Vân Chính Thiên mặc dù ý thức mơ màng, tại bên trong lục lam song sắc quả cầu kia hắn không thể làm bất cứ cái gì ngoài cắn răng chịu đựng đau nhức cùng cực do Bích Lân kịch độc phát tác. Chỉ biết hai bàn tay lúc này tê rần, trên người tựa như có ngàn vạn kim châm liên tục công kích toàn bộ vị trí trong cơ thể.
Mà nương theo Bích Lân Hoàng Xà hư ảnh điên cuồng chiến đấu ngoài kia, Bích Lân hình xăm trên tay càng phát triển, hiện ta đã muốn lan gần đến vị trí trái tim của hắn.
Mẹ! Để kịch độc xuyên tâm, ta chết là cái chắc.
Vân Chính Thiên trong lòng gào hét, bất quá hắn hiện tại vô pháp làm bất cứ chuyện gì, chỉ có thể giương mắt nhìn lục đại hồn linh bên ngoài quần ẩu với Bích Lân Hoàng Xà đáng ghét kia.
Nếu như không có Tử Anh dùng chính nàng tinh thần lực lượng cường đại chống đỡ, sợ rằng Vân Chính Thiên đã sớm đau đến ngất đi rồi. Cũng nhờ vào tinh thần lực mới có thể dẫn dắt toàn bộ hồn linh bên trong tinh thần hải Vân Chính Thiên xuất hiện ra bên ngoài tham gia chiến đấu.
Nếu không chỉ dựa vào Lôi Thượng Kỳ Lân Vương cùng U Minh Bạch Hổ đều không cách nào chế trụ được Bích Lân Hoàng Xà kia.
Bích Lân Hoàng Xà trong mắt lập lòe lục quang, phản phất giống như hỏa nhãn kim tim nhìn xuyên thấu vào bên trong mỗi đầu mãnh thú trước mặt. Nó cũng không có vội vàng tấn công lần nữa, bởi vì bản thân rõ ràng đang ở thế hạ phong.
Cho dù nó bản thể có là mười vạn năm Bích Lân Hoàng Xà, hoặc thậm chí đã đạt tới tu vi còn cao hơn nữa. Nhưng ở đây nó chỉ là một đạo kịch độc có linh tính hóa hình mà thôi, lực chiến cơ hồ giảm tới bảy phần.
Mà quét mắt nhìn thấy một lượt đối thủ, toàn là dị thú mãnh thú như vậy, nó trong lòng cũng xuất hiện một tia kiêng kỵ.
Lôi Thượng Kỳ Lân Vương, U Minh Bạch Hổ, Lục Dực Phượng Hoàng, Kim Hắc Ma Thần Hổ, Băng Hùng Vương, Tử Anh Tinh Vương Thú. Cái nào không phải đỉnh cấp hồn thú tồn tại đâu, cho nên Bích Lân Hoàng Xà sinh ra ý nghĩ như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Lương Thế Nhân trên tay Lôi Ảnh Quang Minh Kích lấp lánh kim quang, tức thì sau lưng đệ lục hồn hoàn sáng lên. Đây chính là Lôi Thượng Kỳ Lân Vương hồn linh mang tới hồn kỹ đầu tiên, Lôi Thượng Thần Thể.
Xoẹt!
Lôi Thượng Thần Thể chính là hồn kỹ tăng phúc lôi thuộc tính, một khi triển khai ra Lương Thế Nhân có thể tạm thời trở thành lôi đình chi chủ, đồng thời mang đến năng lực tăng phúc cho hai đại hồn linh kia. Bằng chứng là hư ảnh bọn chúng ngưng hình ra không khác gì chân thực tồn tại.
Lôi điện oanh kích tứ phương, Lôi Thượng Kỳ Lân Vương giẫm mạnh chân xuống, lập tức phát động công kích.
Nó há to miệng của mình ra, bàng bạc lôi quang như thiên lôi oanh cổ giáng xuống, lôi xà quằn quại phóng ra, tất cả đều rơi vào Bích Lân Hoàng Xà vị trí.
Đông!
Cảm nhận công kích của đối phương khác xa lúc nãy, Bích Lân Hoàng Xà rít lên một tiếng, lập tức một cái lục sắc hào quang đem nó bao phủ lại. Mà những cái lôi xà kia oanh tới, dĩ nhiên bị hào quang bảo hộ này chặn đứng.
Oành, oành, xì xèo ——.
Lôi xà dĩ nhiên không cách nào xuyên phá được phòng ngự của Bích Lân Hoàng Xà, tất cả lôi điện vừa chạm vào liền vỡ tan ra vạn mảnh.
“Lùi lại, để ta tiếp nó.”
Trầm thấp hùng âm vang lên, Băng Hùng Vương rống giận mà tới. Lấy nó đối với băng nguyên tố am hiểu, nhất thời vẫn có thể cùng Bích Lân Hoàng Xà đấu cứng một phen. Băng là khắc tinh của độc tính, tuy nhiên Băng Hùng Vương hiện tại chỉ là hồn linh, là mượn nhờ Vân Chính Thiên hồn lực mà khuấy động, cho nên muốn đem Bích Lân Hoàng Xà kia đánh bại, cũng phải khổ chiến một phen.
Băng hùng trảo không có nữa điểm lưu thủ vung tới, oanh nện trên lục sắc hào quang bảo hộ của Bích Lân Hoàng Xà. Ầm ầm mấy tiếng, vòng bảo hộ này chính là nát tan, thế nhưng Băng Hùng Vương còn chưa kịp làm gì thì đã bị Bích Lân Hoàng Xà cái đuôi lớn quất bay đi.
Rống!
Băng Hùng Vương lui, U Minh Bạch Hổ cùng Lục Dực Phượng Hoàng đã tới. Tuy rằng hỏa đối với độc không có hiệu quả áp chế, không những vậy mà còn giúp độc tính phát tác nhanh hơn. Bất quá có U Minh Bạch Hổ thần thánh khí tức ở đây, đã đủ để ổn định lại rồi.
Xoạt!
U Minh Bạch Hổ thần trảo quét ngang, đã đắc thủ đánh ở trên thân rắn khổng lồ. Mà Lục Dực Phượng Hoàng ở trên không trung, sáu cánh vũ động hình thành một cỗ hỏa diễm phong bạo, chính là bắn về phía Bích Lân Hoàng Xà.
Oành!
Ầm ầm nổ lớn mấy tiếng, khói bụi bốc lên che lấp đi toàn bộ thú ảnh ở bên trong. Mà theo khói bụi tản bớt, thì nhìn thấy Bích Lân Hoàng Xà đọa hư ảnh này đã phai nhạt đi thấy rõ.
“Hay lắm.” Băng Hùng Vương ở bên ngoài hò hét. Lấy nó băng thuộc tính khắc chế Bích Lân Hoàng Xà độc tính, sau đó lại nhờ Lục Dực Phượng Hoàng huyết mạch điểu trung chi vương lại áp chế thuộc loài bò sát như nó. Cho dù song phương tu vi có chênh lệch, nhưng như cũ đem Bích Lân Hoàng Xà chỉnh thể lực lượng giảm xuống chỉ còn chưa tới một thành.
Chính vào lúc này, Tử Anh Tinh Vương Thú đột nhiên động.
Tử Tinh Phá Thiên Quang không khác gì một con tử sắc thuồng luồng từ mi tâm của nó bắn ra, huyễn lệ chi sắc đem một mảnh không gian trước mặt Bích Lân Hoàng Xà hoàn toàn đống kín.
Tử Anh Tinh Vương Thú mắt đẹp chậm rãi mở ra, một cỗ ba động tinh thần lực không cách nào hình dung được chớp mắt tuôn trào. Một khắc sau, phần đầu của Bích Lân Hoàng Xà đã bị Tử Tinh Phá Thiên Quang kia đánh trúng, lập tức nổ vang lên. Liền sau đó có thể nhìn thấy bằng mắt thường lục quang khí lưu bốc lên thành từng vòng tròn nhanh chóng tiêu tán trong không khí.
Tử Anh Tinh Vương Thú vừa sử dụng chính là hồn kỹ đến từ đầu lâu hồn cốt mà nàng giao cho Vân Chính Thiên, uy lực hồn kỹ này so với khi nàng còn sống khác biệt nhiều lắm. Nếu không cho dù Bích Lân Hoàng Xà bản thể chân chính xuất hiện cũng không thể nào cản được hồn kỹ công kích này.
Bích Lân Hoàng Xà gào thét trong tuyệt vọng, nó dĩ nhiên không ngờ mấy cái hồn linh vừa xuất hiện kia lại mang tới cho nó kinh khủng nguy cơ như vậy. Đơn giản vài lần công kích, đã đem toàn bộ năng lượng của nó tiêu hao đến hết, còn tiếp tục chắc chắn nó sẽ bị đám này đánh nát.
Rítttt!
Điên cuồng rít lên, Bích Lân Hoàng Xà như điên như dại khởi xướng công kích, bất quá nó cũng không nhắm vào hai đại hồn linh của Lương Thế Nhân, cũng không có nhắm vào ba cái hồn linh khó chơi kia, mà là nhắm vào Kim Hắc Ma Thần Hổ yếu nhất trong cả bọn.
Suốt thời gian qua Bích Lân Hoàng Xà kịch độc bám trên người Tiểu Hổ, cho nên nó biết ở đây Tiểu Hổ chính là đối tượng dễ nhất để đồng vu quy tận.
“Mẹ! Nó muốn kéo Tiểu Hổ chết chung. Gấu mập, cứu nó.”
Tử Anh thất thanh kêu lên. Bất quá, Băng Hùng Vương khoảng cách tuy rằng không xa, nhưng phản ứng đã chậm một nhịp. Miệng lớn của Bích Lân Hoàng Xà đã cắn tới trước mặt Kim Hắc Ma Thần Hổ.
Không!
Toàn bộ mãnh thú, bao gồm Lương Thế Nhân hét lên một tiếng. Thế nhưng sau đó, trên mặt chính là tràn ngập kinh ngạc.
Kim Hắc Ma Thần Hổ kia, vậy mà trong khoảnh khắc quan trọng làm ra hành động mang tính quyết định. Chỉ thấy Bích Lân Hoàng Xà cắn xuống hoàn toàn rơi vào hư không, thân thể mất đà cắm thẳng đầu xuống đất.
Thân hình Kim Hắc Ma Thần Hổ sau khi tiêu thất đã xuất hiện trở lại sau lưng Bích Lân Hoàng Xà, hổ trảo giơ lên đồng thời một cái cự thủ màu đen cũng ngưng tụ phía trên đầu nó.
Cự thủ này không khác gì ma thủ đến từ thế giới khác, chính vào lúc này không nữa điểm do dự oanh nện vào sau gáy của Bích Lân Hoàng Xà.
Bùm một tiếng, đầu lâu của Bích Lân Hoàng Xà bị oanh nổ, thân thể to lớn ngã rạp xuống đất, lục sắc khí lưu như bị bốc hơi bay lên. To lớn Bích Lân Hoàng Xà nhanh chóng thu nhỏ lại, chỉ còn lại một đạo nhỏ bé tiểu xà. Tiểu Xà ngóc đầu ngồi dậy, ánh mắt không cam lòng lại bay trở về Vân Chính Thiên thân thể, nhanh chóng dung nhập mà biến mất.
“Để nó đi như vậy sao?” Tiểu Hùng tức giận nói.
Tử Anh giải thích: “Có thể làm đã làm hết rồi, nếu như triệt để oanh giết nó thì sẽ làm cho Chính Thiên bị tổn thương nghiêm trọng. Lúc đó không khác gì chữa gấu lành thành gấu què a.”
Tiểu Hùng nghe vậy, trợn mắt nói: “Là lợn lành thành lợn què chứ, ngươi nói sai rồi.”
Tử Anh thản nhiên đáp: “Ta thích nói là gấu, có được không?”
Tiểu Hùng nghe vậy, trong lòng không biết tại sao lại cảm thấy có chút hưng phấn, nó liền hướng Tiểu Hổ bên cạnh choàng tay ôm, mừng rỡ nói:
“Ôi, hôm nay ta vui quá Tiểu Hổ ạ.”
Lương Thế Nhân chứng kiến một màn này, đúng với câu đi một ngày đàng học một sàng khôn. Cấp bậc chiến đấu như thế này, dĩ vãng hắn chưa từng nhìn qua lần nào. Nhớ lại lúc nãy Kim Hắc Ma Thần Hổ đột nhiên trong chớp mắt tránh được Bích Lân Hoàng Xà công kích kia, rõ ràng không phải giống như thuấn di hồn kỹ, mà phải là hóa thành tinh thể tan đi, sau đó tinh thể lại tập hợp lại với nhau ở sau lưng Bích Lân Hoàng Xà.
Hắn dĩ nhiên không có biets, đây chính là năng lực của đệ tam hồn hoàn của Hồn Kiếm võ hồn mang lại, Ma Tốc. Không phải là thuấn di, mà là tinh thể tan rồi lại hợp, có thể tránh thoát được công kích của đối phương đồng thời di chuyển tới chỗ mình muốn.
Cái cái cự thủ ngưng tụ trên đầu Kim Hắc Ma Thần Hổ, còn không phải đệ nhị hồn kỹ Diệt Hồn Thủ hay sao. Tiểu Hổ là hồn linh của Vân Chính Thiên, tự nhiên có thể điều động hồn kỹ của hắn. Diệt Hồn Thủ chính là linh hồn thuộc tính công kích độc nhất hồn kỹ mà Vân Chính Thiên nắm giữ hiện giờ.
Bích Lân kịch độc này có khả năng hóa hình được, chủ yếu là do bên trong độc đó có một đạo linh hồn lạc ấn Bích Lân Hoàng Xà bản thể lưu lại. Mà Diệt Hồn Thủ là chuyên môn giải quyết mấy cái rắc rối này, một kích đắc thủ chấn nát tan linh hồn lạc ấn, đem Bích Lân kịch độc đánh hiện về nguyên hình.
Nguyên lai nó chỉ là một đầu Bích Lân Xà mà thôi, còn chưa đạt tới cấp hoàng xà. Đúng vậy a, độc của Hãm Thi, làm sao có thể mạnh đến như vậy nếu không có Xà Mẫu của hắn giúp.
Lục lam song sắc quả cầu thủy tinh giải trừ, Vân Chính Thiên ngã xuống, được Lương Thế Nhân nhanh chóng đón lấy.
“Giao hắn cho ngươi, tiểu huynh đệ.” Tiểu Hùng nhe răng cười nói, sau đó mang theo tam đại hồn linh chui vào mi tâm Vân Chính Thiên, biến mất.
Lương Thế Nhân cũng thu hồi hai đại hồn linh của mình, nhất thơi mảnh sâm lâm vừa nãy còn náo nhiệt đã trở lại yên ắng. Xa xa vẫn nghe thanh âm chiến đấu vọng lại, có lẽ Ngạo Thiên Long vẫn chưa giải quyết được mấy cái lai phạm hồn thú.
Chính vào lúc này, Vân Chính Thiên thanh âm bỗng nhiên vang lên:
“Đi ra giúp hắn đi, ta không sao đâu. Cho ta vài phút điều chỉnh là được.”
Lương Thế Nhân gật đầu, sau đó lập tức xông ra bên ngoài. Bọn hắn đều la nam nhân, đã là nam nhân thì không lo nghĩ việc dư thừa. Vân Chính Thiên đã nói hắn không sao, tự nhiên là không có sao rồi. Mà bên ngoài kia Ngạo Thiên Long khí tức không có như lúc đầu cường thịnh, rõ ràng đang lâm vào khổ chiến. Lương Thế Nhân hắn cần phải đi giúp.
Thế Nhân rời đi, Vân Chính Thiên ngồi thẳng lưng lên, bắt đầu điều chỉnh lại trạng thái một chút. Lúc nãy Tử Anh điều động tinh thần lực giúp cho mấy cái hồn linh có thể thoải mái tác chiến, nhưng suy cho cũng vần là sử dụng hồn lực cùng ma lực của hắn mà chiến đấu.
Vì vậy bây giờ cần làm là khôi phục lại tiêu hao, đã có hồn hạch và ma hạch chống đỡ căn bản khôi phục thời gian sẽ không quá lâu.
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...