Hách Liên Vạn Thành không nhớ rõ, ban đầu tại sao mình lại nhặt Chinh Mạc và Lâm Phương Sinh về Vạn Kiếm môn.
Vạn Kiếm môn có môn quy, đại đệ tử thân truyền khi tu vi đã đi vào Hóa Thần thì sẽ kế nhiệm tước vị. Khi hắn còn được quấn trong tã lót, đã được chưởng môn đời trước ôm về Thối Kiếm phong nuôi lớn. Ông yên tâm giao Vạn Kiếm môn cho hắn, một mình Độ Kiếp, mọc cánh thành tiên.
Vạn Kiếm môn đời đời truyền thừa, ai cũng như thế. Cho nên khi Hách Liên Vạn Thành đã làm trưởng môn hơn trăm năm, tu vi không thấy tiến lên nữa, bắt đầu có suy nghĩ muốn thu đồ đệ.
Gia tộc dựa vào Vạn Kiếm môn rất đông, nghe nói chưởng môn thu đồ đệ, lại cho rằng đó là đại sự trăm năm, tất thảy đều vơ vét con cháu có tư chất gửi đến Vạn Kiếm môn.
Trong vòng mười năm, kẻ vào đây bái sư không dưới nghìn người, nhưng không một ai có thể lọt vào mắt Hách Liên Vạn Thành.
Phí thời gian hết mười bốn năm, Hách Liên Vạn Thành ủy thác sự vụ trong môn cho vài trưởng lão dưới trướng, một mình ra ngoài vân du.
Lúc đó phía Bắc Khánh Long gặp phải nạn sâu bệnh, cây cỏ ngoài đồng ruộng bị ăn sạch sẽ, kẻ chết đói ngàn dặm, vạn dân khóc thét.
Mặc dù triều đình dốc sức cứu tế, tiếc rằng ngoài tầm tay với, bao giờ cũng có những con chuột nhắt dối trên gạt dưới, trung gian kiếm lời đút túi tiền riêng, khiến lưu dân khắp nơi, có cả những hương dân cường tráng vì cuộc sống quá khốn khổ mà lên rừng làm giặc làm cướp.
Cho nên phía Bắc lâm vào cảnh giặc nhà.
Hách Liên Vạn Thành gặp Chinh Mạc bảy tuổi lúc ấy đang ở giữa một đám giặc cỏ.
Đứa nhỏ Chinh Mạc khi ấy tuy gầy yếu, nhưng ngoại hình mi thanh mục tú, đáng yêu như ngọc tuyết. Nó bị trói bằng một chiếc dây thừng thô to, không cách nào trốn thoát, bị một đám người vây lấy giữa một khu đất khô cằn. Có một người đàn ông gầy như que củi cầm con đao lóc xương trong tay, run run rẩy rẩy không cách nào ra tay nổi với đứa bé.
Một đại hán cũng tính là khôi ngô không kiên nhẫn đoạt lấy con dao, mắng, “Cái đồ phế vật này, giết có một đứa trẻ ranh cũng còn dùng dằng! Giờ đến cọng cỏ vỏ cây cũng chẳng có, chúng ta sớm muộn gì cũng chết đói. Một khi đã vậy, không bằng tiểu tử này hãy tích chút công đức, lấp đầy bụng cho bọn ta!” Nói xong lại giơ cao cây đao, định chặt đầu đứa nhỏ.
Ý đại hán này đúng là muốn ăn tiểu đồng.
Người xung quanh tuy không đành lòng, nhưng mà đã đói lắm rồi, cho dù có nhân từ tha cho đi chăng nữa, tất thảy cũng đều đói mà chết cả thôi.
Vậy nên không có ai đứng ra cản, kẻ mềm lòng cũng chỉ nhắm mắt quay đầu, không dám nhìn thẳng.
Hách Liên Vạn Thành bấy giờ vừa lên Hóa Thần, mấy phàm nhân này chẳng khác chi con kiến, cho nên vẫn ẩn thân, ung dung đứng nhìn.
Thấy đứa bé kia tuy đang gặp nguy cơ sống chết vẫn nhếch môi, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm đại hán, không hề có vẻ sợ hãi. Tuy tuổi nhỏ mà đã có khí thế thấy chết không sờn.
Ngay lúc cây đao đã hạ sát xuống đỉnh đầu, Hách Liên Vạn Thành mới búng tay, kiếm ý lóe lên bay đi kèm theo tiếng rít, đánh dập nát cả cây đao lẫn tay phải của đại hán.
Hách Liên Vạn Thành nhoáng thân mình, ôm lấy đứa bé, nhanh nhẹn lui về sau, chưa hề nhiễm lấy dù chỉ một chút máu tươi.
Lũ dân đói kia biết đã có tiên nhân can thiệp, vừa mừng vừa sợ. Tính cả đại hán vừa kêu thảm thiết kia nữa, tất thảy đều quỳ xuống khẩn cầu, “Cầu tiên nhân rủ…”
Chữ còn chưa nói hết, Hách Liên Vạn Thành một tay bế đứa nhỏ, tay kia vung lên, vô số kiếm quang vàng rực rỡ bắn ra, chém sạch đầu tất cả. Huyết văng tận trời, sau một lúc mới thấy những xác chết không đầu đó lần lượt ngã gục xuống đất. Máu tươi tràn ra từ miệng vết cắt, ngấm ướt bùn.
Bầu trời cao trong vắt, lũ chim ó bay vòng vòng tìm xác chết, nhưng lại sợ thứ sát khí tận trời của Hách Liên Vạn Thành mà không dám tới gần.
Hách Liên Vạn Thành thả đứa bé xuống, gỡ dây thừng cho nó, lại cảm giác khi mình đụng vào người, cơ thể bé này hơi cứng lại.
Hắn vẫn giữ vẻ lạnh lùng ngạo nghễ, hệt như một gốc cây tùng cao ngất được khoác một lớp áo tuyết, “Ta là chưởng môn Vạn Kiếm môn. Ngươi có linh căn hệ mộc, là thể tu tiên độc nhất vô nhị, ta sẽ đưa ngươi về môn, truyền tu đạo và phép thuật cho ngươi, về sau sẽ kế thừa chức vị, ý ngươi thế nào?”
Tiểu đồng kia đã sợ còn sợ hơn, gương mặt nhỏ nhắn không một chút máu, nhưng vẫn quỳ xuống giữa không gian đặc mùi huyết tinh, cố gắng nén run rẩy, “Ân cứu mạng của tiên sư, Chinh Mạc ghi nhớ trong lòng. Sư tôn ở trên, xin hãy nhận của đồ nhi một lạy.”
Hách Liên Vạn Thành thấy thế cũng vừa lòng vuốt cằm, xuất phi kiếm, đem theo Chinh Mạc rời đi.
Hai người bay xa chưa được mấy trượng, hơn mười con ó không đợi được nữa, lao xuống chỗ thây kia.
Hách Liên Vạn Thành để ý thấy Chinh Mạc ngoái đầu nhìn lại, vẻ mặt rất không đành lòng, mặc dù không thích nói nhiều, nhưng lại nghĩ đến ngày sau dạy dỗ đồ đệ còn phải nói nhiều hơn; vậy nên mở miệng, “Nếu vùi lấp thi cốt, lũ súc sinh đó sẽ chịu đói.”
Chinh Mạc cũng thu nét mặt, chỉ gật đầu một cái, “Đệ tử hiểu, đa tạ sư tôn dạy bảo.”
Hách Liên Vạn Thành lại hỏi nó, “Ngươi sợ ta?”
Chinh Mạc giật mình, nhưng lại từ từ lắc đầu, “Đệ tử không dám bình luận gì thêm, nhưng sư tôn không phải kẻ lạm sát, hành động này nhất định có thâm ý.”
Hài đồng này tuy tuổi còn nhỏ, nhưng sự trấn định cùng kiến thức lại hơn hẳn nhiều người thành niên, tư chất lại cao; thật đúng là làm cho người khác vui vẻ.
Vậy đó mà khí tức băng hàn của Hách Liên Vạn Thành dịu lại, thiên sơn vạn thủy vụt qua dưới chân, hắn trầm giọng nói, “Sinh ra là người, phải biết giữ lễ, vậy mới không phụ sự chiếu cố của trời cao.”
Chinh Mạc nghe vậy, cũng cúi đầu im lặng.
Đợi đến khi sắc trời chuyển tối, Hách Liên Vạn Thành thấy đứa nhỏ phàm nhân này lộ ra vẻ mệt mỏi mới chỉ huy phi kiếm, đến một góc sườn núi hẻo lánh, lấy linh kiếm đào một cái động ngay trên nền núi đá. Tiểu đồng cũng thông minh, sau khi hạ xuống cũng quên đi mệt mỏi, chạy đi nhặt nhạnh cành khô. Hách Liên Vạn Thành chỉ dùng một chút phép thuật là đã có lửa.
Hắn lại không mang bất kỳ cái gì ăn được, nơi đây vẫn hàm chứa tai họa, ngàn dặm không thấy nửa điểm xanh, suối nước cũng khô cạn. Chỉ dán bàn tay mình lên lưng đồ đệ, rót linh lực vào.
Chinh Mạc cũng cảm nhận được một luồng ấm áp từ sau lưng khuếch tán ra tứ chi, cảm giác đói khát được giảm bớt, đối với một tu sĩ thì đây cũng là một ưu thế sống còn.
Bốn phía tĩnh lặng, cành khô cháy lách tách, nó mới mở miệng, “Sư tôn, đệ tử hiểu rồi.”
Hai mắt lãnh đạm của Hách Liên Vạn Thành nhìn về, thấy đứa nhỏ bày ra vẻ mặt nghiêm túc, “Cầm thú ăn thịt người, đó là bản tính của cầm thú. Người ăn thịt người, cũng là vứt bỏ nhân tính, làm nên hành vi của loài cầm thú. Vậy nên, làm người phải biết giữ lấy cái lễ, tuyệt đối không được vứt bỏ thứ quan trọng này.”
Hách Liên Vạn Thành nói, “Trẻ nhỏ dễ dạy.”
Trong lời nói ẩn sự khen ngợi, khiến trong lòng Chinh Mạc vui vẻ không thôi.
Đúng lúc này Hách Liên Vạn Thành lại nghe được tiếng khóc gần như không thể nghe thấy.
Lập tức ôm lấy Chinh Mạc, đi ra khỏi sơn động, đi tới hướng truyền tới tiếng khóc.
Chưa quá vài nhịp thở đã tìm thấy ở cách đó ba đỉnh núi, một đứa trẻ còn nhỏ hơn Chinh Mạc, ngồi giữa phế tích một bức tường, khuôn mặt nhỏ bị khói hun đen xì, lại có hai vệt nước mắt chảy dài, lộ ra da thịt trắng nõn.
Nó khóc đến mức thở hổn hển, giọng thút thít như sắp nghẹn. Xung quanh đã không còn một người sống, chỉ có mấy con chó hoang gầy bụng lộ xương sườn, thè cái lưỡi đỏ tươi mà cắn xé xác chết; khi thấy nguy hiểm đến gần thì chạy biến hết.
Hách Liên Vạn Thành nhìn về phía đứa nhỏ đang khóc kia, lại hơi nhíu mày.
Hắn hao phí hơn mười năm, gặp cả nghìn đứa trẻ, nhưng không hề tìm nổi được nửa đồ đệ.
Vậy mà chỉ mới đi du ngoạn có vài tháng, chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi lại bắt gặp hai kì tài.
Chinh Mạc linh căn hệ mộc, trời sinh thông minh, tính lại ôn hòa hiền hậu, nếu dạy dỗ cẩn thận thì sau này chức chưởng môn có thể yên tâm mà giao tận tay.
Đứa nhỏ này, lại là một đứa có linh căn hệ hỏa…
Mà việc dạy dỗ đệ tử, là việc phiền toái đệ nhất thiên hạ.
Lúc Hách Liên Vạn Thành còn đang im lặng, Chinh Mạc đã chạy tới bên cạnh đứa bé, dùng ống tay áo cẩn thận lau khói bụi trên má nó, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, hai mắt đen sáng tựa trân châu, khiếp hãi nhìn hai người.
Chinh Mạc lại ôn nhu an ủi nó, hỏi tên, hỏi cha mẹ.
Đứa nhóc mới chỉ tầm bốn năm tuổi, hỏi cái gì cũng không biết, chỉ duy nhất hỏi tên là nó cất giọng non nớt, ngoan ngoãn đáp, “Em tên là Lâm Phương Sinh.”
Chinh Mạc nắm lấy tay Lâm Phương Sinh, ánh mắt mang theo nét khẩn cầu nhìn về Hách Liên Vạn Thành.
Bốn phía tường đổ, ngọn lửa dần tắt, thê lương vô cùng. Hai đứa bé đứng giữa bãi phế tích, thân hình mảnh dẻ, hai bóng hình nho nhỏ không chỗ nương tựa nhập vào đáy mắt Hách Liên Vạn Thành.
Hắn không hề nghĩ đến việc đem đứa nhóc đi chỗ khác, hơi gật đầu, “Dẫn nó về Vạn Kiếm môn, coi như cho ngươi một đứa bạn chơi.”
Lâm Phương Sinh nghe đến đây, lập tức không động đậy, xoay người chặn lấy vai Hách Liên Vạn Thành, đôi lông mày đen nhánh nhăn lại, gằn từng tiếng chầm chậm, “Ngày xưa sư tôn đưa con về môn, chỉ là kiếm bạn chơi cho sư huynh thôi?”
Lúc này đang vào giữa khuya, lác đác vài giọt mưa bay bay, giữa đêm tối vô tận, tiếng mưa nhỏ xuống hồ như khóc như kể.
Quần áo màu trắng lớp lớp trên người Lâm Phương Sinh đang rũ xuống dưới vai, y ngồi khóa trên bụng dưới của Hách Liên Vạn Thành, không hề che đậy chút nào, ánh mắt long lanh như có nước. Cứ nhìn chằm chằm như vậy, trong cơn giận cũng tăng cả cảm giác lưu luyến.
Hách Liên Vạn Thành dựa vào đầu giường, không đáp y, chỉ vuốt ve bờ hông đệ tử, ngoài trời mưa đông lạnh lẽo, trong phòng lại ấm áp vô biên.
Lâm Phương Sinh vốn nghĩ rằng, ngày xưa được vào Vạn Kiếm môn là vì sư tôn đang khát cầu, thấy y thiên tư xuất sắc như vậy thì đưa về, nên trong lòng rất vui.
Ai ngờ thuở bé lại bị sư tôn ghét bỏ như vậy, mặc dù không có gì đáng trách, nhưng chẳng hiểu tại sao lại thấy tủi thân, lại thương tâm, chung quy vẫn khó nhịn được.
Một tiếng thở dài vừa buông, rồi lại đột ngột ngưng bặt.
“Cự kiếm” thô dài của sư tôn lần thứ hai đâm vào trong y, thông đạo nóng tựa lửa vừa mới thoáng nghỉ ngơi sau khoái cảm vô hạn, hiện giờ không chờ đợi thêm được nữa, say mê nghênh hợp nam căn mà hút vào, khiến Lâm Phương Sinh còn đang ngập trong cảm giác khuây khỏa chợt rơi vào tê xót vô hạn.
Hách Liên Vạn Thành động rất đỗi nhu hòa, giữ lấy hông đồ đệ, thả người thong thả xỏ xuyên, lại ôm y vào trong ngực, bàn tay dịu dàng vỗ về lưng y, rồi cúi đầu hôn lên khóe mắt người trong lòng, khẽ hỏi, “Sau khi nhập môn, vi sư đối đãi với ngươi như thế nào?”
Lâm Phương Sinh cảm giác như mình đang ngâm trong ôn tuyền, cả người đều được linh lực của sư tôn bao lấy, chỉ có một luồng lửa nóng không ngừng ra vào trong cơ thể, dần nới thông đạo ra từng chút một, tạo ra những cơn đau đớn rất nhỏ.
Khoái cảm tê dại tăng vọt thổi quét toàn thân, Lâm Phương Sinh eo hông vô lực, run rẩy mấy cái đã không trụ nổi nữa, ngã hẳn vào lòng Hách Liên Vạn Thành, hơi thở hỗn loạn gấp gáp, thổi rối mấy loạn tóc đen bện vào của hai gười.
Lâm Phương Sinh đương nhiên vẫn nhớ rõ, người đang không ngừng xỏ xuyên, tiến xuất, mang lại cho y khoái cảm ngập tràn này đây, ngày xưa đã nắm tay y tập viết thế nào, bắt lấy tay y dạy cách cầm kiếm ra sao, giúp y học đủ các thứ kiếm quyết trảm, mạt, thiêu, thứ theo thứ tự.
Mà bàn tay đang châm từng đốm lửa trên da thịt y đây, mang theo từng ve vuốt chứa đầy ý vị dâm đãng này; ngày xưa đã từng xoa bóp cho y, truyền thụ pháp quyết cho y tu hành, chỉ dẫn cho y ngưng luyện linh lực thế nào, tác động kinh mạch, vận chuyển Chu Thiên, khuếch đan điền.
Mà cũng chính người này đã vì y mà trời ấm đổi áo mới, trời rét thêm áo bông; Lâm Phương Sinh tuy từ nhỏ không có người thân để nương dựa, nhưng đã có sư tôn cẩn thận chở che, nên chưa bao giờ cảm giác đến sự tiếc nuối.
Đương lúc suy tư, hung khí trong cơ thể lại đỉnh lên, càng thêm thô bạo, như thể muốn đẩy cơ thể y lên cao mãi, không chút lực để hạ xuống. Phù văn hệt như đang chủ động đón nhận, đỡ đầu thứ nóng cứng không ngừng va chạm từ trong ra ngoài. Khoái cảm ngập đầu như sắp phủ lấy y. Nam căn nóng như lửa càng thêm sưng, nhỏ dịch rơi xuống bụng dưới Hách Liên Vạn Thành. Tê dại lan khắp hạ thân, khiến y cuộn mình lại, khóe mắt cũng ươn ướt.
Hách Liên Vạn Thành không cho y cơ hội để lùi bước, bàn tay phía sau ấn lên lưng y, lực thả người mà đỉnh đã đủ thấy tàn nhẫn, thân thể va chạm vào nhau mang theo tiếng nước, ngay cả tiếng thở dốc của Lâm Phương Sinh cũng không át nổi, càng khiến y thêm xấu hổ, mặt đỏ đến tận tai, da thịt nóng như thiêu.
Chợt nghe thấy giọng nói khàn khàn của Hách Liên Vạn Thành, “Sau khi nhập môn, phu quân đối xử với ngươi thế nào?”
Lâm Phương Sinh run cả người, không còn chút lực nào nữa, mềm mềm dựa vào ngực Hách Liên Vạn Thành, hệt như một kẻ chết đuối, tay chấn quấn cả lên người sư tôn. Chẳng bao lâu sau, ngay cả tiếng mưa đông tí tách cũng ngừng lại, mà cảm giác căng nhức nóng bỏng cùng nội màng run rẩy co rút do khoái cảm lên cao vẫn chồng chất như núi.
Giữa cực đỉnh cao trào, Lâm Phương Sinh chỉ thấy nhiệt ý đều hóa thành tê dại, chia làm hai đường, một đường xông thẳng lên mắt, đường còn lại chạy xuống bỏng cả eo, nhiệt tình vạn phần, nội bích càng cắn mút nam căn cường ngạnh, khiến sư tôn vốn rất lãnh đạm cũng phải thở hắt ra.
Lâm Phương Sinh ôm chặt lấy cổ Hách Liên Vạn Thành, chủ động hôn môi, càng quấn lấy thắt lưng người ta, nhiệt liệt nghênh hợp. Miệng lưỡi câu triền, linh lực lưu chuyển, tự tạo thành vòng tuần hoàn, cuối cùng hòa vào khoái cảm ngập đầu, thổi khắp toàn thân.
Người đang ôm lấy y đây, là nghiêm phụ, là ân sư, là tình nhân, là bạn đời, đều là một người cả.
Hách Liên Vạn Thành cũng bị sự nhiệt tình của y lây qua, càng đưa đẩy, càng thô lỗ, cuối cùng đè hẳn y xuống giường, hai tay ép hai chân y lên cao về hai bên.
Ánh hắn hắn bốc lên lửa dục, hung khí dữ tợn đâm hoàn toàn vào trong nhập khẩu mềm mại, thô bạo luận động. Lâm Phương Sinh bị đâm đến mức eo lưng phát run, thông đạo như bị hun, khoái cảm nóng bỏng, dục niệm dâng trào, tất thảy chất chồng đến không thể hơn được nữa; Lâm Phương Sinh ngửa đầu, nức nở những tiếng nhỏ vụn, “Vạn Thành…”
Y hơi cong lưng gồng cứng mình, bàn tay che mắt, một giọt lệ nóng hổi trào ra, cùng lúc là nam căn phun ra dòng dịch trắng.
Phù văn không để ý đau đớn trong cơ thể, quấn gắt gao lấy nam căn người yêu, kích động đến mức bản thân khó thừa nhận nổi, co rút từng cơn.
Hách Liên Vạn Thành tiếp tục ra vào thô bạo, thứ nóng như lửa được vây bởi tường thịt mềm ấm áp, hưởng thụ sự nghênh hợp yếu ớt của tiểu đồ đệ, khiến hắn cũng thoáng thất thần giữa cơn khoái cảm, lộ ra vẻ mặt thừa thụ bất kham, cuồng bạo va chạm mấy cái, nhấn hông xuống, tinh quan thả lỏng, hưởng thụ thời khắc khoái cảm tuyệt đỉnh này.
Giữa tiếng thở dốc của hai người, mưa đông lại lác đác rơi lần nữa, tiếng nước lạnh lùng càng làm cho nhiệt độ trong phòng thêm động nhân.
Hai mắt Lâm Phương Sinh còn mông lung dần hiện rõ ràng bóng dáng của Hách Liên Vạn Thành, hai người vẫn nằm ôm nhau, yên lặng nghe tiếng mưa rơi.
Giữa cảnh an hòa thế này, chợt Lâm Phương Sinh cất tiếng, “Sư tôn.”
Giọng y hơi khàn khàn, gọi như vậy, giữa biếng nhác là quyến rũ vô tận.
Hách Liên Vạn Thành khẽ vuốt mái tóc dài của y, bình tĩnh trả lời, “Ta đây.”
Sau một lúc, Lâm Phương Sinh lại gọi, “Phu quân.”
Hách Liên Vạn Thành vẫn rất kiên nhẫn, “Ta đây.”
Qua tiếp một khắc, Lâm Phương Sinh cứ gọi mãi, “Vạn Thành.”
Lần này Hách Liên Vạn Thành không đáp nữa, mà cúi người xuống, ngăn cái miệng đang huyên náo của Lâm Phương Sinh, hôn một nụ hôn thật sâu.
Sắc trời dần sáng, mà hai người trong phòng này vẫn không tìm thấy điểm cuối của buổi đêm dài.
HẾT PHIÊN NGOẠI 2
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...