Tử Sắc Dư Phân rút kiếm ra, thanh kiếm kêu lên leng keng, hắn lại vẫn như cũ chẳng nghe hiểu được, hắn cười tự giễu.
Bỗng nhiên, một cái đầu người bị ném xuống trước mặt hắn, khuôn mặt kia làm Tử Sắc Dư Phân đau nhói trong lòng: “Bình thúc!” Tay hắn run rẩy ôm lấy chiếc đầu kia, nước mắt không kìm nén được chảy giàn giụa.
Bình thúc chết rồi, người dạy hắn nướng cá, hay trêu chọc hắn, đã không còn nữa rồi.
Đau lòng, hối hận, lại chẳng thể làm được gì, hắn ôm chặt đầu của Tử Bình, phẫn uất khó nhịn.
Giọng của ác ma lại vang lên: “ Đầu kẻ này bị chặt xuống là vì sự do dự của ngươi, kỳ hạn mười ngày đã đến, ngươi chưa hoàn thành nhiệm vụ giết chết Huyền Đồng, đây là hình phạt của ngươi!”
Lửa giận xen lẫn lửa hận, Tử Sắc Dư Phân vung mạnh kiếm lao đến muốn giết hắn ta, nỗi căm hờn trong lòng trút hết vào mũi kiếm trong tay, lại vẫn không địch lại thân pháp kỳ dị của kẻ vừa đến! Một nhát kiếm của hắn chém vào hư vô, sau đó lập tức bị đánh trúng từ phía sau làm hắn lập tức lùi lại mấy bước, miệng trào máu đỏ.
Kẻ vừa đến cười lạnh: “Ngoan cố chống cự là lựa chọn ngu xuẩn, ta cho ngươi thêm một cơ hội.
Tối mai, phía Thiên Cương sẽ dẫn đại quân đến vây giết Huyền Đồng, ngươi nhân cơ hội đó ra tay, nếu vẫn không làm xong chuyện này, sẽ có một cái đầu khác được đưa đến đây!”
Tiếng khóc rưng rức nghẹn ngào giấu trong gió, không dám lớn tiếng, rất sợ một khi gào lên sẽ có một cơn ác mộng khác bắt đầu, hoá ra cái giá phải trả để được hành tẩu giang hồ, nặng nề đến thế…
Tử Sắc Dư Phân mang thủ cấp của Bình thúc đi an táng, hắn quỳ một lúc lâu trước ngôi mộ đơn sơ kia, gió thổi qua chẳng nói câu nào, chỉ còn lại cơn đau nhói trong tim, khó mà khép lại.
Là hắn hại Bình thúc, hại người nhà của mình, bởi vì hắn do dự, nhưng sự tín nhiệm của Huyền Đồng, cũng làm lòng hắn nặng nề không thôi.
Tại sao lại thành thế này? Tại sao võ lâm lại tàn khốc đến vậy? Sớm biết như thế, ngay từ lúc đầu hắn không nên bước ra khỏi vùng trời nơi Tử gia.
Bình thúc cũng sẽ không mắc phải tai bay vạ gió này, Phiên di và Hồi Lộc cũng không cần phải chịu đau khổ, tất cả kết cục thảm hại này, đều là hắn mang đến cho Tử gia, phải chi, hắn đủ mạnh thì tốt rồi.
Trước khi về rừng phong, Tử Sắc Dư Phân miễn cưỡng điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, lại vẫn nhịn không được ôm lấy Tử Hoa, nàng nhận thấy có gì đó khác thường, đang định hỏi, nhưng lại bị Tử Sắc Dư Phân đánh lạc hướng khỏi trọng tâm câu chuyện.
Đột nhiên, một chiếc túi bị thảy vào rừng phong, là một đôi chân nhuốm máu, Tử Hoa giật mình kêu lên, Tử Sắc Dư Phân siết chặt nắm đấm: “Có kẻ nào đó đang đùa dai thôi, Tử Hoa, muội và Phi Phi Tưởng đại nhân đến khách điếm chờ ta trước, ta lập tức đi tìm thái tử cùng nhau cứu mấy người Phiên di ra.”
Tử Hoa quyến luyến không muốn rời đi: “Huynh nói từ nay về sau, Hoa Nhi ở đâu thì huynh ở đó, không được nuốt lời đâu đó, Hoa Nhi sẽ ở chỗ an toàn chờ huynh trở về.” Tử Sắc Dư Phân xoa đầu nàng, không hề che giấu yêu thương trong mắt: “Ta hứa với muội, nhất định sẽ quay về.”
Trên đường đi, Hệ Tâm Linh của Tử Sắc Dư Phân không ngừng khẽ rung, là sự ràng buộc của Tử Hoa, cũng là sự ràng buộc làm hắn không yên lòng nhất.
Kẻ uy hiếp hắn đã biết đến sự tồn tại của Tử Hoa, hắn không còn thời gian để do dự nữa, mặc kệ hắn có tình nguyện hay không, hắn cũng nhất định phải lựa chọn, bởi vì cái giá phải trả tiếp sau đây, hắn không thể nào trả nổi.
Huyền Đồng trở về, y nhìn thấy Tử Sắc Dư Phân thì hơi kinh ngạc: “Không phải ngươi muốn về rừng phong trước à, sao lại ở đây?”
“Ta sợ ngươi không biết đường đi, cho nên đến tìm ngươi.”
“Vẻ mặt của ngươi rất khác thường, có chuyện gì sao?”
Tử Sắc Dư Phân cười lạnh nhạt: “Ta chẳng qua chỉ là kiếm thị bại trong tay ngươi mà thôi, tâm trạng thế nào, quan trọng sao?”
Huyền Đồng sững sờ: “Vương tử của ngươi, không có ở đây sao?”
“Một kiếm giả bị làm nhục nhã bằng cách bắt hắn cõng hộp kiếm, hắn gọi vương tử, cũng chỉ để giễu cợt mà thôi!”
“Ta đã từng trả tự do cho ngươi.”
Tử Sắc Dư Phân đặt hộp kiếm xuống, rũ mi giấu đi ánh nước trong mắt: “Từ sau khi thua dưới kiếm của ngươi, trái tim ta đã không còn tự do nữa!”
Hắn rút kiếm của mình ra, chỉ thẳng vào Huyền Đồng: “Ta đã từng nghĩ, có lẽ phải dùng cách thức quang minh chính đại mà đánh bại ngươi, vậy thì lòng ta mới có thể được tự do! Đến đây đi, rút kiếm ra!”
Huyền Đồng nhíu mày: “Kiếm thanh của ngươi đang run rẩy,”
Tâm trạng của Tử Sắc Dư Phân đột nhiên kích động: “Đừng có dùng kiếm thanh gì đó ta không nghe được để mà lừa ta!”
Huyền Đồng quay người bước đi, “Ta không ra tay với một thanh kiếm đang hoang mang.”
Tử Sắc Dư Phân gác kiếm lên phía sau vai Huyền Đồng, nét mặt khác với thiếu niên ngày xưa, “Ngươi không rút kiếm ra, ta sẽ giết ngươi!” Giọng hắn khẽ run, bàn tay cầm kiếm cũng vậy.
Huyền Đồng bắt khéo tay sau lưng, vẫn luôn không nhúc nhích, “Ngươi không xuống tay được.”
“Ta làm được!”
“Nếu làm được, vậy thì lúc ở Ỷ Mộc Cơ Lăng, ngươi có rất nhiều cơ hội để ra tay rồi, thậm chí là hiện giờ.
Ngươi chỉ cần nhẫn tâm một chút, ta lập tức sẽ đầu mình hai nơi.”
Tử Sắc Dư Phân chợt thu kiếm, sau đó cõng hộp kiếm lên: “Vương tử thân ái của ta, Tử Sắc Dư Phân như vậy có phải doạ ngươi rồi không? Ha ha, ta đã muốn thử từ lâu rồi, rốt cuộc ngươi có thể nghe được gì từ kiếm, hôm nay, cuối cùng ta cũng thử được rồi!” Như thể kẻ điên cuồng suýt chút nữa suy sụp ban nãy không phải hắn vậy.
Huyền Đồng cũng đã rõ ràng nhận thấy sự khác thường của hắn, kiếm của Tử Sắc Dư Phân đang than khóc, có đau khổ, còn có giãy giụa, “Ngươi thử ra được gì?”
“Vương tử của ta, không nghe được kiếm thanh!”
Huyền Đồng nhìn chăm chú vào hắn: “Thế à?”
Sau này Huyền Đồng mới biết được, thật ra Tử Sắc Dư Phân nói rất đúng, bởi vì lúc đó, y chỉ nghe được tiếng thanh kiếm than khóc, lại không nghe ra tiếng lòng của Tử Sắc Dư Phân.
Trên con đường tối đen, Tử Sắc Dư Phân mở miệng nói: “Vương tử, ngươi nói thật đi, có phải ban nãy ta dọa ngươi rồi không?”
Nghe vậy, Huyền Đồng không nói gì.
Tử Sắc Dư Phân dường như lại khôi phục tính tình ồn ào như lúc trước: “Vương tử, ngươi có thích ăn ngọt không?”
“Cũng tạm.”
Tử Sắc Dư Phân cười một tiếng, đây là lần đầu tiên ý cười nở rộ trên mặt hắn sau khi trở về từ Tử gia, “Ta thích nhất là điểm tâm Phiên di làm, cũng thích cá do Bình thúc nướng nhất, hộp điểm tâm kia, vốn là mang cho ngươi.”
Huyền Đồng liếc mắt: “Vậy sao lại không thừa nhận?”
Trong mắt chàng thiếu niên hay cười dần phủ một tầng sương mù, Huyền Đồng chưa từng thấy được nước mắt của Tử Sắc Dư Phân, cảnh này, khắc sâu vào đầu y, không thể xoá nhoà.
Hắn vừa cười lại vừa rơi nước mắt: “Ta sợ ngươi không muốn làm bằng hữu của ta, ngươi là vương tử cao cao tại thượng, mà ta chẳng qua chỉ là kiếm thị của ngươi mà thôi.”
Huyền Đồng giật giật môi, Tử Sắc Dư Phân hít vào một hơi: “Nói thật, ta rất hối hận đã so kiếm với ngươi, còn thua nữa, nếu lúc trước không gặp nhau thì tốt rồi.
Nhưng đã gặp nhau rồi, nếu để ta chọn lại lần nữa, ta nghĩ, ta vẫn sẽ chọn so kiếm với ngươi, sau đó thua ngươi, làm kiếm thị của ngươi, cả một đường nghe ngươi bịa chuyện về kiếm thanh, nếu không có…”
“Nếu không có gì?”
Không có nhiều tranh chấp trên giang hồ đến vậy, không có lựa chọn khó quyết định như thế, không có động lòng với ngươi thì tốt rồi.
Tại sao, cứ phải đến tận thời khắc này mới nhận ra, luôn muốn ở cạnh Huyền Đồng, cố gắng bắt kịp bước chân của y, cố hết sức muốn cùng y sóng vai mà đi, là bởi vì hắn muốn có một thân phận ngang bằng, làm bằng hữu của y, thậm chí, hắn hy vọng xa vời muốn được nhiều hơn nữa.
Những chuyện xảy ra sau khi quen biết Huyền Đồng hiện lên rõ ràng trước mắt, y tốt như vậy, tốn đến mức lòng hắn ngập tràn chỉ toàn là y mà y còn không biết.
Nếu nhận ra sớm hơn lúc hắn còn có thể rời khỏi y thì tốt rồi.
Giờ đã muộn rồi, hắn hiểu ra quá muộn, tình đã sâu nặng mà chẳng hề hay biết, hiện giờ, đã không thể dứt bỏ lùi lại được nữa.
Hắn bắt đầu căm ghét bản thân mình, tại sao lại nhận ra sự dịu dàng của Huyền Đồng? Tại sao lại dễ dàng chìm đắm vào đó như thế? Sao bản thân không ngăn lại phần cảm tình không nên có này từ sớm? Cuối cùng, sự thật chứng minh, kiếm thị, không thể nào sóng vai với chủ nhân được, hắn không thể trở thành bằng hữu của Huyền Đồng, càng đừng nói đến những thứ khác.
Tử Sắc Dư Phân lau khô nước mắt, cười cười tỏ vẻ mạnh mẽ: “Không có gì cả, không có.”
Huyền Đồng đến gần vỗ vỗ vai hắn, “Ngươi vẫn luôn giấu ta việc gì đó, ta không cần nghe kiếm thanh, chỉ nhìn ánh mắt thôi, ta lập tức hiểu trong lòng ngươi có chuyện gì.
Ngươi nói đi, có phải tộc nhân của ngươi đã xảy ra chuyện gì rồi không? Chỉ cần nói cho ta biết, ta có thể giải quyết thay ngươi!”
Tay Huyền Đồng ấm áp dịu dàng mà kiên định, làm người ta an tâm, đôi mắt đỏ hồng của Tử Sắc Dư Phân cay cay: “Vương tử…” Nhưng đúng lúc này, một luồng gió mạnh cuốn theo sát khí quất đến! Chỉ thiếu chút nữa, chỉ một chút nữa thôi, Tử Sắc Dư Phân đã sắp nói hết mọi chuyện ra rồi, nhưng ý trời, vẫn luôn làm hắn thiếu chút ít thời gian này.
Ánh mắt Huyền Đồng run lên, kiếm cầm trên tay, y nhìn về phía Tử Sắc Dư Phân: “Lùi sang một bên!” Nghe vậy, Tử Sắc Dư Phân lui sang bên, sau đó lại lập tức thấy được liên quân giữa Thiên Cương và Sâm Ngục tìm đến.
Vương tử của hắn, hùng mạnh mà kiêu ngạo, nhưng cũng dịu dàng trong sáng, nếu có thể, cho du phải giấu đi trái tim mình, hắn cũng bằng lòng làm kiếm thị, vẫn luôn đi theo bên cạnh y.
Dù không thể nào cùng sóng vai, hắn cũng sẽ nỗ lực bắt kịp, nhưng hắn không có cơ hội nữa, tối nay, là lúc hắn phải lựa chọn, hắn phải giết vương tử của mình, Huyền Đồng lại cầm kiếm lên bảo vệ hắn, thật là một hiện thực quá buồn cười.
Huyền Đồng lấy một địch năm, vẫn rất điêu luyện, nhìn bóng dáng hiển hách dũng cảm không ai địch lại trên chiến trường, trong lòng Tử Sắc Dư Phân cảm thấy vui mừng, tiếc nuối, còn có chút ít đắng chát, chúng bện thành tấm lưới, làm trái tim hắn không thể nào trốn tránh, bàn tay nắm chặt Lãnh Bất Phong lại chảy xuống máu tươi.
Hắc Hậu nhập cuộc, thế vây công của Thiên Cương lần đầu chiến được thượng phong, Huyền Đồng lấy một địch sáu, đánh chiến đến nỗi mồ hôi nhễ nhại, chợt giữa một nhịp thở, lần đầu thấy máu!
Kinh ngạc khi thấy Huyền Đồng bị thương, Tử Sắc Dư Phân rút kiếm tương trợ, chỉ tiếc là căn cơ kém quá nhiều, bị kiếm khí đánh bị thương.
Huyền Đồng không để ý đến thương thế của bản thân, y chắn trước người Tử Sắc Dư Phân: “Tử Sắc Dư Phân, ngươi lui ra.”
Đối đầu với kẻ địch mạnh, Tử Sắc Dư Phân không muốn làm vướng chân Huyền Đồng, hắn cũng có niềm kiêu hãnh vốn có của một kiếm khách.
Lần cuối cùng, để hắn tuỳ hứng một lần đi, Tử Sắc Dư Phân lau đi vết máu bên môi: “Không muốn, ta phải kề vai chiến đấu cùng với vương tử!”
Lông mày hơi nhíu lại của Huyền Đồng giãn ra, y cười nói: “Được, ngươi nghe tiếng kiếm của ta rồi hành động theo đó, từ lúc này trở đi, giao bản thân ngươi cho ta, chúng ta cùng nhau chém giết thoát khỏi vòng vây!”
Hai người lưng tựa lưng, trong lòng Tử Sắc Dư Phân đột nhiên cảm thấy thanh thản, cùng một kiếm ý, hai người hòa cùng kiếm, hoá ra cảm giác giao phó bản thân cho người này, thật là vui sướng đến vậy.
Không có thù ghét, không có ân oán, chỉ có tiếng múa kiếm, chuyển động trong tim hai người.
Một khắc này, trong lòng hắn không kinh không sợ, đây là lần đầu tiên Tử Sắc Dư Phân kề vai chiến đấu với Huyền Đồng, cũng là lần cuối cùng, bất kể đến cuối bản thân chọn lựa thế nào, một trận chiến này, Tử Sắc Dư Phân không oán không hối.
Cuối cùng thì hắn cũng có tư cách thành người có thể sóng vai với Huyền Đồng.
Hai người Huyền Đồng cùng phát ra kiếm khí đẩy lui đám người, thừa cơ muốn định trốn, Mục Thần lại xoay người đánh tới, Huyền Đồng quay lại chặn, Tử Sắc Dư Phân bị dư kình đụng phải.
Lần đầu tiên Huyền Đồng vẻ mặt lo lắng sốt ruột mà gọi tên hắn: “Tử Sắc Dư Phân!” Trên môi Tử Sắc Dư Phân không ngừng rỉ máu, lại cười lên, cười rồi lại cười, nước mắt không ngừng rơi.
Đủ rồi, đã thoả mãn rồi, có được một tiếng gọi này, hắn đã thoả mãn lắm rồi.
Huyền Đồng cõng hắn, y lên tiếng trấn an: “Ngươi đi theo ta, ta sẽ dẫn ngươi chém giết tìm được đường sống!” Như là ước hẹn, như là một lời hứa, có thống khổ không cam lòng bao nhiêu đi chẳng nữa, cũng không còn quan trọng nữa.
Có những lời này, cho dù không cam lòng, dù người cõng hắn, chẳng hề hay biết gì về tâm ý của hắn, Tử Sắc Dư Phân cũng không còn oán hận.
Ít ra thì, Huyền Đồng đang để ý đến hắn, quan tâm hắn, chí ít, hắn cũng miễn cưỡng xem như là người đầu tiên y quen biết ở Khổ Cảnh, vậy đã đủ rồi.
Huyền Đồng đẫm máu vừa đánh vừa lùi, y hùng mạnh như vậy, giờ phút này lại bị đẩy đến bước đường cùng, nhưng, cho dù chật vật như thế, y vẫn không chịu bỏ xuống người trên lưng.
Tiếng đánh nhau văng vẳng bên tai, trái tim lại đau nhói từng cơn, Lãnh Bất Phong nằm trong ngực, nó rất thống khổ, Tử Sắc Dư Phân nhắm mắt lại, nhưng không thể ngăn nước mắt rơi.
Không xuống tay được, cho dù có phải lựa chọn bao nhiêu lần, hắn mãi mãi không thể nào ra tay được, hai người đều máu chảy không ngừng, Huyền Đồng nghiêng ngả lảo đảo, ý thức của Tử Sắc Dư Phân dần mơ hồ.
Nghe không rõ tiếng kêu la đòi giết, cảnh trước mắt đã thành ảo ảnh, Huyền Đồng chắp tay đi đằng trước, Tử Sắc Dư Phân làm thế nào cũng không đuổi kịp, “Vương tử, chờ ta với, chờ ta!”
Bỗng nhiên, nhìn xung quanh không còn bóng dáng của Huyền Đồng nữa, “Sao ngươi không chờ ta? Ơ? Hộp kiếm của ta đâu? Có phải vì không tìm thấy hộp kiếm nên vương tử mới không để ý đến ta không?”
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, như đang tự hỏi: “Tại sao hộp Phi Quang Kiếm của ta bị mất rồi?” Từng câu hỏi, chẳng ai đáp; Từng câu thương nhớ, nào ai hay.
Hốt hoảng nhớ lại chuyện lúc trước, cách núi cách sông cách bụi trần, mênh mang mờ mịt nơi hồn thân ở, một khắc nhớ nhung đừng đợi chờ.
Giọng Tử Sắc Dư Phân mất đi sức sống vốn có: “Vương tử, ta làm mất hộp Phi Quang Kiếm rồi… Vương tử, ngươi có biết ta thích ăn gì không? Vương tử, có thể nghe ngươi kể chuyện về kiếm, Tử Sắc Dư Phân vô cùng vui vẻ.
Vương tử, đừng quên ta nhé, cho dù chỉ là kiếm thị, cũng xin người sau này đừng quên ta.”
“Ta biết ngươi có rất nhiều người để sai khiến, có rất nhiều người có thể đeo hộp kiếm lên lưng thay ngươi, cảm ơn ngươi bằng lòng để ta cõng hộp Phi Quang Kiếm, cảm ơn ngươi tốt với ta đến vậy.
Nếu có kiếp sau, chúng ta làm bằng hữu có được không, ta sẽ cố gắng nghe kiếm, bắt kịp bước chân ngươi.”
“Ta thích những câu chuyện vương tử kể, ta rất muốn, có thể nghe ngươi kể mãi thôi, vương tử à, ta có lưu lại chút gì trong sinh mệnh của ngươi không?” Huyền Đồng một lòng đánh lui địch, nghe thấy những câu nói mê sảng khi mất ý thức này của hắn, càng cảm thấy vững vàng hơn: “Chỉ cần ngươi muốn nghe, ta sẽ kể mãi không ngừng, chờ chúng ta sống qua tai nạn này, ngươi thực sự không phải kiếm thị, chúng ta có thể kết bái.”
Nước mắt của Tử Sắc Dư Phân không ngừng rơi, hắn lại cong khoé miệng lên: “Làm huynh đệ sao? Tốt quá, trước kia ta rất muốn có một huynh trưởng, sẽ cưng chiều ta như ta chiều Tử hoa, nếu là vương tử, ta sẽ vui lắm.
Chỉ là giờ ta không muốn nữa, ta không muốn làm huynh đệ của ngươi, không muốn…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...