Kiếm Tu Lãnh Loại Tốc Thần Pháp

Linh lực không thể khống chế, dâng trào kích động, gần như bạo phát. Mỗi khi chúng vòng qua một huyệt trên thân mình lại có một tia khô nóng sinh ra, dần tụ đến nửa người dưới, cảm giác hư không quen thuộc từ phía sau dâng lên.

Lâm Phương Sinh đại kinh thất sắc, vội vận nội công áp chế, nào ngờ ngay cả nơi kia trong cơ thể cũng bị quấy rối, đều đã đứng lên. Y trời sinh thể hỏa, nay lại bị nội nhiệt bức người, làn da mật mật đã thấm một tầng mồ hôi.

Từ lần trước cùng Tư Hoa Quân hoan ái triền miên đến nay đã là ba ngày, bây giờ cơ thể lại hừng hực khí thế, nóng bỏng khó nhịn. Lâm Phương Sinh cắn chặt khớp hàm, lấy tay phủ lên nghiệt căn, vật kia lại phản ứng trì độn, bao nhiêu vuốt ve an ủi đều như muối bỏ biển, ngược lại còn như thêm dầu vào lửa, toàn bộ thân mình đều phủ phục xuống giường, linh lực càng khó khắc chế,tự động luân chuyển, tình triều dâng lên, khát cầu được người đụng chạm.

Lâm Phương Sinh đem ngón tay thâm nhập cơ thể, chậm rãi di chuyển, tuy rằng không bằng thương thật đao thật, nhưng ít nhiều có thể làm giảm tà hỏa trong người.

Chỉ có điều vài động tác trạc lộng kia chỉ hòa hoãn được ngọn tà hỏa kia trong chốc lát, ngược lại càng khiến nó bùng lên, huyết mạch toàn thân như bị thiêu rụi, sinh sinh diễn biến.

Chinh Mạc cảm nhận được sư đệ trong phòng có chút bất thường, đẩy cửa mà vào, không ngờ lại thấy Lâm Phương Sinh quần áo hỗn độn, quỳ sát xuống giường, dung nhan tuấn lãng thấm đẫm mồ hôi, thần sắc lưu tinh, mi mục đều tỏa ra vẻ mị thái yêu dã, nửa đùi thon dài thẳng tắp khẽ hé ra bên tà áo, một bàn tay tham nhập ra sau mông bị vạt áo che lại, lộ vẻ ái muội khó tả.

Tiếng thở dốc khàn khàn, thực tiêu hồn thực cốt, tâm nghe cũng phải rung động.

Bộ dáng như vậy của sư đệ, Chinh Mạc từ nhỏ đến lớn, chưa thấy bao giờ.

Hắn cũng chỉ ngẩn ra trong chốc lát, liền tiến đến ngồi xuống, ôm sư đệ vào lòng, tham nhập kinh mạch của y.

Thân người trong lòng nóng rực như bị hỏa thiêu, tỏa ra một hương thơm khác thường quẩn quanh cánh mũi, kinh mạch đan điền một mảnh hỗn loạn, hoàn toàn không thể khống chế, chính là dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.

Chinh Mạc khẽ cau mày, đem một lượng lớn linh lực rót vào sư đệ, Lâm Phương Sinh lập tức rên lên một tiếng, thần sắc cực kì thống khổ. Khi y thấy có một luồng linh lực lạ xâm nhập kinh mạch, lập tức cơ thể sản sinh bài xích, trong lúc kích động, phun ra một búng huyết, tâm mạch dĩ nhiên đã thụ thương.

Chinh Mạc thường ngày vẫn trợ sư đệ tu hành, chưa bao giờ trải qua cảnh này, cũng thấy kinh hãi, vội thu hồi linh lực, lấy ra một viên linh đan đưa vào miệng y, lại bị Lâm Phương Sinh đẩy ra. Y đem thân mình dán sát vào, chủ động dâng môi lên, áp vào đôi môi mỏng mát lạnh của Chinh Mạc.


Hai bờ môi chạm vào nhau, hai người không khỏi thở dài một tiếng. Lâm Phương Sinh lung tung xé áo Chinh Mạc, tiếng thở dốc khàn khàn mang theo vài phần dụ hoặc.

Chinh Mạc không hiểu ý, chỉ lo âu nhìn y. Lâm Phương Sinh lại bất chấp hết, vốn đã bị ngọn tà hỏa thiêu đến không còn lý trí, quỳ sấp xuống, eo hông nhấc cao, tự lấy ngón tay đùa bỡn tiểu huyệt sung huyết đỏ tươi quyến rũ, khóc nức nở, “Sư huynh, mau vào…”

Chinh Mạc vẫn không có động tĩnh, Lâm Phương Sinh lại càng thấy thần thức bị thiêu rụi, một ngọn đại hỏa bốc lên, tự thiêu chính mình, móng tay bấm vào lòng bàn tay đã xuất huyết. Y đường đường là kiếm tu, lại bị dục hỏa đốt người mà chết, một thân tử đạo cũng là chuyện thường, chỉ sợ làm liên lụy đến sư môn trở thành trò cười cho thiên hạ. Nếu mà như thế, chết một trăm lần cũng không đủ gánh tội.

Trong lúc y đang suy nghĩ, một cỗ lực mạnh mẽ mà ôn nhuận đột ngột xỏ xuyên qua người y. Lâm Phương Sinh chỉ thấy nơi hư không được lấp đầy, như đất cằn gặp mưa, phía sau lưng lại được thân hình kiên cố ấm áp của sư huynh bao lại, không khỏi suyễn lên một tiếng, không kịp tiếp nạp thứ hùng vĩ của sư huynh.

Chinh Mạc vốn thuộc hệ thủy*, khí tức cũng ôn nhuận thanh lương, hùng hậu bàng bạc, khác hẳn Tư Hoa Quân bạo ngược, di chuyển cũng lùi tiến rõ ràng.

*Kỳ lạ là về sau truyện tác giả liên tục khẳng định ảnh hệ mộc, tui cũng hổng hiểu…

Tuy nhiên chỉ vài lượt qua lại, Lâm Phương Sinh đã cảm nhận được linh lực của mình dần thuận lại, tà hỏa cũng lui, hồi phục dần dần. Nơi kết hợp cũng trở nên mềm mại, thân thiết đón nhận, kẹp chặt đến mức Chinh Mạc ra vào cũng khó khăn.

Thấy động tác của sư huynh dừng lại, Lâm Phương Sinh mở to đôi mắt ngập nước quay lại nhìn hắn, nằm sấp xuống nâng eo lên, lộ ra một đường cong hoàn mỹ, lại khẽ luận động, đủ ý hùa theo, tiếng nói cũng mang theo vài phần cầu xin, “Sư huynh… Mau động…”

Thấy sư đệ như vậy, Chinh Mạc thoáng cái không thể khắc chế, cúi người xuống, cẩu thả trừu tống.

Lần này triền miên không biết bao lâu, đợi đến khi hai người đều thoải mái nhẹ nhàng thì khoang thuyền vốn ngập tiếng thở dốc cũng trở nên yên tĩnh. Có lẽ vì đã khóc rên quá lâu, cổ họng Lâm Phương Sinh cũng trở nên sung huyết.

Chinh Mạc không nói chuyện, chỉ lẳng lặng bế y lên, đi ra ngoài boong thuyền, ôm vào trong lòng, lấy nước ấm tẩy rửa thân thể. Lâm Phương Sinh nhớ đến trận điên loan đảo phượng, phiên vân phúc vũ vừa qua, tự nhận không có mặt mũi nhìn sư huynh, chỉ biết nhắm mắt, cúi đầu xuống, mái tóc đen dài phủ xuống che khuất khuôn mặt.


Này chính là phong bế bản thân.

Chinh Mạc thấy y như vậy, cũng không mở miệng.

Mây mưa qua đi, dĩ nhiên linh lực của Lâm Phương Sinh cũng thuận trở lại, mà hai người vừa song tu, khí tức cũng giao hòa, y không còn bài xích Chinh Mạc như trước, ngược lại linh lực hai bên trở nên dung hòa, cũng có chút gắn kết. Trong lúc thanh tẩy, Chinh Mạc phát hiện dưới mắt cá chân Lâm Phương Sinh có một chiếc vòng trói, trong suốt, dính nước không ướt, hiển nhiên không phải vật bình thường.

“Đây là của Tư Hoa Quân?”

Lâm Phương Sinh cúi đầu, thấp giọng đáp, “Ừm.”

Chinh Mạc liền rút kiếm ra, chém lên chiếc vòng kia, chỉ thấy vang lên tiếng va chạm thanh thúy, vật kia đương nhiên cũng không hư hại gì.

“Đệ linh lực bạo tẩu, phải dùng song tu trấn áp, cũng là do Tư Hoa Quân gây nên?”

Lâm Phương Sinh càng thấy xấu hổ, không thể đối mặt với ánh mắt sư huynh, một lúc lâu mới nghẹn ra một tiếng, “Vâng.”

Sư huynh thế nhưng ngữ điệu vẫn ôn hòa, “Sư đệ, nếu có chuyện gì, cứ nói cho ta, đừng giấu diếm.”

Hắn cúi đầu, thấy sư đệ mở mắt, thần sắc hoảng loạn, khẽ ôn nhu, “Trở về môn, ắt có biện pháp.” Chinh Mạc thần sắc hòa ái, ngữ khí ôn nhuận, “Chớ nên để mình trúng tâm ma.”


Lâm Phương Sinh thả lỏng thân thể đang cứng lại, đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Chinh Mạc, do dự một chút rồi kiên quyết, “Lời dạy của sư huynh, đệ nhất định sẽ nhớ kĩ.”

Chinh Mạc nhìn y, thấy tâm tình sư đệ có vẻ chuyển biến tốt, mới yên tâm trở lại.

Liên tục mười ngày sau đó, hai người đều ngồi trong khoang thuyền tu hành. Chinh Mạc sợ Lâm Phương Sinh xảy ra chuyện gì nguy hiểm liền quyết định ngủ chung với nhau, nếu có chút dị thường sẽ cùng song tu, cứ như vậy bình an về Vạn Kiếm môn.

Hai huynh đệ Chinh Mạc vừa xuống thuyền đã có nội ngoại môn đệ tử ra đón. Thấy cả hai bình an trở về, mọi người vui mừng không thôi. Hai người nhìn nhau mỉm cười, sau khi qua chào các vị trưởng lão liền ngự phi kiếm về nơi ở của chưởng môn.

Hách Liên Vạn Thành chỉ thu hai đệ tử, cùng hắn ở chung trong Hoàng Diễm đường trên Thối Kiếm phong. Vừa mới đến chân núi, đã có bốn đồng tử chuyên vẩy nước quét nhà đứng sẵn thành hàng, cúi đầu chào, “Cung nghênh nhị vị thiếu chủ.”

Lâm Phương Sinh trở về chuyến này, cũng đã rời môn hơn năm tháng, ngửa đầu nhìn vết chữ chém bởi kiếm trên đá, lại cảm thấy như mấy đời trôi qua, cảnh còn người mất. Y quay đầu lại, thấy Chinh Mạc vốn đi đằng trước đã dừng cước bộ, quay đầu chờ y, lúc này mới mỉm cười với sư huynh một cái, bước tiếp lên núi.

Bốn đồng tử vừa nãy dẫn hai người đến nơi ở trong viện mới rời đi. Tiểu viện kia rất gần với nơi ở của sư tôn, thanh u tĩnh lặng.

Đến cửa rồi, hai người lập tức tách ra, về phòng riêng của mình. Lúc này, Lâm Phương Sinh mới chân chính hư nhàn, nhắm mắt đả tọa, ngẫm lại kỹ càng năm tháng vừa trải qua, tuy rằng có chút khúc chiết chua xót, thế nhưng ngược lại tu vi tăng lên rất nhanh.

Cứ như vậy trôi qua hai ngày, cuối cùng đã đến ngày song tu.

Ngọc phù của Lâm Phương Sinh sáng lên, chứng tỏ có người đến báo tin. Y trở ra sương phòng, đã thấy sư huynh đứng ngoài nội viện. Chinh Mạc một thân huyền sam, tóc đen như mực, vóc dáng cao ngạo lạnh lùng, thương kính lẫm liệt, thế nhưng sát ý bên thân lại giảm mấy phần, nguyên do cũng vì kiếm ý nhu hòa, nên tạm thời thu liễm một chút.

Hai ngày ngắn ngủi, sư huynh cũng đã có thu hoạch mới, Lâm Phương Sinh mặt mày hoan hỉ, khóe miệng giãn ra, “Sư huynh!”. Nói xong thấy trên tay Chinh Mạc có một quả cầu nhỏ, xem ra đúng là sư tôn truyền tin về.

Chinh Mạc thấy y lại gần, khí tức nhu hòa đi đến vài phần, “Sư tôn nửa tháng sau sẽ quay về.”

Lâm Phương Sinh cười càng sáng lạn, thần sắc khoan khoái.


Chinh Mạc mở một cánh cửa bên hông tiểu viện, quay đầu lại nhìn y, “Theo ta đến Thần Tàng điện.”

Lâm Phương Sinh gật đầu, “Vâng, sư huynh.”

Hai người cũng không nói gì nhiều, ra khỏi tiểu viện liền tung mình lên phi kiếm, đến nơi vạn vật phong Thần Tàng điện. Nơi này cất chứa các điển tịch của Vạn Kiếm môn, năm này qua năm khác, tàng thư lớn dần, đến mức cả Khánh Long quốc không ai có thể sở hữu lượng thư tịch khổng lồ thế này. Thế nên, hai người Chinh Mạc đến đây là để tìm cách phá bỏ đặc thù thể trạng hiện tại của Lâm Phương Sinh.

Đệ tử canh giữ tàng viện nhận lấy ngọc bài, thỉnh hai người đi vào, lại dâng ngọc bài dùng để đọc sách. Tàng viện nhìn qua chỉ có một tầng, mở cửa ra nhìn vào là thấy hết, thế nhưng thực chất nơi này pháp trận dày đặc, ngọc phù cũng chi chít như sao trời.

Hai người song song bước vào đại điện, rót ý thức vào ngọc bài, lần tìm thư tịch nói về chi pháp song tu cùng truyền thuyết Yêu Tu ít ai biết đến. Nửa ngày sàng chọn, cuối cùng ra được mấy tàn bản rách nát, ráp lại với nhau, cũng biết vài thứ.

Từ thời Thượng Cổ, chân long đã thích ngư sắc, hưng trí là muốn, bất kể thư hùng chủng tộc nào, thấy thích thì đem đặt xuống thân. Chỉ có điều linh lực chân long vô cùng mạnh mẽ, quá nhiều người vì không chịu nổi cầu hoan, nhẹ thì thụ thương, nặng thì nổ banh xác mà chết. Cho nên, chân long kia muốn thỏa mãn hưởng lạc, bèn tìm vài phương pháp, một trong số đó là yêu lữ luyện hóa, chính là lấy linh dược tiên đan Yêu giới, thiên tài địa bảo phối hợp với bí pháp, hợp thể mà luyện, cuối cùng ra được thân thể yêu lữ.

Thân yêu lữ, bất kể tiên quỷ nhân yêu ma, đều có thể luyện hóa. Luyện thành rồi, có thể hưởng lạc hợp nhất, được hầu hạ đến ưu việt, hơn nữa còn là bạn lữ thượng cấp, có thể chơi đùa đủ kiểu, cũng không phải lò đỉnh gì mà sợ hao hư tài vật.

Chỉ có một chỗ không ổn, thân yêu lữ kia chỉ có thể hoan ái triền miên, nếu dừng, linh lực lập tức bạo phát, tẩu hỏa nhập ma mà chết.

Có một điểm khác, thân yêu lữ mang phù văn Hợp Hoan, rất dễ phân biệt.

Tuy rằng đọc có chút thật giả khó phân biệt, thế nhưng hai người vẫn đem cất tàn bản đi, trả lại ngọc bài, trở về Thối Kiếm phong.

Lâm Phương Sinh theo sư huynh vào phòng, nhất thời hai người không nói gì.

Tư Hoa Quân đúng là có huyết mạch chân long, ngày trước luyện hóa chi pháp, quả thật Lâm Phương Sinh không để ý đến cái gì là phù văn Hợp Hoan.

Chinh Mạc nhớ lại những gì đọc được trong tàn bản, mắt phượng lãnh đạm nhìn về phía Lâm Phương Sinh, “Sự đệ, cởi áo ra đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui