Sư vương làm tiên phong, gọi lên một nhóm tiểu tốt. Quần chúng ma thú đông đặc như mây đen vây lấy bãi đá, tiếng hô không ngớt.
Con sư tử trắng kia tuy dùng phương pháp cắn xé của dã thú để giao đấu, nhưng từng hành động đều nhanh như chớp, cự trảo nhào vào bãi đá, để lại dấu móng sâu một tấc, mà hàng loạt khối đá bị đánh vỡ thành từng khe như mạng nhện.
Nếu nó dừng trên người Lâm Phương Sinh, cho dù có là tường đồng vách sắt cũng bị cào đến mức da tróc thịt bong.
Cho nên y chỉ tập trung linh khí, động tác mau lẹ, thân hình nhoáng lên như chớp, phiêu dật tuấn mỹ, cảnh đẹp ý vui.
Y lấy bốn linh kiếm để tạo Bắc Đẩu Địa Sát trận, tận dụng mọi thứ để có thể đâm trúng hậu bối Sư vương, tuy nhiên tất thảy đều bị tấm da lông như kim như thạch của hắn ta ngăn trở, lông tóc vô thương.
Cứ vậy, một người đuổi, một người trốn, hai bên di chuyển nhanh đến mức tựa hai hư ảnh một lam một bạch, mơ hồ như quỷ mị. Duy trì không được bao lâu thì trong đàn ma thú chợt có kẻ cất cao giọng, “Tên tiểu Kiếm tu kia chỉ biết trốn thôi sao? Có biết xấu hổ không đây?”
Hách Liên Vạn Thành chờ hai người một yêu, thản nhiên đứng xem. Với khả năng Kim Đan của Lâm Phương Sinh, có thể chống đỡ với thủ hạ của Sư vương Hóa Thần lâu tới mức này, quả thực không thấy xấu hổ, mà ngược lại còn rất tự hào. Chống đỡ thêm một thời gian nữa, tìm một sơ hở nhận thua là được.
Thua Sư vương này, nhưng còn lại ba trận kia, đương nhiên nắm chắc phần thắng.
Ngao Huyết đương nhiên hiểu tính toán này của bọn họ, truy đuổi đến mức phát giận, cuối cùng điên cuồng hét lên một tiếng, dừng lại ở chính giữa, cái miệng đỏ máu há to, một luồng ánh kim bay ra từ bên trong, đón gió mà lớn dần, hóa thành một con Long Quyển Phong, rơi ngay giữa sàn quyết đấu, mới đầu nó chỉ to bằng cổ tay, nhưng khi nó vừa gào vừa xoay, sau một vòng quay đã chiếm trọn sàn đấu.
Ngay từ lúc luồng sáng kia vọt ra thì Lâm Phương Sinh đã tung bảo tháp. Cùng với con long, bảo tháp to dần, ánh sáng tỏa chói lọi, hút con long vào bên trong như cá kình hút nước. Bảo tháp chợt nhiên phát ra tiếng vỡ giòn vang, lại bị sức mạnh từ bên trong làm cho nó phình căng, cuối cùng, sau khi phát ra những tiếng vang bén nhọn, nó sụp xuống, mảnh vụn rơi xuống bốn phía, mà con Long Quyển phong cũng bị triệt tiêu mất.
Lâm Phương Sinh thầm nghĩ tiếc thật, khéo lại càng khiến Ngao Huyết giận hơn nữa. Đường đường là Sư vương tu vi Hóa Thần, lại bị một tiểu tiểu Nhân tu Kim Đan luân phiên đào thoát, thật sự nghẹn khuất đến cực điểm!
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, thân mình vọt lên, vóc người tựa núi mà lại linh hoạt như chớp lao tới bên Lâm Phương Sinh.
Lâm Phương Sinh tránh không kịp nữa, đành phải thả kiếm ý hộ thân sư tôn cho ra, chờ đúng một khắc Sư vương bị ngăn trở mà nhảy ra khỏi vòng quyết đấu, cất cao giọng, “Tại hạ nhận thua.”
Bên trên Kim Đan là Nguyên Anh, mà Nguyên Anh điên cuồng tiến lên một bước mới tới cảnh giới Hóa Thần. Lâm Phương Sinh đánh cùng Ngao Huyết, giờ phút này nhận thua cũng có thể nói là bại trong vinh.
Nhưng chúng ma lại xôn xao bất mãn, một kẻ nói, “Nào lại có chuyện nhận thua dễ thế này, không tính không tính, phải đấu tiếp với Vương của chúng ta!”
Rõ ràng là đang muốn ép Lâm Phương Sinh đi chịu chết.
Ngao Huyết cũng phẫn nộ, gào lên không dứt, tiếng rít chấn động tới mức màng tai cũng phồng lên đau đớn, khó chịu đựng được. Hắn ta nói, “Không cho phép nhận thua, đến so lần nữa!”
Đúng là đang nóng lòng muốn xông tới gần mà cắn xé.
Hách Liên Vạn Thành cầm Kiếm Thần thương trong tay, mặt lạnh như sương, cất bước đi vào. Mũi thương chấn động, lập tức hàn mang bạo khởi, một vòng kiếm khí lạnh như băng nổ tung giữa không trung, lấy Hách Liên Vạn Thành làm trung tâm, mau chóng khuếch tán hệt như sóng nước.
Những Ma vật vừa gào hét ầm ĩ kia chợt cảm thấy ác hàn sau lưng, bị kiếm ý ngập sát khí kia làm cho câm miệng, không dám nhiều lời.
Bốn phía chớp mắt đã tĩnh lại, chỉ có giọng nói của Hách Liên Vạn Thành vang lên, “Nếu không phục, bổn tọa sẽ làm đối thủ với ngươi.”
Ngao Huyết sửng sốt, đôi mắt vàng ánh như sung huyết, nhìn chằm chằm Hách Liên Vạn Thành, cái miệng đỏ máu mở rộng, cười điên cuồng, “Được được, công phu như vừa nãy chẳng đủ nóng người. Tiểu tử, nếu ngươi mà bại nữa thì ta sẽ ăn sạch các ngươi, còn tiểu bạch lang kia làm chân sai vặt!”
Uy hiếp cỡ ấy, chân sau lại đạp một cái, khí thế như Thái Sơn vừa ngả, áp xuống đầu Hách Liên Vạn Thành.
Hách Liên Vạn Thành không tránh không né, cũng đạp chân xuống đất, thân mình hóa thành một đạo quang ảnh, đón nhận thế tiến công ào ạt của Sư vương.
Hai bóng trắng giờ còn nhanh hơn vừa nãy, kẻ tu vi thấp không đuổi theo kịp nữa. Kiếm ý va chạm, ma khí toát ra, tiếng nổ ầm ầm đinh tai vang lên liên tiếp, khiến cả đấu trường bằng phẳng trở nên gồ ghề.
Các ma thú vây xem không chịu nổi áp lực mạnh mẽ, tất thảy lui về phía sau, mây đen tán đi, lộ ra bầu trời trong xanh.
Những người nhóm Lâm Phương Sinh cũng lui về bên cạnh bãi đá, mở Kiếm vực ra ngăn, nhưng vẫn nhất nhất theo động tác của sư tôn, chiêu chiêu tới tấp, động tác nhanh nhìn không kịp, mũi thương không rời nơi yếu hại của Sư vương, hàn mang bùng lên, nếu Sư vương không có da lông dày cứng thì e đã thương tích đầy mình.
Ngao Huyết bị chọc giận cũng phóng phép thuật liên tiếp, bị Hách Liên Vạn Thành tiêu diệt từng phần, chỉ có tiếng nổ ầm ầm vang lên bốn phía.
Lâm Phương Sinh xem đến mức nhập thần, chợt nhiên có một luồng cơn đánh tới rùng mình. Chinh Mạc và Viêm Dạ một trái một phải y đều đã vung kiếm mình lên, ngăn cản tên, nọc độc, châm như lông trâu, ám khí bằng xương bay tới; Chinh Mạc dâng Kiếm vực lên cực hạn, khiến phân nửa chỗ ám khí kia bắn ngược trở về. Lập tức, bầy ma thú vang lên tiếng kêu thảm thiết, có vài bóng đen còn rớt ra khỏi tầng mây.
Lâm Phương Sinh tự nhủ thật xấu hổ, lập tức thu đường nhìn trên sư tôn xuống, chuyên chú đối chọi với lũ ma thú đánh lén.
Viêm Dạ cả giận nói, “Quyết đấu chưa dứt đã đánh lén, thật sự vô sỉ!”
Chinh Mạc còn không thèm mở miệng trách cứ, Ma tộc xưa nay vốn thay đổi thất thường, vốn hay nuốt lời, hành vi kiểu này cũng trong suy tính.
Cho nên hắn chỉ nhắc nhở hai sư đệ coi chừng, ba người cố trụ vị trí Tam Tài trận, không hề lưu tình chém giết lũ Ma vật đang đổ đến từ bốn phương tám phía.
Kẻ nửa người nửa xà đứng bên xem, tính cả tên Ma vật hình người vừa đánh lén nữa cũng nhảy vào vòng chiến, vây lấy Hách Liên Vạn Thành.
Ngao Huyết cười lạnh, “Lũ ngoại giới các ngươi không chịu ngoan ngoãn để bổn vương chơi đùa, vậy chịu chết đi!”
Cái miệng máu mở rộng, nhả ra từng luồng sóng âm cuồn cuộn màu vàng óng, nhưng lại bị trường thương ngân bạch của Hách Liên Vạn Thành đẩy lại, phản kích lên Xà nhân và cung thủ báo gấm.
Đương lúc hỗn chiến, một giọng nói chợt vang lên,”Hách Liên lão đạo, nếu lấy được máu trong tim của con sư tử kia, bổn tọa sẽ mở thông đạo cho các ngươi.”
Hai bóng người đẫm máu từ xa lại gần, Lâm Phương Sinh thấy rõ ràng rồi, lập tức chấn động.
Hai người bị trọng thương kia, đúng là Tư Hoa Quân và An Hải.
Cả hai cùng nhảy xuống Tam Tài trận, một vài giọt máu tươi bắn lên mặt Lâm Phương Sinh, khiến gương mặt như ngọc của y trong tuấn tú lại lộ khí chất sát phạt.
Hách Liên Vạn Thành và Ngao Huyết đều nghe được lời này, một người sắc mặt lạnh lùng, một kẻ giận dữ không thôi, “Súc sinh nơi nào đến mà dám xen vào chuyện của người khác? Muốn lấy máu tim ta sao, chờ một vạn năm nữa đi!”
Hắn lập tức xoay người về phía Tam Tài trận, Hách Liên Vạn Thành cũng di chuyển thân hình, một thương chặn đánh bay báo gấm, che trước mặt sư tử, kiếm ý lành lạnh từ Kiếm Thần thương vung xa mười trượng, vung xuống một cái là lại có vô số kiếm ý màu vàng mang theo sát ý lạnh thấu xương đến mức khó chống đỡ vây quanh Sư vương như mưa.
Lúc này đây Ngao Huyết không thể tránh được, da lông rắn chắc bị đâm thủng, máu tươi tràn ra từ những vết cắt, nhưng vẫn tránh được những chỗ yếu hại. Hắn ta nổi giận, liên tục rống, sóng âm chấn đến mức sụp cả bãi đá, xẻ làm đôi từ giữa ra, phá hủy Tam Tài trận.
Lâm Phương Sinh và Viêm Dạ đứng ở một nửa, Chinh Mạc và hai Yêu Tu đứng bên nửa còn lại.
Nhóm Ma vật đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, liên tiếp xông lên, đồng thời cũng bị chém giết liên tiếp, máu đổ như mưa, tiếng kêu thét bén nhọn, quang cảnh như địa ngục Tu La.
Gương mặt của Tư Hoa Quân trắng bệch, lại thấy một tia do dự lóe qua trong mắt Chinh Mạc liền biết luôn suy nghĩ người này, hắn cười khàn khàn, “Ngươi cũng biết vì sao ma đầu kia không chịu giết ta? Đơn giản là phù văn Hợp Hoan cực kỳ theo chủ, đồng sinh cộng tử, nếu ta chết thì vật dẫn của phù văn cũng không sống nổi.”
Chinh Mạc chém mạnh xuống một Ma vật, “Quả thật quá giảo hoạt.”
Cuối cùng đành kẹp hai Yêu Tu dưới nách, nhảy sang bên kia bãi đá, bày lại Tam Tài trận, ngăn cản lũ Ma vật.
Hai Yêu Tu kia cũng nắm lấy thời gian, nuốt Phục Đan dược, điều tức hồi huyết.
Không bao lâu đã nghe thấy tiếng rống giận kinh thiên động địa của Ngao Huyết, một luồng sáng đỏ đen vút ra từ đầu mũi thương của Hách Liên Vạn Thành, chính là máu từ tim của Sư vương, ẩn chứa một lượng ma khí cực lớn, Ngao Huyết trở nên mệt mỏi đi rất nhiều.
Tên xà nhân kia hai mắt vằn máu, đánh xuống như mưa, tên cung thủ cũng bắn tới tấp, các Ma vật cũng theo sự triệu hồi cũng Sư vương mà nhào tới.
Giữa từng lớp bao vây, Hách Liên Vạn Thành xuất một đạo kiếm khí ra, bao lấy giọt máu, đi vào trong Tam Tài trận, được Tư Hoa Quân nắm vào trong tay.
Hắn tái nhợt mặt mày, thở dốc một lát mới cười nói, “Hách Liên lão đạo cũng có tích sự đấy chứ, không uổng công bổn tọa quay lại, trợ giúp nương tử một tay.”
Hắn lập tức nuốt thêm rất nhiều đan dược, cố gắng ngưng tụ Yêu lực, luyện hóa máu tim Sư vương, rút được thành một sợi tơ đen ngả đỏ, bắt đầu vẽ pháp trận trên mặt đất.
Đại quân Ma vật nay đã chia làm hai đường, một nửa giúp Ngao Huyết đối phó với Hách Liên Vạn Thành, nửa còn lại thì “người trước ngã xuống người sau tiến lên” tấn công Tam Tài trận.
An Hải hoãn được khí rồi thì bắt đầu giúp ba người Chinh Mạc chống lại sự tập kích của Ma thú; mà Hách Liên Vạn Thành giờ đang bị vây bởi tầng tầng lớp lớp bóng đen lại như một gốc tùng, sừng sững bất động, mũi thương lạnh lẽo hươ nhanh như chớp, tiếng Ma vật kêu thảm thiết vang lên không dứt.
Nhưng đại trận của Tư Hoa Quân còn chưa xong, những người khác vẫn phải tiếp tục chiến đấu.
Đương lúc giằng co, từ phía sa mạc xa xa, một mảng mây đen cuồn cuộn lại gần, đi đầu chính là La Hầu.
Ngao Huyết thấy thế liền vui vẻ, “Đồng hương Ma giới kia, mau đến đây giúp ta diệt lũ dị giới này!”
Mây đen lại gần với tốc độ rất nhanh, tuy vẫn còn xa nhưng một số Ma vật phía sau đã khẩn cấp bắn tên, đồng thời là vô số hỏa cầu và thủy tên đánh tới.
Ma vật đầy đất Phù Sa này rồi, lại thêm đại quân kia nữa, nghìn kiến nuốt voi, Ma cũng bị mài cho chết.
Lâm Phương Sinh sốt ruột lắm, Kiếm vực dâng đến cực hạn, kiếm trận vận chuyển càng thêm bạo liệt, chém giết vô số Ma vật. Linh lực hao tổn rất nhanh, nay toàn nhờ đan dược mới chống đỡ nổi, đại quân còn đang ào tới trước mắt, nhưng động tác của Tư Hoa Quân vẫn chậm rãi nhẹ nhàng ưu nhã, như thể đang thanh thản viết thư pháp vậy, không hề có vẻ lo âu. Y hận không thể thôi thúc hắn, quát, ”Ngươi có thể mau lên không hả!”
Nếu là bình thường thì Tư Hoa Quân đã giễu cợt y mấy câu, nhưng giờ đến mở miệng còn khó, chỉ có thể cố gắng chống đỡ, vẽ cho xong pháp trận.
Đại quân Ma vật đã đến gần. Tam Tài trận chịu áp lực lớn, Viêm Dạ cuối cùng trụ không nổi, nôn ra một búng máu tươi, cố gắng vung kiếm như cũ, chiêu nào cũng không hề trì trệ. Sau đó bị một Ma vật đầu sói cắn vào vai, chịu không nổi nữa, hóa thành nguyên hình cắn xé tên ma sói. Kiếm trận bị phá mất.
Đúng lúc này, Tư Hoa Quân hô lên, “Thành.”
Giữa mặt đất là một vòng ánh đỏ đen hình trụ phóng thẳng lên cao. Hiện giờ lũ Ma vật đã vây từng lớp, không thấy nổi bóng dáng Hách Liên Vạn Thành.
Lâm Phương Sinh hét lớn, “Sư tôn!” Đang định phóng ra khỏi pháp trận, y lại bị Chinh Mạc nắm lấy bả vai, trầm giọng nói, “Sư tôn nhất định sẽ qua được.”
Giữa lúc nói chuyện, ánh đỏ xen đen đã thịnh lắm rồi, bóng hình thuần trắng của Hách Liên Vạn Thành đã lọt được vào pháp trận chỉ trong nháy mắt.
Đợi khi luồng sáng biến mất thì đám người dị giới đã mất bóng dáng.
Ngao Huyết thấy họ đã đào thoát ngay dưới mắt mình, tức giận đến mức hai mắt sung huyết, rống giận từng cơn, quay đầu lại cắn lũ thị vệ phía sau.
Sắc mặt La Hầu khá khó coi, diện mạo hung ác càng thêm phần sát khí, khiến người ta kinh khiếp, “Phiền quốc chủ mở thông đạo ra, để ta tiếp tục đuổi theo bọn chúng.”
Ngao Huyết cả giận, “Máu tim của ta đã bị bọn chúng đoạt mất, giờ thì không thể được. Ba ngày sau sẽ mở thông đạo, ta nhất định sẽ đi cùng các ngươi!”
La Hầu làm sao đợi được, giơ lang nha bổng lên, nện mạnh xuống đầu Ngao Huyết. Sư vương hóa thần không kịp đề phòng, óc vỡ toang, một điểm Nguyên Thần bay ra từ trán, cả giận nói, “Lũ các ngươi thật lớn mật!”
La Hầu cười lạnh, “Ta cũng không muốn các ngươi phải khó xử, mau mau lấy máu tim đi.”
Hắn ta lấy lợi trảo cắm vào ngực Sư vương, lấy nốt chút máu tim còn sót lại, giao cho thủ hạ, “Mau mở pháp trận ra.”
Lâm Phương Sinh thấy sư tôn vào trận rồi mới thả lỏng, ánh sáng bùng lên trước mặt, thiên toàn địa chuyển, thân bất do kỷ, không biết đã kịp nắm lấy tay ai.
Sau khi rơi xuống đất, ánh sáng vẫn chói lòa trước mặt, mắt đảo nhìn quanh. Nheo mắt kĩ mới thấy, mình đang ở một hành lang rất dài.
Mà cái hành lang này, được làm hoàn toàn bởi gương.
Cho nên trước sau, trên đầu dưới chân, bốn phương tám hướng đều là ảnh phản chiếu, nhìn lâu thấy rất kì, đầu váng mắt hoa.
Chợt có người nắm lấy tay phải y, “Đừng có nhìn kỹ.”
Là giọng của sư huynh. Hóa ra khi pháp trận vận hành, lúc tình thế cấp bách, y đã bắt lấy tay sư huynh.
Chinh Mạc thả một kiếm phù đưa tin đi, kiếm phù nghiêng ngả lảo đảo xông lên trước, cuối cùng ngã xuống đất tiêu tán.
Hắn đành nắm lấy tay Lâm Phương Sinh, thong thả đi dọc hành lang, lại nói, “Lúc thất lạc khi đang truyền tống, sư tôn và những người khác ắt cũng đang ở chỗ này, giờ thử điều tra bốn phía, nghĩ cách liên lạc.”
Lâm Phương Sinh vâng lời gật đầu. Tuy đây là chốn quỷ quái, nhưng y không hề có chút kích động, ngược lại trong lòng còn rất vui vẻ, “Sư huynh, đệ và huynh quen nhau như thế này, nghĩ lại khéo cũng đã mấy đời rồi ấy chứ!”
Chinh Mạc cười ôn hòa, “Đúng là cũng lâu rồi, ngươi nguyện cùng ta quen biết chứ?”
“Cầu còn chẳng được.” Lâm Phương Sinh mỉm cười, không nói thêm gì nữa, chân bước trên nền gương, ai ngờ chợt thấy toàn thân khô nóng, phù văn ngốc nghếch có dấu hiệu thức tỉnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...