Nhưng…
“Kiếm đâu rồi!”
Hạ Phàm sững người nhìn quanh, rồi nhớ tới lúc nảy mộc kiếm đã bị một đòn hoả công của Vạn Hoả linh hồn trận đốt ra tro thì liền khổ sở ngồi phịch xuống đất.
Lúc này không có vũ khí, lấy gì phá huỷ bệ đài đây?
Hạ Phàm hết cách, ánh mắt đảo xung quanh, rồi nhìn những chóp đá, sau đó lại nhìn phía sau lưng, nơi mà Hạ Phàm đi vào đây. Bất quá hắn lại chả tìm thấy được cái cây nào, mà lúc nảy đi đến đây, trên đường hắn cũng biết không có cái cây nào cả, hoàn toàn là một chặng đường khô khốc. Một cái cây Hạ Phàm dùng kiếm khí gọt dũa có thể làm ra chục thanh mộc kiếm, nhưng tiếc là không có cây nào.
Còn nơi cánh rừng gần nhất, chí ít cũng cách đây gần cả dặm. Nhiêu đó thời gian, Hạ Phàm tuy cũng không màng gì. Nhưng lão Long Hoàng lúc đưa một phần chỉ dẫn cho hắn, cũng đã nói là phải hoàn thành trong một chiều này, không nên làm chậm trễ! Như vậy sẽ rất có hại!
Hạ Phàm không biết đó là ý gì, nhưng lão đã nói, hắn bất tất phải không làm theo?
Thở dài nhìn bốn phía, tinh thần có chút uể oải, lại lôi Lục Tuỷ linh dịch ra, hớp một ngụm nhỏ, vừa đủ để hắn cảm thấy bình phục thoải mái trở lại.
Hai chân ngồi như xếp bằng, may mà lúc này Vạn Thú linh hồn trận không công kích, nên Hạ Phàm cũng có chút thời gian nghĩ cách phá vỡ bệ đài kia.
Hắn nhìn bầu trời đã dần chuyển xám, nhìn những vì sao vừa vặn mới hé lộ, rồi lại nhìn nửa vầng trăng mờ ảo trên cao. Thở dài:
- Nơi này nếu như không bị tách biệt với thế giới bên ngoài, chắc có lẽ nó đã là một cấm địa truyền thuyết của nhân gian. Tựa như mình lão Long Hoàng thôi, thì ở ngoài cũng chả có ai có thể địch lại. Lại còn mấy viên tiểu khí châu chất ắp cả mấy cái pháp trận nữa, tài lực này, đúng là có chút kinh thiên thật!
- Không biết Vạn Thú giới này là do ai tạo nên nữa? Như thế nào mà lại có thể nhốt cả một vị Long Hoàng như lão Hoàng Long vào đây? Thực lực như vậy, tựu chắc là cũng đứng đầu trong lớp cường giả của thời đại Đại Cổ này rồi!
Tâm ý như được nâng ột bậc, tinh thần của Hạ Phàm chợt thấy thanh nhuần, sảng khoái hơn một ít. Kiếm giai cũng có dấu hiệu bão hoà, gần như là sắp tụ đủ một tinh trong 12 tinh của Kiếm sĩ năm giai.
Khi tụ đủ 12 tinh, một kiếm sĩ sẽ đột phá từ một giai lên một giai cao hơn. Quá trình này cũng cần bình cảnh, một bình cảnh cũng là 12 tinh, nhưng sự khó khăn khi tiến bậc lại gian nan hơn nhiều lần.
Hữu kinh vô hiểm mà tiến giai, xưa nay đã xuất hiện không ít. Hạ Phàm cũng đã từng trải qua, mặc dù lúc ấy hắn chỉ tiến giai từ Kiếm sĩ ba giai lên bốn giai.
Còn lúc từ bốn lên năm giai, thì Kiếm Tâm trận vừa vỏn vẹn đột phá tầng cao của tầng thứ hai trong 36 tầng nên tâm cảnh lúc ấy được bảo hộ rất chắc, khả năng tiến giai lúc đó cũng là rất cao.
Suy nghĩ một lúc, rồi Hạ Phàm chợt đảo mắt đến mấy viên tiểu khí châu, hai tròng đen không biết sao mà lại ánh lên một nét kỳ dị. Hắn lẩm bẩm:
- Tiểu khí châu này lão Long Hoàng nói mình phải cẩn thận khi lấy ra…Vậy thì, nếu để nó vỡ thì sao? Có gây ra cái gì kinh khủng không?
Điều này hắn không dám nói là an toàn, nhưng hắn lại hiểu rõ cách này là cách duy nhất để thử nghiệm lúc này. Thử xem có thể nhờ mấy viên tiểu khí châu này mà đánh, ném banh bệ đài được không!
“Hô”
Hít một ngụm lãnh khí, hai tay hơi run, Hạ Phàm đi đến nơi mấy viên khí châu, tay đưa xuống nhặt lên một viên, quan sát một lúc, rồi cắn cắn răng, mồ hôi chảy ròng. Liệu mà nó có nổ một trận thật lớn, thì Hạ Phàm chết chắc.
“Hô hô”
Tay động, khí châu bay ra.
“Vù”
Âm thanh xé gió lao đi, cùng lúc Hạ Phàm cũng hoảng sợ chạy nhanh về một phía. “Ù” một cái, thân thể liền chui vào khe đá gần đó, núp.
“Uỳnh”
Tiểu khí châu bay vào bệ đài, một tiếng nổ to vang lên, bụi bay mù mịt, linh khí tán loạn xao động lên một cách hỗn loạn điên cuồng. Những chóp sáng li ti nổ lách tách, bệ đài bị nứt một đường nhỏ, rõ là do viên tiểu khí châu gây ra.
Hạ Phàm ló đầu xem, thì liền thở phào, xem ra hắn đã phán đoán chính xác. Quả thật viên tiểu khí châu này khi ném mạnh thì sẽ sinh ra một vụ nổ lớn, vừa đủ có thể làm cho Vạn Thú linh hồn trận có thể bị tổn thương.
Nhưng lúc này…
“Vù Vù Vù”
Ba cỗ âm thanh trầm thấp vang lên đều, liền theo đó ba luồng hoả công nóng bỏng cũng bay theo sau.
“Uỳnh”
Khe đá mà Hạ Phàm núp, bị bắn cho vỡ vụn, bụi bay loạn. Hạ Phàm hoảng sợ bay ra một bên tránh né, phóng thích kiếm khí hộ thể, thân thể nhẹ nhàng đáp xuống đất. Hai mắt sợ hãi nhìn vào nơi vừa bị bắn, thở không ra hơi:
- Có cần phải bắn cả ba viên thế không? Chút nữa thì cái mạng nhỏ này cũng tôi luôn rồi! Cái mắm nó!
Vạn Thú linh hồn trận lại phóng hoả công tới, tiếng “Vù Vù” vang lên không ngừng.
Hạ Phàm vừa mới bàng hoàng, đã tiếp tục chạy tránh.
“Uỳnh”
“Uỳnh”
Những đóm lửa bốc cao, để lại trên mặt đất nơi Hạ Phàm lướt qua từng mảng đen kịt khét nghẹt. Hắn lại tiếp tục chạy, lúc này quần áo cũng đã rách tơi tả, da thịt vài nơi bị cháy xém đỏ ửng.
“Vù”
“Uỳnh”
Một màn quyết liệt đang diễn ra, Hạ Phàm vừa né tránh, thì một cỗ hoả công liền phóng tới hướng hắn vừa tránh.
“Uỳnh”
“A”
Rồi bỗng Hạ Phàm dính một kích ngay thân. Làm hắn điên cuồng va vào vách đá, hộc máu liên tục.
Hắn thở hắc ra một búng máu, thân thể co quắp trên mặt đất. Hai tay ôm ngực, hơi thở yếu đến cực điểm. Hắn gắng gượng móc Lục Tuỷ linh dịch ra, run run đưa lên miệng, nhẹ liếm lấy một giọt.
“Hộc”
Một búng máu lại bay ra, Hạ Phàm tiếp tục co quắp, sau cùng nằm im trên mặt đất, lồng ngực chuyển động không đều…!
Vạn Thú linh hồn trận tựa như thấy con mồi bị “diệt”, liền dừng công kích. Một mảnh tịch mịch lại bao trùm cả cấm địa.
Nhưng trên bầu trời, một cái gì đó khá mờ ảo, không rõ lục xanh vàng tím, không rõ hình thù ra sao. Đang chậm rãi kết tụ, rồi từ từ hút sạch linh khí bốn phía trên dưới, phút chốc dần dần hiện rõ ra…
Rốt cuộc, là cái gì?
Hạ Phàm, sẽ ra sao đây?
…OoO…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...