Kiếm Vương Triều

"Đinh Ninh, ngươi sao vậy?"

Thấy Đinh Ninh phun máu, Phù Tô kinh hãi kêu lên.

Đinh Ninh không trả lời, cố gắng điều hòa hơi thở, sau đó khom người xuống, cầm lên một ít đất khô, dùng hết sức ném thẳng về phía trước.

Nắm đất bay tới màn hơi nước phía trước trận pháp thì tỏa ra, nhưng rồi ngay lập tức lặng lẽ dừng lại, từng hạt bụi đất nhỏ đều bị hơi nước bọc lại, biến thành những đường cong giống hệt cỏ cây xung quanh, hất ngược trở về, ập vào người Đinh Ninh.

Mặt mũi quần áo Đinh Ninh đều là nước bùn, hòa cả máu tươi của hắn, vô cùng bẩn thỉu.

"Loạn Tùng Sinh?"

Chu gia lão tổ mặc kệ thương thế của Đinh Ninh, nhìn chằm chằm bụi đất nằm bất động trong màn hơi nước ở đằng kia, lão cũng đã liên tưởng tới một cái gì đó.

Đinh Ninh trầm mặc.

Thiên địa vạn vật đều có nguyên khí của bản thân, nhưng khí tức bản nguyên vạn vật đều chảy xuôi bên trong vật đó, không khả có năng phóng phun ra ngoài.

Nhưng lúc này, mọi cỏ cây ở cửa trận lại phóng ra khí tức bản nguyên của mình, khiến chúng trở thành những tay kiếm khách, tuy tu vi của chúng cực kỳ thấp kém, nhưng số lượng cực nhiều, khí tức phóng ra lại hỗn loạn, tạo thành một loạn trận khổng lồ.

Đây chính là trận ý của "Loạn Tùng Sinh" trong truyền thuyết.

Thời vương triều của U Đế ngày xưa, có trận ý "Kiếm Trủng" chí cường, chính là xuất phát từ "Loạn Tùng Sinh" này, nhưng vì trận ý này đến cả cường giả thất cảnh cũng không thể nào hiểu được, nên sớm đã thất truyền, lão chưa bao giờ gặp qua, không ngờ lại xuất hiện ở đây.

"Làm sao phá trận?"

Chu gia lão tổ quay sang nhìn Đinh Ninh, thấy hắn không làm gì nữa, thì cười nhạt: "Ngươi đã bị nội khí của trận pháp công kích, phun cả máu tươi, cho thấy nhất định là đã cảm nhận được chân ý của nó, đừng có nói với ta ngươi không nghĩ ra cách phá."

"Loạn Tùng Sinh không thể nào tìm được cách phá giải trong thời gian ngắn."

Đinh Ninh điều hòa lại hơi thở, bình tĩnh nhìn lão: "Nhưng bản chất của Loạn Tùng Sinh là hoàn toàn dựa vào sức mạnh của đại trận để duy trì. . . trận này lại được thiết lập đã quá lâu, nên bây giờ đã có chỗ bị yếu đi."

Mắt Chu gia lão tổ rực lên ngọn lửa cuồng nhiệt, "Yếu như thế nào?"


Đinh Ninh chớp mắt: "Sức mạnh của nó bắt nguồn từ Thái Dương Chân Hỏa, ngươi không thể ngăn cản Thái Dương Chân Hỏa của cả đại trận, nhưng muốn ngăn cách Thái Dương Chân Hỏa chỉ ở cửa trận, thì miễn cưỡng vẫn có thể làm được."

Chu gia lão tổ cau mặt: "Không thể nào, không thể chỉ đơn giản như vậy."

Phù Tô hiểu ý của Chu gia lão tổ, nhìn Đinh Ninh lắc đầu: "Cả đại trận là một cái bát chứa nước, nước ở một chỗ trong chén mà mất, thì nước ở những chỗ khác trong chén sẽ tràn vào để lấp đầy lại như cũ, lại còn mang tới thêm cả xu thế công kích, như thế chỗ mất nước sẽ bị sức mạnh của cả đại trận công kích.”

"Ta biết chứ." Đinh Ninh gật đầu, nói với Chu gia lão tổ: "Nên ngươi nhất định phải thật nhanh."

Chu gia lão tổ giật mình, ánh mắt lóe lên, như đã hiểu ra điều gì.

"Nước ở một chỗ trong chén nếu mất đi, nước những chỗ khác đương nhiên sẽ dồn tới, nhưng chỉ cần động tác đủ nhanh, thì có thể thừa lúc nước những chỗ khác chưa chảy tới kịp mà đi thông qua." Đinh Ninh khẽ dừng lại để hai người hiểu kịp: "Nhưng muốn làm vậy, thì cần phải mở ra một con đường, đẩy hết nguyên khí bên trong con đường đó ra ngoài."

"Đinh Ninh, ta không thể không thừa nhận, ngươi đích thực là một thiên tài." Chu gia lão tổ nhìn Đinh Ninh, khóe miệng nhếch lên cười.

Lão ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn cột sáng vàng trong không trung, Hàn Sát Nguyên Khí trong người bắt đầu được thả ra.

Khí hải gần như đông cứng không còn khả năng chiến đấu kịch liệt, nhưng từ từ phóng ra Hàn Sát Nguyên Khí để chắn không cho kim quang rơi xuống cửa trận, thì không có gì là khó khăn.

Những sợi khí đen như những con độc xà từ đầu ngón tay lão phun ra, phóng lên cao.

Trong lòng lão, niềm sung sướng cũng đang bốc lên lâng lâng như những làn khí ấy.

Lão đã chờ đợi ba mươi năm, tình hình cơ thể bây giờ không còn cho phép cưỡng ép đột nhập vào trong cửa trận được nữa, không ngờ Đinh Ninh lại có thể giúp đỡ, khiến lão như cây khô héo sắp gặp xuân, mọi đợi chờ đều trở thành đáng giá.

Nhưng, lão đột ngột cảm thấy một thứ gì đó khác thường.

Lão quay phắt sang bên, khuôn mặt đã hơi nhuốm đen trở nên tái nhợt.

Chuyện gì đây?

Đinh Ninh và Phù Tô cũng cảm nhận được có khí tức khác thường, xoay người sang nhìn.


Hai người và Chu gia lão tổ nhìn lên bầu trời, ở đó có mấy đóa mây trắng, mép của những đóa mây trắng ấy bị cột sáng làm cho có màu vàng óng ánh, hiện giờ, bên dưới những đóa mây trắng ấy, có một quả quang cầu màu sắc tối tăm đang bay lên.

Những ánh sáng vàng rơi xuống quang cầu, không tạo nên một tiếng vang nào, cũng không xuyên qua quang cầu được, mà nơi ánh sáng vàng tiếp xúc với quang cầu, không ngừng tỏa ra những màn sáng lạnh lẽo màu đen, từng tầng từng tầng.

Mảnh bầu trời ở khu vực đó càng lúc càng tối hẳn đi, bằng mắt thường cũng có thể thấy được, nó càng lúc càng giống một lá bùa màu đen kịt.

Nó không giống đêm tối, vì trong đêm tối còn có ánh sao và ánh trăng lóng lánh.

Màn trời đen đó đen đặc đến mức ép người ta không thở nổi, Phù Tô nhìn nửa bầu trời bên trên sơn cốc đã bị che lại thành màu đen, nhìn chỗ giao nhau giữa cột sáng vàng và màn đen dày đặc kia, giọng đầy khiếp sợ: "Còn có người khác nữa?"

Đinh Ninh không nói gì.

Chu gia lão tổ cũng không nói gì.

Một tiếng nổ trầm đục vang lên, như có một ngọn núi đập mạnh vào mặt hồ yên ả.

Mặt đất dưới chân ba người rung lên mãnh liệt.

Sau đó xuất hiện một ngọn cuồng phong.

Nguyên Khí và hơi nước bên trong sơn cốc bị tách ra hai bên như thủy triều.

Quần áo Đinh Ninh bay phất phới.

Cơ thể gầy gò của hắn như muốn bị thổi bay lên khỏi mặt đất.

Nhưng hắn vẫn cố gắng híp mắt, nhìn chằm chằm về phía quang cầu tối tăm.

Bên dưới bầu trời đen có ánh sáng.


Hắn thấy một người già, quanh người bốc lên những ngọn lửa trắng, như đang bốc cháy.

Phía trước người đó xuất hiện một con đường rộng rãi.

Tất cả cây cỏ trên con đường đó đều bị bẻ rạp.

Cả người Chu gia lão tổ tuôn mồ hôi lạnh ướt sũng.

Cách phá giải kia giống hệt cách mà Đinh Ninh đã nói.

Nhưng người kia ra tay quá là thô bạo, không chỉ khai thông mở ra đường đi, mà còn thừa lúc sức mạnh ở cửa trận bị yếu, đầy bạo lực phá luôn cửa trận.

Phương thức như vậy, cho thấy người kia mạnh hơn lão rất nhiều.

Rút cuộc là ai, có được sức mạnh đến như vậy?

Rút cuộc là ai, mà cũng phát hiện ra được pháp trận ở chỗ này, hôm nay cũng muốn phá trận mà vào?

Mây mù trong sơn cốc bị sức mạnh kia làm dạt hết ra hai bên sơn cốc, nên tuy cách nhau mấy dặm, nhưng đám Đinh Ninh nhìn thấy ông lão kia, mà ông lão kia cũng nhìn thấy đám người Chu gia lão tổ, Đinh Ninh, Phù Tô.

Trong mắt ông lão kia xuất hiện sự ngạc nhiên ngoài ý muốn.

Ông lão đó dĩ nhiên là là Sở Hoàng, lão đã tính toán và sắp xếp kỹ lưỡng, trước khi Lộc Sơn hội minh bắt đầu, sẽ tới đây lấy những thứ kia, sau đó lão sẽ trở về Lộc Sơn, trở thành một trong những người mạnh nhất trên đời, đương nhiên lão không thể ngờ được cũng có người phát hiện ra được bí mật ở nơi này, cũng giống như lão là đã từng vào được bên trong pháp trận, và hôm nay lại tới đây chuẩn bị phá trận mà vào.

Nhưng dù có bao nhiêu người phát hiện được bí mật ở nơi đây, thì người lấy được đồ bên trong đó, đương nhiên vẫn phải là người đầu tiên vào được nó.

Thứ tự đến trước sau, tuy chẳng hơn kém nhau là mấy, nhưng đó chính là vận mệnh.

Nên Sở Hoàng không buồn phát ra sát khí với đám Đinh Ninh, mà chỉ khẽ cười, bắt đầu bước đi trên con đường mình mới mở ra.

Cuồng phong lại cuộn lên lần nữa.

Mây mù bị tách ra hai bên sơn cốc đã lại tụ trở về, hơn nữa sức mạnh lại càng kinh người hơn, cuồng phong mang theo càng thêm dữ dội.

. . .


"Là ai?"

Trên bầu trời, giữa cuồng phong đang gào thét, trên một đóa mây trắng, trên lưng con linh thú vừa giống cá vừa giống chim, người cung nữ nhìn chăm chú, vô cùng nghiêm túc.

"Sở Hoàng."

Đế sư của Đại Tần vương triều lắc đầu, cảm khái: "Hèn gì lúc ở Lộc Sơn, không nhìn thấy hắn."

Người cung nữ nhìn Sở Hoàng đang bước đi, lạnh giọng: "Chúng ta nên làm gì?"

Đế sư bình thản: "Ngăn cản hắn vào trận."

Người cung nữ gật đầu: "Ngài cản Sở Hoàng, ta đi ứng phó Chu gia lão tổ."

Đế sư lắc đầu, nhìn bà ta: "Ngươi phải hiểu, một mình ta không đủ cản được Sở Hoàng."

Người cung nữ ngừng thở.

Bà ta biết Đế sư nói đúng, nhưng nếu làm vậy, có nghĩa là phải mặc kệ Phù Tô và Đinh Ninh.

Có nghĩa là Phù Tô và Đinh Ninh sẽ phải chết.

"Lộc Sơn hội minh là Đại Tần vương triều của chúng ta bây giờ, Thái Tử là Đại Tần vương triều của chúng ta trong tương lai. Một bên là bây giờ, một bên là tương lai. Không có bây giờ, làm sao có tương lai." Lão nhân tóc trắng nhìn theo Sở Hoàng: "Dù thánh thượng, hay Hoàng Hậu, thì cũng sẽ đều chọn bây giờ. Chúng ta không còn lựa chọn nào khác."

Trên người lão bắt đầu tỏa ra những luồng khí tức mỏng manh cực kỳ thanh tịnh.

Cơ thể lão dần phình to ra.

Một người khổng lồ đang dần hiện ra giữa trời đất, một người đầu đội trời, chân đạp đất đúng nghĩa.

Những vì sao ở nơi xa trên bầu trời như tối sầm lại.

Từ trên trời, một luồng khí tức khổng lồ bắt đầu áp xuống.

Sở Đế ngẩng đầu lên.

Ngay lúc lão ngẩng đầu, luồng khí tức khổng lồ kia đã đè lên quang cầu đen tăm tối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui