Trông thấy Can Hữu Long bị đối phương một kích đánh bay, tiểu đội bọn hắn lập tức xoay người triển khai cứu viện.
Mộng Hồng Nhan trực tiếp vị bay tới trí Can Hữu Long nằm gục, ánh mắt vô cùng lo lắng. Nếu như lúc nãy hắn không vì nàng cản lấy một kích kia của ác linh cự nhân, chỉ sợ với cường độ thân thể của nàng đã sớm bị cự phủ chém làm đôi rồi.
“A Long, ngươi đừng có làm sao đó.” Mộng Hồng Nhan đem Can Hữu Long ôm chặt vào người, dùng hồn lực của mình truyền vào người hắn.
Vân Chính Thiên mấy người còn lại đồng loạt thi triển hồn kỹ, đề phòng ác linh cự nhân tiến hành một đợt truy sát Can Hữu Long đang trọng thương bên kia.
Hồn kỹ óng ánh toàn bộ rơi vào người ác linh cự nhân, chỉ thấy nó gầm lên một tiếng hung tợn sau đó trực tiếp nhảy về phía sau lưng đông đảo ác linh sinh vật, không có tiếp tục tham chiến nữa mà chuyển sang quan chiến. Thay vào đó là một đám ác linh kỵ sĩ không đầu lại xông tới.
Ác linh cự nhân không phải là kẻ hữu dũng vô mưu, ác linh hiện tại có lợi thế về quân số, nó cũng không ngu tới mức để bản thân rơi vào thế bị quần công như vậy. Để cho đám kỵ sĩ không đầu ác linh cùng chiến sĩ ác linh tiêu hao thể lực đám nhân loại kia, không phải tốt hơn sao.
Ở đây có hơn hai mươi con ác linh kỵ sĩ không đầu, tuy không phải con nào cũng có thực lực tương đương Hồn Đế, nhưng số lượng đông như vậy tuyệt đối không dễ đối phó chút nào.
Nhìn thấy tầng tầng lớp lớp ác linh trung đẳng lao tới, cả đám gương mặt ngưng trọng lên. Trung đẳng ác linh trực tiếp tấn công, không thể cùng với bóng ma ác linh khi nãy so sánh được. Bọn ác linh này có thực lực tương đương Hồn Vương trở lên a
Vân Chính Thiên ánh mắt lóe lên một cái, sau lưng hắn một đôi cánh đỏ rực mọc ra. Là ngoại phụ hồn cốt Hỏa Phượng Dực.
Đồng thời đệ tứ hồn hoàn cũng sáng lên, là hồn kỹ có khả năng tăng phúc duy nhất của hắn. Đệ tứ hồn kỹ, Chân Phượng Thiên Mệnh.
Chân Phượng Thiên Mệnh không chỉ mang tới hiệu quả tăng phúc cho bản thân hắn mà những hồn sư sở hữu hỏa hệ thuộc tính cũng nhận được lợi ích không nhỏ.
Tỷ như Mã Thiên Hoa bản thân sở hữu linh hồn tương hợp với Vân Chính Thiên, võ hồn lại là Phượng Hoàng. Cho nên nàng dưới sự chúc phúc của Chân Phượng Thiên Mệnh, thực lực tăng lên khoảng chừng ba mươi phần trăm.
Còn hỏa hệ hồn sư như Trương Hỏa, Mộng Hồng Nhan, Mộng Cảnh Chân kia, tuy thực lực tăng lên không nhiều như Mã Thiên Hoa nhưng đại khái cũng đạt tới hai mươi phần trăm khoảng chừng.
Chỉ có Lương Thế Nhân, Trương Hàn sở hữu bất đồng năng lực, cho nên Chân Phượng Thiên Mệnh hiệu quả mang đến chỉ dừng ở mức tăng cường sinh mệnh lực mà thôi.
“Vân Chính Thiên hắn là cường công, mẫn công, viễn trình công kích hay phụ trợ hệ vậy? Ta có chút đau đầu rồi nha.” Trương Hỏa không giấu được vẻ khâm phục hỏi.
Mộng Cảnh Chân trả lời: “Hắn chỗ mạnh nhất đó là tính linh hoạt khi chiến đầu cùng sự thiên biến vạn hóa vô cùng khó lường a. Theo ta đoán cái hồn kỹ tăng phúc này nếu sử dụng cho đồng đội, tự nhiên mang tới vô số chỗ tốt. Nhưng nếu hắn sử dụng đối với địch thủ lại mang tính áp chế về mặt huyết thống. Còn về thiên hướng tu luyện trên phương diện chiến đấu của hắn, có thể gọi là toàn năng đi.”
Mộng Cảnh Chân lời này chính là từ trong tâm mà nói ra, hắn đối với Vân Chính Thiên hiện giờ vô cùng kính trọng.
Trương gia hai người nghe vậy thần sắc trầm ngưng, lúc trước bọn hắn nghĩ bản thân cùng Vân Chính Thiên vốn ngồi ngnag hàng thì bây giờ suy nghĩ đó đã triệt để tan đi. Ngay cả Trương Hàn luôn tự tin về thực lực của mình cũng không chắc có thể chiến thắng tên quái vật này hay không nữa.
“Thiên Hoa, để ta cho ngươi xem thành quả tu luyện của.”
Vân Chính Thiên mỉm cười nhìn nàng nói lớn.
Dứt lời, Hỏa Phượng Dực khẽ khinh động, Vân Chính Thiên thân thể lượn lên không trung. Vân Chính Thiên huyền phù trên không trung mười mét, hắn hít mạnh một hơi rồi thở ra, tức thì một màn kinh diễm tuyệt sắc xuất hiện.
Dưới con mắt kinh ngạc của đồng đội, Hỏa Phượng Dực sau lưng Vân Chính Thiên bắt đầu biến hóa.
Nguyên bản một đôi cánh phượng đỏ rực lửa kia, chính vào lúc này ngưng tụ một tầng kim sắc hào quang ở bên ngoài. Nếu như nhìn kỹ sẽ có thể nhìn thấy từng sợi lông vũ màu đỏ kia dần dần bị kim sắc hào quang bám vào, dần dần ngưng hóa thành màu trắng lông vũ.
Chớp mắt một cái, Vân Chính Thiên đôi cánh sau lưng hoàn toàn chìm trong kim sắc hào quang. Quang minh khí tức đột nhiên trở nên nồng đậm thêm mấy phần, quang minh áng sáng phủ khắp phiến khu vực đang xảy ra đại chiến.
Mã Thiên Hoa hai mắt ngây ngốc nhìn lên, nàng trong miệng không tự chủ mà thốt lên hai chữ: “Đẹp quá.”
Lương Thế Nhân tán thưởng nói: “Lão đại lúc nào cũng biết gây sự bất ngờ a. Đôi cánh mới này, xem ra sở hữu quang minh khí tức.”
Sở dĩ đưa ra phán đoán như vậy, bởi vì hắn cũng đồng dạng sở hữu quang minh khí tức. Ngay thời điểm Vân Chính Thiên đem Hỏa Phượng Dực ngưng hóa thành bạch sắc lông vũ, Lương Thế Nhân đã cảm thấy một loại vô cùng thân thiết cảm giác.
Vân Chính Thiên một đầu tóc bạch kim tung bay trên không trung, hắn nở một nụ cười thật tươi, áo bào cổ động phất phới. Ngay sau đó hắn nâng Quang Minh Thánh Kiếm lên, vung tay chém ra một cỗ nồng nặc quang minh kiếm khí, xông thẳng tới ác linh cự nhân cùng đông đảo ác linh sinh vật bên dưới.
Sưu!
Quang minh kiếm khí như chân thực tồn tại, phàm là ác linh sinh vật ngăn cản trên đường đi của kiếm khí đều bị chém gục xuống, thân thể hóa thành hắc vụ. Kiếm khí như hiện thân của khắc tinh đối với ác linh, ngay cả chiến sĩ ác linh cũng không thể nào cản lại được.
Cho đến khi ba con ác linh kỵ sĩ không đầu có tu vi tương đương Hồn Đế đồng thời giơ đao xuất thủ mới miễn cưỡng đem đạo kiếm khí này đánh tan đi.
Vù!
Gió lạnh thổi qua, vô số hắc vụ hóa thành ác linh châu dung nhập vào vòng đeo tay. Ở dưới mặt đất, vô số ánh mắt nhìn hắn ngẩn ngơ.
“Thật kinh khủng.” Mộng Cảnh Chân rên lạnh một tiếng. Đạo quang minh kiếm khí vừa nãy cường hoành quét tới, chính thức đem hơn mười con chiến sĩ ác linh cùng vài chục con bóng ma ác linh triệt để chém chết.
Vân Chính Thiên có thể làm được tới bước này, chính là nhờ đôi bạch sắc lông vũ dực ở sau lưng mang tới quang minh năng lượng khủng bố.
Nói đến đôi cánh mới, đây là một trong những thành tựu mà hắn đạt được sau khi bế quan mấy tháng vừa qua.
Hỏa Phượng Dực vốn là ngoại phụ hồn cốt do Phượng Hoàng Tứ Dực hiến tế mà sinh ra. Mà loại hồn thú này cùng lúc sở hữu hỏa và quang minh song thuộc tính cho nên Vân Chính Thiên từ lâu đã hoài nghi một điều. Không biết hắn có thể đem quang minh thuộc tính bên trong Hỏa Phượng Dực kích phát ra hay không.
Mọi thứ đều là vô pháp thực hiện. Cho đến một ngày, Vân Chính Thiên thành công đem quang minh thuộc tính tu luyện đến cấp bậc phổ thông thuộc tính cao giai, hắn mới cảm thụ được một chút.
Tiểu Phượng tuy cùng lúc sở hữu song hệ thuộc tính, bất quá hỏa thuộc tính mới là thứ nó am hiểu nhất. Bởi vậy khi Tiểu Phượng hiến tế mang lại đệ nhị hồn hoàn cho hắn, Vân Chính Thiên độ tinh thuần đối với hỏa thuộc tính đã là cao giai phổ thông cấp bậc.
Nghĩ đến điều này, hắn rốt cuộc minh bạch. Muốn đem quang minh thuộc tính bên trong Hỏa Phượng Dực kích phát ra ngoài, điều kiện chính là quang minh thuộc tính cũng phải đạt tới cao giai phổ thông cấp bậc.
Kiên trì cảm ngộ, Vân Chính Thiên rốt cuộc thành công. Ngoại phụ hồn cốt mà Tiểu Phượng mang tới cho hắn đã sinh ra một cái hồn kỹ, đó là Thuộc Tính Hoán Đổi. Hồn kỹ này cho phép hắn hoán đổi hình thái của Phượng Dực từ hỏa thuộc tính sang quang minh thuộc tính.
Hắn gọi hình thái mới này là Thánh Phượng Dực.
Nếu như Hỏa Phượng Dực đối với hỏa thuộc tính có sự tăng phúc nhất định thì Thánh Phượng Dực chính là đem quang minh thuộc tính tăng phúc lên. Thánh Phượng Dực kết hợp với Quang Minh Thánh Kiếm, Vân Chính Thiên hiện tại chính là khắc tinh tối thượng của hết thảy ác linh sinh vật, thậm chí là sinh vật sở hữu tà ác chi lực trong trời đất này.
Ác linh cự nhân trông thấy Vân Chính Thiên bên kia biến hóa nghiên trời lệch đất, trong nội tâm kiêu hùng của nó rốt cuộc xuất hiện một tia nguy hiểm. Bởi vì song phương tồn tại sự chênh lệch tu vi đến hai cấp độ, cho nên nó cũng không sợ Vân Chính Thiên có thể đe dọa tính mạng của nó. Thế nhưng muốn đem nhân loại kia đánh chết, nó cũng phải bỏ xuống không ít công sức.
“Mọi người nghe ta nói.” Vân Chính Thiên giọng nói vang lên.
“Ác linh cự nhân giao cho ta cùng Thế Nhân. Những người còn lại tận lực chém giết ác linh, thu được càng nhiều càng tốt ác linh châu đi. Bởi vì trận chiến này sắp sửa kết thúc rồi.”
Lời này vừa nói ra, cả đám lập tức chấn động trong vài giây. Nói như vậy phía bên kia chiến tuyến, đám Cổ Lãnh Phong có lẽ sắp giành được thắng lợi. Một khi bọn hắn giành chiến thắng, theo kế hoạch sẽ trực tiếp chạy tới tiếp ứng cho Vân Chính Thiên đội ngũ.
Có Cổ Lãnh Phong tiểu đội trợ giúp, chỗ này chiến cục cũng sớm được định ra.
Lương Thế Nhân không do dự gật đầu một cái, tức thì thân thể lần nữa hóa thành lôi điện, chớp mắt xông vào vòng vây ác linh đội quân.
Vân Chính Thiên ở trên cao nâng lên Thánh Kiếm, Thánh Phượng Dực vỗ mạnh trực tiếp đem thân thể hắn cấp tốc lao xuống bên dưới. Một kiếm quét qua, liền đem một con chiến sĩ ác linh chém thành hai mảnh. Ngay sau đó hắn cũng hóa thành một vệt lưu quang, xông tới ác linh cự nhân chỗ đứng.
Tiểu đội Vân Chính Thiên chiến ý tăng mạnh, cũng đám ác linh đội quân tả xung hữu đột. Lần lượt từng con từng con ngã xuống, hóa thành ác linh châu bổ sung vào vòng đeo tay. Nhưng bọn chúng vẫn kịp lưu lại trên người các thành viên những vết thương rỉ máu.
May mắn ác linh cự nhân khủng bố tồn tại kia đã không còn đe dọa được bọn hắn nữa, nếu không bọn hắn cũng không có ý chí chiến đấu mãnh liệt như vậy. Vân Chính Thiên cùng Lương Thế Nhân, hai tên sở hữu quang minh khí tức liên thủ đã thực sự đem ác linh cự nhân cản lại.
Cho dù đến cuối cùng vẫn không thể đem ác linh cự nhân đánh chết, bất quá duy trì cục diện dằn co vẫn nắm chắc trong lòng bàn tay. Chỉ cần cầm cự một lát nữa thôi, Cổ Lãnh Phong tiếp viện tới nơi, bọn hắn sẽ là người chiến thắng. Hy vọng đến lúc đó sẽ không có thương vong nào xảy ra.
Ngay lúc này, tại vị trí Can Hữu Long nằm nghỉ, hồn đạo bộ đàm dùng để liên lạc với đám Cổ Lãnh Phong đột nhiên bắt tín hiệu. Mộng Hồng Nhan ở bên cạnh thay hắn bật lên nghe, chỉ nghe được ở đầu bên kia truyền tới một đạo đau đớn đứt quãng thanh âm:
“Chính Thiên... xảy ra chuyện rồi... có ác linh... có ác linh cường giả mai phục... mọi người... mọi người chết cả rồi... “
“Ngươi nói cái gì, ta nghe không rõ.” Mộng Hồng Nhan lập tức trả lời.
“Có ác linh cường giả mai phục... Nó đã giết tất cả mọi người... Ác Hùng Vương... Các ngươi mau chạy khỏi nơi này đi... Á Á Á... “
“Alo, alo?”
Thanh âm đứt quãng, đầu dây bên kia chỉ còn khoảng im lặng đáng sợ. Mộng Hồng Nhan gương mặt đã chuyển sang một màu xám tro.
..............
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...