Kiếm Ủng Minh Nguyệt

Đêm qua Mộng Thạch uống rượu, sáng hôm nay tỉnh dậy liền cảm giác đầu óc choáng váng, hắn rót một chén trà lạnh tỉnh thần, đổi xong thuốc trị thương cho mình liền đi gõ cửa phòng Chiết Trúc.

Lại là gõ cửa một hồi không có tiếng trả lời, hắn đẩy cửa đi vào, bên trong không có một bóng người.

Hắn đành phải đi vòng trở về, đến cuối hành lang đi gõ cửa phòng Thương Nhung, quả nhiên, không bao lâu bạch y thiếu niên liền mơ màng tới mở cửa.

“Chiết Trúc công tử, lại đây đổi thuốc đi.”

Mộng Thạch bất đắc dĩ cười, hai đứa nhỏ này đúng thật giống nhau, còn đổi qua đổi lại hai gian phòng ở.

Chiết Trúc sau khi đổi thuốc trong phòng Mộng Thạch xong, liền cùng hắn xuống lầu dùng cơm sáng, đại khái là đêm qua ngủ không ngon, biểu tình Chiết Trúc uể oải, cắn một miếng bánh bao, lại chậm rì rì ăn cháo.

“Đêm qua Vi Vi uống say, cho nàng ngủ nhiều một chút,” Mộng Thạch trước nay đều ăn uống rất tốt, hắn nói xong liền có một trận gió cuốn mây tản, cuối cùng bánh bao chỉ còn lại một cái hắn cũng không màng mặt mũi lấy nốt, đứng dậy nói với thiếu niên, “Thương thế của ngươi vẫn cần nấu chút thuốc uống, ta đi mua chút thuốc.”

Chiết Trúc cũng không ngẩng đầu lên, nhẹ đáp một tiếng.

Ngoài cửa khách điếm sương mù dày đặc, nắng sớm còn có chút ảm đạm, Chiết Trúc một tay chống cằm chán phát chết, sau một lúc lâu gác muỗng xuống.

Vừa lúc thấy tiểu nhị đưa đồ ăn chuẩn bị xong lên, Chiết Trúc ném bạc cho hắn, bưng đồ ăn lên lầu.

Thương Nhung ngủ một giấc dậy, mở mắt ra liền thấy đèn hoa quỳnh ở đầu giường, nàng nép vào mép giường, đánh giá sàn nhà trống trơn, chăn đệm bày dưới đất đêm qua đã không thấy.

Đột nhiên, tiếng đẩy cửa vang lên.

Thương Nhung thấy vạt áo trắng phất qua ngạch cửa, thiếu niên xoay người khép cửa lại, rồi quay đầu đối diện với ánh mắt nàng, thần sắc hắn nhàn nhạt, đặt đồ ăn lên bàn, nói: “Dậy rửa mặt.”

Thương Nhung lên tiếng, đứng dậy thay đổi y phục sau bình phong rồi đi ra, lại thấy thiếu niên đã nằm ở trên giường nhắm mắt lại, nàng đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó tay chân nhẹ nhàng đi rửa mặt.

Ở trước bàn ăn cơm nàng cũng im ắng, không để muỗng đụng vào thành chén phát ra bất kỳ tiếng vang nào, đêm qua say rượu, nàng lúc này cũng vẫn có chút váng đầu, chỉ uống mấy ngụm cháo, nàng ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên ngủ yên trên giường, dần dần, nắng sớm sáng ngời phác hoạ lên khuôn mặt góc cạnh xinh đẹp của hắn.

Có một cái chớp mắt, nàng nhớ tới đêm qua, tiếng nước từ ống tay áo nhỏ giọt "tích tích", giống như lại ở bên tai.

Nàng nhớ rõ nửa khuôn mặt mình gối lên bàn tay ươn ướt hơi lạnh của thiếu niên.

“Chiết Trúc công tử, Vi Vi? Khi ta đi hiệu thuốc mua thuốc, cũng mua chút kẹo đường mới làm, các ngươi muốn ăn không?”

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng Mộng Thạch.

Thiếu niên trên giường đột nhiên mở mắt.

Khi Mộng Thạch đẩy cửa tiến vào, Chiết Trúc đã xuống giường, vừa lúc đi đến bên cạnh bàn rót một chén trà, hắn mới nhấp một ngụm trà, mí mắt hơi mỏng vừa mở, thoáng nhìn một bao kẹo nóng hổi Mộng Thạch vừa nói, hắn liền lấy ra một viên ăn.

“Vi Vi ngươi cũng nếm thử xem.”

Mộng Thạch cười nói với Thương Nhung.

Thương Nhung đáp một tiếng, kế đó bỏ một viên vào trong miệng, quả nhiên vừa xốp lại vừa giòn, bên ngoài bọc đường cũng rất ngọt.

“Thứ này ăn nhiều cũng ngấy, các ngươi ăn chơi thôi, ta đi tìm chưởng quầy mượn hậu viện sắc thuốc.” Mộng Thạch cười tủm tỉm nhìn hai người bọn họ ngồi ăn kẹo cùng nhau, dứt lời liền muốn lấy gói thuốc đi ra ngoài.


Chiết Trúc lơ đãng nâng mắt, ánh mắt dừng trên gói thuốc Mộng Thạch vừa cầm lên, mặt mày vốn đang mệt mỏi của hắn bỗng có thêm một phần sắc bén: “Khoan đã.”

“Sao vậy?” Mộng Thạch phát giác hắn đang nhìn gói thuốc trong tay mình, nên cũng thấp mắt nhìn xuống.

“Hiệu thuốc này ở đâu?”

Chiết Trúc nhìn chằm chằm ấn ký chu sa trên bao giấy dầu, hắn nhớ rất rõ, Khương Anh lục soạt được một lá thư từ trên người Lưu Huyền Ý, trên đó có một dấu vết rất nhạt nhưng lại vô cùng giống ấn ký này.

Mộng Thạch đi sắc thuốc.

Thương Nhung ngồi trước bàn nhìn thiếu niên đổi về bộ y phục đen huyền bó tay áo, bao cổ tay bằng da che lấp vết sẹo dữ tợn trên cổ tay hắn, hắn đem nhuyễn kiếm quấn lên vòng eo nhỏ hẹp, quay đầu cùng nàng nhìn nhau.

“Sao lại trưng ra biểu tình này?”

Hắn đến gần chút, khom lưng đánh giá nàng.

“Biểu tình gì chứ?”

Thương Nhung cơ hồ có thể cảm nhận được hô hấp rất nhỏ của hắn quất vào mặt, nàng có chút mất tự nhiên nghiêng mặt đi.

“Biểu tình ngươi cũng muốn đi chơi cùng ta.”

Ngữ khí hắn chậm rì rì, cánh tay lại chuyển, rót cho nàng một chén trà nóng, “Chỉ là Thương Nhung, lần này ta không phải muốn đi chơi, ta là muốn đi giết người.”

Hắn lại nói đến hai chữ “giết người” này, nhẹ nhàng bình đạm.

“Vậy hiệu thuốc kia, có kẻ thù của ngươi sao?”

Thương Nhung cầm chén trà, chần chờ lên tiếng.

“Đúng vậy.”

Chiết Trúc phát giác tua rua trên chuôi kiếm đã bị hắn rút không còn được mấy sợi, hắn nâng mắt nhìn đầu tóc rối tung của nàng, đều là vì làm tóc và cột tóc cho nàng, tua rua mới chỉ còn lại mấy sợi này thôi.

Hắn lại đơn giản rút vài sợi tua rua xuống, ngón tay thon dài như đang tết bím tóc cho nàng, cắn sợi tơ vào răng lại bện vào nhau, nói với nàng: “Lại đây.”

Thương Nhung đã quen hắn tết bím tóc cho mình, gian phòng trong khách điếm này ngay cả gương đồng cũng không có, nàng cũng nhìn không được mặt thiếu niên phía sau, chỉ có thể cảm giác được ngón tay hắn không ngừng xuyên qua xuyên lại trên tóc nàng.

Hắn đã rất quen thuộc, tết cho nàng một bím tóc chỉnh tề, hắn lấy dây cột tóc bện từ mấy sợi tơ kia cột vào đuôi tóc nàng, sau đó hắn nghiêng đầu đánh giá gò má trắng nõn của nàng, nói: “Hôm nay ngươi không ra khỏi cửa, vì sao không cần phấn mặt?”

Hắn còn nhớ mình tô màu hồng hồng đó trên mặt nàng, nàng bôi đi một ít, liền trở nên rất đẹp, hắn cảm thấy thú vị, vẫn luôn muốn lại thấy nàng dùng.

Nhưng hắn mua phấn mặt trang điểm cho nàng, nàng cũng chưa từng sử dụng.

“Vừa không ra cửa, lại dùng nó làm cái gì?” Thương Nhung lắc đầu.

“Vậy chẳng phải là một lần cũng không dùng được?”


Ánh mắt thanh triệt của thiếu niên lộ vẻ thất vọng.

Không ra khỏi cửa nàng không muốn dùng, ra cửa lại dán mặt nạ càng không thể dùng.

“Ngươi thích thì ngươi có thể dùng.”

Hắn gần như vậy, Thương Nhung có chút xấu hổ buồn bực, né tránh ánh mắt hắn, nàng liền nói không lựa lời.

Quả nhiên, thiếu niên cười nhạo một tiếng.

Nàng quay đầu lại, nắng sớm trong vắt, khuôn mặt thiếu niên trắng nõn lại tuấn tú, trên búi tóc đen cắm nghiêng một cây trâm trúc diệp, ánh sáng lập loè.

Đó là lễ vật nàng đưa.

Cánh cửa sổ sát đường mở hờ, sương mù chưa tan hết tràn ngập ở song cửa sổ, không biết vì sao nỗi lòng của Thương Nhung cũng như sương trắng mênh mang kia, âm thầm chuyển động.

Thiếu niên gập đốt ngón tay nhẹ gõ cái trán của nàng, ngay sau đó đứng dậy đi đến cửa phòng, bỗng dưng bước đi của hắn dừng lại, quay đầu thấy nàng che cái trán, lẻ loi ngồi đó nhìn hắn.

Hàng mi dài của hắn động đậy.

“Hiện giờ người nhà Hồ Lâm Tùng như chó điên tìm kiếm Mộng Thạch khắp nơi, một thân công phu của hắn tự bảo vệ mình còn tạm được, nhưng nếu mang theo ngươi chỉ sợ không đủ dùng.”

Con ngươi đen nhánh của hắn phát sáng: “Xem ra, ta hẳn nên mang theo ngươi bên người mới được.”

*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***

Sau lập xuân, gió vẫn lạnh thấu xương như cũ, hắc y thiếu niên dắt tay cô nương bị mũ choàng giấu đi hơn phân nửa khuôn mặt xuyên qua phố hẻm quạnh quẽ, ngừng trước cửa một hiệu thuốc.

Thương Nhung ngẩng đầu mới thấy trên bảng hiệu có bốn chữ “Hiệu thuốc Hạnh Nam”, ngay sau đó liền bị thiếu niên dắt đi lên bậc thềm, bước vào ngạch cửa.

“Tiểu công tử muốn bốc thuốc gì? Có phương thuốc không?” Chưởng quầy đứng sau quầy đang đánh bàn tính, nhìn lên lại thấy đôi thiếu niên thiếu nữ tiến vào, liền vội cười khanh khách dò hỏi.

“Không có phương thuốc,” Chiết Trúc lấy trong lòng ra một thỏi vàng, nhẹ nhàng đặt trước mặt chưởng quầy, “Nhưng có cái này.”

“Tiểu công tử đây là ý gì?” Chưởng quầy thấy vàng, đôi mắt đều phát sáng.

“Thục Thanh dư dược liệu, Dung Châu hiện giờ đang cần dược liệu, gia phụ lệnh ta rời nhà tới đây thu mua, nhưng ta nghe nói mấy thôn dược nông dược liệu gần đây đa số đều đưa tới hiệu thuốc Hạnh Nam chỗ các ngươi,” Chiết Trúc nói, không khỏi than nhẹ một tiếng, “Ta vốn không muốn tơi nơi này, chỉ vì gia phụ nói muốn ta làm xong vụ buôn bán dược liệu đầu tiên này, mới bằng lòng đồng ý hôn sự của ta và nàng ấy.”

Mặc dù trong lòng Thương Nhung biết hắn đang lừa gạt chưởng quầy này, nhưng nghe thấy câu cuối cùng của hắn, nàng cũng vẫn ngẩng đầu lên nhìn hắn một chút.

“Ta vốn không có kiên nhẫn dính líu đến mấy tay dược nông đó, nên tính thu mua chút dược liệu ở chỗ các ngươi rồi trở về báo cáo kết quả,” Vẻ mặt Chiết Trúc thuần lương vô hại, ôn tồn nói chuyện cùng chưởng quầy kia: “Nếu ngươi đáp ứng, giá cũng dễ nói.”

Chưởng quầy sờ sờ nén vàng kia, lại thấy trang phục của thiếu niên này cũng không giống công tử ca gì hết, huống chi bên hông hắn còn quấn lấy một thanh nhuyễn kiếm, điều này lại khiến trong lòng chưởng quầy do dự.


Nhưng trang phục của cô nương kia rất chú trọng tinh tế, giống một tiểu thư khuê các, chỉ là chưởng quầy liếc mắt nhìn khuôn mặt cô nương kia một cái, lại nhìn khuôn mặt trắng nõn lại tuấn tiếu của thiếu niên.

…… Không xứng đôi lắm a.

“Nhà công tử không phải buôn bán dược liệu đúng không?” Chưởng quầy lại hỏi.

Chiết Trúc nhẹ nhàng mà “A” một tiếng, nói: “Vốn là kinh doanh tiêu cục.”

“Chẳng qua ta học võ không có thiên phú gì, cho nên gia phụ mới muốn ta đi kinh doanh dược liệu.”

Mặt mày tuấn tú của hắn lộ vài phần tiếc nuối.

“Thì ra là thế.” Chưởng quầy nhìn hắn thật là một tiểu tử trải việc đời chưa nhiều, ngay cả việc thu mua dược liệu còn không biết nước trong đó có bao nhiêu nông sâu, đã tới hiệu thuốc bắt đầu bàn việc buôn bán.

Hắn thu nén vàng kia, trong lòng vẫn có hồ nghi, rõ ràng việc kinh doanh hiệu thuốc, hắn thân là chưởng quầy có thể tự quyết định, lúc này vẫn không dám dễ dàng đáp ứng, nhưng lại thật sự không muốn buông tha con cá lớn này, hắn suy nghĩ một lát, liền nói, “Không bằng hai vị theo ta đi hậu viện ngồi một lát, ta liền đi mời chủ nhân của chúng ta tới.”

Hắn không biết phần do dự này, thiếu niên kia đã nhìn trong mắt.

*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***

Thương Nhung đi theo Chiết Trúc được chưởng quầy dẫn tới hậu viện nhà chính, dược đồng sắp xếp dược liệu trong viện vội đưa lên hai chén trà, hơi nóng lan tỏa, nàng chỉ cảm thấy trong mũi tràn đầy mùi dược liệu chua xót.

Nàng đang do dự uống hay không uống, thiếu niên bên cạnh bỗng nhiên đưa tới một túi giấy dầu.

Là kẹo Mộng Thạch đưa.

Thương Nhung mới nhận, đã thấy chưởng quầy kia đi theo phía sau một nam tử trung niên bước vào cửa.

“Dung Châu thiếu dược liệu đến mức nào, mà ngay cả tiêu cục cũng đổi nghề phải buôn bán dược liệu?” Nam tử trung niên mới vừa tiến đến, liền vuốt râu cá trê đánh giá thiếu niên đang dựa ngồi trên ghế.

“Ai biết được?”

Chiết Trúc nhếch môi, đôi mắt nhìn thẳng hắn.

Biểu tình của nam tử trung niên cứng lại, hắn luôn cảm thấy thân hình thiếu niên này có chút quen thuộc, thấy thiếu niên đứng dậy, hắn liền theo bản năng xoay người muốn chạy trốn, nào ngờ thiếu niên thân như quỷ mị, chỉ nghe được tiếng mũi kiếm cọ xát vào khóa vàng vang lên lạnh lẽo, cửa phòng đột nhiên khép kín.

Nam nhân rút lưỡi dao sắc bén bên hông ra khỏi vỏ, chỉ va chạm một cái với lưỡi kiếm mỏng của thiếu niên, liền bị nội lực thâm hậu chấn đến lảo đảo lui về phía sau, trong lòng hắn hoảng sợ, lập tức lệnh cho chưởng quầy sắc mặt đang trắng bệch: “Mau! Bắt nàng!”

Chưởng quầy phản ứng cực nhanh, xuất chủy thủ trong tay áo ra, lập tức bay về phía Thương Nhung, nhưng hắn mới đi được vài bước, liền bị thiếu niên chuyển hướng, lưỡi kiếm đâm trúng chân hắn.

Chưởng quầy ăn đau, té ngã trên đất.

Cùng lúc đó, khuỷu tay thiếu niên ra đòn mạnh vào cổ nam nhân kia, rút mũi kiếm về đâm vào vai hắn, khiến nam nhân nằm phục xuống đất, một chân hắn đạp lên sau gáy nam nhân.

“Ngươi là…… là người giết môn chủ ta đêm đó!”

Nam nhân trong đau đớn cực hạn rốt cuộc nhớ lại thân hình thiếu niên đứng trên mái nhà đêm đó, ngày đó hắn chưa từng vào viện, chỉ nghe tiếng chém giết nặng nề bên trong, tâm liền sinh nhút nhát bỏ chạy.

“Cá lọt lưới của Thiên Phục môn?”

Chiết Trúc hơi có chút ngoài ý muốn nâng mi, hắn vốn tưởng rằng ấn ký trên giấy viết thư là lạc khoản* của người tên Tân Chương lưu lại, nào ngờ, lại vẫn là Thiên Phục môn.

*lạc khoản: phần cuối là thư, thường đề tên họ/chữ ký/bút danh của người viết thư

Hắn duỗi tay móc ra một khối giấy nhỏ trong lòng ngực, lưỡi kiếm còn trên nằm trong xương bả vai của nam nhân nằm trên mặt đất, hắn không tiện tay, liền quay đầu lại nhìn về phía Thương Nhung: “Lại đây giúp ta.”


Thương Nhung cũng không phải lần đầu tiên thấy hắn giết người, nàng miễn cưỡng trấn định dịch đến bên người hắn, lại không biết hắn muốn nàng làm cái gì.

“Mở ra.”

Chiết Trúc đưa khối giấy nhỏ cho nàng, nhẹ nâng cằm ra hiệu với nàng.

……?

Thương Nhung đành phải theo lời mở tờ giấy viết thư bị hắn vò thành một cục ra, nàng cũng không nhiều xem, liền đưa cho hắn.

“Người viết thư này, ngươi có biết không?”

Chiết Trúc cúi người, để sát tờ giấy viết thư nhăn nhúm vào mặt người nọ.

“Không biết……” Nam nhân run run rẩy rẩy đáp.

“Phải không?”

Chiết Trúc cười lạnh, “Vậy ngươi nói xem, cái mạng này của ngươi ta giữ lại để làm gì?”

“Công tử tha mạng! Ta, tuy ta không biết, nhưng mấy thứ thư tín buôn bán tới lui xưa nay đều phải được viết từ tay đường chủ Tạo Tương Đường của chúng ta, hiện giờ môn chủ không còn, nhưng ta biết đường chủ hắn vẫn còn ở thành Thục Thanh!”

Nam nhân chỉ cảm thấy máu thịt trên vai lưng lại bị mũi kiếm nghiền sâu thêm mấy tấc, hắn đau đến khó thở, vội không ngừng kêu to.

“Tạo Tương Đường.”

Chiết Trúc vân vê ba chữ này, con ngươi đen nhánh lạnh lùng, “Được a, vậy ngươi nói cho ta biết, hắn ở đâu?”

“Sản nghiệp Thiên Phục môn hiện giờ đều ở trong tay hắn, hắn…… Hắn hẳn là ở Ngọc Oanh lâu hẻm Hòe Liễu thành Đông!” Gương mặt nam nhân để trên nền đất lạnh băng, miệng đầy máu, khóc nhọc nói.

“Ta sẽ đi tìm hắn.”

Đáy mắt thiếu niên không dư thừa một tia ý cười, thanh âm nhẹ nhưng khiến lòng người phát lạnh: “Hai vị đã biết thủ đoạn của Lược Phong Lâu, nếu các ngươi dám mật báo trước, đến lúc đó ta cần đền bù, nhất định là tánh mạng cả nhà các ngươi.”

*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***

Mộng Thạch ở khách điếm đã hâm đi hâm lại thuốc hai ba lượt, bên ngoài ánh nắng dần lên, sương mù đã tiêu tán không thấy, hắn mới đi hâm thuốc lại lần nữa, rốt cuộc chờ được Chiết Trúc cùng Thương Nhung trở về.

“Cái gì? Các ngươi muốn đi Ngọc Oanh lâu?” Mộng Thạch mới nghe Thương Nhung nói xong, một miệng trà liền phun ra, hắn vội vàng xua xua tay với Thương Nhung, “Vi Vi, ngươi không thể đi!”

“Công tử ngươi cũng không thể đi!” Hắn lại nhìn về phía thiếu niên đang chậm rì rì uống thuốc.

“Mộng Thạch thúc thúc biết đó là địa phương nào?” Thương Nhung hỏi hắn.

“Ta đương nhiên biết, ta ở trong lao nói chuyện phiếm cùng hai người Hồ Lâm Tùng và Đàm Giới Chi, đó chính là nơi hai người bọn họ thường đi,” Mộng Thạch nói, đối diện với hai đôi mắt thuần triệt ngây thơ, hắn ngừng lại, đỡ trán thở dài, “Công tử nếu thật muốn đi nơi đó tìm người, ta cũng không thể ngăn trở, nhưng Vi Vi tuyệt đối không thể đi, đó là nơi mua vui, là chốn phong nguyệt*, là nơi các cô nương khuê các tuyệt đối không thể đi!”

*Phong nguyệt: chuyện nam nữ yêu đương

Đêm qua hắn mới biết thiếu niên này không thông phong nguyệt, tự nhiên cũng không biết đó là địa phương nào, nếu đi vào nhìn trúng mấy thứ không nên nhìn bị thương đôi mắt…… Mộng Thạch giật mình một cái, hắn lập tức ngồi thẳng: “Công tử nếu tin được ta, cứ để ta đi cho, ta đều có biện pháp dẫn dụ người ra ngoài cho ngươi.”

“Mộng Thạch đạo trưởng như vậy,”

Chiết Trúc ném một viên đường vào trong miệng, quái dị nói, “Ta thật là có chút tò mò.”

*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận