Biến cố bất ngờ nảy sinh làm mấy trăm thiết vệ không phản ứng kịp. Kiếm ý của Hách Liên Vạn Thành mạnh mẽ lại tinh chuẩn, bạch khí băng hàn nhắm thẳng vào lồng ngực Công Dã Minh Kính, máu văng tung tóe.
Lập tức có tiếp kêu thảm liên tiếp.
Có người kinh hô, “Vương gia!”
Lại cũng có kẻ thét, “Bệ hạ!”
Qunag cảnh nhất mực hỗn tạp.
Lâm Phương Sinh cuối cùng nhịn không nổi, ngẩng đầu lên, lại nghe được giọng nói lạnh lùng của sư tôn, “Có thụ thương hay không?”
Y cúi đầu ngưng thần, ngẫm lại thân thể, chỉ thấy Kim Đan bên trong đan điền sáng rọi bốn phía, linh lực vận chuyển thông thuận, thương thế trong ngoài đều lành lại, chỉ đành nói, “Đều đã khỏi hẳn.”
Hách Liên Vạn Thành lại vươn tay ra, đặt lên cổ tay tiểu đồ đệ tra xét, thấy được ngưng thực Kim Đan, quang hoa bừng bừng, chỉ là giữa quang mang sáng rực lại ẩn ẩn một cỗ hắc khí.
Người nhăn mi lại.
Tuy rằng dường như có gì không ổn, nhưng chỉ thấy đồ đệ hết thảy mạnh khỏe, cũng nên gác sang một bên, để ngày sau chậm rãi điều tra cũng được.
Lại thấy Lâm Phương Sinh bày ra vẻ mặt nghi hoặc, sư tôn liền giải thích, “Tiên đế đã hoăng, kẻ kia được lập làm tân đế.”
*Hoăng là cách nói “chết” cho các vua nước chư hầu hoặc đại thần
Trong giọng nói hàm chứa chán ghét cùng cực.
Giữa vòng vây của thuộc hạ, Công Dã Minh Kính chậm rãi mở mắt ra. Hắn tuy có tu vi Nguyên Anh cường hãn bảo vệ nhưng cũng không thể chống lại một kiếm này của Hách Liên Vạn Thành, lồng ngực nhuyễn máu thịt, lộ ra cả xương trắng nhợt, máu rơi xuống tí tách, thấm xuống đất đỏ dưới chân ướt như bùn.
Giờ phút này hắn cố nén đau đớn, cười khổ nói, “Đa tạ chưởng môn hạ thủ lưu tình.” Giọng nói nhỏ ngang muỗi kêu.
Lát sau có mấy môn phái liên tiếp đuổi tới, cầm đầu là lão hòa thượng cổ hủ của Phục Hổ đường, đại sư Tuệ Dung cùng Tông chủ Ngũ Hành tông Diêu Chấn Quang. Tu sĩ không tiện can thiệp vào chuyện thế tục nên họ chỉ là hộ tống một vị quan văn mang bộ dáng lão giả đến.
Vị kia làm quan đã ba đời, đức cao vọng trọng, được đại sư Tuệ Dung tương trợ, bước ra từ sau người lái, cất bước tới trước các thiết vệ, lấy từ trong tay áo một bức khắc từ sừng tê giác đen, chính là thánh chỉ hoàng kim chức cẩm. Ông cao giọng nói, “Tiên hoàng ban chiếu, Công Dã Minh Kính tiếp chỉ.”
Lâm Phương Sinh cau mày, xoay người nói, “Khoan đã.”
Y vừa cất tiếng, sắt mặt mọi người đồng loạt thay đổi, ánh mắt đều tập trung tại thanh niên kiếm tu.
Trên người y khoác một tấm áo choàng thuần đen, che kín toàn bộ thân thể, thế nhưng nội quang không thể che giấu, kiếm ý mãnh liệt, mọi người lại nghĩ đến Hỏa kì lân vừa nãy, liền biết kiếm tu này hẳn vừa mới đạt Kết Đan.
Chẳng qua Hách Liên Vạn Thành vừa vặn tới kịp, ra tay đánh lui Ninh vương, lại ôm tiểu đồ đệ vào ngực. Mấy thiết vệ đuổi theo sau chỉ biết Ninh vương đánh nhau cùng Lâm Phương Sinh, nghĩ rằng y lâm vào thế hiểm, được sư tôn cứu ra, mới đột phá được Kết Đan.
Cho nên mọi người đều nghĩ Lâm Phương Sinh ôm hận với Ninh vương, có ý cản trở.
Trần tướng quân lập tức quỳ xuống, bi phẫn nói, “Hách Liên chưởng môn, vương triều Khánh Long chúng ta kéo dài đến nay, được các vị tiên sư thương hại, bốn biển thái bình, quốc thái dân an. Tôi vốn phàm thân nhục thể, không dám cầu trường sinh, chỉ mong một đời bình an là đủ rồi. Nay tiên đế đã hoăng, ngoài có kẻ đăm đăm dòm ngó, trong lại có quyền thần kết bè nhũng loạn. Chỉ có Ninh vương xưa nay nhân đức, đối xử với dân chúng hết mực tử tế, chiêu hiền đã sĩ. Bệ hạ đắc tội với lệnh ái đồ* đây, cũng chỉ do Thiên Ma chú gây họa, tuyệt đối không phải ý muốn của người… Nhưng cầu Hách Liên chưởng môn, Lâm tiên sư, tôi thay mặt với hàng trăm triệu dân chúng Khánh Long, hãy châm chước một hai. Trần Xương bất tài, nhưng cũng nguyện chịu tội thay Ninh vương!”
*Đệ tử được yêu thương của tiên sư
Lời vừa dứt đã đập đầu xuống đất, một cái lại tiếp một cái. May mà mặt đất đều là bùn nên không hề khiến ông bị thương.
Chỉ có điều người này đường đường là đại tướng quân hộ quốc, nhất mực trung quân, không khỏi khiến người khác động lòng.
Lập tức có vài văn thần võ tướng cùng quỳ xuống, đồng thanh, “Vi thần / Mạt tướng nguyện chịu phạt thay Ninh vương!”
Đại sư Tuệ Dung cùng Diêu tông chủ thở dài, an ủi khuyên giải, “Chúng ta vốn là người tu tiên, không nên nhúng tay quá nhiều vào chuyện phàm nhân, dễ phạm phải Thiên đạo.”
Lâm Phương Sinh không ngờ chỉ một câu nói đơn giản của mình như vậy lại bị phần đông phản ứng, không khỏi nhíu mày.
Lại nghe Hách Liên Vạn Thành nói, “Phương Sinh, cứ nói đi.”
Rõ ràng là thiên vị đồ đệ.
Lâm Phương Sinh cảm thấy trong lòng ấm áp, khẽ mỉm cười, không quản sắc mặt của những người xung quanh, chỉ thấp giọng kể lại việc Ninh vương tu vi bạo trướng, tà niệm nhập hồn bẩm hết với sư tôn. Y lo lắng, “Nếu người này tái phạm, lấy tu vi Nguyên Anh của hắn mà nói, thủ đoạn lại tàn bạo, chỉ sợ thành Đại Uyên máu chảy thành sông, không một người sống.”
Những người khác nghe được ít nhiều, có mấy kẻ muốn nhiều lời cũng chẳng có cách nào mở miệng.
Đại sư Tuệ Dung niệm một tiếng Phật hiệu, do dự nói, “Chi bằng… Đổi đến bên chỗ Vương gia?”
Lời vừa nói đã thấy vị tể tướng cùng chư vị tụng thần sắc mặt sầm lại.
Chợt nghe thấy một giọng cười quen thuộc vang lên, “Công Dã Minh Lung đi theo phụ thân rồi, những kẻ còn lại cũng toàn loại lòng muông dạ thú; chỉ tiếc cha mẹ sinh con trời sinh tính, ai cũng đều là kẻ hèn nhát, chỉ trừ Công Dã Minh Kính thì chẳng còn ai được việc. Mà nếu không miễn cưỡng được thì cứ để Khánh Long vong quốc, thay triều đổi đại là xong việc.”
Lời nói đại nghịch, cuồng vọng bậc này chỉ có Tư Hoa Quân nói ra được. Cha mẹ sinh con trời sinh tính, kẻ nào cũng hèn nhát,… quả thật cũng chính là tự lôi mình vào. Thế nhưng không có ai dám nói gì.
Những trọng thần võ tướng kia sắc mặt xanh mét nhưng không nói câu nào bác bỏ. Bầu không khí dần nặng nề.
Hách Liên Vạn Thành nói, “Vậy lại đơn giản.” Tay nâng lên kiếm Thần Thương, hướng về phía Công Dã Minh Kính.
Quan lại Khánh Long không rõ tâm tư vị tiên sư này, trong lòng nơm nớp lo sợ, nhưng cũng cũng không dám chặn đường, dòng người như thủy triều tách sang hai bên.
Hách Liên Vạn Thành vẫn giữ nguyên vẻ mặt băng tuyết lãnh đạm, mũi thương đâm xuống bụng dưới Ninh vương, ánh sắc lạnh lẽo lóe lên, xuyên vào trong bụng. Công Dã Minh Kính cảm thấy đau đớn, nhức không chịu nổi, kêu lên thảm thiết.
Những người khác cũng cùng lúc kinh sợ, đồng loạt lao lên, nhưng lại bị kiếm ý lạnh thấu xương bao quanh Hách Liên Vạn Thành chấn ngược trở lại, không thể đến gần.
Diêu Chấn Quang cùng Tuệ Dung lắp bắp kinh hãi, muốn động lại bị Lâm Phương Sinh chặn lại, “Hai vị tiền bối, gia sư làm việc tự có chừng mực, thỉnh an tâm, chớ động.”
Y trường thân ngọc lập, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, hoàn toàn xem nhẹ Tư Hoa Quân đứng môt bên.
Đương khi Công Dã Minh Kính thét lên, có một quang ảnh hình hài nhi màu đen bay vụt ra từ miệng hắn, phát ra tiếng rít chói tai, cuống quýt chạy trốn. Hách Liên Vạn Thành vẫn khí định thần nhàn vung cổ tay, Kiếm Thần thương như mũi tên rời cung bay vút đi, đi sau mà tới trước, xuyên thấu Nguyên Anh màu tím đen kia. Kiếm ý băng hàn lợi hại bung nổ giữa không trung, khí thế bàng bạc, giết sạch sẽ tai họa Nguyên Anh kia.
Sau đó trường thương trắng thuần thu lại kiếm ý, trở lại tay Hách Liên Vạn Thành, trở lại như cũng, không hề có chút sát khí lúc trước.
Công Dã Minh Kính cũng như những phàm nhân máu thịt bình thường, hiện đang hấp hối.
Hách Liên Vạn Thành chán ghét đảo mắt, “Tai họa đã diệt, mau cấp tốc chữa trị.”
Cuối cùng vẫn không xuống tay, người quay lại nói với Lâm Phương Sinh, “Cho người đưa tin về môn, hôm nay sẽ đi đường vòng.”
Lâm Phương Sinh đương nhiên nhận lệnh, đưa những người Bạch Thuật về bảo thuyền, quay về Vạn Kiếm môn, không đề cập gì nữa.
Tư Hoa Quân âm thầm cười nhạo, lão đạo này quả đúng là trời sinh keo kiệt, bao nhiêu cách áp chế tại họa này, hắn lại cố tình chọn biện pháp thô lỗ nhất, khiến Ninh vương nhận hết tra tấn. Mà Ninh vương này cũng là tự làm tự chịu cả, Tư Hoa Quân vui vẻ xem kịch vui, cũng không nói nhiều.
Hắn chỉ lấy ra một lọ đan dược, đưa cho Trần tướng quân, “Mỗi ngày một viên, uống cùng rượu mạnh, vết thương kia sẽ nhanh khỏi thôi.”
Trần Xương đương nhiên là vô cùng cảm kích.
Khánh Long cùng Yêu giới quan hệ không tệ, huống chi hồng giao này cũng có huyết mạch chân long, có liên hệ với bộ tộc Công Dã, cho nên được tiên đế tin cậy. Trần tướng quân đương nhiên không nghi ngờ hắn, vội vàng cho Công Dã Minh Kính ăn luôn.
Ông lại không biết thực chất tên Yêu Tu này cũng chẳng tốt đẹp gì. Đan dược này đúng là chữa thương cực kì công hiệu, nhưng nếu uống cùng lúc với rượu mạnh thì cả ngày lẫn đêm, đau đớn như cắt thịt chặt xương sẽ không ngừng hành hạ. Hành động này của Tư Hoa Quân, chẳng qua cũng là khiển trách một chút thôi, nếu là ngày khác, một tình huống khác, hắn sẽ còn nhiều chiêu nữa.
Trận nhiễu loạn do Ma Tu gây ra cuối cùng cũng kết thúc. Tân quân của Khánh Long quốc cùng lúc đắc tội hai đại thế lực là Bắc Minh cùng Vạn Kiếm môn, thật không biết là phúc hay họa.
Sau đó lão tể phụ đành giản lược lại thánh chỉ, cùng thiết vệ hộ tống Công Dã Minh Kính hồi cung, đợi vết thương khỏi sẽ làm lễ đăng cơ.
Đế vị trước kia được các đại phái tu tiên duy trì, cho dù lòng có không cam tâm cũng chẳng được gì. Một màn náo loạn như thế, các môn phái cũng đành rút dần đi.
Chri có Phục Hổ đường để lại hai đệ tử đi hộ giá, vị Phật tu suốt một đường phổ độ chúng sinh, hóa giải lệ khí còn sót lại, cũng không thể tốt hơn được nữa.
Diêu Đan Thanh lỡ mất cơ hội gặp Lâm Phương Sinh, chỉ đành ảm đạm trở về tông môn.
Tư Hoa Quân ở thêm hai ngày, khi nhìn thấy Công Dã Minh Kính nhận đủ loại tra tấn rồi, mới thản nhiên trở về Bắc Minh.
Lâm Phương Sinh vào trong khoang thuyền ngồi xuống, lúc này mới nhớ ra, thứ đã dẫn dắt nên trận đại loạn này,chính là thứ bảo bối Càn Khôn – Thanh Khiếu Nhật Hắc Du Mộc!
Vừa nghĩ tới đây, y liền lấy Kinh Thiên các ra, cho sói con ra ngoài.
Ngày ấy gặp lại sư tôn, ngàn lời vạn chữ muốn nói, cuối cùng lại quên mất chuyện của Viêm Dạ. Nếu không phải bảo vật này coi như sống, bên trong có linh tuyền cùng cây trái ăn quả, phỏng chừng Hàn lang quý hiếm bậc này này sẽ mang tiếng chết vì đói!
Tên nhóc này giờ đã mọc đủ lông tơ, so với cảnh tượng trụi lủi ngày xưa quả thật đẹp hơn rất nhiều.
Vừa nhìn thấy Lâm Phương Sinh, nó liền òa khóc, cắn tay áo y không buông.
Lâm Phương Sinh áy náy vô cùng, ôm lấy nó nhẹ nhàng an ủi, dựa theo chỉ bảo của Chu trưởng lão trước đây mà nhẹ nhàng xoa nắn vuốt ve, cho nó ăn thêm mấy viên linh thú đan. Con thú nhỏ này còn đơn thuần, được an ủi liền trở nên hoạt bát, lẩm nhẩm gặm linh dược.
Lâm Phương Sinh giờ mới đi tìm thanh Khiếu nhật hắc du mộc.
Không ngờ nhìn đi nhìn lại, vẫn không thấy bóng dáng bảo vật kia đâu, chỉ còn lại một ngọc hạp trống trơn.
Chẳng lẽ là… hóa? Hay là lúc tranh đấu với Công Dã Minh Kính bị văng ra ngoài?
Lâm Phương Sinh nhíu mày, với y mà nói, không thể nào làm chuyện ngu xuẩn thế được.
Suy nghĩ nát óc vẫn không ra, vậy tạm thời gác sang một bên.
Lại nhìn sói con đang cắn cắn linh đan bên chân, không khỏi nghĩ đến khi nó còn trụi lủi không cọng lông, bị Diêm Tà ép nhìn xuống mặt nước. Tiếng cười giòn tan của thiếu niên khi ấy như còn văng vẳng bên tai.
Đêm đó, ánh trăng màu ngân bạch, tất cả như hiện ra trước mắt.
Hiện giờ cảnh còn người mất.
Lâm Phương Sinh mở lòng bàn tay ra, vết thương đã lành từ lâu, không còn chút dấu vết. Ngón tay thon dài như bạch ngọc, lúc cầm kiếm thì trầm ổn hữu lực, mà khi giết người cũng chẳng mảy may run rẩy.
Từng giọt từng giọt, thủy châu trong vắt tràn xuống không ngừng.
Đương khi hai mắt ướt nhòe, Lâm Phương Sinh liền rơi vào một vòng tay ấm áp.
Y nhắm mắt thở dài một tiếng, ‘Sư tôn…”
Lập tức bị môi lưỡi mềm mại của Hách Liên Vạn Thành chặn lại, nói không ra lời.
Trên đường trở lại môn, Bạch Thuật mấy lần muốn bái phỏng Lâm sư huynh, nhưng lần nào cũng thấy chưởng môn sư bá cùng Lâm sư huynh đang ”luyện công”.
Ngẫu nhiên sẽ lọt ra một vài tiếng động lạ, hay là tiếng khóc nức nở của Lâm sư huynh, “Đau…”
Hay là tiếng rên kinh sợ của Lâm sư huynh.
Thảng hoặc còn có tiếng khóc thét chói tai của sói con bị đá văng ra ngoài phòng.
Chưởng môn sư bá quan tâm chăm chút đệ tử chân truyền như vậy, ngày đêm tu luyện không ngừng nghỉ; đối lập với sự lười biếng của hắn, mới được chỉ điểm vài câu đã thấy phiền phức cho sư phụ, thật đúng là khiến cho Bạch Thuật hâm mộ. Hắn ở ngoài cửa đứng im một lúc lâu, sau mới thở dài rời đi, đương nhiên là ra khoang thuyền đả tọa.
Hơn mười ngày sau, bảo thuyền cập Vạn Kiếm môn, dừng trước sân luyện kiếm rồi từ từ hạ xuống.
Lưu trưởng lão cùng mọi người ra đón, khi thấy Lâm Phương Sinh đạt Kết Đan liền liên tục chúc mừng.
Lâm Phương Sinh tuy thấy xấu hổ nhưng cũng không hiện ra ngoài mặt, mỉm cười cảm ơn, cung kính đi theo sư tôn vào phòng nghị sự.
Ngồi xuống xong, Hách Liên Vạn Thành mới hỏi, “Tình hình tại Thối Kiếm phong thế nào?”
Đương nhiên là hỏi về việc bế quan của Chinh Mạc.
Lời vừa dứt, Lưu Thủ Dương, Hai vị trưởng lão cùng các đệ tử hai mặt nhìn nhau, lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...