Thế gia vạn năm?
Diệp Huyền nhíu mày, cái quỷ gì vậy?
Lão giả hắc y tới trước mặt Diệp Huyền, nhìn chằm chằm:
- Người a, đời này có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, ngươi thấy sao?
Thanh âm vừa dứt, tay phải lão đã chậm rãi nắm chặt lại.
Một cỗ thế bao lấy Diệp Huyền!
Đúng lúc, bên phải đường xuất hiện một lão giả, lão giả mặc tố y, tóc xõa vai, giữ lại một chòm râu dê.
Nhìn qua lão giả tố y, lão giả hắc y híp mắt lại, một hồi sau, lạnh lùng nhìn qua Diệp Huyền, quay người liền biến mất.
Lão giả hắc y vừa biến mất, lão giả tố y đã lại xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.
Lão giả tốt ý đánh giá nhìn Diệp Huyền, ánh mắt hiện một tia kinh ngạc, nhưng lập tức lại biến thành vẻ phức tạp.
Diệp Huyền nói:
- Tiền bối là người An gia?
Lão giả tố y nói:
- Không sai!
Diệp Huyền nghiêm mặt:
- Ta cảm thấy, ta rất ưu tú, tiền bối thấy sao?
Lão giả tốt ý hơi chút ngạc nhiên, thoáng cái, lắc đầu:
- Độ dày da mặt của ngươi, thực sự khiến lão phu có chút ngoài ý liệu.
Diệp Huyền: “…”
Lão giả tố y lại nói:
- Ngươi có biết, An gia ta, ngoài thiên phú cá nhân, còn phải xem Huyết mạch, thân thế bối cảnh. Tranh đấu trong gia tộc như An gia, không phải thứ ngươi có thế nghĩ tới, giữa các thế gia, thông gia kết minh là chuyện thường thường. Tiểu thư lại rất đặc thù, người nàng chọn, tuyệt không thể là người bình thường, ngươi hiểu chứ
Diệp Huyền yên lặng, người ta đã nói rất rõ ràng!
Lão giả tố y đánh giá nhìn Diệp Huyền:
- Thực lòng mà nói, ngươi cũng không tệ, nhưng đối với An gia ta, còn chưa đủ, thiếu rất nhiều, bởi thiên tài như ngươi, An gia cũng có không ít. Còn thân phận bối cảnh… có vẻ như ngươi không có thứ này. Nếu nói vị Kiếm tiên phía sau ngươi kia, thứ cho lão phu nói thẳng, chỉ riêng Kiếm tiên cung phụng trong An gia, cũng đã có tới bốn vị!
Bốn vị Kiếm tiên!
Lão giả tố y tiếp tục nói:
- Hôm nay lão phu nói nhiều như vậy, là hy vọng các hạ có thể biết khó mà lui, ngày sau cũng chớ để lỡ bản thân, cũng không khiến tiểu thư phải khó xử. Bởi ngày sau, nộ hỏa mà ngươi không thể gánh được, sẽ biến thành thứ mà tiểu thư phải gánh, ngươi tự giải quyết cho tốt!
Nói xong, lão quay người biến mất.
Trên đường, Diệp Huyền trầm mặc hồi lâu, lại lắc đầu cười một tiếng:
- Tiểu An, áp lực có chút lớn a…
Nói xong, hắn cúi đầu nhìn Linh Tú kiếm trong tay, một hồi lại cười ha ha:
- Con mẹ nó thế gia! Lão tử không có thân phận, không có thế gia, thế nhưng lão tử có kiếm! Ba thước Thanh Phong trong tay ta, chư thiên vạn với mặc ta hành! Tiểu An, chờ ta!
Thanh âm vừa dứt, Diệp Huyền đã biến mất.
Hắn cũng không phát hiện, thanh kiếm bên trái trên đỉnh Giới Ngục tháp, lại có chút rung động, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Diệp Huyền vừa biến mất, một nữ tử bạch y như tuyết đột nhiên xuất hiện trên đường!
An Lan Tú!
Nhìn bóng lưng Diệp Huyền rời đi, khóe miệng An Lan Tú hơi nhấc lên, nở một nụ cười động lòng người, nụ cười này, khiến thiên địa cũng phải thất sắc.
Một hồi sau, An Lan Tú nói khẽ:
- Chờ ngươi!
Nói xong, nàng quay người rời đi, rất nhanh, cũng biến mất trong bóng tối.
Lần này, là đi thật.
Trong đêm tối, một tiếng thở dài thườn thượt vang lên.
…
Diệp Huyền trở lại Thương Lan học viện, lập tức bắt đầu tu luyện!
Luyện kiếm!
Nhất Kiếm Định Sinh Tử cùng với Ngự Kiếm thuật mà bản thân hắn nghiên cứu!
Đặc biệt là Ngự Kiếm thuật, hắn phát hiện, Ngự Kiếm thuật còn có không gian phát triển rất lớn, mà hiện tại, hắn cần phải cường hóa Ngự Kiếm thuật thuật này!
Hắn muốn dung nhập Nhất Kiếm Định Sinh Tử vào trong Ngự Kiếm thuật, nếu thành công, mỗi lần hắn dùng tới phi kiếm, đều là một đòn Nhất Kiếm Định Sinh Tử, uy lực đó, nhất định gia tăng gấp bội.
Trừ đo ra, hắn còn chuẩn bị luyện dùng Chiến ý, Kiếm ý, Kiếm thế… mấy thứ này, hắn còn chưa vận dụng đủ thông thạo, hắn vốn có thể làm tốt hơn, nhưng trước đó liên tiếp các việc bận rộn, không cách nào ổn định để luyện tập mấy thứ này!
Thế nhưng, hiện hắn có thời gian để lắng đọng kiến thức!
Ngoại trừ Diệp Huyền cố gắng tu luyện, tất cả thành viên Thương Lan học viện đều điên cuồng tu luyện, đặc biệt là đám học viên, một chút sai sót trong sát hạch, cũng có thể dẫn tới kết cục bị loại a… nào có ai muốn bị đuổi xuống núi?
Không ai muốn bị đuổi, đương nhiên phải luyện! Liều mạng tu luyện! Dù sao, bên ngoài còn không ít người chỉ chờ bọn hắn rút mà thế chỗ vào a!
Có cạnh tranh, mới có tiến bộ!
Ngoại trừ số học viên này, bảy mươi tên binh sĩ Khương quốc mà Diệp Huyền chọn cũng điên cuồng tu luyện, thậm chí, còn càng thêm tàn nhẫn…
Những binh sĩ này, đều luyện Sát Khí quyết, mà Sát Khí quyết đương nhiên là lấy sát khí làm căn bản, vì rèn luyện sát khí, mỗi ngày Lục Cửu Ca đều đưa bọn hắn tới một nơi mà Diệp Huyền cũng không biết, mỗi khi trở về, đám binh sĩ này đều rơi vào trạng thái nửa sống nửa chết, nhìn qua cực thê thảm.
Trừ đó ra, bình thường đám binh sĩ này tu luyện, cũng không phải người thường có thể so sánh, dưới cường độ như thế, thân thể đương nhiên không thể chịu tải!
Có điều, Thương Lan học viện có tiền!
Đủ các loại đan dược bồi bổ, tăng cường thân thể đều có thể đem ra ăn vặt!
Mà võ kỹ của những binh lính này, thấp nhất cũng đạt tới địa giai! Trang bị lại càng không cần nói, đều đạt tới Minh giai. Có điều, Lục Cửu Ca cũng không cho bọn hắn sử dụng trang bị của đám Hắc Diễm kỵ kia!
Muốn dùng, có thể, nhưng phải đạt tới mức độ nhất định!
Hợp cách mới có thể sử dụng!
Đám binh lính này, ngày ngày nhìn thấy trang bị cực phẩm nhưng đều không thể sử dụng, giày vò như vậy còn hơn cả vạn kiến phệ tâm!
Tu luyện!
Liều mạng tu luyện!
Quan trọng nhất chính là thi đấu hàng tháng, nếu bị đẩy tới hạng chót, như vậy sẽ bị đào thải!
Ở đây, ăn đồ ăn tốt nhất, tài nguyên sử dụng cũng là tài nguyên tốt nhất, không có ai muốn bỏ!
Có thể nói, người người đều liều mạng tu luyện!
Chính như vậy, tốc độ phát triển của đám binh sĩ này đều vô cùng kinh khủng!
Ngoại trừ học viên cùng binh sĩ tu luyện, sau khi Kiếm Sở Sở trở thành tổng quản tài vụ, cả Thương Lan học viện đều xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất!
Mỗi ngày, đều có vô số bách tính từ Đế đô tới Thương Lan học viện tham quan, mà mỗi người, đều phải nộp số kim tệ nhất định, kỳ thực cũng không nhiều, mỗi người đều có thể chất nhận, nhưng người nhiều lại bù được chất lượng!
Mỗi ngày, chỉ riêng thu nhập từ khoản này, đã kiếm được hai ngàn vạn kim tệ!
Số Kiếm Sở Sở thu được, cũng đạt tới con số hai trăm vạn!
Hai trăm vạn nhìn thì rất ít, nhưng còn có nhiều các hoạt động khác nhau, ví như đấu giá các khu vực bỏ hoang quanh Thương Lan học viện, ai có thể mua được một mảnh đất, có thể xây một gian nhà, sau đó sẽ trở thành hàng xóm của Thương Lan học viện…
Sau đó, ngay ngày đầu Kiếm Sở Sở đã bán được năm mảnh đất, mỗi mảnh chỉ chừng trăm mét vuông, nhưng bán đấu giá hơn ba ngàn vạn kim tệ!
Xung quanh Thương Lan học viện, chí ít có tới mấy vạn mẫu đất trống a!
Trừ đó ra, còn đủ loại hạng mục khác… chỉ ngày đầu tiên, Kiếm Sở Sở đã được chia tới ba ngàn vạn kim tệ!
Nữ nhân này, muốn trở thành đại gia đệ nhất Khương quốc, cũng chỉ là vấn đề thời gian!
…
- -------------
Phóng tác: xonevictory
Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...