Phiêu Điểu Thiếu Niên trực tiếp rời đi, Phi Phi Tưởng cũng đứng bên cạnh không nói gì, Huyền Đồng đang suy nghĩ, Tử Hoa lại nói: “Ca ca ta chết thế nào, sao ta có thể không biết được chứ? Huynh ấy vì ngươi mà chết.
Tử gia luôn trọng tình trọng nghĩa, ca ca ta theo bên cạnh ngươi lâu như vậy, chắc chắn rất có cảm tình với ngươi, mới bằng lòng hy sinh vì ngươi.”
Huyền Đồng yên lặng nghe, Tử Hoa tiếp tục nói: “Trong lòng huynh ấy, có lẽ ngươi còn quan trọng hơn cả ta, nếu không thì sao huynh ấy nhẫn tâm bỏ ta lại một mình chứ? Ca ca ta nhất định nhờ ngươi chăm sóc cho ta đúng không? Huynh ấy muốn ta phải gánh vác trách nhiệm với Tử gia đúng không? Bây giờ Bình thúc và Phiên di đều không có mặt, một mình ta làm thế nào mà gánh vác nổi.”
“Ca ca ngốc của ta, vì ngươi, vậy mà lại bỏ rơi ta, còn ép ta phải làm chuyện ta không muốn làm, minh thái tử, trong lòng ngươi, rốt cuộc thì ca ca của ta được xem là gì? Một kiếm thị, hay là một bằng hữu?” Miệng Huyền Đồng khẽ hé mở, nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào.
Tử Hoa dừng một chút lại tiếp tục nói: “Ta hiểu rõ huynh ấy, tất nhiên cũng nhìn ra được huynh ấy đối với ngươi không giống với người khác, cho nên ta nhất định phải ở lại bên cạnh ngươi, để xem xem ngươi có đáng để ca ca ngốc của ta đánh đổi cả mạng sống hay không.
Mặc dù đến cuối cùng, huynh ấy chọn ngươi, bỏ rơi ta, nhưng ta không trách huynh ấy, cũng không trách ngươi.
Huynh ấy đã cho ta đầy đủ yêu thương, nhưng ta không cam tâm, ngươi có bản lĩnh gì mà lại có địa vị cao hơn cả ta trong lòng huynh ấy.”
Huyền Đồng khẽ thở dài: “Hắn từng vẫn luôn nhớ mong ngươi, ta và hắn, là một lần gặp gỡ sai lầm, ngươi và hắn cảm tình đậm sâu, trong lòng hắn, sao ta có thể so được với ngươi chứ.
Hắn hy vọng ngươi sau này bình an, ta sẽ tận dụng mọi khả năng của mình, cũng mong ngươi tự mình bảo trọng, đừng khiến tâm nguyện cuối cùng của hắn trở thành vô ích.”
Tử Hoa lại hừ nhẹ một tiếng: “Gặp gỡ sai lầm? Trong lòng ngươi, quãng thời gian ở cùng ca ca ta đều là sai lầm à? Vậy ca ca của ta quả thật là đã uổng phí một cái mạng rồi.
Ngươi đã nợ ta một huynh trưởng, bây giờ, ngươi còn muốn làm một tên hèn nhát tùy tiện vứt bỏ ân tình sao?”
Huyền Đồng biến ra hộp Phi Quang Kiếm, chỉ lấy Tỳ Linh Kiếm ra, “Đi thôi.”
“Ngươi không mang hộp kiếm theo sao?”
“Để hộp kiếm này lại, tưởng nhớ tên người huynh đệ này trong lòng ta.”
Tử Hoa nhìn về phía bia mộ lẩm bẩm: “Huynh đệ sao? Ca ca, thứ ngươi hằng mong muốn, như vậy là đủ rồi sao? Chỉ là vậy cũng đã đủ để ngươi bỏ rơi ta, vì hắn mà chết sao?”
Nàng cắn môi, dường như đã hạ quyết tâm gì đó mà theo sau, “Minh thái tử, cái tên ngu ngốc nhà ngươi, còn ngốc hơn cả ca ca của ta!” Huyền Đồng để mặc nàng nói, y trầm mặc bước đi.
Từ nay về sau, thế gian này không còn Uyển Hồng Khúc nữa, chỉ có thái tử Huyền Đồng, cái tên Uyển Hồng Khúc này, đã bị chôn vùi cùng kiếm thị của y.
Sau đó, Tử Hoa nói ra chuyện người nhà bị bắt giữ, ánh mắt Huyền Đồng co rụt lại, đằng đằng sát khí: “Hoá ra là có con tin trong tay!” Chẳng trách sao Tử Sắc Dư Phân lại rối rắm đến vậy, rõ ràng y có thể nghe hiểu kiếm thanh, tại sao chỉ duy nhất tiếng đau khổ trong kiếm thanh của Tử Sắc Dư Phân là không nghe được!
Tử Hoa thấy y nhìn kiếm ngẩn người, bỗng nhiên nói: “Ca ca ta nói ngươi có thể nghe hiểu kiếm thanh, ta thấy ngươi căn bản chẳng nghe được gì cả.”
Huyền Đồng nhíu mày, hoá ra, hắn cũng tin sao?
“Hắn cũng từng nói như vậy.”
“Bởi vì ngươi vốn chẳng nghe hiểu được ý trong kiếm thanh của ca ca ta.”
Huyền Đồng hơi kinh ngạc: “Cái gì?”
Tử Hoa thở dài khoát tay: “Không có gì, dù sao ta cũng không hiểu.
Tóm lại, thù của ca ca ta, là trách nhiệm chung của ta và ngươi, trước lúc đó, ta phải đi theo ngươi.”
Huyền Đồng nhìn xa xăm: “Ta không muốn lại liên luỵ bất cứ kẻ nào nữa.”
Tử Hoa vươn tay ngắt lời y: “Ta biết ngươi cảm thấy áy náy với cái chết của ca ca ta, mặc dù ta cảm thấy chỉ là áy náy thôi thì không đúng, nhưng chắc chắn huynh ấy không muốn ta làm khó dễ ngươi, cho nên vậy coi như xong.
Nhưng chuyện liên quan đến người nhà của ta, tất nhiên ta không thể khoanh tay đứng nhìn, minh thái tử, phải làm phiền ngươi rồi.”
Huyền Đồng bất đắc dĩ, chỉ đành phải để nàng đi theo, lúc đối chất với Hắc Hậu ở Sâm Ngục, Tử Hoa lắc vang Hệ Tâm Linh, gọi Phi Phi Tưởng đến, làm Hắc Hậu tưởng lầm là Diêm Vương sắp tới nên không dám ra tay.
Huyền Đồng nhớ tới lời Tử Sắc Dư Phân từng nói, y mỉm cười: “Không ngờ ngươi cũng có chút lanh trí, khó trách ca ca ngươi vẫn luôn bó tay không làm gì được ngươi.”
Tử Hoa cười rộ lên: “Không chỉ một chút, ta còn có rất nhiều ưu điểm đấy.”
Khuôn mặt hao hao Tử Sắc Dư Phân, làm trong tim Huyền Đồng hơi nhói đau.
Y tự nhận là một người rất tiêu sái, sao lại mãi không thoát được mê chướng này? Bóng dáng nụ cười của Tử Sắc Dư Phân, vô cùng rõ ràng, chính Huyền Đồng cũng kinh ngạc vậy mà bản thân nhớ rõ kiếm thị ồn ào kia đến thế.
Huyền Đồng tiến đến Lang Mộc Nham cứu Phiên di và Hồi Lộc, Tử Hoa nhịn không được khóc lớn: “Phiên di, cặp chân kia là của ngươi? Ngươi đừng trách ca ca, huynh ấy không cố ý!”
Phiên di dịu dàng cười: “Sao ta lại trách hắn? Đúng rồi, sao hắn không đến? Vị thiếu hiệp kia là ai?”
Tử Hoa lau khô nước mắt: “Ca ca huynh ấy, huynh ấy mất rồi, Phiên di, Hồi Lộc, ta chỉ còn hai người thôi.” Nàng nhìn về phía Huyền Đồng, vẻ cảm kích lộ rõ trên mặt: “Cảm ơn, cảm ơn ngươi.”
Huyền Đồng cõng Phiên di đi từ từ.
Trên đường, Phiên di dịu dàng nói: “Ngươi chính là bằng hữu của thiếu gia đúng không, ngày đó thiếu gia mang theo rất nhiều điểm tâm, ta còn tưởng bằng hữu của hắn là một vị cô nương.
Cảm ơn ngươi bằng lòng đến cứu bọn ta, thiếu gia có vị bằng hữu như ngươi thế này, nhất định là cả đời không còn gì để tiếc nuối nữa.”
“Lúc hắn nhắc tới ngươi thì cười vô cùng vui vẻ, ngươi nhất định là một bằng hữu rất tốt, quãng thời gian này tới nay, đa tạ ngươi đã chăm sóc cho hắn.” Phiên di khiến lòng Huyền Đồng càng thêm quặn đau, “Ta không giúp gì được cho hắn, ta không phải một bằng hữu xứng chức.”
Phiên di cười nhẹ một tiếng: “Không đâu, trong lòng hắn, không ai có thể quan trọng hơn ngươi, bởi vì mỗi lần nhắc đến ngươi trong thư, ta đều có thể cảm nhận được sự vui sướng của hắn.
Đừng vì áy náy mà xem nhẹ tấm lòng của hắn đối với ngươi, hắn sẵn lòng đánh đổi mạng sống vì ngươi, chuyện này đã nói lên tất cả rồi, mong ngươi sau này hãy chăm sóc thật tốt cho chính bản thân mình.” Huyền Đồng trầm mặc gật đầu, trong mắt hơi cay, người nhà của Tử Sắc Dư Phân, đúng là rất tốt.
Tử Hoa thu xếp ổn thoả cho Phiên di và Hồi Lộc xong, vẫn tiếp tục ở lại bên cạnh Huyền Đồng, nàng mỉm cười nói: “Tuy là ngươi đã mang người nhà của ta trở về, nhưng bây giờ, ta chỉ đơn thuần vì ca ca ngốc của ta mà đi theo ngươi.
Chuyện có xứng đáng hay không, không chỉ là một cái mạng mà thôi, huống chi ta cần tạm thời thay ca ca ta chăm sóc thật tốt cho ngươi, tất nhiên, nếu ngươi không muốn ta đi theo, ngươi có thể rời đi ngay bây giờ, dù sao ta cũng không đuổi kịp ngươi.”
Bóng lưng định bước đi của Huyền Đồng dừng một lát, bỗng nhiên nhớ đến lời Tử Sắc Dư Phân nói, “Nàng bị Bình thúc chiều hư rồi, cứ mãi ngang ngược tùy hứng, nếu ngươi thấy nàng, chắc chắn cũng bó tay không có cách nào với nàng thôi.”
Y bật cười: “Ca ca ngươi nói không sai, đúng là ta cũng bó tay không có cách nào với ngươi.”
Rồi sau đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, Tử Hoa kết bạn với Hương Nhiễm Y ở rừng rậm Thiên Đường, còn bởi vì Kim Giải Chi Cố trong cơ thể mà trở thành vua Kim Tinh.
Huyền Đồng vui mừng vì nàng đã trưởng thành, nhưng cũng lo lắng, thành vua của Kim Tinh Linh, nghĩa là phải đối mặt với càng nhiều bão táp mưa sa hơn nữa.
Tử Hoa đã không còn vẻ ngây ngô như xưa: “Ta theo bên cạnh ngươi, là muốn bênh vực ca ca ta, bởi vì ta cho rằng huynh ấy không đáng phải làm vậy, huynh ấy nỗ lực nhiều đến thế, lại chẳng đạt được bao nhiêu.
Nhưng ta biết có như vậy thì cũng không nên trách ngươi, minh thái tử, mặc kệ tương lai ngươi gặp được bao nhiêu người, kết giao thêm bao nhiêu bằng hữu, xin ngươi chớ quên đi tấm lòng son ca ca ta trao cho ngươi.”
Huyền Đồng gật đầu: “Tử Sắc Dư Phân vẫn luôn sống mãi trong lòng ta.”
Tử Hoa mỉm cười: “Vậy thì tốt rồi, mặc dù ta vẫn không hài lòng, nhưng ca ca ngốc của ta cũng đã thoả mãn rồi.
Tố Hoàn Chân nổi tiếng là người đáng để kết làm bằng hữu, có hắn luận kiếm cùng ngươi, hẳn ngươi sẽ không còn cô đơn lạnh lẽo nữa, minh thái tử, hãy bảo trọng!”
Sau khi Tử Hoa đi, Huyền Đồng bỗng nhiên thấp giọng cười một tiếng: “Cô đơn sao?” Đã qua lâu vậy rồi, y lại vẫn không quen việc bên người đã không còn ai ồn ào nữa.
Tố Hoàn Chân là tri kỷ, lại chẳng giống Tử Sắc Dư Phân, rốt cuộc là khác nhau ở điểm nào, y nhất thời nghĩ không ra, mãi về sau, y gặp Diệp Tiểu Thoa ở Thuý Hoàn Sơn mới giật mình hiểu ra, thứ bản thân đã bỏ lỡ, quý báu đến vậy.
Khi đó, y và Tố Hoàn Chân liên thủ muốn giết Diêm Vương, trong lúc đó, y chết đi sống lại nhiều lần, tình tri kỷ với Tố Hoàn Chân cũng trở thành hơi ấm trong tim Huyền Đồng.
Dưới sự giúp đỡ của Tố Hoàn Chân, y gặp Thần Tư của Diêm Vương, theo đó nhận được tình thân mà y đã chờ mong cả đời người.
Nhưng, cùng với sự bày bố ngày càng gần của chính đạo, ngày chết của Diêm Vương, Thần Tư biến mất cùng dần đến.
Sau đó, Hạp Tất Bát La kế thừa sứ mệnh Phật Duyên của Thiên La Tử, khởi động thời cơ mà Thiên La Tử để lại diệt trừ Diêm Vương.
Diêm Vương bị xử tử, Sâm Ngục náo loạn ồn ào sục sôi đã lâu, cũng đến đây là kết thúc.
Huyền Đồng có sức mạnh của Mộc Tinh Linh, phối hợp với sức mạnh của Ngũ Đại Tinh Linh, muốn dẫn đường cho Hắc Nguyệt về Hắc Hải Sâm Ngục.
Lúc gặp lại Tử Hoa, Huyền Đồng cảm thấy như đã qua mấy đời, y nhẹ giọng mở lời: “Dạo này khoẻ không? Ta chưa từng đến thăm ngươi.”
Tử Hoa trải qua sinh ly tử biệt nhiều lần, đã trưởng thành không ít: “Ta rất khoẻ, chỉ là thời gian nhớ đến ca ca càng ngày càng ít, thái tử Huyền Đồng, đợi xong việc này, ngươi cùng ta đi một chuyến về lại Tử gia đi.”
Huyền Đồng nghe vậy gật đầu: “Được.”
“Ngươi thay đổi rất nhiều, ta còn tưởng rằng, ngay cả Tử Sắc Dư Phân là ai ngươi cũng đã quên rồi.”
“Từ trước đến giờ ta không hề quên, dù là Huyền Đồng hay Vãn Phong Khúc, Tử Sắc Dư Phân mãi mãi ở trong tim Uyển Hồng Khúc, chưa bao giờ quên.”
“Vậy sao? Vẫn là huynh đệ?”
Huyền Đồng bỗng im bặt.
Tử Hoa chợt cười một tiếng: “Thôi bỏ đi, tiếp tục rối rắm vấn đề này chẳng có ý nghĩa gì, thái tử Huyền Đồng, xin ngươi nhớ kỹ lời mình nói.
Từ nay về sau, ngươi không nợ ta, ta cũng không cần phải nhận ân tình của ngươi nữa, ngươi không cần phải áy náy với ca ca của ta nữa, huynh ấy sẽ không muốn thấy ngươi xem nhẹ công sức huynh ấy bỏ ra vì ngươi, đi thôi.”
Lúc đẩy Hắc Nguyệt về Sâm Ngục, Thần Tưcũng biến mất theo, tình thân phụ tử mới tìm lại được chớp mắt đã vỡ nát như một giấc mộng, Huyền Đồng đau thấu tim.
Trước khi chết Thần Tư đã nhắn nhủ, phải chấn chỉnh Sâm Ngục, Huyền Đồng lúc này, giống như Tử Hoa khi mất đi Tử Sắc Dư Phân, thứ gánh vác trên vai không chỉ một mình mình mà thôi, hai chữ trách nhiệm, đã nặng lại càng thêm nặng.
Lại về Già La Điện, sớm đã chẳng còn ai, Huyền Đồng biến ra Ma La Thiên Chương đặt lên trên điện, y thở dài nói: “Lầu cao ai nỡ chớp mắt sụp, tình cha ai nỡ tựa ráng chiều.
Nếu có bút mực vẽ được lên đó, tả cảnh xuân thu bầu bạn cạnh giường vua.”
(Ai nhẫn cao lầu đảo mắt sụp, ai nhẫn tình thương của cha tựa mộ hà.
Nếu có bút mực có thể tiêu ma, hoặc viết xuân thu bạn vương giường)
Đời này của y, chẳng nhận được bao nhiêu, lại đủ đầy quý báu, nhưng cũng đều tan biến theo sương khói, cuối cùng, chỉ còn thừa lại một mình một người.
Xa cách Giáng Tử Uyển đã lâu, Hồi Lộc và Phiên di nhiệt tình tiếp đãi Tử Hoa và Huyền Đồng, dù Tử Hoa đã là vua Kim Tinh Linh, rốt cuộc lúc đối mặt với người thân thì tính tình vẫn mềm hơn chút.
Hai người đứng lặng im trước mộ của Tử Sắc Dư Phân, Tử Hoa thản nhiên nói: “Lúc trước ta ngông cuồng tùy hứng, tạo thêm nhiều gánh nặng cho ngươi, xin thứ lỗi.”
Huyền Đồng bật cười: “Tử Sắc Dư Phân từng nói để ngươi gọi ta một tiếng ca ca cũng không sao, tất nhiên ta cũng nên giống hắn vậy.”
“Điểm tâm Phiên di làm, khi đó ngươi không ăn được, giờ có muốn ăn chút không? Thứ ca ca ta thích ăn nhất, mong ngươi đừng chê.”
Huyền Đồng nghe vậy sững sờ, nhớ tới đúng là Tử Sắc Dư Phân vẫn luôn rất thích ăn mấy thứ ngọt ngọt, nhưng kết cục của hắn, lại đắng như vậy.
Y từ từ nói: “Ta phải về Hắc Hải, chấn chỉnh Sâm Ngục, có lẽ, sẽ không quay lại Khổ Cảnh nữa.”
“Vậy sao?”
“Nếu ngươi không muốn trở về, ta không ép, ta sẽ tiếp nhận chí nguyện của tộc Kim Tinh Linh.”
Tử Hoa khoanh tay: “Không cần, giờ ta là tộc nhân cuối cùng của Kim Tinh Linh, tâm nguyện của Hương Nhiễm Y, ta sẽ thực hiện thay cho nàng, ta cũng tin ngươi sẽ là một minh quân.
Nếu ngày sau ngươi rảnh rỗi, có thể đến rừng rậm Thiên Đường tìm ta một lần.”
“Ngươi đã trưởng thành rất nhiều.”
“Trưởng thành luôn đi cùng đau khổ, một đường này đi đến đây, ngươi cũng đã mất rất nhiều thứ.”
Hai người cùng nhau cười một tiếng, đứng trước mộ Tử Sắc Dư Phân đến khi trời tối.
Điểm tâm của Phiên di quả nhiên là ăn ngon vô cùng, Huyền Đồng cười cười: “Khó trách hắn cứ nhắc mãi.”
Buổi tối, Huyền Đồng ở phòng Tử Sắc Dư Phân, trong phòng có rất nhiều thứ thiếu niên cất giữ khi còn bé.
Huyền Đồng xem đi xem lại, thấy trên vách treo một bức tranh, là Tử Hoa vẽ, Tử Sắc Dư Phân đang ngủ, thiếu niên ôm kiếm, khoé miệng mỉm cười.
Trái tim yên lặng đã lâu, đột nhiên bắt đầu đập kịch liệt, Huyền Đồng vươn tay vuốt ve khuôn mặt thiếu niên trong tranh, một tiếng gọi, vang vọng quanh quẩn: “Tử Sắc Dư Phân.”
Trong căn phòng dường như còn sót lại hơi thở của Tử Sắc Dư Phân, Huyền Đồng nhìn mọi vật trong phòng vài lần, cuối cùng vẫn dừng mắt ở bức tranh kia.
Thiếu niên an tĩnh như thế, rốt cuộc làm thế nào mà lớn lên lại có tính tình ồn ào vậy? Nghĩ đến đây, y không khỏi lắc đầu bật cười.
Hồi Lộc đẩy Phiên di đi vào, Phiên di lại cười nói: “Vốn dĩ ta không nên gợi lên nỗi buồn đau của ngươi, nhưng lại cảm thấy nếu không đưa cho ngươi, sẽ mãi cảm thấy tiếc nuối trong lòng.”
Bà đưa bức tranh trong ngực cho y: “Đây là lúc trước khi Tử Hoa lừa hắn quay về, hắn vẽ ngay trong nhà này, hôm nay lúc Hồi Lộc dọn dẹp phòng thì tìm thấy hộp tranh ở tầng cao nhất trên kệ sách của hắn, có lẽ hắn rất quý trọng nó, cho nên giấu rất kỹ.”
Huyền Đồng đón lấy không nói gì, Phiên di lại nói tiếp: “Cảm ơn ngươi chăm sóc cho hắn trong khoảng thời gian kia, sau này, mong ngươi hãy sống cho thật tốt, tính luôn cả phần của hắn.”
Mãi đến khi Hồi Lộc và Phiên di rời khỏi, Huyền Đồng vẫn chưa hề cử động lần nào, hộp tranh trong tay như nặng ngàn cân.
Cuối cùng, y vẫn run tay, như trái tim đang run rẩy, mở hộp tranh ra, rừng phong đỏ thẫm, người trong tranh, bóng lưng đỏ rực, đúng là hình dáng tướng mạo của Uyển Hồng Khúc trước kia.
Tử Sắc Dư Phân vẽ rất đẹp, Huyền Đồng như mất hồn một lúc lâu, rất lâu sau, mới nghe y thấp giọng lẩm bẩm: “Hoá ra bộ dáng lúc trước của ta, là thế này.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...