"Ngươi tưởng ai cũng vì tiền tài mà khom lưng?"
Chu Tả Ý giận quá, quay phắt người lại.
"Im ngay, còn ngại chưa đủ mất mặt sao?"
Nhưng ngay lúc này, một tiếng âm thanh bình thản mà nguy hiểm vang lên cách đó không xa: "Đôi khi, vì tiền tài mà chịu thiệt một chút cũng không phải là không được."
Chu Tả Ý tái mặt, sợ hãi đến run người, quay về phía phát ra âm thanh, khom mình hành lễ, giọng run rẩy: "Phụ thân."
Một người trung niên sắc mặt như ngọc, một đạo bào màu xanh, dáng vẻ rất thanh nhàn, từ sau một chiếc xe ngựa đi ra.
Chu gia là quý tộc trước đây của Đại Tần, nhưng đã suy tàn từ trước khi Thương gia biến pháp, mãi đến giờ vẫn chưa đứng dậy nổi, nhưng dù sao họ cũng là quý tộc lâu đời, nội tình đương nhiên vẫn có.
Phụ thân của Chu Tả Ý, Chu Vân Hải, tuy không vào triều nhậm chức, nhưng dáng vẻ vẫn rất long hành hổ bộ, khí độ ung dung.
So với ông ta, Tạ Trường Thắng chẳng khác gì nhà giàu mới nổi.
Nhưng Tạ Trường Thắng đã phát huy được cái khí chất nhà giàu mới nổi ấy đến mức tận cùng.
Nhìn Chu Tả Ý đang sợ hãi, mắt Tạ Trường Thắng sáng rực, hắn nhìn Chu Vân Hải, hỏi: "Có thể thương lượng?"
Chu Vân Hải hơi khom người chào Tiết Vong Hư, rồi mỉm cười: "Nếu khuyển tử đã đánh bạc thua, để cho người ngoài được vào trong viện tìm hiểu Tả Ý Tàn Quyển, thì có thêm vài người ngoài nữa vào cũng chẳng khác gì nhau, nếu chư vị thiếu niên tài tuấn thật có thể từ Tả Ý Tàn Quyển của Chu gia ta ngộ ra được cái gì tinh diệu, sau này kiến công lập nghiệp, thì cũng coi như xứng đáng."
Chu Vân Hải nói chuyện rất ung dung, Tạ Trường Thắng khoái chí, giọng rất dứt khoát: "Phải trả bao nhiêu tiền?
Chu Vân Hải mỉm cười: "Một người một vạn kim?"
Tạ Trường Thắng gật đầu: "Thành giao."
Trương Nghi là người xuất thân bần hàn, nghe thấy nhập viên xem kinh phải trả vạn kim, dù Tạ Trường Thắng chẳng thèm để ý, rõ ràng cho thấy sẽ thoải mái móc ra, nhưng hắn vẫn cảm thấy bất an, mở miệng định nói.
Tiết Vong Hư quay sang nhìn hắn.
Trương Nghi rụt cổ, ngậm miệng lại.
Tiết Vong Hư thản nhiên: "Khỏi tính phần ta, nghe nói Mặc Viên phong cảnh không tệ, tí nữa ta đi xem cảnh là được."
Chu Vân Hải kính cẩn: "Tiết động chủ là đại tông sư, đương nhiên đâu cần phải xem Chu gia tàn cuốn."
Tiết Vong Hư lắc đầu: "Ngươi không cần phải khiêm tốn, dù là ngày xưa, khối kẻ thiên tài mạnh hơn ta mà cũng còn coi trọng Tả Ý Tàn Quyển, ta không xem, chỉ là vì sợ xem rồi lại đâm ra ngứa ngáy với kiếm, mà ta không còn đủ thời gian để tu hành."
Chu Vân Hải ngẩn ra, than nhẹ một tiếng, không nói gì nữa.
Trương Nghi nghe vậy, càng thêm xấu hổ vì sự lề mề của mình.
Chu Tả Ý đi theo Chu Vân Hải lên xe ngựa Chu gia, đi trước dẫn đường.
Suốt chuyến đi, Chu Tả Ý luôn cúi thấp đầu, không nói một lời, đến khi xe chạy, hắn mới ngẩng đầu lên, hiểu con không ai khác ngoài cha, chỉ cần nhìn vào mắt hắn, Chu Vân Hải hiểu ngay hắn đang nghĩ cái gì.
"Đừng có hỏi ta tới từ lúc nào."
Chu Vân Hải lặng lẽ nói: "Dù là Linh Hư Kiếm Môn kiếm khư thịnh hội, hay là Mân Sơn Kiếm Tông kiếm hội, nhìn bề ngoài đều là anh tài trẻ tuổi Đại Tần tỷ thí, nhưng sau lưng nó, không phải là cuộc so đấu của giới quý tộc Đại Tần hay sao? Anh tài trong nhà, sau này đứng chỗ nào ở Trường Lăng, chính là xác định vị thế của gia tộc đó ở Trường Lăng. Hôm nay Trần Liễu Phong và Phạm Vô Khuyết quyết đấu, là trận chiến đầu tiên của Mân Sơn Kiếm Hội, làm sao ta không tới được? Lúc ngươi với Lục Đoạt Phong, Tân Tiệm Ly giành chỗ của người ta, ta đã tới rồi, chỉ là ta không ngờ, Đinh Ninh kia lại chọn ngươi trong ba người. Nên hôm nay ngươi bị thua, ta đương nhiên cũng có trách nhiệm."
Giọng nói của ông ta không hề có ý nào trách cứ, nhưng Chu Tả Ý lại càng thấy xấu hổ.
Hắn cắn răng: "Ta không ngờ hắn lại mạnh như vậy."
"Hắn mạnh hay không không quan trọng, chỉ cần ngươi mạnh hơn, thì hắn chắc chắn phải thua." Chu Vân Hải nhàn nhạt nhìn hắn: "Ta hy vọng ngươi biến sự hổ thẹn vì trận thua hôm nay thành động lực để tích cực tu hành. Dù hôm nay ngươi bại, nhưng nếu ngày sau gặp lại ở Mân Sơn Kiếm Hội ngươi đánh bại được hắn, thì ai còn để ý tới trận chiến bại hôm nay?"
"Sau khi trở về, ngươi lập tức bế quan cho ta. Ngươi phải nhớ, từ giờ đến lúc Mân Sơn Kiếm Hội chỉ còn có nửa năm. Ngươi nhẫn nại nửa năm thì có sao? Ta rất muốn ngươi học được sự vinh nhục cũng không sợ hãi của tên thiếu niên quán rượu kia."
Chu Tả Ý dần bình tĩnh lại, cảm kích nhìn phụ thân, hắn vẫn còn có điều chưa hiểu: "Phụ thân, chẳng lẽ trong nhà thật sự cần tiền lắm sao? Cần gì phải vì mớ tiền ấy mà phải cho họ nhập viên xem Kiếm Kinh?"
Chu Vân Hải lạnh lùng: "Ngươi vẫn còn chưa hiểu? Chu gia ta đã qua bao nhiêu thế hệ tìm hiểu Tả Ý Tàn Quyển, đã bỏ ra bao nhiêu thời gian? Chỉ có một ngày. . . họ có thể nhìn ra được cái gì? Hơn nữa người bên ngoài không biết, nhưng ngươi chẳng lẽ cũng không biết lão tổ tu hành phải mất bao nhiêu tiền hay sao?"
Nghe thấy hai chữ "Lão tổ", Chu Tả Ý lạnh người, hoàn toàn tỉnh ngộ.
***
Ban đầu lúc đến, là Nam Cung Thải Thục và Từ Hạc Sơn, Tạ Trường Thắng ba người đi chung một chiếc xe ngựa, nhưng bây giờ khi tới nhà Chu thị, Tạ Trường Thắng lại ngồi chung với Đinh Ninh, Thẩm Dịch.
"Không xong!"
Chạy ra khỏi bờ sông chưa lâu, Tạ Trường Thắng đã vỗ đầu, ảo não kêu lên.
"Sao vậy?" Thẩm Dịch giật mình.
Tạ Trường Thắng thở dài: "Quên mất Tâm Gian Tông Dịch Tâm rồi, lẽ ra phải mời hắn cùng đi chung."
Đinh Ninh nhìn hắn: "Ngươi thực có nhiều tiền quá không có chỗ xài à, không được xài là ảo não?"
"Tiền là để xài mà." Tạ Trường Thắng trả lời rất đương nhiên: "Cha ta đã nói, xài tiền như nước cũng không sao, quan trọng nhất là phải làm cho nguồn tiền chảy vào như nước. Nước chảy đi, nước lại chảy vào, có như vậy mới có thể liên tục không ngừng kiếm được sinh ý và bạn bè. Nếu cứ để đồng tiền nằm chết một chỗ, thì sau này cũng sẽ bị người khác lấy mất mà thôi."
Đinh Ninh cau mày, ngẫm nghĩ: "Quan Trung Tạ gia có thể trở thành cự phú, quả nhiên có chút đạo lý."
Tạ Trường Thắng đắc ý, quay sang hỏi hắn điều còn đang khúc mắc trong lòng: "Bây giờ ngươi đã được tới xem Tả Ý Tàn Quyển như ý muốn, ta trước giờ chỉ biết xài tiền, không xem được nhiều sách bằng ngươi, ngươi nói xem, Tả Ý Tàn Quyển rốt cuộc là cái gì?"
Một hơi bỏ ra mấy vạn tiền để xem một thứ mà mình không biết đó là cái gì, Đinh Ninh chỉ còn biết lắc đầu, quả thực là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.
"Rất đơn giản."
"Tả Ý Tàn Quyển là một thứ cũng giống như Kiếm Bích của Ảnh Sơn Kiếm Quật. Vào thời Viễn Cổ Hồng Hoang, con người vì phải chống chọi với thiên tai, mãnh thú, tật bệnh, buộc phải tìm ra cách để giúp mình cường thân kiện thể, có những người tìm ra được phương pháp, nhưng hồi ấy chưa có chữ viết, nên họ phải dùng hình ảnh hoặc cách khác để lưu truyền lại cách thức tu hành mình tìm ra."
Tạ Trường Thắng sửng sốt, ngắt ngang, "Nói là rất đơn giản, mà sao nghe phức tạp quá vậy?"
Đinh Ninh mặc kệ hắn: "Nên cách thức ghi chép lại cách tu hành, thường không phải là văn tự, mà đơn giản hơn, chỉ là những ký hiệu, tranh vẽ mà thôi. Nghìn trăm năm sau, những phương pháp tu hành hiệu quả kém đương nhiên bị loại bỏ, những Tu Hành Giả đời sau sáng chế ra những phương pháp cường đại hơn hẳn, sẽ lại tìm cách lưu truyền lại. Thế nhưng cách thức ghi chép lại đương nhiên cũng vẫn sẽ khác với đời nay, thế nên Tu Hành Giả bây giờ muốn biết, thì phải tự mình tìm hiểu."
Tạ Trường Thắng và Thẩm Dịch nghe một hồi rút cuộc cũng hiểu được, cùng kêu lên: "Ý của ngươi là, Tả Ý Tàn Quyển cũng giống như Ảnh Sơn Kiếm Quật Kiếm Bích, đều là sách vở do các tông môn cổ ngày xưa truyền lại, nên cách ghi chép mới không dùng văn tự bình thường?"
Đinh Ninh gật đầu: "Tả Ý Tàn Quyển, nhìn qua chỉ là một bộ tranh thủy mặc, lại còn dùng thủ pháp Tả Ý, có khí tức của núi sông, nhưng không có hình ảnh của núi sông, điểm quan trọng nhất là, bộ tranh này còn có chỗ chưa trọn vẹn, nên rất khó lĩnh ngộ ra được đầy đủ chân ý mà vị đại tông sư vẽ ra nó muốn lưu lại."
"Nhưng có thể khẳng định là, trong quyển tàn cuốn này, có bao hàm rất nhiều kiếm thức và đạo lý tu hành, giống như một bộ quy tắc chung của một tông môn. Chiêu thức mà Chu Tả Ý dùng ban nãy, Giang Sơn Như Họa, chỉ là chiêu có uy lực yếu nhất, chiêu thức dễ hiểu nhất mà thôi, nó thậm chí còn chưa toát ra được họa ý."
Tạ Trường Thắng nghiêm túc lên hẳn: "Một kiếm đó của Chu Tả Ý, nếu toàn lực phát ra, e rằng chẳng mấy ai trong danh sách anh tài đỡ được, thế mà chỉ là chiêu thức dễ nhất, yếu nhất, còn chưa mò tới được chân ý, như vậy. . . dù có tốn mấy vạn tiền cũng đều không uổng."
Đinh Ninh gật đầu: "Đương nhiên là không uổng, trước khi Nguyên Vũ Hoàng Đế đăng cơ, một người cực kỳ có quyền thế trong triều đình đã muốn xem tàn cuốn đó, nhưng Chu gia không đồng ý. Bây giờ trong triều đình, e rằng chỉ có thánh thượng và Hoàng Hậu là đã từng được xem qua tàn cuốn đó mà thôi. Bây giờ, nếu chúng ta đều ở trên Lục Cảnh, thì dù có trả bao nhiêu tiền, Chu gia cũng sẽ không bao giờ mở cửa Mặc Viên cho chúng ta vào xem. Chu Vân Hải sở dĩ đồng ý, chính là vì ông ta tin rằng trong thời gian ngắn như vậy, chúng ta chẳng thể nào nhìn ra được cái gì."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...