Danh sách thi đấu vừa công bố, toàn trường một mảnh im lặng, thế nhưng có thể nhìn ra được bọn hắn đang hướng ánh mắt dò xét về đối thủ của mình. Ngoại trừ bốn tên đội trưởng vẻ mặt có vài phần ung dung thì những người còn lại đều mang tâm trạng hồi hộp.
Trong đó dĩ nhiên có Lương Thế Nhân. Hắn vận may nghịch thiên, trận đầu tiên liền chạm trán Vương Hạo, người được gọi là binh sĩ mạnh nhất năm nay. Mười tám tuổi, năm mươi tám cấp Hồn Vương, võ hồn Kim Nhãn Hắc Long, tuyệt đối chân chính người đứng đầu.
Bất quá, Lương Thế Nhân cũng xứng đáng được gọi là hắc mã. Mặc dù so với hào quang của Vân Chính Thiên hay ba tên đội trưởng vẫn không bằng, nhưng trong lứa binh sĩ trẻ tuổi, cũng tương đương không kém.
Lương Thế Nhân hai mắt âm trầm nhìn Vương Hạo một cái, chỉ thấy gương mặt đối phương lãnh cảm cực độ, tựa như đối với chiến thắng nắm chắc trong lòng bàn tay. Nhất thời Lương Thế Nhân từng giọt mồ hôi chảy xuống.
Vân Chính Thiên cảm nhận biến hóa của bằng hữu, đột nhiên xoay người về sau nói:
“A Nhân, ta biết hắn rất mạnh. Nhưng ngươi cũng không có yếu.”
Lương Thế Nhân nghe vậy, hai mắt chợt sáng lên, bàn tay bất tri bất giác siết lại.
Đúng thế a. Ta không có yếu, sở hữu Lôi Ảnh Quang Minh Kích cường đại võ hồn công kích, song hệ thuộc tính Lôi và Quang Minh, hồn linh thần thú U Minh Bạch Hổ, tu vi bốn mươi tám cấp Hồn Tông, lại có bá đạo viễn cổ hung thú Lôi Thượng Kỳ Lân một tia huyết mạch chảy trong huyết quản.
Ta há lại là kẻ yếu đuối?
“Đa tạ.” Lương Thế Nhân hai mắt nhắm lại gật đầu.
Vân Chính Thiên cười hì hì, sau đó ánh mắt rơi vào đối thủ của hắn ở bên Nhật Nguyệt Thành tiểu đội.
Người này tên Từ Vân, là một tên nam binh sĩ tuổi tác khoảng chừng tương đương hắn, vóc người phổ thông, da ngăm đen, khí tức thu liễm, thực sự không đoán được năng lực.
Vân Chính Thiên đối với người này cũng không mấy am hiểu, bất quá hắn mang họ Từ, không biết có cùng với Từ Thiên Phong kia quan hệ họ hàng hay không.
Từ Thiên Phong sở hữu bản thể võ hồn Thân Thể, nếu như Từ Vân này cũng sở hữu bản thể võ hồn, vậy thì cực kỳ phiền toái a.
“E hèm, bốc thăm quá trình hoàn tất. Bây giờ mười sáu người đăng ký theo lão phu tới khu vực thi đấu. Những người còn lại đi theo hướng bên kia để tới đài quan sát.”
Mục Vô Ưu nói, trong lòng thoáng xuất hiện tia tiếu ý. Lão còn lạ gì cách làm việc của Vực Chủ, e rằng bốc thăm quá trình này đều do một tay Vực Chủ sắp xếp.
Để ý nhìn kỹ thì bốn tên đội trưởng đều không đụng nhau ngay trận đầu, nếu như bọn hắn thuận lợi thắng trận đầu tiên, thì cả bốn tên đều tiến vào tứ cường cả. Đây chính là chủ ý của Vực Chủ đại nhân.
Bất quá, riêng tình huống Lương Thế Nhân là do Vực Chủ đáp ứng thỉnh cầu của Thành Chủ Long Thần thành, Hàn Long Quần a. Hắn là muốn Lương Thế Nhân chạm trán với Vương Hạo ngay trận thứ nhất.
Hơn ai hết hắn nghĩ Lương Thế Nhân không cách nào chiến thắng được Vương Hạo, nhưng chỉ cần trong thi đấu tên tiểu tử này có một chút biểu hiện làm hắn hài lòng, vậy liền được điểm a.
Mục Vô Ưu trên tay quyền trượng gõ ‘cộc cộc’ xuống đất, tức thì mặt đất hơi lún xuống, để lộ ra một loại cơ quan bí mật. Chỉ thấy mặt đất xoay chuyển một lát liền biến thành một cái thang máy, đem mười sáu binh sĩ tùy theo hạ xuống lòng đất.
“Đây là... “
Khi tiến tới độ sâu khoảng chừng năm mươi mét trở lại, bọn hắn nhận ra bốn phía xung quanh đều là lồng kính, độc nhất một cái võ đài thật lớn ở chính giữa. Bao bọc bên ngoài là vài dãy khán đài hình vòng cung, trên đó đã có khán giả đợi sẵn.
“Là Thành Chủ.” Can Hữu Long kinh ngạc kêu lên.
Trên khán đài có cờ hiệu Long Thần, chính là mấy gương mặt quen thuộc. Thành Chủ Hàn Long Quần, Dạ Hành, còn có Liễu Trấn Sơn và một vài tên binh sĩ trực thuộc Vệ Binh. Tổng cộng khoảng mười người.
Tại những vị trí khác, đều là người của các thành thị còn lại, tất cả đều có mặt tại đây để theo dõi diễn biến những trận thi đấu cuối cùng của đại hội.
Chỉ có người nhà của bốn tiểu đội lọt vào vòng cuối mới được đặc cách ngồi gần võ đài nhất, tám thành thị còn lại thì phân biệt ở phía sau.
Vân Chính Thiên tò mò nhìn sang ba vị Thành Chủ của Tu La thành, Bạch Hổ thành và Nhật Nguyệt thành.
Tu La thành Thành Chủ, Đường Các Vân mặc một bộ y phục màu đen, hắn đội một cái mũ đen trùm kín mặt, trên người tỏa ra nồng nặc bá khí. Hắn từ khi bị Vực Chủ hỏi qua về vấn đề ngoại hình, bây giờ liền lực chọn hóa hình trẻ tuổi. Phải biết bọn hắn tuổi tác bây giờ, chỉ sợ không dưới trăm tuổi a.
Tu La thành vị trí tọa lạc, ít người ngờ tới lại chính là hung hiểm địa phương nhất. Nếu Long Thần thành là nơi tiếp giáp với Thú Vực ở phía Bắc, Hỏa Thần thành tiếp giáp ở phía Nam thì Tu La thành tiếp giáp ở phía Tây.
Mà nơi này so với hai hướng còn lại đặc biệt nguy hiểm hơi rất nhiều. Bởi vì một phần lãnh thổ Nhân Vực chỗ này có hình dạng như một mũi thương cắm sâu vào lãnh thổ Thú Vực. Mà Tu La thành lại tọa lạc ngay tại vị trí mũi nhọn, vì vậy có thể nói Tu La thành ba phía đều giáp với Thú Vực, cũng là thành lũy cực kỳ quan trọng của nhân loại hiện nay.
Luận về thực lực, Đường Các Vân khả năng chiến đấu chính là mạnh nhất trong mười hai vị Thành Chủ ở đây.
Bạch Hổ thành Thành Chủ, Đái Tử Viêm. Bề ngoài cực kỳ lẫm liệt, râu tóc đều một màu vàng kim, gương mặt không nộ mà uy, làm cho người khác không khỏi sản sinh cảm giác kính phục.
Bạch Hổ thành là láng giềng gần với Long Thần thành nhất, chỉ sau Linh Băng thành. Nơi này tràn ngập sinh ý, là nơi hoàng thất của Tinh La Đại Lục năm xưa trú ngụ. Đái Gia ba vạn năm nay đều giữ được cơ nghiệp của mình, xứng đáng là một cái cổ lão gia tộc bậc nhất trên Đấu La Đại Lục.
Bạch Hổ võ hồn của bọn họ chính là Thần chi võ hồn. Tổ tiên của bọn họ, Đái Mộc Bạch chính là bằng hữu kề vai sát cánh cùng Đường Môn tổ tiên Đường Tam, đều đã phi thăng thành Thần.
Còn có một số điển tịch ghi chép lại, Linh Băng Đấu La Hoắc Vũ Hạo kỳ thực trực thuộc dòng dõi Đái Gia, phải gọi là Đái Vũ Hạo, là một vị đại năng sánh ngang với Đường Tam.
Có thể nói hiện tại, Đái Gia vẫn là gia tộc có thế lực bậc nhất trong Nhân Vực.
Nhật Nguyệt thành Thành Chủ, Từ Khiếu. Trong những vị Thành Chủ ở đây, hắn là người tương đối bình thường nhất, đặc biệt nổi bậc với nước da ngâm đen, bất quá điều này không làm mất đi khí tức quí tộc tôn quí.
Nhật Nguyệt thành chủ yếu dân cư sinh sống là Nhật Nguyệt Đế Quốc năm xưa thuần chủng dân bản địa. Tuy một vạn năm trước bọn họ giành được chiến thắng, thâu tóm Đấu La Đại Lục toàn bộ lãnh thổ, đổi tên gọi là Liên Bang, từ đó có rất nhiều chủng tộc di cư đến.
Liên Bang cùng Thiên Đấu và Tinh La Đại Lục tuy bề ngoài thì tỏ vẻ hòa nhã nhưng tận sâu bên trong vẫn luôn canh cánh lẫn nhau. Thế nhưng Thú Triều diễn ra khiến nhân loại từ bỏ mọi hiềm khích mà kề vai tác chiến một trận.
Hiện tại Nhật Nguyệt thành chính là nơi sinh sống của hầu hết cư dân bản địa của Nhật Nguyệt Đại Lục năm xưa.
Mỗi một tòa thành thị trong Nhân Vực đều có lịch sử đáng tự hào, đây cũng là nét văn hóa được truyền thừa bao đời nay. Thế nhưng Đấu La Đại Lục là thế giới thực lực vi tôn, vì vậy những trận so tài hiếm hoi giữa những người trẻ tuổi đến từ các thành phố đều là tâm điểm đang nói. Dù có bận cách mấy, hầu hết cao tầng của từng thành phố đều tới đây để theo dõi.
“Đái Thiên Huyền cùng Minh Hy ra trận.”
Mục Vô Ưu cất giọng nói.
Trận đầu tiên, đội trưởng Bạch Hổ thành xuất trận, đối thủ của hắn là đội viên của Nhật Nguyệt thành.
Đái Thiên Huyền võ hồn là Tam Nhãn Bạch Hổ, là võ hồn biến dị mang trong mình song hệ thuộc tính quang minh và tinh thần. Tu vi của hắn cao tới năm mươi lăm cấp, so với đối thủ thì mạnh mẽ hơn không ít.
Minh Hy võ hồn phóng thích ra, hắn võ hồn chính là một thanh màu vàng roi da, nhìn phớt qua có chút giống một con mãng xà. Sau lưng hắn có bốn vòng hồn hoàn dâng lên, đều là tử sắc hồn hoàn.
Kỳ thực Minh Hy ở trong Nhật Nguyệt thành thực lực không thấp, bất quá đối thủ của hắn xui xẻo lại là Đái Thiên Huyền, nhất thời lệ rơi đầy mặt, thần sắc khó coi, hiển nhiên không mấy tự tin vào khả năng chiến thắng của mình.
“Ba... Hai... Một... Bắt đầu.”
Mục Vô Ưu vừa hét lớn, tức thì Đái Thiên Huyền liền động.
Phốc!
Chân giẫm mạnh một cái, hắn hổ trảo liền chụp tới, sau lưng cũng không có hồn hoàn nào sáng lên, đơn thuần một trảo xé gió xông tới Minh Hy.
Đái Thiên Huyền chủ ý rất rõ ràng, hắn muốn dùng chính là phương thức nghiền ép, tốc chiến tốc thắng. Bởi vì Minh Hy trong mắt tràn đầy vẻ kiêng kỵ cho nên chiến lược này của Đái Thiên Huyền, cực kỳ thông minh chính xác.
Minh Hy nhìn thấy một đầu Bạch Hổ khí tức áp bức, hắn hơi lúng túng trong một giây. Ngay sau đó bộ pháp lập tức huy động, đem thân thể lui lại phía sau, đệ nhất hồn hoàn sau lưng tùy theo sáng lên.
Phất!
Tức thì roi da trên tay hắn điên cuồng quất về phía trước, một giây đánh ra hơn chục roi, tất cả đều trúng vào người Đái Thiên Huyền.
Đệ nhất hồn kỹ của Minh Hy có hiệu quả tấn công dồn dập lên đối thủ, mỗi một roi đều áp súc hồn lực cực lớn, nếu là phổ thông Hồn Vương, e rằng cũng chịu đau đớn không ít. Thế nhưng Đái Thiên Huyền lại không phải phổ thông Hồn Vương, mắt thấy vô số roi da quật tới, hắn chỉ mỉm cười ngay sau đó lại tăng tốc xông vào.
Roi da quất trúng người Bạch Hổ tựa như quất vào đá rắn, hoàn toàn không làm Đái Thiên Huyền một chút suy suyển, hổ trảo cực nhanh đã vồ tới trước mặt. Minh Hy trên người lông tóc dựng đứng cả lên, tức tốc muốn phát động hồn kỹ để giải vây.
“A.”
Minh Hy còn chưa kịp triển khai thì đột nhiên trong đại não dâng lên một trận đau đớn cảm giác, cả người lảo đảo như muốn ngã qụy. Cũng lúc này hổ trảo đã chụp tới, Đái Thiên Huyền móng vuốt nắm vào cổ họng Minh Hy mà nhấc lên cao.
Trận chiến kết thúc.
“Thật kinh khủng.” Toàn trường một mảnh chấn động. Tốc độ phải nói là quá nhanh, Đái Thiên Huyền hình như còn chưa sử dụng lấy một cái hồn hoàn nào liền đem Minh Hy bên kia đánh ngã, thực lực kinh hồn bạt vía.
Vân Chính Thiên cũng kinh ngạc nhìn Đái Thiên Huyền một chút, hắn cũng từng nhìn thấy người này thực lực, chính là lần đó năm tên đội trưởng liên thủ chống lại Ám Kim Khủng Trảo Hùng vạn năm, chỉ có điều Đái Thiên Huyền lúc đó cũng không có kinh khủng như bây giờ.
“Hắn ẩn giấu thực lực quá tốt.” Vân Chính Thiên thầm cảm thán.
Trên khán đàn, Hàn Long Quần cũng tương đương kinh ngạc. Đái Thiên Huyền này, chỉ sợ trong Long Thần thành tiểu đội chỉ có Vân Chính Thiên mới đủ thực lực chống lại a.
Liễu Trấn Sơn ánh mắt mang theo vài phần nghi hoặc hỏi:
“Vừa nãy Minh Hy bên kia định phát động hồn kỹ thì đột nhiên bị đình trệ. Ta lại không nhìn thấy Đái Thiên Huyền ra tay như thế nào?”
Dạ Hành cười đáp:
“Là hồn kỹ có khả năng công kích vào tinh thần. Mà hồn kỹ này hình như không đến từ hồn hoàn của hắn mà đến từ hồn cốt. Nếu ta đoán không sai, tên Đái Thiên Huyền này hẳn có một khối hồn cốt hệ tinh thần, hơn nữa lại là Đầu hồn cốt a.”
Dạ Hành vừa dứt lời, mấy tên binh sĩ sau lưng đều ồ lên kinh ngạc. Hồn cốt giá trị bậc nào bọn hắn làm sao không biết, mà Đái Thiên Huyền này nếu như sở hữu một khối Đầu hồn cốt hệ tinh thần, mang đến cho hắn một cái hồn kỹ công kích tinh thần, lại rất phù hợp với võ hồn Tam Nhãn Bạch Hổ của hắn, như vậy có thể nói là hổ mọc thêm cánh a.
“Đái Thiên Huyền chiến thắng. Trận thứ hai, Can Hữu Long và Dĩ Văn ra trận.”
Mục Vô Ưu thản nhiên công bố kết quả, sau đó liền thông báo trận đấu tiếp theo. Hắn thao tác nhanh nhẹn như vậy, chính là muốn để khán đài bùng nổ a.
Vực Chủ cùng với Mục trưởng lão của hắn, rõ ràng rất biết khuấy động sân khấu.
..............
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...