc Thủ Thành đáp: "Hiện giờ hắn hao tổn quá nhiều, nhưng hướng bỏ đi vẫn là về phía Lộc Sơn, cho thấy trong lòng hắn, đi về phía Lộc Sơn sẽ an toàn hơn, cho thấy hắn có tay trong ở trong Lộc Sơn."

Phan Nhược Diệp không nói gì nữa, nhưng trong mắt càng thêm lạnh.

Nói đến như vậy, đã là quá rõ.

Ở Lộc Sơn hiện giờ chỉ có Đại Sở Vương Triều, tên tông sư Đạo Quyển Tông này lại đi đến đó, rõ ràng là có liên quan tới người nào đó của Đại Sở Vương Triều đang ở Lộc Sơn.


Mặc Thủ Thành mệt mỏi khép hờ mắt, trên người thả ra một luồng Nguyên Khí.

Một cơn gió nhẹ khẽ phẩy qua.

Chỉ là một cơn gió nhẹ, vậy mà cảnh vật trước mắt Đinh Ninh và Phù Tô đã hoàn toàn thay đổi, họ đã lên tới đỉnh núi.

Giữa một bình nguyên Lộc Sơn, xuất hiện một đội ngũ khổng lồ.

Đội ngũ này hơn năm ngàn người, trong đó, chỉ có một nửa là quân đội, một nửa còn lại là quan viên và tu hành giả.

Cờ xí và long văn trên mui xe đều rực màu vàng sáng, từ xa nhìn lại chỉ thấy chi chít như rừng.

Màu vàng rực rỡ, hòa với ánh nắng cũng sắc vàng, khiến chúng càng thêm chói chang.

Trong thiên hạ, chỉ có thiên tử đi tuần, mới bày ra trận thế hoành tráng như vậy.

Sau Sở Đế, vị Đế Vương thứ hai rút cuộc đã đến Lộc Sơn.

"Người nói thật không sai, người thứ hai tới Lộc Sơn, quả nhiên là Yến Triều." Phan Nhược Diệp nói với Mặc Thủ Thành, kèm theo một tiếng cười nhạt.

"Làm sao đoán ra được người thứ hai sẽ là Yến Triều?" Lần này Đinh Ninh lại là người lên tiếng hỏi.

"Thực lực của Đại Yến vương triều không kém hơn Đại Sở Vương Triều chút nào, nhưng Yến Đế tính tình cẩn thận, không bao giờ xung phong đi trước, dù đã tại vị nhiều năm, nhưng vẫn vô cùng bảo thủ." Mặc Thủ Thành kiên nhẫn trả lời.

Đinh Ninh lại hỏi: "Vậy hoàng đế của Đại Tề Vương Triều đâu?"

Mặc Thủ Thành cười khẽ: "Đấy là tên Hoàng Đế vô lại và vô liêm sỉ nhất, da mặt dày trong thiên hạ không ai bằng, nhưng hắn cũng là một kẻ rất mạnh."

Phù Tô tò mò, hắn muốn hỏi vậy phụ vương của mình thì được đánh giá như thế nào, nhưng nghĩ nếu hỏi như thế thì quá mức bất kính với phụ vương, nên hắn chỉ cười, không dám hỏi.

Nhưng dáng vẻ của hắn không lọt qua được mắt của Mặc Thủ Thành, Mặc Thủ Thành quay sang nhìn Đinh Ninh, nghĩ thầm kẻ sống ở phố phường quả nhiên va chạm nhiều với đời, thành thục cũng sớm hơn người ở trong cung cấm.

Có một vấn đề không cần phải hỏi, nếu không phải người ta cảm thấy Nguyên Vũ Hoàng Đế và Hoàng Hậu quá mức vô tình, có tâm thôn tính thiên hạ, thì làm sao Tam Triều kia xem Đại Tần vương triều là đại địch số một được?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui