Kiếm tiên là bạn trai cũ của ta

 
Edit: Naughtycat
 
Tô Thanh Y đi theo Mai Trường Quân xông vào sảnh lớn đã nhìn thấy có một nhóm người đứng trong phòng. Tô Thanh Y liếc mắt liền nhận ra Đoàn Tụ cung Hoa Tưởng Dung, Nhất Kiếm môn Bán Sinh Liên, còn cả Tiêu Vân Vân mang theo một nhóm người vây Tần Tử Thực vào giữa, nàng ta ngồi ở bên cạnh bên người là một cây thụ cầm[1] lớn, nàng ta đang ra sức kích thích dây đàn.
[1] Thụ cầm: Đàn hạc
Âm nhạc mạnh mẽ làm đồ vật trong phòng đều rung lên kịch liệt, âm thanh biến ảo thành những lưỡi dao chém về phía Tần Tử Thực, Tần Tử Thực kết một kết giới đứng ở giữa phòng, sắc mặt bình thản tựa như không cái gì có thể quấy nhiễu đến hắn.
“Chậc chậc, Tĩnh Diễn đạo quân quả nhiên lợi hại nha,” Mai Trường Quân bình luận: “Tiêu Vân Vân này ít ra cũng là Xuất Khiếu kỳ đó, thế mà một chút phản ứng hắn cũng không có.”
“Rốt cuộc là sao lại thế này?”
Thấy Tần Tử Thực không động thủ, Tô Thanh Y cũng không dám tùy tiện ra tay, Tống Hàn đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tô Thanh Y, kích động nói: “Thanh Y, ta biết đấy, Tiêu Vân Vân này là vị hôn thê của hắn!”
“Vị hôn thê trước.” Mai Trường Quân sửa lại. Tống Hàn hơi ngượng ngùng, ho khan một tiếng nói: “Ta nghe được là năm đó khi Phong chủ còn ở Kim Đàn kỳ, Tiêu Vân Vân đến Thiên Kiếm tông sau đó gặp được Phong chủ, nhất kiến chung tình với Phong chủ. Ngay sau đó nàng ta lập tức tỏ tình, Phong chủ cũng đồng ý rồi, vì thế năm đó Chưởng môn Vân Hư Tử liền làm chủ định ra hôn sự của hai người với Huyễn Âm cung, định chờ hai người tới Nguyên Anh kỳ thì thành thân.”
Trước Nguyên Anh kỳ mà viên phòng sẽ bị mất Nguyên Âm Nguyên Dương không tốt cho việc tu hành, đệ tử các môn phái lớn cũng sẽ không kết đạo lữ quá sớm. Tô Thanh Y gật gật đầu, trong lòng có chút khó chịu nhưng cũng không nói được là vì sao, tiếp tục nói: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó lúc Tiêu Vân Vân đạt Nguyên Anh kỳ thì Phong chủ đã là Hợp Thể kỳ rồi, cho nên Phong chủ xem thường Tiêu Vân Vân, tự mình đánh lên Huyễn Âm cung từ hôn. Huyễn Âm cung kiên trì không lui hôn, lúc ấy Tiêu Vân Vân nói nếu như hắn từ hôn thì chính là đối địch với toàn bộ Huyễn Âm cung, Phong chủ trực tiếp đập luôn cửa lớn của người ta! Sau đó nói, vậy thì là địch thôi. Sau đó bước đi! Có phải không nói đạo nghĩa không, rất tổn thương người khác?!”
Không hiểu sao trong lòng Tô Thanh Y lại có chút vui vẻ, tán thưởng nói: “Sư phụ thật đẹp trai quá đi.”
“Ngươi đừng nghe hắn nói bừa,” Mai Trường Quân nói: “Thật ra chuyện là như vậy nè, phương thức cầu hôn của Huyễn Âm cung là đưa đao của mình cho đối phương, năm đó Tiêu Vân Vân đưa đao của mình cho Tĩnh Diễn, Tĩnh Diễn cho là nàng muốn khiêu chiến hắn nên tiếp đao, hôm sau lên Vấn Kiếm đài chờ Tiêu Vân Vân nguyên một ngày mà người không đến, tối hôm đó Vân Hư Tử đến nói với hắn chuyện hôn sự đã định. Ngươi nhìn Tĩnh Diễn như này là cũng biết căn bản là hắn không quan tâm đối tượng là ai cho nên cũng không phản đối gì. Kết quả chờ lúc hắn đến Hợp Thể kỳ, Huyễn Âm cung nháo ra chuyện lớn, Tiêu Vân Vân không vui giết một đống tu sĩ cấp thấp, chuyện này đã chọc giận Tĩnh Diễn, Tĩnh Diễn cảm thấy không cùng quan điểm với nàng, kiên trì muốn hủy hôn. Tiêu Vân Vân không chịu, chết sống không gặp hắn, Tĩnh Diễn mang theo tín vật một đường đuổi tới Huyễn Âm cung, sau đó lui hôn.”
“Ta cảm thấy sư phụ lại càng soái mà...” Trong lòng Tô Thanh Y thoải mái, Tiêu Vân Vân thấy Tần Tử Thực không có phản ứng gì hét to một tiếng, sau đó vận toàn lực lên dây đàn! Cuồng phong gào thét lao đến, Tần Tử Thực nhíu mày, quay đầu nhìn Tô Thanh Y, thân hình lóe một cái lập tức ngăn trước người Tô Thanh Y.
Cuồng phong thổi làm cả căn phòng rung lên, nhưng Tô Thanh Y đứng sau lưng Tần Tử Thực lại không cảm thấy gì hết, nam nhân trước mặt nàng vừa cao lớn vừa ấm áp, chống ra cho nàng một mảng trời nho nhỏ, để cho nàng có thể bình thản ở đó.
Cuối cùng Tiêu Vân Vân cũng hết sức lực, chống vào thụ cầm thở hổn hển, mà trên người Tần Tử Thực rốt cuộc cũng có vết thương, máu thấm ra ngoài, Tô Thanh Y lập tức hoảng sợ nói: “Sư phụ!”
“Đủ chưa?” Tần Tử Thực nhìn Tiêu Vân Vân, lạnh lùng nói: “Nếu như đã đủ rồi thì ta đi đây.”
“Ngươi đứng lại!” Tiêu Vân Vân đỏ mắt chỉ vào Tô Thanh Y nói: “Nàng ta là ai?!”
“Có liên quan gì tới ngươi không?”
“Tần Tử Thực!” Tiêu Vân Vân khóc nói: “Ta sai rồi còn không được sao? Đã nhiều năm như vậy chẳng lẽ còn không đủ sao? Ta chỉ giết vài tu sĩ cấp thấp thôi mà...”
“Đó là mạng người,” Tần Tử Thực ngẩng đầu nhìn nàng, trong ánh mắt tràn ngập lãnh ý: “Cho dù là con kiến cũng phải cẩn thận dưới chân để tránh làm nó bị thương, huống chi đây là mạng người. Tiêu Vân Vân, ta từ hôn làm ngươi hổ thẹn là ta không đúng, nhưng mà mấy năm nay, ngươi ám sát ta ba mươi hai lần, thừa dịp ta độ kiếp đánh ta trọng thương một lần, ta đều nhịn ngươi nhường ngươi, chẳng lẽ cái này còn chưa đủ à? Ta thiếu ngươi không có nghĩa là ta sẽ một mực nhường ngươi.”
Tiêu Vân Vân không nói gì nữa, Tần Tử Thực quay đầu rời đi, Lận Quan Tài ở quầy gẩy bàn tính, ngẩng đầu lên lạnh nhạt nói với Tiêu Vân Vân: “Tiêu Cung chủ, hôm nay hết tất cả hai trăm bảy mươi mốt khối tinh thạch trung phẩm.”
“Cút ngay!” Tiêu Vân Vân ném túi tiền lên trên quầy rồi gục xuống bàn khóc lên. Mai Trường Quân cùng Tô Thanh Y đứng nhìn, Mai Trường Quân không nhịn được nói: “Thật là một người chính nghĩa nhẫn tâm mà, trách không được nghe thấy ta là Ma tu thì lập tức muốn làm thịt ta. Xem ra Nhiễm Diễm chết ở trên tay hắn cũng phải thôi...”
“Đúng vậy đó.” Tô Thanh Y nhìn Tiêu Vân Vân đang khóc, không nhịn được nói: “Nhiễm Diễm chết ở trên tay hắn cũng phải thôi.”
Chẳng qua Tiêu Vân Vân mới giết vài tu sĩ cấp thấp mà còn như thế, Nhiễm Diễm ma quân hai tay đầy máu, sao hắn có thể tha được chứ?
Tô Thanh Y cười khổ một cái, nghe tiếng khóc của Tiêu Vân Vân, nàng nhịn không được mà có cảm giác đồng cảm với nàng ta. Nàng khoác vai Mai Trường Quân, nói với Tống Hàn: “A Hàn, ngươi đi hỏi thăm tình huống một chút đi, ta với Trường Quân đi uống rượu.”
“Ngươi đừng uống nhiều.” Tống Hàn nhíu mày, Tô Thanh Y phất phất tay, dắt Mai Trường Quân đi vào trong viện, lớn tiếng nói: “Yên tâm đi.”
Hai người vào sân, Mai Trường Quân ngồi xổm trên mặt đất bắt đầu lấy bình rượu, Tô Thanh Y nhìn xung quanh rồi dùng phù trận bày ra kết giới, Mai Trường Quân ôm bình rượu đứng dậy nhìn thấy kết giới, không nhịn được mà mắng một câu: “Mẹ nó chứ nơi này lại có cả Phù tu!”
Nói xong nàng lập tức cảm thấy không đúng lắm, vừa quay đầu đã nhìn thấy Tô Thanh Y ngồi trên ghế, cả người bò ra bàn, lấy tay chống cằm lẳng lặng nhìn nàng.
Đây là tư thế mà Nhiễm Diễm thường dùng, Mai Trường Quân đột nhiên hơi sờ sợ, run rẩy nói: “Tô... Tô Thanh Y... Ngươi... Ngươi bị ai nhập thế?”
“Trường Quân à,” Tô Thanh Y thở dài: “Ta nhớ rõ năm đó ngươi còn thiếu ta năm ngàn linh thạch chưa trả đấy...”
Vừa nghe lời này, Mai Trường Quân trợn to hai mắt nhìn, có cái tên đảo quanh ở đầu lưỡi nàng mà làm thế nào cũng không nói ra được. Qua một lúc lâu, cuối cùng nàng cũng hoàn hồn, trái nhìn phải nhìn một chút, xác nhận kết giới bố trí hoàn chỉnh rồi, mà đúng là trình độ của Nhiễm Diễm, rốt cuộc nàng ôm bình rượu đi lên nói: “Mã lặc qua bích là cái gì?”[2]

“Là câu mắng chửi người.”
“Thảo nê mã là cái gì?” [3]
“Một loại động vật.”
“Thảo nê mã bình thường sống ở...”
“Trên thảo nguyên lớn ở Mã lặc qua bích.”
“Nhiễm Diễm!!” Cuối cùng Mai Trường Quân cũng tin rồi, những lời này nàng mới chỉ nghe Nhiễm Diễm nói qua, năm đó hẹn nhau để làm ám hiệu cho dễ, không nghĩ tới thực sự có một ngày dùng đến.
Mai Trường quân để rượu xuống bàn, nước mắt đầm đìa ôm chặt lấy bạn tốt, Tô Thanh Y lại một chút cũng không muốn ôm lại, thản nhiên nói: “Đừng có đụng vào ta, ta và ngươi có thù diệt môn đấy. Ta cũng không biết nhà ngươi lại đông người như vậy, còn nuôi thêm con chó nữa.”
“Đấy là kế ứng phó tạm thời của ta đấy!” Mai Trường Quân nghiêm túc giải thích, sau đó hỏi hết cái này tới cái khác: “Ngươi đoạt xá à? Đến đây vào lúc nào? Sao lại thành đệ tử của Tĩnh Diễn? Ta nói với ngươi này ánh mắt lão đạo sĩ này nhìn ngươi rất không thích hợp, ngươi phải cẩn thận đấy!”
“Ta cẩn thận cái gì?” Tô Thanh Y mờ mịt: “Chẳng lẽ không phải là Tĩnh Diễn càng nên cẩn thận với ta à?”
Tốt xấu gì thì hắn cũng là nam thần đó.
“Ngươi cẩn thận hắn biết ngươi là Nhiễm Diễm,” Mai Trường Quân giơ tay lên làm tư thế cắt cổ: “Lại giết ngươi lần nữa!”
“Không đến mức thế chứ!”
“Ngươi nhìn xem hắn đối xử với Tiêu Vân Vân như thế nào?”
Tô Thanh Y không nói. Nàng uống một ngụm rượu, thay đổi đề tài nói: “Rốt cuộc bây giờ là bị làm sao, tất cả mọi người đều bị nhốt ở trong này à?”
“Nể mặt ngươi ta mới nói thật cho ngươi biết đấy nhé,” Mai Trường Quân cười nhẹ, nghiêm túc nói: “Năm đó sau khi ngươi chết lại bị Tạ Hàn Đàm chém ba ngàn đao, sát khí ngập trời, sau đó hắn trực tiếp diệt thi thể ngươi thành tro bụi, trong nháy mắt khi thi thể ngươi thành tro, ta lập tức phát hiện một cỗ oán khí chia làm bốn bay về bốn phía Đông Tây Nam Bắc. Ta đi theo hướng Tây đuổi tới Bồng Lai đảo, ngươi cũng biết đấy, Thẩm Phi ở đây, hắn là Đảo chủ Bồng Lai đảo.”
Nói xong sắc mặt Mai Trường Quân ảm đạm, nàng bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, hờ hững nói: “Nhiều năm rồi ta đây không gặp hắn, cuối cùng cũng có lý do đi gặp hắn. Kết quả sau khi đến đây, oán khí lập tức biến mất, ta gặp được Lận Quan Tài, phát hiện đảo Bồng Lai không thích hợp. Ngươi có biết linh mạch hình thành như thế nào không?”
Mai Trường Quân giơ tay lên, một gốc cây hoa đào lập tức dừng ở trong tay nàng, âm thanh của nàng bình thản: “Vạn vật luân hồi, sinh tử, nhân quả, tu đạo, tích đức, vạn vật trên thế gian này đều là nguyên nhân hình thành linh mạch. Đại môn đại phái đều được đặt ở trên linh mạch, theo lý mà nói hẳn là linh mạch phải mang theo khí tự nhiên trời sinh trời dưỡng mới đúng, nhưng mà ta với Lận Quan Tài ở trên linh mạch đảo Bồng Lai điều tra ra được cả oán khí.”
Vừa nghe lời này, sắc mặt Tô Thanh Y lạnh xuống, Mai Trường Quân quay đầu nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Thanh Y, ngươi nói xem trên đời này thứ có linh tính nhất là gì?”
Không đợi Tô Thanh Y trả lời, nàng nói tiếp: “Là con người. Ta không hiểu về trận pháp phù triện, nhưng mà ta biết chỉ có đồ vật còn sống mới có thể hình thành oán khí, nếu như linh mạch của đảo Bồng Lai do trời sinh trời dưỡng sao lại có oán khí được?”
Tô Thanh Y không nói lời nào, trong lòng nàng đã có đáp án.
“Cho nên Bồng Lai đảo mở bí cảnh, thật ra chính là biến con người thành tế phẩm, đến nuôi nấng cho linh mạch của bọn họ à?”
“Ta ngồi chờ ở Bồng Lai đảo năm năm, trong năm năm đó, linh mạch vẫn vô cùng yếu ớt, hai năm trước ta nghĩ là Bồng Lai sẽ không mở bí cảnh, ai biết thế mà bọn hắn vẫn mở...”
Mai Trường Quân uống rượu: “Vốn ta chỉ muốn vào bí cảnh xem, sau đó lại phát hiện, căn bản là không có cách nào ra ngoài được. Bên ngoài Bồng Lai không phải là biển mà là Nhược Thủy có thể làm tất cả sinh vật chết đuối trong đó, ta không xuyên qua được. Ta nghĩ cái này nếu là pháp trận thì chắc chắn sẽ có mắt trận, cho nên ta vẫn loanh quanh trong đảo. Thế mà đã hai năm.”
“Hai năm trước lúc ta vừa tới đây, nơi này là một mảng hoang vắng. Nhưng mà sau hai năm, trừ người chết càng ngày càng nhiều ra, ở đây vậy mà còn có cả Huỳnh Quang thảo.”
Mai Trường Quân cười khổ một chút: “Chờ hai ta đều thành xương trắng, có lẽ Bồng Lai mới thấy lại được ánh mặt trời nhỉ?”
“Thẩm Phi đâu?” Tô Thanh Y hỏi, Mai Trường Quân nhắm mắt lại, uống một hớp rượu, cười khổ nói: “Không biết.”
Hai người cũng không nói thêm nữa, một chén lại một chén uống vào. Lần này trong lòng hai người đều có chừng mực, không uống quá nhiều, Mai Trường Quân có chút mệt, gục xuống bàn nói: “Nhiễm Diễm, đời này ngươi đừng thích ai cả, tìm một người thích ngươi rồi ở cùng một chỗ cho thật tốt. Đừng có ngốc...”
“Ngươi nhìn đi, ta thích Thẩm Phi thích đến mệt mỏi lắm rồi, thật sự rất mệt mỏi.”
“Hắn muốn cái gì ta đều cho hắn. Năm đó ta diệt Quỷ Thi môn, vì hắn giết nhiều người như vậy, cuối cùng hắn cũng thành Đảo chủ Bồng Lai đảo, nhưng mà từ đầu đến cuối hắn cũng không dừng được, lần này ta không ngăn được hắn... Thật, ngăn không được.”
Nói xong, Mai Trường Quân cúi đầu khóc lên, Tô Thanh Y uống tiếp một chén rượu, thở dài nói: “Ta biết.”
“Đừng thích Tĩnh Diễn,” Mai Trường Quân nắm lấy tay nàng, nghiêm túc nói: “Tính hắn như vậy, nếu thích ngươi, cũng không chứa nổi ngươi. Hắn biết ngươi đã giết nhiều người như vậy không? Biết ngươi là Nhiễm Diễm ma quân không?”
Tô Thanh Y không nói lời nào, nàng cúi mặt xuống nhìn Mai Trường Quân đang cầm tay nàng, rất lâu sau mới chậm rãi nói: “Ta biết rồi.”

Thật ra vốn cũng không thích nhiều lắm, chỉ là cảm động, chỉ là kính trọng. Chỉ vì lúc hắn cúi đầu hôn nàng thì tim sẽ đập nhanh vô cùng thôi.
Không tính là thích nhiều lắm, chỉ là có chút động tâm.
Dù sao cũng là một nam nhân tốt như vậy.
Không phải hắn không tốt, mà do nàng quá xấu thôi.
Nếu như là năm đó, nếu nàng vẫn là Nhiễm Diễm thủ đồ của Tinh Vân môn, đương nhiên nàng có thể kiêu ngạo làm càn mà lên Thiên Kiếm tông, ở trước mặt mọi người nói cho hắn biết, Tần Tử Thực, bản tọa muốn cưới ngươi.
Nhưng mà bây giờ thì sao?
Nàng đọa ma hủy đạo, tay đầy máu tươi, hơn một nửa môn phái ở Tu chân giới đều có thù với nàng, mạng người trên tay nàng nhiều đến mức chính nàng cũng không đếm hết. Mặc dù là do nàng bị ép phải tự vệ, nhưng ai có thể nói rõ được lúc ra tay nàng không có vài phần tức giận chứ?
Tiêu Vân Vân không xem mạng người ra gì thì nàng lại coi trọng mạng người à?
Tu chân giới hun đúc nàng năm mươi hai năm, nàng cũng sớm đã thành người của nơi này.
Tô Thanh Y vỗ vỗ tay Mai Trường Quân, thở dài nhắm mắt lại, Lận Quan Tài lặng yên không tiếng động đi tới, cúi đầu nhìn Mai Trường Quân, ánh mắt nhìn khác với nhìn người ngoài, Lận Quan Tài nhìn người khác giống như nhìn một cỗ thi thể, nhưng mà nhìn Mai Trường Quân, trong mắt dường như băng tuyết tan ra vào mùa xuân, dịu dàng phản chiếu chỉ có nàng.
“Lại uống rượu...” Lận Quan Tài thở dài, bế nàng lên đi về phòng. Trong đình viện đột nhiên chỉ còn lại một mình Tô Thanh Y, trống rỗng, tĩnh mịch làm cho lòng nàng thấy hốt hoảng.
Nàng nhịn không được quay đầu lại, thấy Tống Hàn đã đứng ở đó, dường như có chút lo lắng nhìn nàng.
Đột nhiên nàng lại nhớ tới Tạ Hàn Đàm. Lúc Tạ Hàn Đàm còn chưa Kim Đan, vẫn chỉ là một phàm nhân, nàng sợ có người hại hắn nên đi đến đâu cũng luôn đưa hắn theo, khi đó Mai Trường Quân đến tìm nàng, xưa nay Tạ Hàn Đàm không chào đón Mai Trường Quân, ngăn không cho nàng uống rượu. Sau đó nàng vẫn lặng lẽ chuồn êm đi ra ngoài uống rượu, rồi nghiêng ngả lảo đảo tự đi về.
Nàng vẫn nghĩ Tạ Hàn Đàm không biết gì, sau đó có một lần nàng vô ý vấp ngã, còn chưa chạm tới đất đã bị người ta kéo vào trong ngực.
“Sư phụ...” Tạ Hàn Đàm nhẹ nhàng thở dài nói: “Cẩn thận một chút.”
Vì thế nàng mới biết, hắn vẫn luôn ở đó. Từ đó về sau khi nàng uống rượu cũng cẩn thận từng li từng tí nhìn hắn, hắn luôn trốn ở chỗ bí mật mà lại vẫn luôn bị nàng phát hiện ra, cuối cùng hắn cũng không tránh nữa, cũng không nói chuyện, chỉ đứng ở một bên, nàng uống quá nhiều vừa mở mắt là có thể nhìn thấy hắn.
Gió đêm thổi, thiếu niên áo trắng như tuyết, trong tay cầm đèn lồng đỏ nghiêng đầu nhìn nàng, toàn bộ thế giới chỉ còn mình hắn.
Có lẽ là bắt đầu từ lúc đó nàng liền muốn hắn.
Hắn đợi nàng cả một đời, bảo vệ nàng cả một đời, ở bên nàng cả một đời, cũng tốt.
Thế nhưng không có, khi nàng mới trọng sinh, ba chữ Tạ Hàn Đàm kia, nàng nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng mà không biết tại sao, bây giờ nhớ tới cũng không quá khổ sở nữa.
Giống như biến mất trong không khí, tan vào trong nước, hình như là trải qua thời gian quá dài, tất cả đều biến thành kỷ niệm đẹp.
Thật sự là kỷ niệm rất đẹp, rất đẹp.
Ngược lại ba chữ Tần Tử Thực, nhớ tới lại làm cho lòng khó có thể bình an.
Trước đây biết hắn giết nàng chẳng qua chỉ là biết thôi.
Bây giờ nhớ tới hắn tự tay giết nàng, thế mà nàng lại có chút muốn khóc.
May mà cũng chưa muộn.
Tô Thanh Y nghĩ, không nhịn được mà nhìn Tống Hàn, hơi hơi mỉm cười.
“A Hàn,” Nàng vẫy vẫy tay, ôn hòa nói: “Ngươi qua đây.”
Tống Hàn hơi nghi hoặc đi đến bên cạnh nàng, nhíu mày nói: “Ngươi uống nhiều à?”
“Không có, không có.” Tô Thanh Y lắc đầu rồi ngửa đầu lên nhìn hắn.
Nhìn hắn, nàng liền cảm thấy giống như nhìn Tạ Hàn Đàm lúc thiếu niên, đẹp đến hoàn hảo, trong sáng như vậy.

Nàng đã yêu hắn một lần, hẳn là có thể yêu hắn lần thứ hai.
“A Hàn,” Nàng chăm chú nhìn hắn, dịu dàng nói: “Nếu, ta giết rất nhiều người, ta là một người rất xấu rất xa, thì ngươi làm thế nào?”
“Vậy thì có sao đâu?” Tống Hàn ngẩn ngơ, sau đó nhíu mày nói: “Nhưng mà ngươi giết rất nhiều người thì chắc là sẽ có nhiều người truy sát ngươi, cho nên Thanh Y, nếu ngươi muốn giết người thì ngươi đừng tự mình ra tay, để ta làm cho.”
Hắn nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt nghiêm túc: “Ngươi giết người, ta chôn xác, ai muốn giết ngươi, ta sẽ giết hắn trước.”
Nói xong hắn đưa tay vuốt lên khuôn mặt nàng, khàn khàn nói: “Cho nên, Thanh Y, đừng làm bẩn tay mình. Tất cả đã có ta, tất cả để ta làm.”
“A Hàn...” Tô Thanh Y ngơ ngác nhìn hắn, nhất thời cũng không biết nói gì.
Nàng biết hắn thích mình, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, lại nghĩa vô phản cố[4] như thế, lại cố chấp thích như vậy.
[4] Nghĩa vô phản cố: 义无反顾 – yì wú fǎn gù đại loại là vì chính nghĩa, đạo nghĩa, ko do dự, ko quay đầu nhìn lại.
Nội tâm của nàng sợ hãi không biết làm thế nào mới có thể hồi đáp phần tình cảm này. Tống Hàn nhìn nàng chăm chú, nhẹ nhàng cúi người xuống.
Thiếu niên nhắm mắt lại, ngay cả lông mi run run cũng có thể thấy rõ ràng.
Trong đình viện cây huỳnh quang vừa nở, làm nổi lên dung nhan của thiếu niên thiếu nữ, đẹp như một bức tranh. Tần Tử Thực đứng trên ban công lẳng lặng nhìn bọn họ, âm thầm nắm chặt tay lại.
Hắn muốn lao ra, muốn cản lại.
Nhưng hắn có thân phận gì chứ? Lập trường gì?
Trong lòng giống như bị kiến cắn, Tần Tử Thực nhắm mắt lại, trong nháy mắt uy áp ùn ùn kéo đến, hai người trong viện biến sắc, Tống Hàn phất tay áo, một cây dù hoa đào được hắn cầm trong tay, chặn lại uy áp này, sau đó ngẩng đầu nhìn về chỗ Tần Tử Thực đang đứng, lạnh lùng nói: “Tần Phong chủ có gì không vui, không ngại thì xuống dưới này nói chuyện?”
“Không thấy mặt trời,” Tần Tử Thực ngồi ở trong phòng, lạnh lùng nói: “Phát cáu.”
Tống Hàn: “...”
“Cút!” Tần Tử Thần quát lên.
Tống Hàn hừ một tiếng, kéo Tô Thanh Y nói: “Thanh Y, đi, chúng ta đi ra ngoài.”
Nói xong, hai người rời khỏi viện.
Tô Thanh Y cũng đúng lúc muốn đi ra ngoài nhìn xem nên gật đầu.
Chờ hai người ra đến cổng lớn, Tô Thanh Y đang muốn thở phào, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Tần Tử Thực.
Sắc mặt hắn không tốt lắm, cũng không biết đuổi theo lúc nào, thấy nàng quay lại nhìn, hờ hững nói: “Bên ngoài nguy hiểm, ta đi với ngươi.”
Vừa dứt lời thì một giọng nữ từ trong đuổi tới: “Tử Thực, ngươi đi đâu đấy? Ta đi với ngươi.”
Người vừa nói là Tiêu Vân Vân. Nàng ta mới nói xong thì người đã xuất hiện bên cạnh Tần Tử Thực, đưa tay kéo tay áo Tần Tử Thực. Tần Tử Thực hất nàng ta ra, quay đầu nói: “Mời về.”
“Tử Thực...” Tiêu Vân Vân ủy khuất nói: “Ta đã nghĩ rồi, ngươi không thích ta chỗ nào ta có thể đổi mà. Chúng ta làm lại một lần nữa, có được không?”
“Cút.”
“Không cút!” Tiêu Vân Vân dậm chân: “Đường này là nhà ngươi à! Ta không cút là không cút!”
Tần Tử Thực không nói nữa quay người rời đi. Tô Thanh Y nhìn Tiêu Vân Vân khóc đỏ mắt, không biết vì sao đột nhiên lại nhớ tới kiếp trước của mình.
Khi đó nàng cũng thích đi theo sau thiếu niên tên Tần Tử Thực đó, hắn không kiên nhẫn cũng đuổi nàng cút đi.
“Đường này của nhà ngươi à?!”
Nàng cũng nói thế.
Bây giờ nhìn Tiêu Vân Vân, nàng mới biết được khi đó mình có bao nhiêu chật vật, có bao nhiêu ngây thơ, có bao nhiêu cứng đầu chứ.
Nàng không khỏi cúi đầu cười cười, nhìn Tống Hàn ôn hòa nói: “A Hàn, đi thôi.”
Tần Tử Thực bước nhanh vượt lên trước, trên mặt hắn một mảng trấn định nhưng lại âm thầm siết chặt nắm tay.
Tiêu Vân Vân đã tới đây từ lâu nên biết rõ cách tránh hoạt tử nhân. Những hoạt tử nhân này dựa vào hô hấp để phân biệt người sống, chỉ cần lúc bọn họ tới gần thì ngừng thở là có thể tránh né bọn họ.
Bốn người rất nhanh liền đi dạo một vòng Hải thành, Tô Thanh Y cố gắng trốn tránh Tần Tử Thực, không ngừng đến gần bên Tống Hàn. Rốt cục Tần Tử Thực bất mãn, nắm lấy tay nàng, lạnh lùng nói: “Nơi này nguy hiểm như vậy, ngươi còn không ở gần vi sư một chút.”
“Không có việc gì...” Tô Thanh Y cười gượng nói: “A Hàn có thể bảo vệ ta được, hắn nhiều pháp bảo, có La Xuân dù kia nữa, những hoạt tử nhân này không thể nhìn thấy chúng ta được, cũng an toàn hơn! Sư phụ bảo vệ Tiêu cung chủ là tốt là được rồi!”

“Gọi sư nương!” Nghe Tô Thanh Y nói, Tiêu Vân Vân lập tức nở nụ cười, cướp lời: “Tử Thực, La Xuân dù chính là Huyền khí của Quỷ tu, chắc chắn có thể bảo vệ tốt cho Thanh Y, ngươi lôi kéo nàng ngược lại là không an toàn đâu.”
Tần Tử Thực không nói chuyện, hắn cầm chặt cổ tay Tô Thanh Y, Tống Hàn dường như hiểu ra gì đó, nghiền ngẫm cười nói: “Tần Phong chủ, trả Thanh Y cho ta đi?”
“Cút!” Tần Tử Thực lạnh giọng mở miệng, cuối cùng không kiềm chế được nữa, lạnh nhạt nói: “Hôm nay cứ vậy đi, về khách điếm.”
Nói xong kéo tay Tô Thanh Y lập tức thuấn di biến mất. Cái này chỉ là Hợp Thể kỳ đại năng mới có thể làm như vậy, thế là trên đường chỉ còn lại Tiêu Vân Vân cùng Tống Hàn, Tiêu Vân Vân nhíu mày nhìn Tống Hàn cười, nhẹ giọng nói: “Tống đạo hữu, có thể đưa nô gia một đoạn đường không?”
Tống hàn cười nhẹ, dịu dàng nói: “Nói thật dễ nghe, được không?”
“Được rồi, làm phiền rồi,” Tiêu Vân Vân thở dài nói, Tống Hàn che La Xuân dù lên cùng Tiêu Vân Vân cùng nàng dạo bước trở về. Tiêu Vân Vân ngẩng đầu đánh giá dù La Xuân, nói tiếp: “Nô gia nhìn cây dù La Xuân này luôn cảm thấy có chút quen thuộc, Tống đạo hữu có thể giải đáp thắc mắc được không?”
“Làm chuyện của mình, cướp người của mình,” Tống Hàn ý vị thâm trường cười: “Tiêu Cung chủ, đây mới là thái độ người tu đạo nên có.”
Tiêu Vân Vân hơi sửng sốt, sau đó hé miệng cười: “Đúng thế.”
Mà bên kia, Tần Tử Thực kéo Tô Thanh Y về khách điếm, trực tiếp kéo lên lên tầng hai. Trực giác Tô Thanh Y thấy không tốt, giãy dụa nói: “Sư phụ, ngươi buông ra, ngươi làm cái gì thế...”
Tần Tử Thực không để ý tới nàng, lôi nàng vào trong phòng đóng cửa lại, ngọc kiếm cắm xuống trước cửa, tạo ra một kết giới trong phòng.
Sau khi bố trí xong kết giới, hắn quay đầu nhìn nàng, trong mắt đều là băng tuyết.
Tô Thanh Y hơi sờ sợ, nhịn không được lùi dần về phía sau, Tần Tử Thực phát hiện dường như mình làm nàng sợ, thả lỏng mặt nói: “Nói đi.”
“Nói... Nói cái gì cơ?” Tô Thanh Y run run hỏi lại. Tần Tử Thực nói thẳng: “Sao lại tránh ta?”
“Ta không có mà...”
“Ngươi không có?” Tần Tử Thực cười lạnh hỏi, trong chớp mắt lập tức xuất hiện trước mặt Tô Thanh Y, nắm cằm của nàng muốn hôn lên, Tô Thanh Y kinh hoảng đẩy hắn ra, hoảng sợ nói: “Sư phụ!”
“Đây còn không phải ngươi tránh ta?!” Tần Tử Thực nhìn nàng, trong mắt đều là trào phúng, Tô Thanh Y hơi sửng sốt, sau đó trong nháy mắt cơn tức lập tức dâng lên. Lạnh lùng nói: “Sư phụ coi ta là cái gì?”
Cảm nhận được cơn giận của Tô Thanh Y, Tần Tử Thực sửng sốt. Tô Thanh Y ngẩng đầu nhìn hắn, cười lạnh nói: “Là đỉnh lô? Là đồ chơi? Hay là kĩ nữ không biết xấu hổ? Hay là phi tử trong hậu cung ba ngàn giai nhân chờ Hoàng đế sủng hạnh?”
“Ta kính trọng sư phụ,” Tô Thanh Y dần dần bình tĩnh lại, Tần Tử Thực nhìn ánh mắt nàng, nỗi sợ hãi trong lòng lại dâng lên, nghe nàng nói: “Nhưng mà cũng không đại biểu là sư phụ muốn thì ta nhất định phải cho. Sư phụ cắt linh căn cho ta, đây là Thanh Y thiếu sư phụ, nhưng mà không đại biểu từ nay về sau Thanh Y là của sư phụ.”
“Sư phụ linh lực yếu, nếu thân thể khó chịu, Thanh Y cũng không để đổ cho người khác, nhưng nếu không phải vì thế thì sao Thanh Y không thể từ chối?”
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, chăm chú nhìn hắn: “Ta và sư phụ là sư đồ, sư phụ thương Thanh Y, vì Thanh Y làm nhiều như vậy, trong lòng Thanh Y rất cảm kích. Nhưng mong sư phụ làm gương sáng cho người khác, nên thận trọng từ lời nói tới việc làm.” Nói xong, nàng cung kính hành lễ, nghiêm túc nói: “Thanh Y cáo từ.”
Nói xong, Tô Thanh Y quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của nàng, nhớ tới ánh mắt bình tĩnh của nàng, toàn thân Tần Tử Thực run rẩy.
Dường như nhớ lại ngày đó nàng bỏ đi, nàng đứng ở cửa, đưa lưng về phía hắn nói, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, nói ngươi thích ta đi.
Khi đó hắn không mở miệng, không giữ nàng lại.
Vì thế nàng cũng rời đi thật rồi, đến chết cũng không quay lại.
Hồi ức của quá khứ bao phủ lấy hắn, hắn sợ hãi đến mức nhào mạnh tới, ôm chặt lấy nàng từ phía sau.
“Ngươi đừng đi... Thanh Y...”
Hắn khàn khàn nói: “Ta thích ngươi... Ta thích ngươi...”
Cả người Tô Thanh Y cứng đờ, nam nhân đang ôm nàng toàn thân run rẩy, nước mắt của hắn rơi xuống cổ của nàng một đường chảy vào lòng nàng.
Trong đầu nàng trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ được. Hắn rất cao, rất gầy, lồng ngực rộng lớn kề sát vào lưng nàng, áo choàng chạm vào áo choàng của nàng, hai người giống như là bị cuốn lại với nhau, cho dù cái gì cũng không thể tách ra.
Có một số thứ hiện lên trong đầu nàng, làm nàng nhớ tới rất nhiều năm về trước, nàng đã từng khóc cầu xin một câu nói như vậy.
Khi đó, người tên Tần Tử Thực kia không nói cho nàng.
Mà nhiều năm sau, nam nhân cũng tên Tần Tử Thực này lại ôm chặt lấy nàng, dùng giọng nói khàn khàn như một thiếu niên, khóc nói: “Lòng ta chỉ có ngươi.”
“Tô Thanh Y, trong lòng ta chỉ có mình ngươi, ngươi đừng đi.”
[2] Mã lặc qua bích: Nghĩa đen là sa mạc Mahler Gobi. Nghĩa bóng: Là một từ được tạo ra bởi cư dân mạng. Trong tiếng Trung Quốc, (马勒戈壁) “mǎ lè gē bì” nghe cũng giống như 妈了个屄 (l*n mẹ mày)
[3] Thảo nê mã: Nghĩa đen là Ngựa Cỏ Bùn hay còn gọi là Lạc đà Alpaca. Nơi sinh sống của nó là ở sa mạc Gobi (Con này ai chưa biết thì search google nhé, yêu lắm.) Nghĩa bóng: Là một câu chửi thề tương tự đờ mờ mờ của Việt Nam và biểu tượng cảm xúc là "( · ェ ·) "," (· Y ·) "và" (· ỉ ェ `·)".
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui