Quảng Võ đang nói chuyện làm ăn với Diệp Tuyền, chuyện làm ăn về Đường Thiên Huyền. Dựa vào bọn họ hiện tại, hơn nữa còn một Diêu Phong đang đến, bọn họ hợp lựa tìm ra Đường Thiên Huyền. Sau khi tìm ra Đường Thiên Huyền, thứ trên người y sẽ xử lý như thế nào thì chờ đến khi tìm được người rồi tính.
“Sao hả, không cần người biết dịch dung à?” Diệp Tuyền tuyền nhướn mày nhìn xung quanh. Quách Quỷ mà mình vốn có thể dùng một chút có lẽ đã về phe Quảng Võ, giờ chỉ còn mình y tham gia chiến đấu, “Ta có một đề cử, không suy xét một chút sao?”
“Ở đây đều là nhân vật tai to mặt lớn, Diệp thiếu gia muốn tìm cũng phải tìm một người đủ phân đủ lượng mới được đấy!” Thư Mặc tiên sinh nói chuyện, trên mặt treo một nụ cười, không phải một nụ cười bình thường, mà là nụ cười chờ xem trò vui.
Diệp Tuyền cười phì một tiếng, chuyển ánh mắt về phía Quảng Võ. Trong đám người này cũng chỉ có mỗi Quảng Võ là y có thể dựa dẫm một chút, nhưng mà thật đáng tiếc, người này y không thể tin tưởng, ngay cả trong phút chốc cũng không được.
Quảng Võ dời mắt khỏi người Diệp Tuyền, nhưng mà không cự tuyệt trả lời vấn đề của y, chỉ nói: “Chỉ cần là cao thủ.”
Diệp Tuyền sang sảng cười đáp: “Được, ta tìm cao thủ cho ngươi.”
Diệp Tuyền tìm người Miêu Cương dịch dung cho mình lần trước, đối phương nói mình tên là Mạc Cửu Huyền, tên tiếng Hán là Vu Huyền, có huynh đệ song sinh tên tiếng Miêu là Mạc Cửu Ngân. Diệp Tuyền nghĩ hai người luân phiên hành động sẽ có ít với y một chút, sau khi đơn giản nói một chút tình huống cho đối phương, Vu Huyền gọi Mạc Cửu Ngân đến, hai người đều tỏ vẻ không có vấn đề gì.
Nhưng mà hai huynh đệ họ có một yêu cầu, sau khi tìm được Đường Thiên Huyền phải cho bọn họ gặp mặt.
Diệp Tuyền không thông báo với Quảng Võ liền đơn phương đáp ứng.
Tìm được cao thủ dịch dung, cũng chính là bắt đầu từ đấy, Quảng Võ bắt đầu cố ý né tránh y. Ban đầu Diệp Tuyền cứ nghĩ là ảo giác của mình, dần dà y phát hiện đấy không phải là ảo giác. Sau khi tìm được Vu Huyền, số lời Quảng Võ nói với y có thể đếm trên đầu ngón tay. Y tự tin bối cảnh của mình không thể bại lộ nhanh như vậy được, mà thái độ hiện giờ của Quảng Võ bắt đầu khiến y bất an.
Bại lộ, không bại lộ, hoặc là… chuyện khác.
Diêu Phong đến lúc tinh mơ, chỉ có một mình Thư Mặc tiên sinh thức, tất nhiên cũng chỉ có mình Thư Mặc tiên sinh biết.
Hai người gặp nhau, cái gì cũng không nói, Thư Mặc tiên sinh ngồi xuống tháp Di Lặc [1], chỉ vào chỗ trống kế bên, ý bảo Diêu Phong ngồi xuống nói chuyện. Hai người ngồi xuống đưa mắt nhìn nhau, máy hát của Thư Mặc tiên sinh lúc này mới mở ra.
“Ngươi tính quẻ thật đúng là trước sau như một đều chuẩn.” Vẻ mặt Thư Mặc tiên sinh cười như không cười: “Quảng Võ thật sự gặp đào hoa kiếp.”
Diêu Phong phun nước trà ra, suýt nữa phun lên mặt Thư Mặc tiên sinh. Hắn dùng tay áo đạo bào chùi chùi miệng, thuân khí cho mình, nói: “Thật ra ta… không có xem bói cho Quảng Võ, hắn đó giờ đâu có tin, ta cũng chỉ thuận miệng bịa chuyện cho người nghe thôi, ngươi trăm ngàn lần đừng nói với ta ngươi không chỉ tin mà còn nói cho Quảng Võ.”
“Ừ.” Thư Mặc tiên sinh gật gật đầu: “Diêu Phong đạo trưởng thần cơ diệu toán, bội phục bội phục.”
“Nếu thật sự xảy ra chuyện, chết là đạo hữu chứ không phải bần đạo đâu. Nói là do ngươi nói đi, không liên quan gì đến ta.”
“Yên tâm.” Thư Mặc tiên sinh cầm chén trà lên nhấp một ngụm, biểu cảm trên mặt biếng nhác đến cực điểm: “Lần này ngươi xem như là đánh bậy đánh bạ mà trúng, nhưng mà ngươi vẫn nên nói rõ chân tướng cho hắn. Xét cho cùng… hai người bọn họ phải cùng nhau hành động.”
“Thôi, ta không muốn chết sớm như vậy, với lại ngươi cũng đã nói rồi, Quảng Võ cũng không ngốc, nói hay không cũng như nhau.”
Thư Mặc tiên sinh liên tục lắc đầu, vẻ mặt trẻ con không thể dạy. Hắn từ trong eo lấy ra hai đĩnh vàng lung lay trước mặt Diêu Phong, cười với đạo sĩ đang sáng rực mắt nói: “Chúng ta cược đi, nếu ngươi ní với Quảng Võ mà hắn đã nhận ra, hai đĩnh này sẽ thuộc về ngươi, ngược lại, ngươi phải thăm dò một người cho ta, không dùng Quách Quỷ, mà hai đĩnh này vẫn sẽ là của ngươi.”
Diêu Phong nhìn hai đĩnh vàng ánh vàng rực rỡ, cười nịnh nọt với Thư Mặc tiên sinh. Chuyện này cứ vậy mà quyết định.
“Đến đến đền, Quảng Võ ta nói cho ngươi một chuyện.” Diêu Phong không chào hỏi người khác, thấy Quảng Võ liền kéo người ta đến chỗ khác nói nhỏ.
Diệp Tuyền ở bên cạnh nhìn mà buồn bực. Tên đạo sĩ thối vô danh này không biết từ đâu rơi xuống, sao lại thân thiết với Quảng Võ như vậy. Trong nhóm người này nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có mình y là không thân thiết với Quảng Võ, ngay cả Vu Huyền mới bị y kéo vào cũng cười cười nói nói với Quảng Võ, tại sao cứ đến gần hắn là đối phương lại trở nên quái dị.
“Quảng Võ, ta nói với ngươi, chuyện tên vương bát [2] Thư Mặc kia nói với ngươi người đừng để ý. Ta chỉ là thuận miệng bịa chuyện thôi, ngươi biết ta chưa bao giờ xem bói cho ngươi, xem bói cho ngươi chính là lãng phí một thân tài hoa của ta, ai ngờ tên Thư Mặc ngu xuẩn kia lại tin chứ. Nếu ngươi thật sự để ý, ta đây liền ngoại lệ tính cho ngươi một quẻ để ngươi an tâm. Giờ ngươi chỉ cần bắt tên kia về là được, chúng ta đều là hậu thuẫn vô cùng mạnh mẽ của ngươi, xảy ra chuyện lớn chuyện nhỏ gì mà không cần tiêu tiền thì đến tìm ta là được, đảm bảo giải quyết sạch sẽ lại gọn gàng cho ngươi!”
Diêu Phong vừa mở miệng liền giống như bắn pháo, Quảng Võ nghe đến đau cả đầu. Còn chưa hiểu Diêu Phong nói cái gì, bên cạnh liền nhảy ra một người kéo hắn đến góc tường. Nhìn kỹ lại, là Diệp Tuyền.
Hai tay Diệp Tuyền chống trên tường, ép Quảng Võ vào góc tường. Y không cao bằng Quảng Võ, làm động tác này quả thật rất buồn cười, nhưng mà y cũng không có tâm trạng quan tâm chuyện đó, hai mắt hung tợn trừng Quảng Võ bị y ép trong góc tường. Đối phương hẳn là cũng bị tư thế này của y dọa, cứng ngắc nuốt một ngụm nước bọt, cũng không nhúc nhích.
“Họ Quảng, gần đây ngươi cứ trốn ta.”
Quảng Võ nhớ lại những lời Diêu Phong vừa nói, hình như là nói hắn vốn không có xem bói cho mình, chỉ là thuận miệng bịa chuyện, kết quả là Thư Mặc tiên sinh tin rồi nói cho hắn.
Nghĩ đi nghĩ lại, Quảng Võ quyết định nói dối, mặt không đỏ tim không đập nói: “Không có.”
“Ngươi có!” Diệp Tuyền hét lên một tiếng, tức đến đỏ bừng cả mặt, trợn mắt lên, răng nanh cắn đến kêu kèn kẹt, cứ như giây tiếp theo sẽ rút trọng kiếm ra Phong Lai Ngô Sơn kết liễu Quảng Võ, còn không để lại xác.
Ánh mắt của mọi người trong phòng đề chĩa về hai người bọn họ. Quảng Võ cảm thấy không tự nhiên muốn đẩy Diệp Tuyền ra, đối phương thật sự rất cứng đầu, một đấm lên mặt hắn đấm hắn dội ngược. Quảng Võ cảm giác khỏe miệng hơi đau, chắc là đã bị một đấm của Diệp Tuyền đấm rách.
“Ngươi cứ trốn tránh ta…” Giọng Diệp Tuyền rất khẽ, hoàn toàn trái ngược với tiếng hét phẫn nộ lúc nãy, thậm chí người bình thường cũng nghe được giọng nói của y hơi run rẩy. Tim Quảng Võ bỗng đập nhanh hơn, hắn cảm thấy một trận chột dạ không thể miêu tả bằng lời.
“Ta…” Muốn nói lại thôi.
Lại là một đấm lên mặt Quảng Võ, lần này đánh rất tàn nhẫn, tiếng nắm đấm va chạm với xương cốt rất vang, phỏng chừng không cần đến mai là có thể nhìn thấy vết bầm trên mặt Quảng Võ.
Quảng Võ không hiểu, rõ ràng người bị đấm hai đấm là hắn, nhưng sao Diệp Tuyền trông còn ủy khuất hơn mình, còn ra vẻ chỉ muốn giết chết mình.
“Họ Diệp, ngươi có thể ăn nói đàng hoàng không?”
Hai người giằng co, Quảng Võ không đi, Diệp Tuyền cũng không rời. Hai người cứ như là đang cắn cổ họng nhau, chỉ đợi xem hai ngừng đấu tranh trước, ai nhận thua trước.
Diêu Phong ngây người bên cạnh, hoàn toàn không hiểu hai người bọn họ đang chơi trò gì.
“Haiz… Ai kia cứ chịu đi thôi.” Thư Mặc tiên sinh rót cho mình một tách trà, cười như không cười liếc nhìn Quảng Võ một cái.
Quảng Võ nghe Thư Mặc tiên sinh nói bất đắc dĩ thở dài. Hắn khom người ôm lấy Diệp Tuyền, nhẹ nhàng vỗ lưng đối phương, ghé vào tai y khẽ nói: “Thực xin lỗi, sau này sẽ không trốn tránh ngươi nữa.”
Diệp Tuyền ôm lại Quảng Võ, phẫn hận đánh lên lưng đối phương, đến khi Quảng Võ ho khù khụ không dừng được, y mới “lưu luyến không rời” buông đối phương ra.
“Quách Quỷ!”
“Đây!” Quách Quỷ giật mình từ trên ghế đứng dậy.
“Mang đi mua rượu!” Diệp Tuyền ném túi tiền trong tay cho Quách Quỷ: “Mua không được không cho về!”
Quảng Võ theo bản năng sờ nơi mình đeo túi tiền, quả nhiên mất tiêu, lại nhìn Diệp Tuyền đang vô cùng đắc ý nhìn mình, trận ủy khuất lúc nãy không biết đã bay đi đâu. Hắn nhìn gương mặt vô cùng tin thần của đối phương, khóe môi không tực giác nhếch lên một độ cong dễ nhìn.
Thư Mặc tiên sinh liên tục thở dài, liên tiếp lắc đầu với Quảng Võ và Diệp Tuyền, trong miệng lẩm bẩm: “Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê…”
Diệp Tuyền say, say đến gần như hôn mê bất tỉnh. Hiện giờ đang nằm yên trong lòng hắn, giống như một đứa trẻ không hề phòng bị phát ra tiếng hít thở đều đề, hàng mi dài dưới ánh nên hạ xuống gương mặt một mảng bóng màu xám nhạt.
“Diệp Tuyền?” Hắn vỗ nhè nhẹ lên vai đối phương, người trong lòng không vui ưm hai tiếng, cuộn mình lại, tìm một vị trí thoải mái hơn trong lòng hắn cọ cọ, ngủ còn say hơn lúc trước.
Quảng Võ nhìn bọn Quách Quỷ ngã trái ngã phải, lại xem Diệp Tuyền đang nằm trong lòng mình như một con mèo. Hắn cân nhắc nhiều lần, cuối cùng quyết định mang Diệp Tuyền về, mấy người còn lại thì cứ bỏ mặc trong quán rượu. Dù sao… chủ quán nhất định cũng không phải là lần đầu tiên thu lưu người say.
“Cạch ——” Thanh la trong tay người điểm canh lại vang một lần.
Quảng Võ đóng cửa sổ lại, nghiêm túc đánh giá Diệp Tuyền trước mắt. Diệp Tuyền chắc là say thật, nằm xải lai trên giường, hai má ừng hồng, miệng còn lầm bầm nói bậy nói bạ.
“Ta nên tin ngươi, hay là không nên tin ngươi đây?”
Diệp Tuyền nằm trên giường ưm một tiếng, xoay người ngủ tiếp.
Quảng Võ cười một cái, khom lưng mò vào trong quần áo Diệp Tuyền, chuẩn xác đụng đến thanh chủy thủ giấu ở thắt lưng. Nhẹ, sắc bén, tựa như không có. “Vì lý do an toàn, thứ này không tịch thu.” Hắn dán môi lên vành tai đối phương, nhẹ nhàng nói một câu.
Diệp Tuyền mất tự nhiên giật giật, tựa như tỉnh.
Quảng Võ bỏ chủy thủ vào trong lòng mình, thổi tắt đèn, nằm xuống bên người Diệp Tuyền ngủ.
Quảng Võ bị tiếng huýt sáo đánh thức. Chủy thủ trong lòng còn nguyên, Diệp Tuyền cũng không có dấu hiệu tỉnh lại. Quảng Võ vỗ nhẹ lên mặt Diệp Tuyền, đáp lại là tiếng ưm bất mãn của đối phương.
Là Quách Quỷ.
Quảng Võ leo cửa sổ ra, nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà, kéo áo Quách Quỷ ẩn vào bóng đêm. Đang định đặt câu hỏi, Quách Quỷ liền dựng ngón tay lên ý bảo hắn im lặng. Tiếng vó ngựa lộc cộc ngày càng gần, cuối cùng giống như dự đoán của hai người họ, dừng trước phòng Diệp Tuyền.
Quảng Võ dùng ngón tay viết hai chữ “Đàm Thiên” lên tay Quách Quỷ.
Quách Quỷ hiểu ý gật gật đầu, viết một chữ “Đổ” [3] lên tay Quảng Võ.
Người đến dường như không đoán được trong phòng sẽ có người, hơn nữa người này cũng không phải Quảng Võ. Mấy người cầm đầu dùng tay trao đổi với nhau, trong đó có một người làm động tác xẹt tay qua cổ, động tác này được rất nhiều người đồng ý.
Diệp Tuyền trên giường không biết đại họa đã rơi xuống đầu mình, thoải mái xoay người, lăn đến bên mép giường, lúc nào cũng có thể té xuống.
Đao phủ đang chuẩn bị động thủ, lại có một người giơ tay lên ý bảo hắn dừng lại. Những người khác biểu hiện rất tôn trọng người này, trừ thân phận thủ lĩnh, hẳn là hắn còn có thân phận là trưởng giả có bối phận rất cao.
Hắn đi đến bên người Diệp Tuyền, thật cẩn thận rút một tấm lệnh bài từ trong đai Diệp Tuyền ra.
Lệnh bài của Quảng Võ.
Hắn thấy vậy liền kinh hãi, cản thận rời khỏi người Diệp Tuyền. Đoàn người xóa bỏ hết các dấu vết của mình, nhanh chóng trốn vào bóng đêm, giống như một mãnh thú chiến bại.
Quách Quỷ trở về vị trí cũ, Quảng Võ sau khi xác định Diệp Tuyền không tỉnh giấc thì cùng Quách Quỷ đến sòng bạc hội họp với Đàm Thiên.
“Thư Mặc tiên sinh nói có một số việc tốt nhất là ta nên nói với ngươi.” Quách Quỷ rút một bức thư đầy nếp nhăn từ trong thắt lưng được quấn từ một mớ vải lộn xộn ra: “Đây là những gì ta có thể tra được về Diệp Tuyền, có đọc hay không tự ngươi quyết định.”
Quảng Võ nhận lấy bức thư, thuần thục xé mở, rút tờ giấy mỏng manh bên trong ra. Vừa rút được một nửa, không hiểu sao Quảng Võ dừng tay lại. Hắn bỏ lại tờ giấy vào trong phong bì, đưa đến bên ngọn đèn đốt đi. Ngọn lửa vặn vẹo như tằm ăn rỗi thiêu cháy bức thư, cuối cùng chỉ lưu lại trên bàn một đám tro xám, nhẹ thổi một cái, bay đi.
“Biết trước kết quả quá sớm thì chẳng có gì thú vị, hơn nữa nếu ta đã dám hợp tác với hắn thì tất nhiên cũng đoán được lai lịch của hắn là gì.” Quảng Võ lau sạch sẽ tro trên tay, vỗ vỗ vai Quách Quỷ: “Thay ta nói với Thư Mặc tiên sinh, cảm ơn ý tốt của hắn, nhưng mà so với lai lịch của Diệp Tuyền ta càng muốn biết chuyện về Mê Tiên Dẫn hơn.”
“Chuyện về Mê Tiên Dẫn… không thể nói, không thể nói.” Thư Mặc tiên sinh từ trên lầu đi xuống, trong đồng tử tối đen lóe lên ánh khôn khéo. “Còn về Diệp Tuyền, ngươi không muốn xem thông tin cũng hắn, ta cũng chỉ có thể nhắc ngươi cẩn thận làm đầu.”
Quảng Võ lấy chủy thủ giấu trên thắt lưng ra, lưỡi dao ra khỏi vỏ, hàn quang trên lưỡi dao khiến mỗi người ở đây đều run lên. “Chỉ bằng cái này, ta cũng phải cẩn thận làm đầu.” Quảng Võ tra chủy thủ vào vỏ, giấu vào đai lưng, phất phất tay với những người còn lại rời khỏi sòng bạc.
Thư Mặc tiên sinh thở dài, châm cho mình ly trà, bưng lên tựa hồ chuẩn bị uống, cuối cùng lại buông xuống. “Sầu, ngay cả người nhà hắn cũng đến góp vui, vốn đã sầu, giờ càng thêm sầu.”
“Vị kia không phải kẻ địch, có cái gì mà sầu.” Đàm Thiên nói.
“Sầu, sầu ai kia xuân tâm đã động lại hồn nhiên không biết, mà đối phương lại là vị kia.”
“Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, thuận theo tự nhiên, ta không liên quan.” Quách Quỷ bỏ lại mười sáu chữ, trèo tường mà đi, rượu trong hồ lô kêu óc ách.
Quảng Võ đẩy Diệp Tuyền vào trong một chút, Diệp thiếu gia bị đẩy rất không vui, duỗi chân đạp Quảng Võ xuống.
Quảng tướng quân bị đạp xuống giường cũng rất không vui, hắn ôm lấy Diệp Tuyền đang mơ mơ màng màng ngủ trên giường, dứt khoát mà thô bạo ném xuống giường, một trận rầm rầm, Diệp thiếu gia say đến loạn cào cào rốt cuộc tỉnh dậy.
Quảng tướng quân cúi người cười tủm tỉm nhéo nhéo mặt Diệp thiếu gia, nói: “Ăn nhờ ở đậu thì ngoan ngoãn một chút.”
“Bà nội ngươi Quảng Võ ơi!”
“Còn nói nữa ta ném ngươi từ trên lầu xuống.”
Diệp Tuyền hừ một tiếng, xốc chăn của Quảng Võ lên bò vào ổ chăn.Chú thích:
[1] Tháp Di Lặc: Một loại đồ dùng để nằm ngủ của người Hán, còn gọi là “đoản tháp”. Bình thường kích thước tương đối ngắn, thấp, trên thân tháp có lan can hoặc tay vịn ở ba mặt. Ban đầu được đặt ở Phật đường, thư phòng, dùng làm nơi tĩnh tọa hoặc ngồi nói chuyện, sau này chủ yếu dùng để nằm nghỉ hoặc ngủ.
[2] Vương bát: Là một cách chửi của người Trung Quốc thôi (tui lười đi tìm tiểu sử của nó…)
[3] Đổ: Là chữ “đổ” (赌) trong “đổ phường” (赌坊 sòng bạc).