"Ngươi làm sao vậy?"
Mã Thiên Hoa bên cạnh thấy hắn có biểu hiện kỳ lạ, không nhịn được hỏi.
Vân Chính Thiên giật nảy mình, chậm rãi quay lại nhìn nàng run run nói
"Ta... thấy ma nàng ơi"
"Cái gì!! Ta có nghe lộn không, Vân Chính Thiên ngươi mà cũng có cái để sợ hả"
Can Hữu Long ngồi sát bên vô tình nghe được, hắn bất ngờ cười phá lên.
Vân Chính Thiên tức giận chỉ tay về hướng hắc ám hư ảnh, nói
"Ngươi tự nhìn đi"
Cả đám liền chủ động đứng lên nhìn theo hướng Vân Chính Thiên chỉ, thế nhưng chỗ đó hiện tại không có gì cả, chỉ một màu đen tối như mực và đống cây cối đổ nát.
Lương Thế Nhân lắc đầu thương cảm nói
"Chắc ngươi minh tưởng ngủ mơ rồi a"
Tiếu Phong cùng Hoa Quyển Sinh cũng gật đầu đồng ý. Mã Thiên Hoa cùng Hàn Thanh Chi thì lại nhìn hắn trìu mến, tiến tới bóp hai vai hắn, an ủi.
"Chắc ngươi mệt quá rồi, nghỉ một tí đi"
Cảm nhận ánh mắt và thái độ bọn chúng có chút không đúng, Vân Chính Thiên tức điên đứng thẳng lên hướng vị trí con ma đó quát
"Vừa nãy ta còn thấy một con ở ngay chỗ đó, bây giờ biến mất rồi, ta không có ngủ..."
Chưa nói hết câu, bất chợt Vân Chính Thiên lại nhìn thấy cái hư ảnh mà hắn gọi là con ma đó, bây giờ nó đứng cách bảy người bọn hắn không tới mười thước. Đứng gần như vậy mục diện cũng lộ ra rõ ràng, bề ngoài nhìn vô cùng ghê sợ, một mảnh sương mù màu đen ngưng tụ thành hình dạng giống như một người phụ nữ mặc áo choàng, nhưng thân thể lại trong suốt, có thể nhìn mờ mờ cảnh vật sau lưng.
Duy nhất đôi mắt trắng dã vô hồn là thứ Vân Chính Thiên thấy ấn tượng nhất.
"Đó, là con này nè, các ngươi tin ta chưa"
Như được giải oan, Vân Chính Thiên reo lớn, tức thì thu hút sự chú ý của Linh Băng thành đội ngũ bên kia. Linh Tôn Thượng ngẩng đầu nhìn sang, đột nhiên hai mắt ngưng trọng.
"Vân Chính Thiên, là Vong Yêu đó, cẩn thận"
U U U!
Linh Tôn Thượng vừa dứt lời, tức thì có một cỗ thanh âm kỳ lạ vang lên, mà nguồn phát ra chính là cái hư ảnh mà Linh Tôn Thượng vừa gọi là Vong Yêu kia. Vân Chính Thiên bảy người đứng gần, hầu như hứng chịu toàn bộ sóng âm này, ngay lập tức đầu óc có chút choáng váng, cả người mềm nhũn ra.
Vong Yêu vừa thi triển chính là hồn kỹ suy yếu quần thể của nó, hồn kỹ này cường đại ở một chỗ, chính là đem đối phương hoàn toàn chìm vào trong hỗn loạn, bỏ qua cơ chế phòng ngự tinh thần, mà cự ly càng gần, thời gian tác dụng càng lâu, lại càng đau đớn.
"Chết tiệt"
Linh Tôn Thượng không do dự phóng thích võ hồn, trường mâu màu xám xuất hiện ở trên tay, thế nhưng hắn không có xông tới tấn công Vong Yêu, mà chỉ đứng ở một chỗ, đem trường mâu hướng mũi thẳng vào Vong Yêu thân ảnh.
Tức thì một cỗ hấp lực mạnh mẽ hút lấy từng đoàn từng đoàn sương mù đen bên kia, sắc mặt Vong Yêu lập tức hoảng sợ, đôi mắt của nó đã hóa thành một màu đỏ thẫm.
"Tiểu Thuyên, lên"
Linh Tôn Thượng hét lớn, ở sau lưng hắn có một tên đội viên cấp tốc xông lên, hắn hướng Vong Yêu thân ảnh đang bị Linh Tôn Thượng kéo tới, mạnh mẽ tung ra một quyền. Mà một quyền này vô cùng đặc biệt, trên đầu nắm đấm của hắn có một đoàn quang sắc óng ánh bao phủ, mơ hồ cảm thấy một chút quang minh khí tức.
"OÀNH ——"
Vong Yêu bị một quyền này đấm thẳng vào lồng ngực, lập tức màn sương mù đen có vài vòng đen bị đánh tan ra, thoắt cái màn sương mù này ngưng tụ ở phía xa, hào quang có phần ảm đạm hơn trước.
Mà ngay khi Vong Yêu bị Tiểu Thuyên tấn công, hiệu quả suy yếu của Vong Yêu đã ngừng tác dụng, ngay lập tức Vân Chính Thiên lấy lại tinh thần, sắc mặt khó coi nhìn đạo Vong Yêu trước mặt, nói.
"Vong Yêu, hình dáng không những ghê tởm mà khả năng lại khó lường như vậy"
Linh Tôn Thượng tiến lên nói với hắn
"Vong Yêu là hồn thú đặc biệt, ta nghe nói nó chính là những linh hồn binh sĩ vẫn lạc khi tham gia khảo nghiệm, bị Tà hồn lực nơi này đồng hóa cuối cùng trở thành một loại âm hồn vất vưởng, tuy nhiên Vực Chủ đại năng đã đem loại năng lượng kỳ lạ này biến đổi trở thành một thực thể sống giống như hồn thú, khi chết vẫn sinh ra hồn hoàn. Bọn này chưởng khống chính là hắc ám thuộc tính, kỹ năng khống chế rất mạnh".
Hắc ám thuộc tính à. Vân Chính Thiên trên mặt đột nhiên nở một nụ cười nham hiểm, khiến cho Linh Tôn Thượng vừa nói xong cũng hơi giật mình. Bởi vì bên trong nụ cười này chính là sự tự tin chiến thắng.
Trong bảy người đến từ Long Thần thành, có khả năng khắc chế Hắc ám hồn thú, không chỉ có Quang Minh Thánh Kiếm đệ tứ hình thái, mà còn có Lương Thế Nhân sở hữu hồn linh thần thú U Minh Bạch Hổ kia, thuộc tính thần thánh của hắn so với quang minh thuộc tính của Vân Chính Thiên còn cao hơn một bậc.
Cho nên vừa nghe mấy chữ Hắc ám thuộc tính, hắn làm sao không vui cho được.
Quay đầu nhìn về phía sau, Vân Chính Thiên nói
"Thiên Hoa, ngươi lui lại một chút, hắc ám thuộc tính đối với ngươi có rất xấu ảnh hưởng. Thế Nhân, giao con ma này cho ngươi, đừng đánh chết nó chỉ dọa nó một chút, chúng ta còn cần nó để tìm ra sào huyệt"
Lương Thế Nhân nghe vậy gật đầu, sau đó một bước tiến tới đối diện với Vong Yêu đang lơ lửng bên kia. Linh Tôn Thượng thấy vậy cũng hơi liếc nhìn Lương Thế Nhân một cái, thấy thiếu niên này chỉ là một tên có dung mạo phổ thông, khí chất cũng bình thường, lại có năng lực đơn phương độc mã đánh với Vong Yêu?
Cho dù là Linh Tôn Thượng hắn một đấu một với Vong Yêu cũng không chắc chiếm được bao nhiêu tiện nghi.
Lương Thế Nhân không để ý đến ánh mắt soi mói của hắn, trực tiếp thả ra võ hồn của mình. Lôi Ảnh Quang Minh Kích vừa xuất hiện, vô số đạo lôi điện hướng bốn phương tám hướng mà xuyên ra.
"Lôi nguyên tố thật mạnh, hắn ẩn nhẫn cũng thật sâu đi"
Linh Tôn Thượng trong nội tâm thoáng kinh ngạc, thế nhưng khi màu sắc hồn hoàn nhìn sau lưng Lương Thế Nhân, hắn mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Hồn hoàn của Lương Thế Nhân là lưỡng hoàng, lưỡng tử, tương đối phổ thông màu sắc.
Bất quá nét thỏa mãn này của Linh Tôn Thượng chỉ xuất hiện trong thoáng chốc, bới vì ngay khi Lôi Ảnh Quang Minh Kích vừa lấy ra, một đầu bạch hổ vằn đen ngưng tụ ở trên đầu vai, hổ gầm thanh âm nhất thời vang vọng.
"Đây là... Tà Mâu Bạch Hổ hồn linh?"
Linh Tôn Thượng lắp bắp, Tà Mâu Bạch Hổ chính là võ hồn truyền thừa suốt ba vạn năm nay của Đái gia, phẩm chất cao cấp, uy lực phi phàm, thế mà lại trở thành hồn linh của Lương Thế Nhân, đúng là hiếm có.
Vân Chính Thiên nghe vậy, khẽ mỉm cười nhìn sang Linh Tôn Thượng, chậm rãi nói.
"Tôn Thượng huynh, ngươi sai rồi, đây là U Minh Bạch Hổ hồn linh a"
“Cái gì!!”
Chấn động thông tin truyền vào trong tai Linh Băng thành đội ngũ, bọn hắn một mặt kinh sợ nhìn Lương Thế Nhân như nhìn thấy quái vật.
U Minh Bạch Hổ được mệnh danh là thần thú trong truyền thuyết, chính là vì nó hoàn toàn không hề có thật, mà chỉ có thể xuất hiện nếu thông qua võ hồn dung hợp kỹ. Đây là sự kết hợp của Tà Mâu Bạch Hổ và U Minh Linh Miêu võ hồn.
U Minh Bạch Hổ truyền kỳ ba vạn năm nay kể không hết, vì vậy mắt thấy U Minh Bạch Hổ trở thành hồn linh, tuyệt đối là một chuyện hư cấu, nói xuông khó mà tin được.
Mà ngay lúc bọn hắn còn đang hãi hùng, Lương Thế Nhân đã bắt đầu hành động.
Tay siết chặt Lôi Ảnh Quang Minh Kích, thân thể Lương Thế Nhân lóe lên một cái, một khắc sau đã tới trước mặt Vong Yêu.
Theo phán đoán của hắn, Vong Yêu bên kia tu vi cũng không tệ, hẳn là hai tới ba ngàn năm tu vi, so với hắn thì không thua kém một chút nào.
Lôi Ảnh Quang Minh Kích bạo vũ xuyên tới, thế nhưng Vong Yêu bên kia vẫn bình chân như vãi, thân thể đứng yên một chỗ, tựa như một kích này đối với nó không có ý nghĩa gì. Sau đó một màn kỳ lạ xảy ra, Lôi Kích của Lương Thế Nhân vừa đâm tới, lại xuyên thẳng qua cái hư ảnh này, trực tiếp trúng vào một thân cây phía sau, Vong Yêu vẫn ngang nhiên đứng đó, không có dấu hiệu gì là bị thương cả, trên mặt có toát ra vài phần đắc ý.
"Chuyện gì thế này?" Lương Thế Nhân biến sắc.
Linh Tôn Thượng phía dưới, lập tức nói
"Vong Yêu thể chất đặc thù, bản thân nó không bị ảnh hưởng bởi vật lý công kích, ta cũng không biết tại sao, có lẽ do nguyên bản nó là âm hồn a"
Vân Chính Thiên nghe vậy, trong lòng thoáng rùng mình, nói như vậy thực chất Vong Yêu chính là ma chứ còn gì nữa.
Lương Thế Nhân ở trên kia cũng gần như đoán được nguyên nhân, hắn nhanh chóng rút tay thu lại Lôi Kích, nhưng lúc này cả cánh tay hắn cứ như bị một cái lỗ đen cắn chặt, không thể rút ra được.
“Chết tiệt” Lương Thế Nhân càng ra sức dãy dụa, hắn càng bị bám chặt vào.
Vong Yêu đôi mắt lần nữa hóa thành màu đỏ thẫm, một cái hư ảnh bàn tay bằng sương mù đen to lớn ngưng tụ ở trên cao, sau đó hung hăng đập xuống đỉnh đầu Lương Thế Nhân.
Mắt thấy cự thủ cấp tốc phóng lớn trong tròng mắt, Lương Thế Nhân hai mắt vẫn không tỏ vẻ kinh sợ, thản nhiên huýt sáo một cái, tức thì hồn linh U Minh Bạch Hổ nguyên bản đang bám trên đầu vai của hắn, lúc này thân thể bành trướng lên đế khi thân ảnh cao hơn năm mét, cất tiếng bạch hổ gầm vang.
“HỐNG ——”
Vong Yêu thân ảnh dưới tiếng gầm này trở nên tán loạn, nhất thời không thể ngưng tụ trở lại hình dạng cũ, mà Lương Thế Nhân cũng không có bỏ lỡ cơ hội này, hắn đưa Lôi Ảnh Quang Minh Kích hướng lên không trung, sau đó từng khỏa lôi tinh xuất hiện.
Đệ tam hồn kỹ, Bạch Hổ Lôi Tinh Vũ.
Lôi Tinh mang theo vô tận thần thánh cùng lôi thuộc tính khí tức, hướng vị trí Vong Yêu điên cuồng đánh xuống.
"ẦM ẦM —— "
Lôi Tinh đánh vào, Vong Yêu hư ảnh từng vòng đen bắn ra, đến khi thể tích của nó chỉ còn lại một phần ba, mới miễn cưỡng ngưng tụ lại được. Khí tức Vong Yêu lúc này yếu ớt đến thảm thương, giống như tùy tiện liền có thể đem nó phủi đi, nét mặt hoảng sợ vô cùng.
Nó vạn lần không ngờ rằng, tên hồn sư nhân loại trước mắt lại sở hữu bá đạo thần thành thuộc tính như vậy, ngay sau đó nó không do dự chuẩn bị thoái lui trốn mất.
“Muốn chay?”
Lương Thế Nhân rít lên, mục tiêu dọa cho Vong Yêu sợ hãi bỏ chạy đã hoàn thành, bây giờ chỉ cần đeo bám liền phát hiện sào huyệt Vong Yêu.
Mà ngay lúc này, một màn không ai ngờ được lại xảy ra, U Minh Bạch Hổ hồn linh đột nhiên sấn tới cực nhanh, hai mắt hổ lóe lên, miệng hổ to lớn há ra ngoặm lấy thân ảnh Vong Yêu vào bên trong, nhai ngấu nhai nghiến, nét mặt của nó nhìn qua có chút ngon miệng ý tứ.
Không chỉ đám người bên dưới bất ngờ, mà Lương Thế Nhân cũng thập phần hoảng sợ, hồn linh U Minh Bạch Hổ, lại có thể đem một đầu hồn thú trực tiếp cắn nuốt, đây là chuyện chưa từng xuất hiện a.
Mà Vong Yêu kia ngay khi bị U Minh Bạch Hổ cắn lấy, sinh cơ gia tốc trút xuống, sau đó triệt để biến mất, làm kế hoạch của bọn hắn đổ sông đổ biển
. . . . . . . . . . . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...