Kiếm Ủng Minh Nguyệt

Cái ôm của hắn vừa ướt vừa lạnh, lại tràn đầy mùi máu tươi.

Chỉ là Thương Nhung lại quên không chú ý đến việc mặt nạ không thể dính nước, gió đêm hiu quạnh, trong lòng nàng đầy tâm sự hỗn loạn khó chịu, lúc quay đầu lại thấy hắn, cũng không biết vì sao liền rúc vào trong ngực hắn.

“Sầm Chiếu chậm trễ ngươi?”

Cách một hồi lâu, thiếu niên mới tìm về giọng nói của mình.

Nàng lắc đầu, không nói lời nào.

“Cơm chiều không thể ăn?” Tiếng nói hắn còn trong trẻo êm tai hơn cả nước mưa.

Thương Nhung nghe tiếng, ngẩng đầu trong ngực hắn, bỗng dưng đối diện với đôi mắt đen nhánh của hắn, gió đông quất dồn dập vào lan can, dần dần, nhịp tim nàng cũng đập loạn xạ như gió táp mưa rơi.

Nàng ngồi thẳng người.

Đèn lồng lung lay dưới hiên, hai người cơ hồ đồng thời nghiêng mắt, không hề nhìn lẫn nhau.

“Ngươi có bị thương hay không?”

Thương Nhung nhớ tới hắn đầy mùi máu tươi, vẫn quay đầu tới nhìn hắn.

Ánh sáng mờ nhạt, y phục thiếu niên màu đen nhìn không ra có dính vết máu hay không, nhưng gương mặt dính nước mưa lại rất tái nhợt, trên môi cũng không có huyết sắc.

“Không phải máu ta.”

Thiếu niên vén vạt áo ngồi xuống cái ghế ở hành lang, nhìn chằm chằm mặt nàng: “Lúc này Sầm Chiếu đang gặp Điền Minh Phương ở chủ viện, mau chân đến xem sao?”

Thương Nhung gật gật đầu, đứng lên.

“Ngươi đặt cái hộp của ta ở chỗ nào rồi?”

Lúc ban đầu bị nàng bỗng nhiên ôm tới đánh gãy lời nói, đến lúc này hắn mới hỏi lại câu vừa rồi.

Cái hộp kia, hắn để mặt nạ thời gian trước đã làm sẵn, hiện giờ cũng không còn mấy cái.

Tối nay mưa to, mặt nạ Chiết Trúc đã sớm không thể dùng tiếp, hắn lấy vành nón che mặt, ở cửa giao Điền Minh Phương cho quản gia Sầm phủ, liền tới tìm nàng lấy hộp.


Khi hai người thu thập sửa sang xong lại đến sảnh chính, Sầm Chiếu đang ở trong đó trấn an một nữ tử trẻ y phục thô sơ, dung mạo thanh lệ tú mỹ: “Minh Phương cô nương, bất luận như thế nào, ngươi còn sống đó là một chuyện may mắn.”

“Nhưng Hiện lang hắn lại……”

Nàng kia rũ mặt xuống, lộ ra một đoạn sau cổ, trên đó thế nhưng tràn đầy vết thương xanh tím.

“Vụ án này đã dời đến ngày sau khai đường thẩm tra xử lí, muốn đem Tiền Hi Nguyên ra công lý, cô nương là nhân chứng tốt nhất.” Sầm Chiếu nói.

“Làm chứng……”

Điền Minh Phương trì độn một lát, ngẩn ngơ lặp lại hai chữ này trong miệng, một lát sau, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Sầm Chiếu: “Vậy chẳng phải chuyện ta bị người làm nhục, mất hết trong sạch, đều bị mọi người biết sao?”

Sầm Chiếu ngẩn ra, hắn nhìn kỹ gương mặt tái nhợt gầy ốm của Điền Minh Phương, thấy cần cổ nàng lắp đầy vảy máu, nếp gấp giữa mày hắn càng sâu hơn, từ từ thở dài: “Ta biết cô nương nhận hết khổ sở, cũng có thể hiểu khó xử của cô nương, nếu ngươi không muốn, ta cũng tuyệt không cưỡng cầu, chuyện Trương Hiện, ta lại tìm cách khác.”

Sầm Chiếu gọi nữ tì tới, đỡ Điền Minh Phương đang hoảng hốt đi sương phòng nghĩ ngơi.

Thương Nhung quay đầu lại, nhìn Điền Minh Phương bước đi tập tễnh, giống con rối gỗ bị giật dây, được nữ tì đỡ đi ra cửa.

Sầm Chiếu thấy một đôi thiếu niên thiếu nữ tiến vào, liền cho nữ tì bên cạnh pha trà cho bọn họ, ngay sau đó lại nói với thiếu niên: “Ít nhiều nhờ công tử ngươi, ta hiện giờ mới chân chính xác nhận người hại chết Trương Hiện, thật là tên Tiền Hi Nguyên kia.”

Hội thơ ngày đó, Tiền Hi Nguyên cũng có mặt.

Tiền Hi Nguyên là một cử nhân, gia nghiệp ở Thục Thanh cũng đặc biệt phong phú, hắn có quen biết với hai người ngày ấy muốn thuê lại tiểu viện trong rừng trúc, là giao tình cực kỳ tốt.

“Đáng tiếc, thế nhưng nàng không muốn làm chứng.”

Thiếu niên lúc này đã thay đổi một bộ y phục sạch sẽ màu xanh nhạt, bưng chén trà không uống, trên mặt hiện ra một ít không thể tưởng tượng.

Rõ ràng khi hắn tìm thấy Điền Minh Phương ở mật thất Tiền phủ, ban đầu nàng nghe được tin tức Trương Hiện đã chết liền khóc đến ruột gan đứt từng khúc.

“Công tử nhìn tuổi còn nhỏ,”

Sầm Chiếu đánh giá thiếu niên có khuôn mặt vàng vọt ảm đạm, “Ngươi chắc không biết thế đạo này, danh tiết nữ tử rốt cuộc có ý nghĩa gì, mặc dù các nàng cũng không có làm sai, nhưng vẫn phải đối mặt với rất nhiều chỉ trích, rất nhiều thành kiến, xưa nay nữ tử bị hai chữ 'trong sạch' ép chết nhiều đếm không xuể.”

*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***


Thương Nhung và Chiết Trúc căng chiếc dù nữ tì đưa đi về phía lầu các, xuyên qua cửa tròn, nước mưa tích táp đánh vào tảng lớn cành lá màu xanh bóng.

Thương Nhung nương theo ngọn đèn dầu đánh giá những cành lá đang run rẩy trong màn mưa xối xả, trong mũi tràn đầy hương cỏ cây ẩm ướt, trong lòng nghĩ đến Điền Minh Phương mới vừa rồi gặp ở sảnh chính, bên tai tràn đầy lời Sầm Chiếu nói.

Nàng ngẩng đầu, nhìn qua thiếu niên bên cạnh: “Chiết Trúc, chúng ta còn có thể cứu được Mộng Thạch đạo trưởng ra không?”

Theo Tình Sơn tiên sinh nói, ngày sau là kì hạn thẩm tra xử lí cuối cùng, nói vậy những người trong nhà lao nhất định sẽ khiến Mộng Thạch đạo trưởng cùng phu thê Cẩn nương tử nếm hết đau khổ trước khi kì hạn đến.

“Con đường Điền Minh Phương đi không thông, chúng ta liền đổi một đường khác,” thiếu niên cầm dù hướng ra ngoài mái hiên đón mưa bụi thổi tới, ngữ khí hắn trầm tĩnh, “Sầm Chiếu cũng không phải là người bình thường, sẽ có biện pháp.”

Một đêm mưa gió mịt mù, đầy cửa sổ ồn ào náo động khó ngăn.

Chiết Trúc không ở gác mái, ban đêm khi Thương Nhung tỉnh mộng, ngủ cũng không an ổn, sáng sớm khi nàng thức dậy liền thấy trong gương quầng mắt thâm của mình, nhưng qua mặt nạ hơi mỏng che lấp, cũng nhạt đi rất nhiều.

Nàng đẩy cửa đi ra ngoài, sương mù trắng xóa lượn lờ trong ngoài lan can, ở trong đó nàng thấy thân hình một nữ tử, nàng ngồi trên ghế mềm, vẫn không nhúc nhích.

Là Điền Minh Phương.

Thì ra nàng ở ngay phòng bên cạnh.

Điền Minh Phương sớm đã nghe thấy động tĩnh, nhưng hồi lâu sau mới quay đầu lại, đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng Thương Nhung, sau một lúc lâu không nhúc nhích.

Thương Nhung lại lần nữa thấy từng vết thương trên cổ nàng.

“Ngươi…… từng gặp hắn sao?”

Điền Minh Phương bỗng nhiên mở miệng, tiếng nói khàn vô cùng.

Thương Nhung đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó lại nghĩ là Chiết Trúc đêm qua khi cứu nàng nhất định đã nói cho nàng cái gì, cho nên nàng đã hoàn toàn bỏ tâm cảnh giác với mình.

“Cũng không tính gặp qua.”

Thương Nhung đến gần nàng, nghĩ nghĩ nói, “Khi ta nhìn thấy hắn, hắn liền ở giữa ao trong sân, bọc vải dầu, ta vẫn chưa thấy rõ.”

“Hồ nước……”


Điền Minh Phương lẩm bẩm hai chữ này, đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ của nàng lại lặng lẽ thấm ra nước mắt: “Hắn nhất định rất lạnh.”

“Minh Phương cô nương.”

Thương Nhung do dự một lát, ngồi xổm người xuống trước mặt nàng, biên váy nhẹ phẩy mặt đất, nàng nhìn mặt Điền Minh Phương, từ trong tay áo rút ra cái khăn của mình, thật cẩn thận lau nước mắt cho nàng: “Đừng khóc.”

Điền Minh Phương ngơ ngẩn một lát, nàng nhìn tiểu cô nương ngồi xổm trước người mình, cảm xúc nhẹ nhàng chà lau trên mặt khiến nàng có chút hoảng hốt: “Đừng làm dơ khăn của ngươi.”

“Chỉ là nước mắt ngươi thôi,”

Thương Nhung lắc đầu, “Một chút cũng không dơ.”

Nước mắt Điền Minh Phương lại càng mãnh liệt, nàng né tránh tay Thương Nhung, “Ngươi không rõ, ngươi không rõ……”

“Ta biết rõ hắn chết vì ta,” đôi con ngươi không có chút thần thái nào của nàng nhìn thẳng sương mù dày đặc ngoài lan can, “Nhưng ta lại bởi vì sợ người khác biết ta không còn trong sạch, không dám lên công đường làm chứng cho hắn, ta biết ta không nên, chỉ là ta thật sự rất sợ hãi.”

“Nhưng trong sạch rốt cuộc là cái gì? Vì sao người người đều phải sợ nó?”

Thương Nhung cũng không thể lý giải.

Ánh mắt Điền Minh Phương lại rơi xuống trên mặt nàng, “Bởi vì tiếng nói người đời là thứ đáng sợ nhất, nương ta là một quả phụ, rõ ràng bà cũng chưa làm cái gì, nhưng mọi người luôn nhìn chằm chằm mỗi tiếng nói mỗi cử động của bà, bắt lấy sai lầm của bà, nhìn chằm chằm trinh tiết của bà.”

“Hiện giờ ta thành dáng vẻ này, nếu bị người khác biết, bất luận ta sống hoặc chết, trên lưng đều phải đeo tin đồn nhảm nhí của bọn họ, ta chịu không nổi, thật sự……”

Điền Minh Phương nhéo thật chặt vạt áo, phảng phất như nàng đã tưởng tượng đến từng đôi mắt đánh giá nàng, cùng với những lời bẩn thỉu nói về nàng.

“Chỉ là Minh Phương cô nương,”

Thương Nhung lặng im nhìn nàng một lát, nói, “Này cũng không phải ngươi sai.”

Đầy mắt Điền Minh Phương đều là nước mắt, lúc này nàng cũng thấy không rõ tiểu cô nương trước mặt, nhưng nghe thấy nàng ấy nói một câu như vậy, nàng yên lặng hồi lâu, mới nghẹn ngào nhẹ giọng nói: “Có phải ta sai hay không, có người để ý sao?”

Tiếng bước chân nữ tì lên lầu càng rõ ràng, không cần một lát liền lộ ra nửa thân ảnh, các nàng hướng Thương Nhung hành lễ trước, sau đó mới đỡ Điền Minh Phương ánh mắt tan rã trở về phòng.

Lão đại phu run run rẩy rẩy đi theo lên phía sau, cũng mang theo hòm thuốc đi vào.

Khi Thương Nhung ngồi xổm còn chưa phát hiện, lúc này muốn đứng dậy cẳng chân liền tê cứng, nàng vừa muốn bắt lan can sơn hồng, lại không đề phòng trước mặt bỗng nhiên có một bàn tay duỗi tới.

Ống tay áo thiếu niên như mây, nàng ngẩng đầu, trông thấy mặt hắn.

Một bàn tay hắn ôm đầy túi giấy dầu trong lòng, trong miệng còn cắn một miếng mứt hoa quả, đôi mắt như được sương mù sáng sớm rửa sạch, ướt át lại trong trẻo.


Thương Nhung nắm lấy tay hắn, chịu đựng chân đang tê rần đứng lên.

“Đêm qua ngươi làm cái gì?”

Trong phòng, thiếu niên một tay chống cằm, nhìn thẳng đôi mắt chưa che giấu hết mệt mỏi của nàng.

“Ngươi cách ta xa quá, ta ngủ không được.”

Thương Nhung ăn bánh gạo nóng hầm hập, nhỏ giọng nói.

Phòng cho khách nam và khách nữ ở Sầm phủ một chỗ phía Nam một chỗ phía Bắc, thật sự không tiếp cận được.

Nhưng ở nơi xa lạ như vậy, nàng căn bản không quen ở một mình, huống chi Mộng Thạch còn trong lao, nàng làm sao có thể ngủ ngon.

Nàng rũ đầu không nhìn hắn, cũng hoàn toàn không biết thiếu niên này vì một câu nói của nàng khiến biểu tình hắn ngưng trệ, hắn nhéo nửa miếng bánh gạo, con ngươi xinh đẹp nhìn chằm chằm nàng một lát.

Hắn cắn xuống một miếng bánh gạo, lông mi dày động đậy một chút, nhẹ đáp một tiếng: “Nga.”

“Chiết Trúc.”

Thương Nhung còn đang suy nghĩ những lời Điền Phương Minh nói với nàng khi nãy, nàng chậm rãi ăn bánh gạo, hỏi hắn: “Trong sạch đối với một nữ tử thật sự quan trọng như vậy sao?”

Thủ đoạn giết người Chiết Trúc có trăm ngàn, lại luôn luôn không hiểu mấy thứ trong sạch hay không trong sạch gì đó, hắn làm sao có thể cho nàng một đáp án.

Hắn không để ý tới nàng, lại tùy tay nhặt một cái bánh bao trong túi giấy dầu ra cho nàng, còn mình ném nửa miếng bánh gạo còn lại vào trong miệng.

Thương Nhung ngẩng đầu nhìn bánh bao, nàng thật sự không hiểu rõ những lời Điền Minh Phương nói, liền nghi hoặc hỏi hắn: “Ta và ngươi ở cùng một gian phòng, cùng ăn ba bữa cơm, đây cũng là không đúng sao?”

Màu da mặt nạ ảm đạm không che dấu được khuôn mặt trời sinh tuấn tú sạch sẽ của thiếu niên, sương mù ẩm ướt phía sau hắn khi dày khi mỏng.

Tiếng hắn nói trong trẻo mà bình tĩnh:

“Người khác cảm thấy đúng hoặc không đúng đều không quan trọng, quan trọng chính là trong lòng ngươi nghĩ như thế nào.”

“Ta không cảm thấy không đúng.”

Thương Nhung nghiêm túc nói.

Thiếu niên nghe vậy, nhẹ nâng mi mắt lên nhìn nàng, “Vậy ăn cơm đi thôi.”

*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui