Kiếm Vũ Càn Khôn

Hạ Phàm không hề biết được sự tình lại làm mọi người kinh động đến thế, hắn thò tay vào trong tay nảy, rồi giả vờ thò móc vài cái, đồng thời tinh thần lực cũng niệm, tay phải âm thầm trút một tia linh khí vào trong Không gian giới chỉ, sau đó trong ánh mắt tò mò của mọi người, hắn rút ra một viên tiểu khí châu, cẩn thận để lên mặt bàn trước mặt Khách chủ.
“Ách”
Mấy tên tu luyện giả không biết vật nọ là gì, nhưng nhìn sắc mặt của Khách chủ bỗng thay đổi, tựa như trải qua kinh biến mà đổ mồ hôi lạnh thì cũng thầm đón ra sự tình.
Khách chủ nhìn vật trước mặt, trong lòng bỗng run rẩy, vật này, hình như là không phải thứ tầm thường, mà chính là “Tiểu khí châu” trân quý vô cùng! Hắn run tay đưa đến bên viên tiểu khí châu, nhẹ cầm lên, cẩn trọng quan sát thật kỹ, sau đó ánh mắt loé sáng, đặt trở xuống, nhìn thiếu niên bằng một ánh mắt khác xưa, cung kính mười phần ân cần hỏi han:
- Khách quý, đây là vật quá quý giá cho nên chúng tôi sẽ sắp xếp cho ngài ở phong đấu giá cao cấp nhất. Mọi việc còn lại chúng tôi sẽ lo liệu ổn thoả, mời ngày đi theo tôi!
Tên Khách chủ không dám không cung kính, lúc nảy làm khó hắn, nếu như hắn nổi giận đi tố cáo hắn với Thượng Tầng thì khổ cho hắn thật rồi!
Thái độ quay ngoắt một vòng đại lục, làm bọn tu luyện giả nhìn thiếu niên bằng một ánh mắt sợ hãi, một vật có thể làm cho tên Khách chủ vốn hay khinh người kia khép nép thế này, chủ nhân của nó có thể là người tầm thường hay sao?
Hạ Phàm cũng không nắm rõ giá trị của tiểu khí châu, chỉ biết là nó không hề rẽ. Nhưng nhìn vẻ cung kính của Khách chủ, hắn liền hiểu ra giá trị của nó là vượt mức bình thường. Mỉm cười khách sáo, hắn cũng quên mất thái độ của Khách chủ lúc nảy, đáp:

- Được!
- Vâng! Vâng!
Khách chủ thận trọng trả lại tiểu khí châu cho Hạ Phàm, tay cầm lên một thẻ bài khách quý, nhét vào tay hắn, sau đó cung kính dẫn theo mấy tay Khách vệ, một đường trang trọng hộ tống Hạ Phàm đi vào Nội sảnh.
Bất quá trong đầu hắn lại nhớ đến lời hứa lúc nảy của mình, nên bộ dạng cũng có chút lo lắng. Lỡ rằng tên thiếu niên này thuộc loại ác nhân thì hắn chắc sẽ ăn xui xẻo rồi, ai biết được hắn có sử dụng sự bảo vệ của Khách vệ mà làm điều xàm bậy hay không chứ?
Nhưng nghĩ cũng chỉ dám nghĩ, bây giờ là lúc sinh ý đang được tập trung vào tên thiếu niên này, mọi việc cần phải ân ần với hắn đến mức tốt nhất…!
Lúc này mọi người liền tản ra, sự việc thật ra cũng không quá gây xôn xao gì cho lắm, một tên phú hào như thế xuất hiện ở Kiếm Khách chu du hội, đã không còn là việc gì quá hiếm.
Mọi người tản ra đi làm tiếp việc của mình, nhưng ở trong một góc khuất, một thân ảnh đang chậm rãi xoa cằm, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam, đôi môi mềm mại khẽ nhếch, trầm ngâm:
- Tiểu khí châu sao? Lại còn có cả Không gian giới chỉ? Hắn xem ra không phải là thứ bần hàn gì rồi! Hì hì, đồ của hắn, là của ta, tay nảy của hắn, toàn bộ của ta…
Dứt lời, bỗng cất tiếng cười khanh khách, rồi thân ảnh mờ dần, hoá thành một luồng sương mù tản ra xung quanh, bị không khí che lắp mất thân thể.
Một tên Khách Vệ có tu vi Đại Kiếm Sư năm giai bỗng nhìn về hướng đó, gãi đầu nghi hoặc lẩm bẩm:
- Vừa rồi rõ ràng là thấy có khí tức con người ở đó mà? Sao giờ lại hoá đâu mất tiêu rồi?...

Trong ánh mắt kinh ngạc của những tên tu luyện giả dọc đường, Hạ Phàm một đường cùng với tên Khách chủ đi đến phòng đấu giá cao cấp trong nội sảnh Kiếm Đường. Lần này hắn có ý định xuất ra đến mười viên tiểu khí châu, bởi vậy nên trên mặt cũng xuất hiện một chút lo lắng, hắn vừa biết được giá trị của tiểu khí châu, nên lo lắng không có gì là lạ cả. Mặc dù đã có lời hứa bảo vệ cho hắn an toàn ở trong Già Nam thành này của tên Khách chủ, nhưng hắn vẫn cảm thấy lo lắng, trong Già Nam thành này Ngoạ Hổ Tàng Long, cao thủ nhiều vô số kể, xem như hang hùm động gấu cũng không sai. Ai biết được đám người mà tên Khách chủ sai đi bảo vệ mình, có thật là đấu lại người ta không? Đến lúc đó hắn bị người xấu cướp hến tài vật thì chỉ có mức tự khổ mà thôi!

Thực ra Hạ Phàm không biết, trong Già Nam thành này, cho dù một tên kiếm sĩ có tu vi Kiếm Linh cũng không thể tuỳ tiện động đến một tên Khách vệ chỉ có tu vi Đại Kiếm sư được. Làm như vậy là xem thường Kiếm Khách chu du hội, đến lúc đó cao thủ tầng trên sẽ được phái ra, rồi xử lý việc này! Làm như thế thứ nhất là duy trì trị an cho Già Nam thành, thứ hai là đề cao thực lực của hội lên một bậc!
Cửa phòng đấu giá mở, Hạ Phàm cùng Khách chủ đi vào bên trong, lúc này thì tên Khách chủ liền đưa hắn ngồi vào ghế lô, hắn đứng đối diện, hỏi:
- Khách quý, không biết ngài có bao nhiêu viên Tiểu Khí châu?
Hạ Phàm thoáng trầm tư, sau đó nói:
- Mười viên đi!
“Ách”
Trực tiếp chảy mồ hôi lạnh, tên Khách chủ nhìn thiếu niên bằng một con mắt cực kỳ sùng bái, tên này, mới tuổi này mà đã có tài lực kinh khủng thế này, tựa hồ ở Già Nam thành, Tiểu khí châu là một vật cực kỳ trân quý a! Ngay cả phó hội trưởng là Liệt Bài Phong may mắn lắm cũng chỉ có sở hữu gần năm viên mà thôi! Còn tên thiếu niên thoạt nhìn nghèo nàn này, cự nhiên lại có trong tay đến mười viên! Điều đó có nghĩa là gì chứ? Có nghĩa là hắn thậm chí còn giàu hơn cả ngài phó hội trưởng luôn a!
Nghĩ mà phát sợ, hắn lại nghĩ đến một việc, rồi nhẹ giọng hỏi:
- Ngài, Phó hội trưởng của chúng tôi cũng có ý định mua mấy viên tiểu khí châu này! Không biết là…

Phó hội trưởng đã từng căn dặn từng người của Kiếm Khách chu du hội, hễ có vị khách nhân nào có ý định muốn đem hơn ba viên Tiểu khí châu ra đấu giá, thì lập tức thu mua về ngay cho lão, hơn nữa còn nói là bất kể giá nào cũng phải mua được! Duy hắn chỉ sợ người thiếu niên này không đồng ý!
Mà sở dĩ nói trên ba viên mới thu mua, là vì Kiếm Khách chu du hội cũng cần phải đặt sinh ý lên hàng đầu, không thể tuỳ tiện thu mua vật như thế vào liên tục được. Bên ngoài vẫn có nhu cầu về tài vật từ phòng đấu giá của họ rất lớn!
Hạ Phàm hơi nhướng mày, không xác định hỏi:
- Như vậy cũng được sao?
- Được chứ!
Khách chủ đáp ngay, lòng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra tên này vốn chỉ muốn kiếm tiền thôi, không hề có ý định khác.
“Được rồi, vậy khi nào ta được gặp Phó hội trưởng của mấy người đây?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui