Hồng tu chỉ thiên, khôi giáp sáng loáng, anh thương ánh lam, quân trang không biết là vốn có màu như vậy hay là bị máu nhuộm đỏ.
Diệp Tinh Thần nhíu nhíu mày, cảm giác như có gì đó đâm hai mắt của mình, hại hắn không thể nào ngủ yên giấc. Hắn nằm mơ, dài thật dài, trong mơ có một đạo trưởng mặc đạo bào hai màu lam trắng đang chỉ điểm gì đó, cách đó không xa một là cô nương mỹ lệ mặc vũ y màu lam đang múa quạt, còn có vệ binh đi qua đi lại, đằng sau bọn họ là cầu thang chỉnh tề xây từ cẩm thạch trắng, từng bước một đi lên, ngẩng đầu là hoành phi với ba chữ khí thế hào hùng: Hạo Khí Minh. Những người đó cười với hắn, nói Tinh Thần nhà ngươi lại lười biếng. Bỗng nhiên có một bóng người màu đỏ sậm bao phủ lấy mình đồng thời từng bước tới gần, cảnh tượng cùng những người lúc trước lập tức biết mất, hắn trốn không thoát, cũng trốn không xong, không ai có thể cứu được hắn.
Không, ta không cần! Ta không cần ta không cần ta không cần!!!
“A ——!”
Không nhịn được mà hét lên, mí mắt Diệp Tinh Thần nâng lên trong nháy mắt, trên cái trán trơn bóng chảy đầy mồ hôi. Hắn há miệng thở hổn hển, tuyệt vọng cùng bi thương trong đáy lòng vẫn tầng tầng dâng lên, muốn ngăn cũng không ngăn được. Hắn đặt tay phải lên lồng ngực mình, sờ qua sờ lại mấy lần, dùng cách này để ổn định tâm tình của mình.
May quá, chỉ là mơ.
Bờ ngực phập phồng dần dần từ kịch liệt trở nên nhẹ nhàng hơn, hắn dùng lực hít sâu mấy cái, lúc này mới cảm thấy mình thoải mái hơn chút. Nhưng mà chẳng được bao lâu, hắn lại cảm thấy kỳ quái. Cảnh tượng trước mắt không phải là nơi mình quen thuộc. Cả gian phòng mặc dù có hơi sơ sài nhưng được thu dọn rất sạch sẽ, đồ dùng cũng rất đơn giản, chỉ có một giường, một bàn, mấy cái ghế dựa cộng thêm một cái tủ lớn mà thôi. Chỗ này rốt cuộc là chỗ nào?
Nhắm mắt lại, tuy rằng không muốn nhớ lại, nhưng đoạn ký ức này thật sự khắc quá sâu, hắn không thể quên đi. Hắn nhớ rõ mình tự nguyện xin đi giết giặc, nói muốn đến Côn Lôn tìm hiểu quân tình của địch. Tiêu Tiêu lúc ấy rất không hài lòng, nói rất nguy hiểm, Đường Môn, Minh Giáo lúc ấy phái đi gần như toàn quân bị diệt; Lăng Hàn lại từ Hắc Long trở về Côn Lôn, đệ không phải đối thủ của y. Nhưng khi ấy sao hắn chịu nghe lời? Hắn mới mười sáu mười bảy tuổi, chỉ mới gia nhập Hạo Khí Minh vài năm ngắn ngủi mà đã lấy danh hiệu chiến giai “Phụ Đạo Thiên Thừa”. Trong chiến dịch Nam Bình Sơn, chỉ cần hắn tham gia chỉ huy đều sẽ đại thắng trở về. Hắn chỉ nghe nói Lăng Hàn là một trong Ác Nhân Cốc song sát, từ lâu đã là “Cực Đạo Ma Tôn”, làm người không từ bất kì việc ác nào, địch ta không phân. Nhưng vì hắn vẫn luôn đóng quân ở Nam Bình Sơn, mà Lăng Hàn từ trước đến nay đều không tham gia trận doanh phân tranh ở Nam Bình Sơn, cho nên hắn với người này không có qua lại gì. Dù sao cũng là kẻ địch, chỉ cần trừ bỏ là được, họ gì tên gì không phải đều như nhau sao.
Nhưng chỉ trách hắn quá mức cao ngạo tự phụ mới hại người trong đội toàn quân bị diệt.
Côn Lôn không giống Nam Bình Sơn, không có nhiều vật che chắn cùng nơi ẩn nấp, lại vì ở gần trận doanh Ác Nhân Cốc nên cơ bản đã xem như là địa bàn của Ác Nhân Cốc. Doanh địa Ác Nhân Cốc là ở dãy núi cao lớn tây bộ, Hạo Khí Minh thì ở phía đông. Muốn đi đến doanh địa của Hạo Khí Minh, nếu không trực tiếp băng qua trung bộ Côn Lôn bình nguyên thì phải từ bắc bộ Tiểu Diêu Phong cùng Ngọc Hư Phong đi vòng qua [1]. Cách trước rất dễ gây chú ý, cách sau tuy mất chút thời gian cùng công sức nhưng có thể xem là phương pháp tốt, cho dù bị phát hiện thì muốn trốn cũng không khó. Vốn đã hết sức cẩn thận, nhưng Diệp Tinh Thần tuyệt không ngờ rằng, mấy đạo quán ở bắc bộ đã trở thành địa bàn của Ác Nhân Cốc.
Khi hắn đến nơi chỉ nhìn thấy một cảnh tượng đẫm máu, xác chất đầy đồng, máu chảy thành sông. Gió lạnh thổi quét mùi máu tanh xông vào mũi, cách đó không xa, một Thiên Sách mặc khôi giáp đang cưỡi một con ngựa đen cao lớn đứng yên bất động, nghe được tiếng bước chân liền chậm rãi xoay đầu ngựa lại.
Hồng tu [2] chỉ thiên, khôi giáp sáng loáng, anh thương [3] ánh lam, quân trang không biết là vốn có màu như vậy hay là bị máu nhuộm đỏ.
Khóe mắt y đang cười, mặt mũi tất nhiên là một bộ kiệt ngạo bất tuân, nhưng vết máu chưa khô trên mặt rõ ràng viết lên một đoạn giết chóc. Hắc mã dưới thân thở phì phì, đôi mắt đỏ như lửa cháy đâm thẳng vào tim người khác.
Diệp Tinh Thần đột nhiên thay đổi ánh mắt, hô to một tiếng “Không tốt!”, đồng thời rút trọng kiếm ra nện xuống đất. Kiếm khí ánh vàng nháy mắt dâng lên lấy kiếm làm trung tâm tản ra thành hình nón, “vụt ” một tiếng đẩy người của Hạo Khí Minh lùi về sau. Nhưng tốc độ của người kia còn nhanh hơn, giục ngựa như làn sương đen đột kích đến trước mặt. Trường thương đã vươn đến trước mắt, Diệp Tinh Thần quyết định thật nhanh, lập tức dùng tay trái rút khinh kiếm ra che ở phía trước. Trường thương ma sát vào lưỡi kiếm sắc bén phát ra tiếng vang khàn khàn, Diệp Tinh Thần ngẩng đầu thì có thể thấy, độ cong khóe miệng nhếch lên của người đối diện đang không ngừng tăng thêm, đôi mắt vốn màu đen sẫm dường như trong một khắc ấy biến thành màu máu thẫm.
Tu La khát máu.
—— Lúc ấy trong não Diệp Tinh Thần chỉ có vài chữ như vậy.
Gặp quỷ, thật sự là gặp chuyện không tốt.
Sức mạnh của hai người chênh lệch không nhiều, một thương một kiếm cứ ở đó vung lên. Hai thanh thần khí va chạm vào nhau phát ra tiếng vang sắc nhọn.
“Lăng tướng quân!”
“Diệp thiếu gia!”
Hai bên gần như là đồng thời kêu lên, bên cạnh càng ngày càng nhiều tiếng động, phỏng chừng là người bên Ác Nhân Cốc vừa quay trở về. Hỏng! Như vậy không tốt, nơi này đã là địa bàn của Ác Nhân Cốc, nhanh chóng rút lui mới là thượng sách, nhưng thật sự có thể toàn thây trở ra sao. Nghĩ đến đây, Diệp Tinh Thần không khỏi thất thần, ngay cả một vó ngựa từ trước mặt đá đến cũng không phát hiện, dứt khoát đạp cho bụng hắn đau nhói, cơ thể không tự chủ được mà ngã về phía sau.
“Ư… A…”
Chịu đau xoay người lộn ra sau, theo đó mà tránh một kích tiếp theo của đối phương. Biết rõ mặt đất đóng băng rất trơn trượt, thế nên khi tung người lên không liền chuyển động cổ tay, linh hoạt cắm trọng kiếm xuống đất, sau đó lấy đây làm điểm tựa, cả người mới không đến mức mất khống chế mà trượt về phía sau. Đoàn người chỉ kịp nhìn thấy một bóng người màu vàng tung bay, sau đó chỉ nghe “vụt” một tiếng, trọng kiếm ánh vàng mạnh mẽ đập xuống mặt đất tạo thành một cái lỗ, vết nứt đan xen vô tận như linh xà kéo dài về bốn phía, đôi giày màu vàng ma sát với mặt đất bắn ra một vòng bụi băng hình cánh cung duyên dáng rồi sau đó chậm rãi bay đi.
Mọi người đều không tự giác mà há miệng thở mạnh, ngay cả Lăng Hàn cũng không nhịn được mà hơi hơi trừng to hai mắt.
Thật vất vả ổn định cơ thể, Diệp Tinh Thần lúc này mới đỡ trọng kiếm hơi đứng dậy. Nhân mã hai bên ở đằng sau đã xông lên đánh nhau, có vài Ác Nhân muốn đến giúp Lăng Hàn một phen, bị y quăng cho một ánh mắt liền sợ tới mức không dám bước thêm một bước —— Bọn họ đều biết chuyện mà Lăng Hàn thích nhất chính là đánh một mình; tiến lên cản trở, mặc kệ địch ta đều chỉ có một đường chết. Mà người của Hạo Khí Minh đã bị Ác Nhân bao vây từ sớm, tử tử thương thương, trận pháp hỗn độn, lòng người hoảng loạn, ai cũng không rảnh rỗi để ý tới Diệp Tinh Thần.
“Tiểu thiếu gia, lúc đánh với ta sao ngươi có thể thất thần chứ?”
Lăng Hàn cười cười, tiêu sái xoay người xuống ngựa, nhẹ nhàng vuốt đùi ngựa một cái, con ngựa kia liền biết điều mà hồng hộc chạy sang một bên.
Đồng bạn còn lại từng người một bị kẻ khác giết hại, không bao lâu sau, kiên quyết đứng im chỉ còn lại một Tàng Kiếm đệ tử một tay cầm trọng kiếm, một tay cầm khinh kiếm trong cơn gió lạnh vù vù. Quần áo vàng tươi, trên rìa thêu hoa văn màu lam nhạt [4], gió lạnh thổi mạnh làm đuôi ngựa sau đầu tung bay, có vài sợi tóc dính trên mặt, phủi không đi. Như khắc từ băng tạc từ ngọc, trong thế giới của hạt sương treo cành, hắn cứ đứng như vậy, vẫn không nhúc nhích, giống như pho tượng quý báu nhất. Trên gương mặt trẻ trung mà lạnh nhạt thế nhưng không có một chút sợ hãi, trong ánh mắt chỉ viết đầy khinh thường cùng phẫn nộ.
Ác Nhân Cốc bao vây hắn lại nhưng ai cũng không dám tiến lên một bước. Không hiểu sao từ trong đáy lòng cảm thấy e ngại, dù lấy một địch trăm nhưng vẫn bình tĩnh tự nhiên lão thần tại tại [5], trừ Lăng Hàn tướng quân, có lẽ cũng chỉ có Hạo Khí Minh Tàng Kiếm trước mắt này.
Nhưng mà trong lòng Lăng Hàn tướng quân hỉ nộ vô thường của bọn họ lại có suy nghĩ khác.
—— A… Thật sự là…
Rất đẹp…
Lăng Hàn không kìm được thầm cảm thán một tiếng, đã bao nhiêu năm không nhìn thấy ánh mắt như vậy, nét mặt như vậy.
Quả thật đẹp đến mức muốn phá hủy hắn. Muốn nghe tiếng hắn khóc, muốn thấy hắn ở dưới thân mình cầu xin tha thứ.
Ngươi cũng biết, lạc thú thuần ưng, không chỉ ở chỗ có thể khiến nó dịu dàng ngoan ngoãn đậu trên vai ngươi, mà còn ở chỗ có thể nhìn thấy ngạo khí trong mắt nó từng chút một bị ngươi mài mòn đến gần như không còn. Cuối cùng một linh hồn kiêu ngạo luôn hướng tới tự do bị ngươi thành công thu vào trong tay, nó liền trở thành một con diều không cần dùng dây thả.
Nghĩ đến đây, y bỗng nhiên không muốn giết chết Tàng Kiếm này, sờ sờ cằm, lộ ra một nụ cười không rõ nghĩa.
“Các ngươi, bắt hắn lại cho ta “
Y giương mắt ra hiệu một cái, sau đó liền lui sang một bên, dùng một mảnh vải không biết từ chỗ nào lấy ra, dương dương tự đắc đứng đó lau vết máu trên thương, nhìn như không liên quan tới mình. Đám thủ hạ không dám dộng, nghĩ rằng chuyện này là sao đây? À, tướng quân nhất định là muốn moi ra tin tình báo!
“Phải sống. Hắn mà bị giết, ta lấy đầu các ngươi tính sổ. “
Nhẹ nhàng bồi thêm một câu.
Cái gì?! —— Đoàn người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mặt mặt nhìn nhau. Lại nhìn Diệp Tinh Thần, cũng là sát khí đầy mặt. Má ơi, thật sự là xui hết nửa đời người, ai mà dám động thủ chứ.
“Còn không nhanh lên?”
…
“Dù sao… Dù sao cũng là chết, chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn sợ một háo tử như hắn sao?!”
“Đúng vậy!”
“Xông lên!!”
Vì thế người kia liền kêu gào xông lên, một trận hỗn chiến liền diễn ra tại đạo quán nhìn như yên tĩnh. Vụn băng tung tóe, máu văng khắp nơi, tiếng la hét, tiếng máu thịt bị xé rách, tiếng binh khí va chạm… Các loại âm thanh hỗn tạp cùng một chỗ. Diệp Tinh Thần chỉ biết là đối phương tựa như muốn giết đến vô tận, cho dù là người võ nghệ cao siêu cũng không chống được thế công như vậy, huống chi, thể lực còn lại liên tục bị tiêu hao. Hắn không biết mình đã xoay bao nhiêu Phong Lai Ngô Sơn đập bao nhiêu Hạc Quy Cô Sơn, sắc trời dần tối, đầu óc bắt đầu không tỉnh táo nổi, suy nghĩ cũng bắt đầu trôi đến nơi nào không biết, vì thế mà tay chân cũng không linh hoạt. Thương tích trên người càng ngày càng nhiều, máu chảy ra rất nhanh bị đông lại thành máu khô. Tuy rằng Lăng Hàn nói muốn bắt sống, nhưng nếu chỉ muốn không giết chết mà nói, chém mấy đao hẳn là có thể. Hiện tại Diệp Tinh Thần chỉ có lặng im giết người, ai xông lên thì khinh kiếm trọng kiếm thay phiên nhau chém.
Lăng Hàn cứ ôm hai vai như thế, đứng một bên yên lặng nhìn. Cả thế giới đều quên đi sự tồn tại của y.
Thật lâu sau, chỉ thấy vầng thái dương mới mọc trên đỉnh núi tỏa ra một luồng ánh sáng ban mai, sau đó chiếu vào trong đạo quán đẫm máu. Đầu nhũ băng treo ngược trên mái hiên bắt đầu tan ra, giọt nước trong suốt rơi xuống, một tiếng “tí tách” trong trẻo vang lên trên mặt đất.
Tàng Kiếm đệ tử quần áp vàng óng nay đã thành quần áo đỏ máu rốt cuộc cầm chuôi kiếm không nổi nữa, chân mềm nhũn, ngã gục xuống, nhưng trước khi chạm đến mặt đất, lại rơi vào một cái ôm dịu dàng.
“Tàng Kiếm tiểu thiếu gia, vồ bắt thành công~”
Còn chuyện sau đó, Diệp Tinh Thần không muốn nhớ lại. Hiện tại chỉ cần làm rõ rằng mình rốt cuộc đang ở nơi nào. Hắn phát hiện mình không biết lúc nào đã bị thay một bộ quần áo lót màu trắng, vết thương trên người cũng đã được bôi thuốc, tuy nhiên cơ thể vẫn mềm nhũn, dùng không được nhiều sức lực. Hắn choáng váng một lúc lâu, mới miễn cưỡng nâng người ngồi dậy, tựa lưng vào giường.
Nơi này thật sự không phải chỗ ở quen thuộc của mình, hắn suy nghĩ rất lâu vẫn không nghĩ ra rốt cuộc mình đang ở đâu. Lúc này, cửa bị đẩy ra, nghe thấy tiếng vang “leng keng leng keng”, thì ra là một tiểu cơ giáp nhân màu đồng, vừa đi còn vừa rớt linh kiện. Cơ giáp nhân “két ——” một tiếng, sau đó lập tức nhảy lên giường, con mắt đen bóng xoay tròn, nhìn chằm chằm vào mình, cứ như là đang nghiên cứu cái gì đó mới mẻ. Bộ dáng đó tuy có chút quái dị, nhưng cũng rất là đáng yêu.
“A Ngốc, ngươi lại chạy vào phòng làm gì?”
Một giọng nam lười nhác xuyên thấu truyền vào, Diệp Tinh Thần ngẩng đầu, sau cửa là một nam nhân thân hình thon dài đang đứng, hắn khoanh hai tay trước ngực, nửa thân người dựa vào khung cửa.
Lưng mang trường thương Toái Hồn, người mặc áo màu đỏ thắm, dây cột tóc màu đỏ tùy tiện cột một bím tóc, phần tóc còn lại buông xõa trên vai, mang theo vài phần bất kham cùng thoải mái.
Diệp Tinh Thần biến sắc, đồng tử lập tức phóng đại, từng câu từng chữ, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Lăng… Hàn…!”Chú thích:
[1] Đây là bản đồ Côn Lôn (trong game):
1 là Ngọc Hư Phong.
2 là Tiểu Diêu Phong.
3 là Đông Côn Lôn cao địa, là doanh địa của Hạo Khi Minh.
4 là Tây Côn Lôn cao địa, là doanh địa của Ác Nhân Cốc.
Vùng ở giữa 3 và 4 là Côn Lôn băng nguyên.
Lộ trình của Diệp Tinh Thần là từ 1 đến 2 rồi đến 3. Còn tại sao lại đi xuống từ phía Bắc trong khi phía Nam là lối vào từ Hoang Mạc Long Môn còn phía Bắc lại là lối vào từ Ác Nhân Cốc thì mình chịu, không hiểu nổi =))
[2] Hồng tu: Hồng tu là hai cái sợi râu gián màu đỏ mà mấy anh trai Thiên Sách của chúng ta đeo trên đầu đó =)) Dịch trắng trợn ra là “râu (gián) đỏ chỉa lên trời” =)) Mời mọi người xem hình để dễ hình dung, có lẽ Lăng Hàn cũng mặc Phá Quân, tức ngoài cùng bên phải (theo cá nhân mình thấy quân gia mặc Phá Quân là đẹp trai nhất =)))
[3] Anh thương: Chùm tua rua trên thương.
[4] Theo mình đoán là Diệp Tinh Thần mặc set PVP phe phẩm chất 255 của Hạo Khí Minh (hình như tên là Bách Thắng thì phải), nhìn giống Nam Hoàng nhưng hoa văn màu xanh (mình thấy khá là dị và xấu =)))
[5] Lão thần tại tại: “Lão thần” là thần linh thành tiên đã lâu, ở đây ý chỉ tâm thần, trạng thái nội tâm.”Lão thần tại tại” là từ ngạn ngữ Mân Nam mà ra. “Tại tại” trong tiếng Mân Nam ý là “chắc chắn, thận trọng, bình thản”. ”Lão thần tại tại” là chỉ trạng thái rất thong dong nhưng đôi cũng có thể dùng để phê bình người nào đó không làm việc.