Lâm Phương Sinh không khỏi giật mình.
Y quá lắm ngưng mạch mười tầng, mà phải chiến đấu với La Hạo Nhiên lấy tà pháp phụ trợ mà lên được tu vi Kim Đan, y phải dựa vào kiếm ý cường ngạnh cùng Thượng cổ kiếm trận thần kỳ mới bảo trụ được tính mạng, đau đớn chống đỡ một hồi, kinh mạch băng liệt, đan điền gần như bị phá vỡ.
Lúc tranh đấu không hề phát hiện, lúc này nghĩ lại mới thấy cửu tử nhất sinh, nếu không phải La Hạo Nhiên có ý định trêu đùa nhục nhã, bắt giữ lại hòng làm nhục, y làm sao có cơ hội ngồi đây ngâm ôn tuyền, nghĩ mấy điều vẩn vơ.
Nay tuy y ra ngoài làm việc, thế nhưng lại làm tổn hại thanh danh sư tôn, không hỏi hối hận vô cùng, tự trách bản thân còn quá non nớt.
Nhưng nếu ngẫm nghĩ cẩn thận lại, thấy lĩnh ngộ được rất nhiều kinh nghiệm, Lâm Phương Sinh cũng thả lỏng được một chút, bản thân cách Kết Đan cũng không xa; trong lòng không khỏi vui sướng. Nếu có thể đuổi kịp sư huynh, nhất định sẽ giúp ích được nhiều lắm.
Đang lúc ngâm mình, cảm giác có tiếng bước chân tới gần, Lâm Phương Sinh mở mắt nhìn ra, chỉ thấy giữa làn sương trắng đục là một nam tử tóc đen dài như suối, trường thân ngọc lập, trên người khoác tầng bạch y đơn bạc đã nhiễm nước trở nên trong suốt, ôm lấy da thịt màu mật ong, bày ra thân thể hùng vĩ mạnh mẽ. Chính là Tư Hoa Quân.
Hắn chậm rãi bước xuống ôn tuyền, nhiệt khí nóng ẩm, mi mục như họa, diễm nhược vô song, vừa ngồi xuống nước liền bày ra dáng vẻ tôn quý, như khiến thiên địa vạn vật đều quỳ xuống chân.
Mà một tay lại nâng lên, một đôi mắt hoa đào tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía đối diện.
Chỉ trong giây lát, Lâm Phương Sinh lập tức thấy toàn thân khô nóng ngại ngùng, tránh đi tầm mắt người kia, “Có chuyện thì nói, đừng bày vẻ như vậy, dùng kĩ xảo lấy mắt giết người.”
Tư Hoa Quân cười sung sướng, “Nội thương đã khỏi hẳn chưa?”
“Được rồi.”
“Cũng không uổng ta ngày đêm song tu cũng ngươi.”
Lâm Phương Sinh ngạc nhiên. Hắn chỉ nói kinh mạch của mình ngưng thực, cho nên tuy rằng y bị trọng thương nhưng cũng không hề ngã xuống, ai ngờ là do bàn tay của Tư Hoa Quân xen vào. Xem ra mấy lần mộng xuân kia đều là thật.
Nếu không phải Tư Hoa Quân cường ngạnh hạ phù văn Hợp Hoan, y sẽ không cầu hắn thương xót, phủ phục dưới chân nam nhân; lại càng không phải làm trò hề trước mặt sư tôn cùng sư huynh.
Nhưng nếu Tư Hoa Quân không hạ phù văn, y cũng không thể trong mấy tháng ngắn ngủi đã tiến đến ngưng mạch mười tầng; chỉ sợ đã bị La Hạo Nhiên giết tại núi Tướng Nhạc.
Lâm Phương Sinh tuy rằng không thích bị người điều khiển, nhưng cũng không phải loại người vong ân phụ nghĩa; trong khoảng thời gian ngắn thấy vận mệnh vô thường, thiên ý khó dò, cũng tiêu đi vài phần hận ý, thêm mấy điểm cảm tạ Tư Hoa Quân.
Y nhắm hai mắt, lại mở ra, đôi mắt trong sáng không nhiễm một tia hoang mang, mở miệng nói, “Làm phiền tiền bối giúp đỡ, Lâm Phương Sinh ghi nhớ trong lòng.”
Tư Hoa Quân thấy tâm tình y thay đổi, liền thấy thú vị, đứng dậy đến gần, làm xao động mặt nước, “Nếu muốn báo đáp, vậy cũng đơn giản thôi.” Hắn thấy Lâm Phương Sinh hết mực thuần lương, tâm tư vừa nhìn đã rõ, không khỏi nổi ý trêu đùa, lại gần gương mặt tuấn tú kia, hôn lên mi mắt, giọng nói đã khàn đi, “Liếm cho ta, thế nào?”
Lâm Phương Sinh thấy hắn hôn mình, chỉ nhắm mắt lại, cũng không né tránh, nhất thời chưa hiểu rõ ý này; cho đến khi Tư Hoa Quân nắm lấy một tay mình, đặt lên nam căn trong nước, ái muội cọ xát, mới giật mình tỉnh ngộ.
Tư Hoa Quân mỉm cười, cũng không thúc giục, chỉ duỗi cánh tay, ôm y vào lòng, động tác trên tay không ngừng, tới tới lui lui, thong thả đùa bỡn.
Lâm Phương Sinh nhắm chặt hai mắt, nằm trong lòng Tư Hoa Quân, áp vào lồng ngực ấm áp, chỉ thấy trường côn trong tay nóng bỏng kinh người, mỗi lần cọ xát lại nóng thêm, thô to vài phần, ngẫu nhiên đụng chạm vào người y. Y lại không ngờ… còn có thể… như vậy…
Nháy mắt thấy khó khăn khôn cùng, còn hơn cả những lần giáp mặt với các tu sĩ cùng yêu thú; lời khỏi miệng cũng không liền mạch, “Sao có thể…. Như vậy… Cái này, phải làm thế nào….?”
“Khí huyết tuần hoàn, thượng hạ tương thông, lúc Chu thiên vận chuyển là linh khí sẽ tụ lại tuyền huyệt âm huyệt, việc song tu có gì mà không được?”
Lâm Phương Sinh nghe nói cũng có lý. Song tu vốn là môn công pháp vô cùng thân mật, động tác ái muội thế kia cũng là tầm thường. Sau khi đấu tranh mấy lần, y cúi xuống, ngâm mình trong nước, nhìn thẳng là nghiệt căn của Tư Hoa Quân tinh thần phấn chấn, một viên tròn xoe cực lớn, trong trắng lộ hồng, thủy nhuận tình sắc.
Y từ trong nước ngẩng đầu lên, mặt đầy cảnh giác, “Lần này không thể mở long lân. Nếu là thứ xấu đến yết hầu, ta trảm nghiệt căn của ngươi!”
Tư Hoa Quân thấy y thuần lương chân chất, lại nói lời hung ác đến vậy, không khỏi cảm thấy buồn cười, nhất thời thương tiếc, đáp nhanh, “Phù văn đã thành, sẽ không có gì đâu.” Lại ấn y xuống dưới nước, một bên còn dùng môi lưỡi trêu đùa.
Lâm Phương Sinh nào chú ý gì nhiều, thả lỏng dưới nước, mở mắt ra, quỳ sấp gối xuống đáy trì, vươn đầu lưỡi chạm vào nghiệt căn trước mặt.
Cảm giác mềm mại nhẵn nhụi, lại cứng rắn nóng như lửa, còn hơn cả nước trong hồ. Lâm Phương Sinh nghe thấy trên đỉnh đầu một tiếng thở dốc, biết Tư Hoa Quân chỉ qua một động chạm đơn giản của mình cũng có cảm giác, không khỏi dâng lên vài phần thành tựu, càng cố gắng ra sức; liếm từ gốc lên đỉnh, từ đỉnh ngậm xuống cả nam căn. Vật kia càng hưng phấn, mạch máu xung quanh gồ lên dữ tợn.
Y há miệng hết cỡ cũng miễn cưỡng ngậm vào, dùng đầu lưỡi liếm, hai tay nắm lấy phần nam căn ngoài miệng, động tác rất phối hợp.
Tư Hoa Quân không kiên nhẫn nhìn y làm động tác không lạnh không nóng, giữ lấy gáy y, tự mình động; một thanh hung khí tiến quân thần tốc, chạm sâu đến cổ họng y.
Lâm Phương Sinh không hề dễ chịu, chỉ thấy một cỗ nhiệt lực đổ về phía họng, cọ xát mạnh mẽ, muốn nôn cũng không nôn được, khó chịu muốn tránh đầu đi. Y nghe thấy tiếng nước chảy, một vật dài mảnh xâm nhập vào, kéo chỗ nhỏ hẹp ra, nước ấm tràn vào bên trong.
Y nức nở một tiếng, phá công pháp, nước suối đổ vào miệng mũi, ho không ngừng.
Tư Hoa Quân buông y ra, vươn mình ngồi lên bờ, kéo bạch sam ướt đẫm, để lộ nam căn to lớn.
Lâm Phương Sinh cắn răng trừng hắn; lại thấy bản thân vừa rồi làm quá, có chút hẹp hòi; liền vươn nửa người khỏi mặt nước, cúi đầu ngậm xuống.
Không có nước cách trở, đầu lưỡi càng cảm thụ rõ ràng trần căn nóng bỏng cứng rắn; linh khí nồng đậm tràn ra từ đỉnh lập tức bị Lâm Phương Sinh nuốt vào; nhất thời khắp cơ thể y bị hỏa thiêu hừng hực, thư sướng vô cùng. Nghe được tiếng thở dốc của Tư Hoa Quân, Lâm Phương Sinh càng như được cổ vũ, đầu lưỡi uyển chuyển di động, linh hoạt dùng lực, càng lúc càng nhanh.
Tư Hoa Quân rất mực hưởng thụ, bàn tay cũng dần đi xuống, nắm lấy nam căn trong nước của Lâm Phương Sinh, linh hoạt khiêu khích, ái muội đùa bỡn. Lâm Phương Sinh chỉ thấy một cỗ tình triều dâng lên, nóng bỏng sôi trào toàn thân, không thể khống chế. Phù văn Hợp Hoan bị câu dẫn, không kiên nhẫn thắt lại, khiến nơi phía sau càng cơ khát khó nhịn. Y rên lên khe khẽ; lại vừa liếm duyện hơi quá sức, nên giờ lưỡi cũng bắt đầu đau.
Đuôi mắt phiếm hồng ướt nước, một điểm thủy châu đọng dưới khóe mi rơi xuống.
Tư Hoa Quân mới hưởng thụ tư vị miệng lưỡi của y, khoái ý mãnh liệt, thả người đỉnh mấy cái sâu đến tận họng, tiết ra. Hắn lại nhìn y ý thức hoảng hốt, đầu lưỡi phấn hồng khẽ liếm môi, nuốt sạch chỗ dương tinh; khiến yết hầu khô khốc, nghiêng người trên bờ, chỉ có hai chân trầm trong nước, nghiệt căn được ôn tuyền làm sạch, càng cứng rắn thẳng tắp, vận sức chờ phát động.
Hắn mở ngón tay ra, lấy lòng xoa nắn; một bên cúi người đi vào, như cự kiếm tra bao, một lần đỉnh vào toàn bộ.
Lâm Phương Sinh chịu cường lực xâm nhập, đau đớn khôn cùng, lông mày nhíu chặt, khàn khàn thở dốc, đôi chân thon dài khuấy đảo nước trong trì; lại bị Tư Hoa Quân nâng lên cao, lưng tựa vào bờ, eo ngang mặt nước, thân thể bị ép cong đến cực hạn. Y chỉ đành bám lấy bờ, nhận từng hồi luận động của Yêu Tu, bọt nước văng tung tóe, còn có chút lốc xoáy cuộn sóng. Lâm Phương Sinh than nhẹ mấy tiếng, lại bị đỉnh mạnh hơn, không nhịn được khóc òa.
Chinh phạt một lúc lâu, Yêu Tu kia đúng là tinh lực hơn người, không hề thấy mệt, mạnh mẽ trừu động. Phù văn Hợp Hoan cũng hoan hoan hỉ hỉ, bao lấy hung khí đang tiến nhập từng hồi, lại bị đỉnh cho co rút một trận, khoái ý nồng đậm. Lâm Phương Sinh chỉ có thể mở to miệng thở dốc, đổi lại Tư Hoa Quân bị kích thích đến tiến lui không có quy luật, hỗn độn kết cấu, thô lỗ bạo liệt.
Cuối cùng ngăn cản không được, y thấp giọng khóc một tiếng, cong lưng, tiết dương tinh, lại bị Tư Hoa Quân luận động eo lưng, bắn tung tóe ra trì thủy.
…
Chỉ qua mấy ngày như vậy, Lâm Phương Sinh lo lắng sư môn, phải phục xuống mà cầu xin, mới được Tư Hoa Quân ý vị do tẫn làm qua loa, thả cho y cùng sói con rời Bắc Minh hải.
Diêm Tà đã rời đi từ lâu, hai bên Bắc Minh vốn giáp Ma Vực, hắn vốn đã trở về lo vận sự. Tư Hoa Quân cũng nhân dịp Yêu Tu cũng bị trúng Huyết chú, liền tìm mấy vị còn lại trong Thất bá chủ liên thủ ngăn chặn.
…
Lâm Phương Sinh một thân hắc y, đứng trước mặt biển dao động, vỗ nhẹ cái đầu lông xù xù của sói con. Sói con kia sợi hãi rụt vào trong vạt áo y, móng vuốt nắm lấy trung y, lạnh đến phát run. Tư Hoa Quân kiến thức uyên bác, nói cho y biết lai lịch con sói nhỏ này. Một thân trắng thuần, hai mắt băng lam, không phải là dã chủng gì, mà là vật trời sinh.
Thú này tên Hàn lang, xưng bá Băng nguyên, trời sinh băng chúc, uy lực tuyệt cường. Con này chỉ sợ là do bị người bắt giữ mới có thể lạc vào Nhân giới, lại vô tình rơi vào tay Lâm Phương Sinh; cũng coi như là duyên phận.
Nhưng hiện tại nhìn bộ dáng nơm nớp lo sợ của nó, nào có dáng vẻ vương giả Băng nguyên. Lâm Phương Sinh đùa nó mấy cái, hòa nhã nói, “Ngày xưa có Yêu giới chí tôn, tên là Viêm Dạ, đi bát phương, chiến lục giới, lưu lại rất nhiều uy danh. Bây giờ ngươi còn nhỏ, chỉ mong sau này cũng ưỡn ngực ngẩng đầu, không hề nhát gan yếu đuối.”
Sói con dường như nghe hiểu, lưỡi hồng nộn nộn liếm ngón tay y, ở trong lòng y mà tru lên một tiếng.
Chỉ là tiếng tru non nớt kia, bị gió biển tạt một cái, tiêu tán vô tung.
Lâm Phương Sinh mỉm cười xoa đầu nó, thần thức khẽ chuyển, dùng hết tốc lực trở về sư môn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...