Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

“Ngông cuồng, một cái Siêu Cấp đấu la đang trọng thương mà dám lên mặt với bổn hoàng, ngươi xem ta làm sao thu thập ngươi.”

Đế Hoàng thanh âm tức giận vừa dứt, thân thể liền hóa thành một đạo nhàn nhạt lưu quang, xông lên tới tận trời.

Lưu Vân Long gương mặt không chút biến sắc, chỉ thấy hắn liếc về phía sau lưng ba tên tiểu tử, ôm đồm nói:

“Các ngươi cũng đừng nên trông chờ viện binh tới cứu, hiện tại trong Thú Vực này, toàn bộ cao cấp binh sĩ đều được rút về rồi. Chỉ còn lại một mình ta mà thôi. Bất quá tên khốn trên kia không dễ đối phó, nhất thời không thể chiến thắng được hắn. Sống hay là chết, liền coi các ngươi rồi.”

Nói xong, Lưu Vân Long cũng hóa thành một đạo hắc quang đuổi theo bóng dáng Đế Hoàng, đồng dạng mất hút trên bầu trời.

Đỉnh cấp nhân vật đối chiến, cần nhất là duy trì võ đài trên không a, nếu không mặt đất bên dưới sợ rằng không chịu nổi công kích của bọn họ mà tan vỡ.

Vân Chính Thiên ngước mắt lên nhìn theo, trong lòng cực kỳ khẩn trương. Nếu Lưu tiền bối lời nói không sai, trong Thú Vực này hiện đã không còn đồng minh nữa rồi. Trước mắt bọn hắn cần làm là phải tiếp tục lẩn trốn, đến khi Lưu Vân Long bức lui Đế Hoàng thành công, mới suy nghĩ đến việc trở về.

“Chúng ta đi.” Vân Chính Thiên hạ giọng nói.

Ngay lúc bọn hắn xoay người rời đi, thì đáng ghét nhất thanh âm lại vang lên:

“Hôm nay các ngươi phải lưu lại chỗ này thôi.”

“Vương Hạo!” Ba người vô cùng tức giận hét lên. Theo một cách nào đó mà nói, Vương Hạo chính là nguyên nhân diễn ra mấy sự việc không mong muốn gần đây.

Từ việc hắn muốn giết chết Lương Thế Nhân, sau đó lại bắt cóc Hàn Thanh Chi trốn vào Thú Vực khiến bọn hắn phải dấn thân vào chỗ nguy hiểm này. Sau đó lại mời đến Đế Hoàng truy sát. Vân Chính Thiên hiện tại chỉ hận không thể lập tức đem hắn chém giết.

Xoạt xoạt!

Lương Thế Nhân còn đang chuẩn bị xông lên, thì hắn vội vàng đình chỉ cước bộ, bởi vì hiện tại Vương Hạo đến lại không chỉ có một mình. Sau lưng hắn là một đầu hồn thú to lớn, đang không ngừng hướng răng nanh về phía ba người bọn hắn.

“Các ngươi nghĩ ta ngu đến mức đi một mình tới à hắc hắc.” Vương Hạo miệng lưỡi đáng khinh nói.


Vân Chính Thiên ánh mắt quét ngang một lượt, đầu hồn thú này chính là có được vạn năm tu vi cấp độ, chỉ có điều nó đang đứng trong bóng tối, không nhìn rõ được diện mạo nhưu thế nào. Bât quá đối đầu vơi vạn năm hồn thú, cộng thêm việc Vân Chính Thiên trong người bị thương không nhẹ. Đích xác là một cái khó đối phó sự tình.

“A Nhân, Thanh Chi chúng ta cùng lên, hôm nay không phải ngày đẹp để chết a.”

Vân Chính Thiên thần sắc kiên định nói.

“Rõ, đội trưởng.” Hai người đồng thanh đáp. Đã không còn đường lui, vậy thì liều mạng một phen. Đối phương đã dồn ép tới mức này, cho dù bọn hắn có chết, cũng phải kéo theo cho bằng được thằng chủ mưu Vương Hạo.

Nhìn thấy ba người Vân Chính Thiên chiến ý không những không bị mất đi mà lại càng dâng cao, Vương Hạo có hơi bất ngờ, hắn chính là không ngờ rằng bị chính mình dồn vào đường cùng như vậy nhưng vẫn biểu lộ thái độ không hề lo sợ.

Run rẩy, lo sợ không phải là tính cách bản nguyên của nhân loại hay sao? Làm sao ba tên này lại không có như vậy.

“Ta không tin các ngươi kiên cường được bao lâu. Lên đi.”

Vương Hạo ngửa mặt gầm vang một tiếng, tức thì đầu hồn thú vạn năm kia liền há miệng giận dữ xông lên.

Hàn Thanh Chi trong ba người hành động khẩn trương nhất, nàng thuộc tính tăng phúc lần nữa rơi vào hai người bọn hắn, sau đó tự thân cấp tốc trở lui ra sau, giữ một khoảng cách an toàn nhất định.

Vân Chính Thiên tập trung quan sát, trong chớp mắt liền nhận ra được lai lịch hồn thú này, có chút thất kinh nói:

“Thôn Phệ Ma Chu.”

Bốn chữ Thôn Phệ Ma Chu vừa vang lên, sắc mặt Lương Thế Nhân cũng nhanh chóng đen lại, bởi vì loại Ma Chu này vô cùng cường đại, nó thế mạnh không phải kịch độc như các loại Ma Chu khác, mà chính là thôn phệ lực.

Chỉ cần tiếp xúc với Thôn Phệ Ma Chu quá gần, no cũng không cần khởi xướng công kích, bản thân đối thủ liền đối mặt với thôn phệ chi lực cực kỳ khủng bố. Loại thôn phệ chi lực này, chính là điên cuồng cắn nuốt mọi thứ không chừa bất kỳ một cái gì.

Loại hồn thú này rõ ràng, so với Vương Hạo còn nguy hiểm hơn một bậc. Rất nhanh liền làm ra quyết định, Vân Chính Thiên âm trầm nói:


“A Nhân, giao tên Vương Hạo cho ngươi, nhất định phải thắng.”

Vân Chính Thiên thân là đội trưởng, tự nhiên phải nhận lãnh nhiệm vụ khó khăn nhất. Mà Lương Thế Nhân đối với quyết định của A Thiên không có bất kỳ phản đối nào, dù A Thiên chưa có hấp thu đệ ngũ hồn hoàn, nhưng lực chiến tổng hợp xa xa Thế Nhân hắn không thể bằng được.

“Ngươi cẩn thận.” Lương Thế Nhân vừa dứt lời, thân hình lóe lên một cái liền xuất hiện trước mặt Vương Hạo.

Vương Hạo thấy vẫn là Lương Thế Nhân muốn đánh với mình, thì nhoẻn miệng cười giễu cợt:

“Bằng vào người liền muốn đem ta đánh bại, thật không biết tự lượng sức. Nếu không phải ngày đó ngươi mạng lớn phúc lớn, thì hôm nay đã là vong hồn dưới tay Vương Hạo ta.”

Lương Thế Nhân một mặt bình thản nói:

“Dù là như vậy nhưng hôm nay ngươi sẽ không dễ dàng mà toại nguyện.”

Vương Hạo cười ha hả đáp:

“Ngươi thực muốn đánh bại ta?”

Lương Thế Nhân đột nhiên lắc đầu, võ hồn Lôi Ảnh Quang Minh Kích trực tiếp phóng thích, cuồng bạo lôi quang ẩn hiện trong không khí, một mặt sắt đá nhìn đối phương, lạnh tanh nói:

“Ta không phải đánh bại ngươi, ta là muốn lấy mạng a.”

“Hừm.” Vương Hạo sắc mặt dần trở nên khó coi. Liền sau đó trầm thấp long ngâm vang lên, thân thể Vương Hạo bành trướng đến ba mét khoảng chừng. Sau lưng hắn đệ nhất hồn hoàn thuận theo sáng lên.

Đệ nhất hồn kỹ, Hắc Long Trảm.


Vương Hạo chân giẫm mạnh một cái thân thể cấp tốc phóng tới, Long trảo trên tay đột nhiên phóng to ra, sau đó một trảo tràn ngập lửa giận vỗ xuống Lương Thế Nhân đỉnh đầu.

ẦM!

Long trảo cắm thẳng xuống mặt đất đánh nổ một tiếng lớn, liền sau đó mặt đất nơi đó cũng lập tức vỡ vụn ra, thế nhưng bóng dáng đối phương lại không thấy đâu. Vương Hạo thầm kinh ngạc trong lòng, bởi vì vài ngày trước, tốc độ của Lương Thế Nhân tuyệt đối so với hắn kém nhiều lắm. Vậy mà bây giờ dưới tình huống triển khai toàn lực lại có thể dễ dàng tránh né như vậy, thật có chút không đúng.

“Tốc độ như vậy, mà muốn làm khó ta.” Trầm thấp thanh âm vang lên bên tai, Lương Thế Nhân quỉ dị tiêu thất, rồi lại quỉ dị xuất hiện ngay sau lưng Vương Hạo, Lôi Ảnh Quang Minh Kích một đường đâm tới, trực tiếp cắm vào Long dực của đối phương.

“A.” Vương Hạo đau đớn rên lên một tiếng, sau đó Long vĩ quét ngang đánh vào bụng Thế Nhân, miễn cưỡng tách hắn ra.

“Tên khốn nhà ngươi.” Vương Hạo rít lên giận dữ, rồng bị rách cánh chẳng khác nào hổ mất nanh, hắn làm sao không tức giận.

Lương Thế Nhân vẫn một mặt bình tĩnh, Tiểu Bạch tại mi tâm hư huyễn mà ra. Thời gian gần đây, Thế Nhân rất biết lợi dụng sự cường đại của hồn linh cấp bậc thần thú này, không thể không nói Tiểu Bạch mang tới cho hắn sự trợ giúp rất lớn.

Tiểu Bạch vừa ra thân thể liền phóng lớn, một đôi hổ trào trực chỉ cổ họng Vương Hạo mà vồ tới.

“Muốn so đấu huyết mạch, ta mà sợ ngươi sao.” Vương Hạo rít lên một tiếng, một con cự long đen ngòm ngưng tụ bắn tới đối đầu với Tiểu Bạch.

Nói về huyết mạch cường độ, Vương Hạo trước giờ đều rất tự tin, cho dù trước mặt là U Minh Bạch Hổ mệnh danh thần thú đi chăng nữa. Nguyên lai Tiểu Bạch chỉ là một đầu nhân tạo hồn linh, so với chân chính Kim Nhãn Hắc Long huyết mạch, vẫn không cách nào bằng.

OANH!

Một hổ một rồng chạm vào nhau, kịch liệt nổ lớn vang lên. Chỉ thấy hai đầu hung thú này như bất chấp tính mạng đánh nhau cực kỳ kinh khủng. Tiểu Bạch năng lượng thể muốn so với Hắc Long bên kia yếu hơn một điểm, vả lại Kim Nhãn Hắc Long huyết mạch không phải phổ thông cấp độ, tuy rằng hiện tại cục diện là dằn co, nhưng nếu so đấu thời gian lâu một chút, vẫn là Kim Nhãn Hắc Long nhỉnh hơn a.

Bất quá, Hắc Long còn chưa chiếm được thượng phong, thì một tầng ánh sáng chói lóa lại ập tới.

Lương Thế Nhân lúc này hai mắt đã nhắm lại, trên người lan tỏa một loại khí thế cao cao tại thượng, tựa như viễn cổ hung thú giáng lâm.

“Hống——.”

Một đầu hung thú có mang theo khủng bố áp lực từ trong hư vô mà ra. Nó hình dáng thập phần kỳ lạ, đầu rồng, thân ngựa, sừng nai, mũi sư tử trên thân lại có chi chít vẩy rồng. Xung quanh thân thể của nó, vô tận lôi điện lập lòe vờn quanh.

Hồn thú này hiển nhiên là Lôi Thượng Kỳ Lân, được Lương Thế Nhân kích phát một tia huyết mạch ngưng tụ thành một đạo hư ảnh.


Lôi Thượng Kỳ Lân mắt quỷ mở to, ngay khi nhìn thấy Hắc Long còn đang dằn có bên kia, nó không do dự một chút nào, thân thể lóe lên một cái đã xuất hiện bên cạnh đối phương, một đôi móng vuốt trực tiếp quét ngang một đường trên người Hắc Long to lớn.

NGANG!

Cục diện bây giờ lại trở thành hai đấu một, Lương Thế Nhân đem hai đại hung thú lần lượt thả ra, không nghi ngờ gì chiếm cứ thượng phong một cách tuyệt đối, bất quá hiện tại hắn không đủ năng lực để duy trì quá lâu, bởi vì duy trì công kích như thế này, tinh thần lực cũng như hồn lực đều tiêu hao rất nhiều.

Thế nhưng để đem Hắc Long hư ảnh này đánh bại, vẫn có thể làm được.

Tiểu Bạch nhìn thấy Hắc Long bị Lôi Thượng Kỳ Lân làm mất tập trung, nó liền nắm bắt cơ hội ngàn năm có một này, miệng lớn há ra trực tiếp ngoạm vào cổ họng Hắc Long.

Hắc Long giữa thiên địa gào thét liên tục, nó lập tức giãy giụa muốn thoát khỏi răng nanh của Tiểu Bạch, bất quá Lôi Thượng Kỳ Lân bên kia, nếu để cho Hắc Long toại nguyện, như vậy chẳng có chút bổn sự nào.

Lôi điện như những con rắn nhỏ đan xen lại với nhau, tạo thành một tấm lưới điện khổng lồ, đem Tiểu Bạch cùng Hắc Long đang xâu xé nhau bao trùm lại.

“Chết tiệt.” Vương Hạo nhìn thấy một màn này, hai mắt không khỏi trợn trắng lên, nếu như để hư ảnh bị đánh tan như vậy, tinh thần hải của hắn sẽ bị thương nghiêm trọng.

Hắn vạn lần không ngờ rằng Lương Thế Nhân lại có bậc này thực lực, vẫn là hắn quá xem thường đối thủ.

Tiểu Bạch ngoặm nơi cổ họng, Lôi Thượng Kỳ Lân bên kia bộc phát lôi điện giam cầm khiến Hắc Long không cách nào nhúc nhích được nữa. Mà Tiểu Bạch đã quá quen với lôi thuộc tính, nó gần như không bị ảnh hưởng, trái lại còn nương lấy một phần thuộc tính này mà đề thăng thực lực.

OÀNH!

Tiểu Bạch vận sức kéo đầu ra, tức thì Hắc Long cổ họng trực tiếp xé toan, sau một tiếng nổ lớn, nó liền hóa thành vô số hắc điểm mà biến mất.

Tại phía sau lưng, Vương Hạo một mặt tái nhợt, nơi khóe miệng lúc này đã có máu tươi chảy xuống, hô hấp dồn dập, một nỗi sợ kịch liệt từ trong nội tâm dâng trào mà lên.

Lương Thế Nhân sát ý xoay vòng trong đáy mắt, thản nhiên nói:

“Bây giờ, đến lượt ngươi cổ họng bị xé ra a.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui