Vân Chính Thiên tròng mắt lượn lên, trong nháy mắt hóa thành vô sắc, hắn ngắm nhìn Đại Cường giãy giụa đau đớn trên mặt đất với vẻ mặt vô cùng thích thú. Ngay tại vị trí cánh tay bị đoạn đứt, động mạch bị cắt đứt vì vậy máu tươi điên cuồng tuôn ra không ngớt.
Vân Chính Thiên giống như ác ma nhìn xuống con mồi nhỏ bé, sau đó tiến lại gần, một tay đè lên ngực Đại Cường, bây giờ Đại Cường yếu ớt nói còn không ra hơi cho nên đành mặc kệ Vân Chính Thiên xử trí.
Vân Chính Thiên tâm tình khẽ động, một cỗ chiến ý vô hình xuất hiện, đem máu tươi trong người Đại Cường hưng hăng áp xuống, ngay chỗ vết thương máu tươi tốc độ chảy ra nhanh hơn rất nhiều. Đại Cường la hét vang vọng cả một khu vực, tựa như bị tra tấn hành hình.
Một tay đè lên ngực, không khoan nhượng nhấn xuống, tay còn lại khẽ dẫn dắt tinh thần lực đem máu huyết của Đại Cường từ từ áp súc. Máu tươi không ngừng xoay tròn, cho đến khi một viên tinh thể màu huyết ngưng tụ ra, sau đó máu từ trên người Đại Cường chảy xuôi đem viên tinh thể này bao phủ, theo thời gian cấp tốc lớn lên.
A Bính một mặt kinh hãi nhìn thủ đoạn của Vân Chính Thiên, tất nhiên hắn biết Vân Chính Thiên đang làm chính là áp súc tạo thành huyết châu, thế nhưng từ trước tới nay chỉ nghe nói bản thân tự dùng máu của mình mà áp súc, hoặc cùng lắm là áp súc trên thi thể người mới chết, chứ chưa nghe qua cưỡng chế áp súc trên thân thể người còn sống. Việc này căn bản không thể làm được, bởi vì cơ thể sống có lực bài xích nhất định. Thế nhưng Vân Chính Thiên chính là đang làm như vậy.
Tên này, còn kinh khủng hơn cả ác ma a. Cầu trời đừng cho hắn sản sinh một chút địch ý với A Bính ta.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, nguyên bản thân thể Đại Cường vô cùng cường tráng, bây giờ teo tóp lại nhìn không khác gì so với A Bính bên kia. Trước mặt Vân Chính Thiên bây giờ lơ lửng là ba viên huyết châu. Hắn mỉm cười mãn nguyện, sau đó buông tha cho Đại Cường đang sống không bằng chết kia.
“Ngươi thể năng hơn người, ta áp súc tới ba viên huyết châu mà ngươi vẫn còn sống được, xem như ngươi mạng lớn. Thành toàn cho ngươi, hạ thủ lưu tình, chừa lại mạng chó.”
Vân Chính Thiên âm độc nói. Tuy hắn không biết Đại Cường lúc trước làm những việc gì, nhưng thông qua thái độ khinh khỉnh không coi ai ra gì của hắn, Vân Chính Thiên vô cùng chán ghét, mà ở Huyết Đô này, ngươi chán ghét người nào, liền tùy tiện xử lý, chỉ cần có thực lực.
Chưa dừng lại ở đó, Vân Chính Thiên đưa tay chộp lấy một cái túi nhỏ treo bên hông Đại Cường, dốc ngược túi ra, tức thì có năm viên huyết châu rơi xuống. Hai mắt hắn kinh hỷ lóe lên.
Lần này gặp được kho báu rồi.
Đại Cường gương mặt trắng bệch, tựa như sinh cơ sắp mất, may mắn Vân Chính Thiên không có nuốt lời, trực tiếp điểm huyệt kinh mạch chỗ bị thương, làm máu ngừng chảy, cứu lấy hắn một mạng.
“Về sau đừng có xuất hiện trước mặt ta, nếu không mạng của ngươi ta sẽ lấy lại.”
Vân Chính Thiên nhìn hắn thản nhiên nói. Đại Cường lúc này tuy không thể trả lời, nhưng hắn vẫn còn sức gật đầu, trong mắt đầy vẻ thành khẩn.
Giải quyết xong Đại Cường, Vân Chính Thiên xoay lại nhìn về A Bính, cười nói:
“Hai cái thi thể kia cho ngươi, tùy tiện xử lý.”
Dứt lời, Vân Chính Thiên cũng đem đoản kiếm quăng trả cho A Bính. Gương mặt A Bính như nhặt được vàng, hắn cảm kích Vân Chính Thiên không ngớt, sau đó tự đi áp súc huyết châu từ hai thi thể sát thủ kia.
Vân Chính Thiên đem tám viên huyết chân trực tiếp thu vào trong giới chỉ, tiện tay bức một cành liễu xuống, sau đó men theo đường cũ trở lại Huyết Đô trung tâm.
Giao chiến với Đại Cường về sau, hắn mới biết bản thân có lợi lớn như thế nào ở Huyết Đô này. Không chỉ kỹ xảo chiến đấu đã đạt tới mức lô hỏa thuần thanh, mà hắn đối với kiếm ý lĩnh ngộ cũng cực kỳ uyên thâm.
Nếu như lúc trước trong quân đoàn có Liễu Đao am hiểu đao quang không thua kém hắn, thì bây giờ tin chắc bản thân đã bỏ xa Liễu Đao một đoạn. Một phần lớn nguyên nhân khiến bản thân hắn tăng trưởng với tốc độ như vậy, chính là nhờ bí pháp mà Bao Lão truyền thụ cho hắn a.
Khai Tâm cảnh giới hắn đã chân chính nắm giữ, nhờ vậy một số nút thắt cực kỳ khó gỡ ở kiếp trước, vốn không thể nào đạt được ở độ tuổi này đã bị hắn tháo gỡ rất nhanh. So với kiếp trước thì nhanh hơn rất nhiều, ít nhất tiết kiệm được năm năm thời gian.
“Đa tạ sư phụ a.” Vân Chính Thiên trong lòng thầm cảm kích.
Trở lại trung tâm Huyết Đô, Vân Chính Thiên không có tiếp tục tiến vào khu vực đăng ký tại đại đấu trường, mà lại đi tới một cửa tiệm quần áo. Đổi một viên huyết châu lấy một bộ y phục màu đen, lại có mũ trùm kín mặt, ở trong Huyết Đô một năm, tuyệt đối kết thù với rất nhiều người, không thể tự tiện cho bọn hắn biết được diện mạo thật của mình.
Vì vậy Vân Chính Thiên không do dự đem một viên huyết châu sắm bộ y phục này. Sau đó hắn lại ghé sang tiệm vũ khí. Bản thân võ hồn là Thất Diện Kiếm, cho nên hắn chưa từng nghĩ sẽ mang theo vũ khí phòng thân. Bây giờ hồn lực bị phong ấn, đồng dạng võ hồn cũng không thể phóng thích, cho nên đành cắn răng mà mua một thanh vũ khí a.
Tiến vào cửa tiệm vũ khí, Vân Chính Thiên nhìn thấy có vô số chủng loại được bày bán bên trong, đủ thứ hình dạng, kích thước to nhỏ khác nhau, khiến hắn không khỏi ngạc nhiên. Ở Huyết Đô này, không nhìn thấy bất kỳ lò rèn nào a, tại sao số lượng vũ khí lại nhiều đến như vậy.
“Lão bản, có thể cho ta hỏi một chút, tại sao lão lại có nhiều vũ khí để bán như vậy?” Vân Chính Thiên tò mò hỏi.
Chủ tiệm vũ khí là một ông lão tuổi gần đất xa trời, lão ngồi dựa lưng vào ghế, uể oải trả lời:
“Thằng nào tới mua cũng hỏi như ngươi, ta đã trả lời hơn trăm năm rồi. Vũ khí ở đây nhiều như vậy, là do đám đấu sĩ chết trận trong đấu trường để lại a, ngươi thích gì thì lấy đi rồi ra tính tiền, chớ nhiều lời.”
Vân Chính Thiên thoáng kinh ngạc, thì ra đại lượng vũ khí ở đây đều tới từ những người tiến vào Huyết Đô, sau khi chết đều được tịch thu đem bán ở đây. Huyết Đế cũng biết kinh doanh quá nha.
Người ở đây ai cũng không có thiện chí nói chuyện, hắn tự nhiên cũng không nhiều lời, trực tiếp đảo mắt lựa chọn một chút vũ khí ưa nhìn. Tất nhiên là kiếm loại vũ khí rồi.
Ở đây kiếm loại cùng đao loại số lượng nhiều nhất, Vân Chính Thiên không khó để nhìn thấy vị trí mấy thanh kiếm đang trưng bày.
Cự kiếm, đoản kiếm, trường kiếm, liễu kiếm cũng có, đa dạng hình thái cùng màu sắc. Mặc dù Vân Chính Thiên không biết rèn đúc, nhưng con mắt nhìn kiếm của hắn tin chắc ít người sánh bằng.
Tùy tiện cầm lên một thanh trường kiếm màu đen, Vân Chính Thiên chạm nhẹ lên mặt kiếm, sau đó đột nhiên một kiếm trực tiếp đâm vào hư không. Ngay khi Vân Chính Thiên vừa xuất chiêu, trong tiệm có gió nổi lên làm lão chủ tiệm giật mình, lão chửi:
“Muốn thử ra ngoài mà thử, thử ở đây ngộ nhỡ chết người rồi sao.”
“A, xin lỗi.” Vân Chính Thiên cười trừ. Sau đó hắn lắc đầu đặt thanh kiếm vào lại vị trí cũ. Hai mắt đảo qua đảo lại, sau đó cầm lên một thanh đoản kiếm nhỏ gọn. Hắn đặc biệt ưa thích mấy loại như trường kiếm hoặc đoản kiếm, nhẹ nhàng linh hoạt. Cự kiếm hắn không thích lắm vì nó nặng, mà liễu kiếm thì lại mảnh mai, chỉ để biễu diễn còn được chứ ở Đấu La Đại Lục thì gần như vô dụng.
Loay hoay hơn nữa tiếng đồng hồ, lôi ra cả đống kiếm, hắn vẫn chưa tìm được một thanh vừa ý. Nhất thời thở dài, ngồi bịch xuống ghế nghỉ ngơi một chút. Lão chủ tiệm cũng không quan tâm cho lắm, hắn vẫn ngồi đó mà xem sách, tựa như không có ai ở trong tiệm vậy.
“Tìm một thanh kiếm hợp ý, cũng khó như vậy?” Vân Chính Thiên thở dài, đột nhiên hắn bỗng nhớ lại quãng thời gian khi hắn còn là Kiếm Thần ở Địa Cầu. Lúc đó hắn mệnh danh là Bất Bại Kiếm Thần, một người một kiếm hoành tảo ngang dọc vô địch thủ, chỉ có duy nhất một thanh kiếm làm bạn đồng hành. Có thể nói thanh kiếm năm đó là người bạn duy nhất của Kiếm Thần hắn a.
“Lão bằng hữu, nếu ngươi ở đây thì tốt quá.” Vân Chính Thiên hoài niệm nhớ lại.
Đột nhiên, một tia kiếm ý không tự chủ từ mi tâm hắn bay ra bên ngoài, Vân Chính Thiên kinh hãi đứng lên quan sát. Tia kiếm ý này dường như bị một thứ gì đó hấp dẫn, cho nên mới xuất hiện linh trí như vậy.
Tia kiếm ý này xuyên thẳng vào khu vực trưng bày kiếm của tiệm, sau đó bắn thẳng vào một thanh kiếm nằm sát trong tường. Vân Chính Thiên hai mắt nghi hoặc lập tức lại gần xem xét. Ngay khi hắn vừa nhìn thấy thanh kiếm, gương mặt thoáng xuất hiện vẻ ngây ngốc, ngay sau đó nước mắt lân tròng.
“Đây... đây là...”
Vân Chính Thiên cẩn thận đem thanh kiếm này cầm lên. Đây là một thanh trường kiếm, toàn thân một màu đen kịt như mực, so với Hắc Kiếm không khác là bao. Vân Chính Thiên đem kiếm đưa lên, một tay vuốt ve mặt kiếm, tức thì có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc xuất hiện từ bên trong tâm khảm.
Bởi vì thanh kiếm này, cùng với thanh kiếm của hắn ở kiếp trước, giống nhau như đúc.
Vân Chính Thiên lập tức đưa ngón tay sờ vào phía chuôi kiếm, sau đó hắn thực sự hoảng sợ, bởi vì phía chuôi kiếm này cũng có một dấu hiệu mà chỉ riêng thanh kiếm của Kiếm Thần năm đó mới có thể sở hữu. Dưới chuôi kiếm, chính là do Kiếm Thần tự tay khắc lên một chữ Thần.
Không lẽ, thanh kiếm này cùng với thanh kiếm của ta là một?
“Ông chủ, ông chủ.” Vân Chính Thiên vội vàng kêu lên, sau đó đem thanh kiếm này đi thẳng ra quầy tính tiền.
Lão chủ tiệm lười biếng ngẩng mặt lên nhìn hắn, sau đó lại nhìn xuống thanh kiếm trên tay, lão chợt giật nảy mình, quát lên:
“Ngươi từ đâu lấy ra thanh kiếm này?”
Vân Chính Thiên vẻ mặt khó hiểu, nhìn lão hỏi:
“Ta tìm được trong đó, lão có biết xuất thân của kiếm này không, làm ơn nói cho ta nghe.”
Lão chủ tiệm thoáng trầm ngâm một chút, lão dựa lưng vào ghế, sau đó lấy một điếu thuốc ra, trực tiếp đốt lên rít một hơi dài, trong miệng nhã ra mây khói bồng bềnh, lão bắt đầu nói, trong mắt có chút hoài niệm.
“Thanh kiếm này bị nguyền rủa, ta nghĩ ngươi nên để lại thì hơn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...