Nước trên người chàng rơi xuống, chảy xuôi tới mặt đất, hòa chung một chỗ với máu.
Hoa Hướng Vãn nhìn chằm chằm người trước mặt, không nhịn được có chút hồi hộp, lặng lẽ nắm chặt tay.
Nàng không thể để chàng ở lại đây quá lâu, ở lại càng lâu, chàng càng dễ nhận ra sự thay đổi của nàng.
“Ta không nên đến?”
Tạ Trường Tịch khẳng định nói, Hoa Hướng Vãn khẽ cười: “Dĩ nhiên.”
“Tại sao?”
“Hai tông liên minh,” Hoa Hướng Vãn dường như có chút tiếc nuối, “ta vẫn muốn giữ chút thể diện ở trước mặt Thanh Hoành Thượng Quân.”
“Hai tông liên minh,” Tạ Trường Tịch nghe những lời này, ánh mắt có chút giễu cợt, “đến bây giờ nàng vẫn cảm thấy như vậy?”
“Nếu không thì sao?” Hoa Hướng Vãn nghi ngờ, “Chẳng lẽ, giữa ta và Thượng Quân còn có gì khác sao?”
Tạ Trường Tịch siết chặt trường kiếm, nhìn chằm chằm Hoa Hướng Vãn, khàn giọng nói: “Đừng nói chuyện như vậy.”
“Nói như vậy, đúng là làm tổn thương người khác.”
Hoa Hướng Vãn thở dài, có chút bất đắc dĩ: “Vốn là muốn tiếp tục diễn cảnh hòa thuận với Thượng Quân, thế nhưng Thượng Quân không muốn, khăng khăng đuổi theo, ta cũng chỉ có thể nói thật.”
“Nói thật…” Tạ Trường Tịch lặp lại một lần, ánh mắt chàng nhìn vào thanh kiếm trong tay Hoa Hướng Vãn, “Nàng có từng nói thật với ta sao?”
Trong lòng Hoa Hướng Vãn khẽ run, trực giác mách bảo có lẽ chàng đã biết chuyện gì đó, nhưng một lát sau, nàng vẫn mỉm cười nói: “Có thể trước đây có lừa dối, nhưng hôm nay, đều là lời thật lòng.”
Tạ Trường Tịch nghe thấy lời này, ngước mắt nhìn nàng, đôi mắt lạnh lùng: “Cho nên, những lời thật lòng của nàng là, ngoại trừ tông môn ra, giữa ta và nàng không còn gì khác.”
“Đương nhiên.”
“Nàng không cần ta.”
“Thứ ta cần chẳng qua là Thiên Kiếm Tông.”
“Nàng không động lòng.”
“Đây là điều dĩ nhiên.” Hoa Hướng Vãn hơi ngẩng đầu, nói một cách khẳng định: “Tạ Trường Tịch, ta không động lòng với người đã buông xuống.”
Tạ Trường Tịch không nói gì, chàng nhắm mắt lại, khẽ khàn giọng nói: “Nàng vẫn lừa ta.”
Dứt lời, cánh cửa phía sau lưng chàng “ầm” khép lại, gió lạnh từ quanh người chàng đến, trực giác Hoa Hướng Vãn mách bảo có điều không đúng, nhìn động tác của chàng, bất giác cầm kiếm chỉ về mặt đất phía trước, động tác nhìn như tùy ý, nhưng lại bảo vệ hết những chỗ chí mạng trên người.
“Làm sao vậy?”
Hoa Hướng Vãn cảnh giác cười nói: “Huynh sẽ không ra tay với ta chỉ vì chút chuyện này đi?”
Tạ Trường Tịch không trả lời, tấm vải quấn quanh kiếm của chàng quay tròn từng vòng rồi rơi xuống, lộ ra mũi kiếm sắc bén.
“Nếu nàng đã không muốn nói thật...” Băng tuyết từ dưới chân Tạ Trường Tịch một mạch tiến về phía trước, kết giới Độ Kiếp Kỳ lan ra chung quanh, Tạ Trường Tịch đột ngột mở mắt, “Vậy ta nói.”
Trong khoảnh khắc dứt lời, chàng đột ngột giương kiếm, bất ngờ đánh úp về phía nàng.
Hoa Hướng Vãn mở to mắt nhìn kiếm ý ập đến, lần đầu tiên nàng đối mặt với kiếm ý Độ Kiếp Kỳ không chút lưu tình của Tạ Trường Tịch, chỉ cảm thấy toàn bộ không gian dường như đều bị bao trùm bởi không khí băng tuyết, Thái Sơn như đổ xuống, nàng hoàn toàn không dám đón đỡ, mũi bàn chân vừa nhón lùi nhanh về phía sau, vội vàng thốt ra: “Tạ Trường Tịch.”
Tạ Trường Tịch không lên tiếng, kiếm như mũi kim và hạt mưa dày đặc, chi chít ập đến, bay thẳng đến chặn lại tất cả lối đi của nàng.
Nàng hoàn toàn không có sức phản kháng, chỉ có thể bị động đón lấy kiếm chiêu của chàng.
Chàng nhanh bao nhiêu, nàng phải nhanh bấy nhiêu, chỉ cần hơi sai sót, mũi kiếm sẽ ngay lập tức xuyên qua người nàng!
Kiếm chiêu vừa nhanh lại chặt chẽ như vậy làm cho nàng không có cơ hội để thở, trong nháy mắt tiếp trên trăm chiêu, nàng bắt đầu cảm thấy gân mạch mơ hồ đau.
Đánh nhau cùng đám phế vật của Vu Cổ Tông đó, nàng dùng kiếm vốn không cần đẩy bản thân tới giới hạn, nhưng bây giờ đối mặt với kiểu cao thủ hàng đầu như Tạ Trường Tịch, nàng trong thời kỳ hoàng kim chưa chắc có thể đấu lại, hiện tại gân mạch vừa mới hồi phục, thì sao có sức để đánh trả?
Nàng nhanh chóng nhận ra nếu cứ tiếp tục như vậy thì đến cuối cùng e là nàng sẽ bị Tạ Trường Tịch dây dưa đến chết, dứt khoát đem linh lực rót vào kiếm, thân kiếm lập tức trở nên mềm nhẹ, quấn quanh thanh kiếm Tạ Trường Tịch như một con rắn, hạn chế động tác của Tạ Trường Tịch, Tạ Trường Tịch không chút do dự hất kiếm lên, Hoa Hướng Vãn nương theo lực đạo của chàng, lộn nhào một cái ở trên không, dứt khoát quăng kiếm nhảy ra!
Tạ Trường Tịch lập tức đánh gãy trường kiếm của nàng, Hoa Hướng Vãn đã nhảy ra xa, phù triện trong tay áo tuôn ra như mưa, quấn quanh Tạ Trường Tịch, sau đó nàng nhún người nhảy đến Truyền Tống Trận cách đấy không xa!
Nàng đánh với Tạ Trường Tịch không có phần thắng, dứt khoát chạy trước thì hơn.
Nhận ra ý đồ của nàng, ánh mắt Tạ Trường Tịch trở nên lạnh lùng, linh khí xung quanh nháy mắt dâng lên đột ngột, một kiếm của chàng càn quét như lưỡi liềm, kiếm quang màu trắng đánh vỡ phù triện, đánh thẳng đến Hoa Hướng Vãn bên cạnh Truyền Tống Trận!
Hoa Hướng Vãn nhìn thấy đạo kiếm quang đó, nhất thời cũng không trốn được nữa, linh lực trong cơ thể bùng lên, đột nhiên kéo ra “Tầm Tình” phủ bụi đã lâu trong túi Càn Khôn, đỡ kiếm ý của chàng chính là một kiếm chém xuống!
Hai đạo kiếm ý va vào nhau, trực tiếp cắt Truyền Tống Trận trên mặt đất thành hai nửa, Tạ Trường Tịch không cho nàng chút cơ hội thở d0c nào, lập tức rút kiếm bay đến, kiếm thứ hai lại giống như Bạch Long thét dài, Hoa Hướng Văn biết rằng không né kịp, lấy công làm thủ, cùng Tạ Trường Tịch xung đột.
Hổ khẩu của nàng bị chấn động đến chảy máu, mặt hai người đối nhau cách thanh kiếm, gần như là kề sát nhau.
“Huynh muốn giết ta?”
Chiến ý của Hoa Hướng Vãn bị gợi ra, không nhịn được cười lên: “Làm sao, cảm thấy ta lạm sát kẻ vô tội, muốn ra tay với ta?”
“Linh lực nàng vận hành nguyên vẹn, tu vi đã đến Hóa Thần đỉnh phong, cách Độ Kiếp Kỳ không xa.”
Tạ Trường Tịch bình tĩnh nói ra kết quả mình muốn, kiếm của Hoa Hướng Vãn và kiếm của chàng chém vào nhau, mỗi một kiếm đều dùng toàn lực, ánh mắt hơi lạnh lùng: “Cho nên?”
“Nàng không cần đạo quân Song Tu, cũng không cần đến Thiên Kiếm Tông cầu thân.
Nàng đến Vân Lai, có ý đồ khác.”
Kiếm cùng kiếm hung hăng va vào nhau, hai người bị xung lực tách ra, sau khi rơi xuống đất, không ngừng lại chút nào đã tiếp tục đánh nhau.
“Nàng quen biết Tần Vân Thường, cho nên chuyện bị phục kích lúc gặp mặt lần đầu là kế hoạch của nàng, để Thiên Kiếm Tông nghi ngờ nàng nhưng lại không thể xác định, mang nàng đi tìm bí cảnh Linh Hư, nàng sợ chúng ta trực tiếp đưa các nàng về Thiên Kiếm Tông.”
Ánh mắt Hoa Hướng Vãn lạnh lùng, tăng nhanh thế kiếm, tay trái đánh ra từng trái hỏa cầu.
Vẻ mặt Tạ Trường Tịch bình tĩnh, lẩn tránh kiếm cùng trận pháp của nàng, tiếp tục nói ra những lời nói dối nàng từng nói: “Sau đó nàng phát hiện “Tạ Vô Sương” nhập ma, muốn lợi dụng ấn Hoặc Tâm mê muội tâm trí “Tạ Vô Sương” để y làm việc cho nàng.
Nhưng với tu vi của “Tạ Vô Sương”, nàng trực tiếp ra tay thì sẽ bị phát hiện, nếu như y chủ động đặt ấn Nhập Mộng lên người, thế thì nàng mới càng dễ dàng bày ra ấn Hoặc Tâm mà nàng thật sự muốn đặt trên người y, thế là nàng cố ý dụ dỗ Thẩm Tu Văn, đặt ấn Nhập Mộng trên người hắn, để “Tạ Vô Sương” nhìn thấy.
“Sau đó nàng cố ý bảo Tần Vân Thường đá nàng vào Độ Ách Cảnh lúc bí cảnh Linh Hư mở ra, buộc Tạ Vô Sương cứu nàng, lại nhập ma ở trong Độ Ách Cảnh để kéo dài thời gian, ép Tạ Vô Sương trọng thương.”
Nghe được những điều này, tim Hoa Hướng Vãn đập cực kỳ nhanh.
Chàng đoán được sao?
Chàng quả là nên đoán được rồi.
Trong mật cảnh chàng thấy được nàng quen biết Tần Vân Thường, lại biết nàng thừa hưởng tất cả linh lực của mẫu thân nàng, chàng còn giả thành Tạ Vô Sương…
Với sự thông minh của chàng, hiện tại nếu đã trực tiếp ra tay, thế thì nên nhìn ra rồi, ở Vân Lai nàng cố ý bị Tần Vân Thường tập kích, cố ý kéo dài thời gian của “Tạ Vô Sương”, mà bản thân nàng cũng không cần thành thân, cho nên mục đích nàng đến Vân Lai rất rõ ràng.
Nếu chàng đã biết, hôm nay chàng chắc chắn sẽ giết nàng.
Hai trăm năm trước chàng lựa chọn chúng sinh đại nghĩa, hôm nay cũng giống vậy.
Nhưng nàng không thể chết được.
Hợp Hoan Cung mới bắt đầu, nàng không thể chết vào lúc này được!
Nhận ra được điểm này, nàng cắn chặt răng rót tất cả linh lực vào trường kiếm, tàn nhẫn chém vào trường kiếm của Tạ Trường Tịch.
Tạ Trường Tịch nhận ra kiếm này của nàng lực đạo quá mạnh mẽ, tay phải lập tức quăng kiếm, tay trái rút từ hư không bên cạnh, Vấn Tâm Kiếm xuất hiện, hung hăng va chạm với Tầm Tình, hai thanh kiếm va nhau ở giữa không trung, Tạ Trường Tịch dùng Vấn Tâm quấn lấy Tầm Tình, hạn chế động tác của hai người, ai cũng không cử động được.
Máu tươi trên tay Hoa Hướng Vãn chảy xuống theo thanh kiếm, gân mạch cả người nàng đau đến phát run.
Nàng cắn răng, hạ quyết tâm.
Nàng có thể sử dụng Tầm Tình.
Nếu đã có thể sử dụng Tầm Tình, thế thì nàng có lẽ có thể mở phong ấn của Tỏa Hồn Đăng, Vực Linh năm đó là sử dụng Vấn Tâm Kiếm và Tỏa Hồn Đăng cùng phong ấn, sau này nàng thay máu thì không cảm ứng được pháp khí của mình và Tạ Trường Tịch nữa, nhưng hiện giờ có thể sử dụng Tầm Tình, thế thì có lẽ có thể mở phong ấn của hai thứ này.
Bất kể có thể hay không, nàng cũng chỉ có thể thử thôi!
Máu nàng lưu chuyển thật nhanh, đánh một chưởng về phía Tạ Trường Tịch, đồng thời niệm chú ngữ trong miệng, định c0i bỏ phong ấn Tỏa Hồn Đăng.
Nhận ra nàng muốn làm gì, Tạ Trường Tịch không chút do dự ôm nàng vào lòng.
Trận pháp của Hoa Hướng Vãn tàn nhẫn đánh lên người chàng, nhưng chàng lại chỉ cúi đầu, đột ngột hôn lên.
Hoa Hướng Vãn không ngờ chàng sẽ làm loại chuyện như vậy ở thời điểm này, cả người hoảng sợ mở to mắt.
Lảo đảo lui về sau, bị chàng đè lên thần đàn dùng để cung phụng ở sau lưng.
“Ta biết.”
Tay trái chàng chợt dùng sức, xoắn kiếm của hai người lại với nhau, Hoa Hướng Vãn bị đau nên buông lỏng một chút, hai thanh kiếm liền bị chàng gỡ xuống ném qua một bên.
Tay không dùng kiếm của nàng đập về phía chàng, chàng đè lại, ép nửa người trên của nàng áp lên thần đàn, lại hôn lên.
Tiếng lụa rách vang lên, sự lạnh lẽo ập tới, Hoa Hướng Vãn có cơ hội, bắt lại Tầm Tình, dứt khoát đặt lên cổ Tạ Trường Tịch.
Chàng cũng đồng thời dừng lại động tác, tình thế hết sức nguy cấp.
Hai người yên lặng đối mặt, Hoa Hướng Vãn thở gấp, tay nắm kiếm đang nhỏ máu, khẽ run rẩy.
Tượng thần Hợp Hoan Âm Dương đứng cách đó không xa, rủ mắt nhìn hai người đứng song song, Tạ Trường Tịch bị kiếm kề lên cổ, lại không hề do dự chút nào, vẻ mặt bình tĩnh, từng bước tiến về phía trước.
“Nàng có thể giết ta.”
Chàng bình tĩnh nói, máu trên cổ rỉ ra, nhỏ xuống trên mặt nàng, Hoa Hướng Vãn cảm giác được máu và thịt bị cắt ra dưới kiếm, chỉ đưa về trước thêm một chút, là nàng có thể hoàn toàn cắt được mạch máu của chàng, dùng lực thêm mấy phần, là có thể cắt đứt cổ họng chàng.
Nhưng nàng không cử động.
Nàng nhận ra rõ ràng rằng nàng đã mặc kệ thứ gì.
Chàng cúi xuống, thành kính lại bình tĩnh đến gần nàng, động tác chàng rất chậm: “Nhưng nàng không làm, nàng không muốn nói, vậy ta tự mình nhìn.”
Vừa dứt lời, chàng chợt đưa tay ôm nàng, hôn nàng.
Linh lực chàng chảy vào gân mạch từ chỗ tiếp xúc, rót vào kim đan, từ viên kim đan bị bể nửa của nàng chảy đến toàn thân.
Thần thức của chàng thâm nhập vào thức hải của nàng, Hoa Hướng Vãn run rẩy, thức hải hai người chồng lên nhau, hai con người nhỏ màu trắng trong suốt gặp nhau trong thức hải, nguyên anh của Tạ Trường Tịch xông qua, dây dưa cùng nguyên anh của Hoa Hướng Vãn, thức hải mở rộng không hạn chế, lộ hết tất cả cương vực.
Thần hồn Tạ Trường Tịch tiến thẳng vào thức hải của nàng, một mạch xuyên qua tầng tầng lớp lớp trí nhớ, Hoa Hướng Vãn bắt đầu giãy dụa, chàng đè chặt nàng, mãi đến cuối cùng, chàng nhìn thấy một tấm màng che, chàng đột ngột chém một kiếm qua, tấm màng vỡ vụn.
Cả người Hoa Hướng Vãn run rẩy kịch liệt, một khối cầu hình bầu dục cực lớn bị huyết sắc bao lấy sáng lên trong hư không nơi chỗ sâu thức hải nàng.
Khối cầu này trông như một trái tim, phía trên mạch máu đan xen rõ ràng, đang đập “thình thịch”.
Phong ấn do Vấn Tâm Kiếm và Tỏa Hồn Đăng đan xen kết thành quay vòng xung quanh khối cầu, thần hồn của Tạ Trường Tịch ngừng bên cạnh khối cầu, ngẩng đầu nhìn, khẳng định nói: “Vực Linh thật sự ở nơi này của nàng.”
Nghe thấy lời này, Hoa Hướng Vãn không do dự nữa, trường kiếm trên tay đột ngột chém xuống, Tạ Trường Tịch đè cổ tay nàng, mạnh mẽ áp nàng về trên thần đàn.
“Cho nên nàng sợ ta.”
“Buông ra.”
“Nàng không để cho ta đi theo qua đây, là sợ ta biết thực lực của nàng, biết thật ra nàng hoàn toàn không cần đến Thiên Kiếm Tông.”
Chàng cứ như đang trừng phạt nàng, ôm nàng lên, hai người ôm nhau thật chặt, Hoa Hướng Vãn cắn chặt hàm răng, nghe chàng bình tĩnh kể lại.
“Nàng không muốn liên lụy đến ta, không muốn ta ở lại Tây Cảnh, là nàng sợ ta phát hiện Vực Linh ở chỗ nàng.”
“Nàng lừa ta, từ đầu đến cuối đều lừa ta.”
“Nếu huynh biết...” Hoa Hướng Vãn kéo chàng, cả người mềm mại như nước, mồ hôi chảy xuống cổ theo tóc, nàng lạnh lùng nhìn chàng: “Vậy huynh không giết ta?”
Tạ Trường Tịch nghe lời nàng nói, ngước mắt nhìn nữ nhân trước mặt.
Hơi thở chàng hơi rối loạn, ánh mắt lại vẫn luôn bình tĩnh.
“Ta vĩnh viễn sẽ không giết nàng.”
Nghe thấy lời này, Hoa Hướng Vãn nhìn chàng, không nhịn được cào ra vài vết máu trên lưng chàng.
“Cho dù ta lấy Vực Linh, sau này trở thành chủ của Vực Linh?” Nàng giễu cợt nói, “Vực Linh sẽ cho con người sức mạnh cường đại nhất, nhưng lại điều khiển tâm trí con người, nếu như ta thực sự mở phong ấn Vực Linh, đến lúc đó, ta mất trí lạm sát người vô tội, gieo họa cho chúng sinh,” Hơi thở nàng bắt đầu dồn dập, “huynh thực sự không giết ta?”
“Sẽ không.”
Tạ Trường Tịch đặt nàng xuống mặt đất, để nàng quay lưng về phía mình, ôm cả người nàng trong lòng: “Sẽ không có một ngày như vậy.”
Chàng cứ như một cái cây, một ngọn núi, chàng ở sau lưng nàng, bảo vệ nàng.
“Ta sẽ ở bên nàng, nàng muốn giết ai, ta giúp nàng giết.
Nàng muốn báo thù, ta giúp nàng báo.
Nàng muốn vị trí Ma Chủ, ta giúp nàng lấy.
Nàng muốn chấn hưng Hợp Hoan Cung, ta cùng nàng chờ nó hưng thịnh.”
“Nàng vĩnh viễn sẽ không có ngày dùng đến Vực Linh.”
Hoa Hướng Vãn không nói lời nào, nàng cũng không biết tại sao, cảm thấy vành mắt chua xót, nàng hơi muốn khóc, không phân biệt được rốt cuộc xúc động này là do thân thể hay là tình cảm.
Nàng muốn tin tưởng chàng, nhưng nàng không dám.
Nàng nhớ rõ, năm đó chàng cũng như vậy.
Chàng nhiều lần làm nàng động lòng, làm cho nàng tưởng rằng chàng thích nàng, chàng cũng từng hứa, rằng chàng sẽ bảo vệ nàng cả đời.
Nhưng mỗi lần chàng đều dùng sự thật tàn nhẫn nói cho nàng, nàng sai rồi.
Chàng không thích nàng, sẽ không thích bất kỳ người nào, cho dù là chàng gác đêm cho nàng, đi tìm chết vì nàng, cùng nàng quan hệ gắn bó, thành thân kết khế ước với nàng…
Chàng cũng sẽ không thích bất kỳ người nào.
Cơn mưa to lúc Thẩm Dật Trần chết đổ đầy trong trí nhớ của nàng, nỗi đau bị Tà Ma g4m cắn khi nhảy từ Tử Sinh Giới xuống truyền khắp cả người.
Nàng vừa đắm chìm trong liệt hoả nơi địa ngục, vừa cảm nhận từng đợt vui mừng ập đến giống như sóng biển.
Nàng cố hết sức để bản thân giữ bình tĩnh, nàng sẽ không bị lừa lần thứ hai nữa.
Nàng đỡ thần đàn phía trước, cắn răng nói: “Tạ Trường Tịch, huynh thế này là tư tình.”
“Đúng.”
Chàng thản nhiên thừa nhận: “Ta chính là có tư tình, với nàng.”
“Thế Đạo của chàng đâu?”
Hoa Hướng Vãn bỗng quay đầu, trong mắt ngập tràn vẻ dò xét, nàng nâng cao giọng: “Huynh tu đạo hai trăm năm, cách phi thăng cực kỳ gần, huynh có tư tình với ta, đạo của huynh đâu?”
Tạ Trường Tịch bất động, chăm chú nhìn nàng.
Hoa Hướng Vãn cười lên, cảm thấy mình tựa như lại thắng thêm một lần: “Huynh nhìn đi, huynh mới là một tên lừa gạt.
Nếu huynh thật sự thích ta, làm sao có thể khoẻ mạnh đứng trước mặt ta? Huynh chẳng qua là không nỡ giết ta, lại sợ Vực Linh xuất thế, mới lấy lý do để gạt ta.
Cần gì thế chứ?”
Trong mắt nàng mang theo vài phần quật cường: “Nếu ta thật sự để mặc cho Vực Linh xuất thế, huynh giết ta là được.
Không cần ép buộc chính mình giết người vì ta, cũng không cần ép mình song tu với ta, ta biết huynh là thánh nhân, huynh một lòng theo đuổi đại đạo của huynh, thế thì đi theo đuổi là được, cần gì phải lừa ta? Huynh nói huynh thích ta, có thể có mấy phần yêu thích? Huynh cút về Vân Lai cho ta, sau này nếu muốn giết ta thì quay lại giết, bớt để ta…”
Lời còn chưa dứt, chàng đột ngột hôn xuống, khuỷu tay Hoa Hướng Vãn hướng ra sau đánh tới, chàng lại tiến một bước bắt chặt lấy nàng, ôm nàng vào lòng.
Hoa Hướng Vãn vùng vẫy mạnh hơn, chàng hôn nàng đè nàng trên thần đàn, cùng nàng đan xen mười ngón tay.
Giây phút đó, bên trong thức hải, vô số ký ức hiện lên.
Nàng nhìn chàng thiếu niên tan hết tu vi, nhìn lôi kiếp ầm vang đánh xuống, nhìn tay chàng nắm cánh hoa đào.
Nàng nhìn thấy chàng chém Ôn Thiếu Thanh hết kiếm này đến kiếm khác, cố tình mặc kệ Vân Thanh Hứa, cố ý giết Vu Mị.
Nhìn chàng thay máu cho nàng mỗi đêm, nhìn chàng cùng nàng mây mưa trong băng tuyết ở mộng cảnh…
Nàng ngẩn ngơ nhìn những hình ảnh này, cứng đờ ngay tại chỗ.
“Nhìn thấy không?”
Động tác của Tạ Trường Tịch cũng như sự quyết liệt trong ký ức, chàng áp bên tai nàng: “Ta không phải thánh nhân…”
Chàng thở gấp nói: “Trên đời này, không có thánh nhân nào như ta thế này.”
“Ta giết người không phải vì nàng, là vì chính ta.”
“Ta song tu cũng không phải vì nàng, là vì chính ta.”
“Lúc nào ta cũng nhớ đến nàng, muốn khinh nhờn nàng, muốn chiếm đoạt nàng, có được nàng, muốn tất cả mọi thứ của nàng đều hòa hợp với ta, muốn máu thịt của nàng do ta nhào nặn, kim đan sinh ra vì ta, linh lực của nàng, mọi thứ của nàng… đều thuộc về ta.”
“Hoa Hướng Vãn.”
Chàng chợt lui người ra, ôm Hoa Hướng Vãn đang sững sờ lên, đặt lên trên thần đàn.
Ánh sáng rơi trên thân hình giống như bạch ngọc chạm trổ của nàng, hiện lên ánh sáng dịu dàng, chàng ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ mặt thành kính, giống như đang nhìn thần của mình.
"Ta không phải Tạ Trường Tịch trong lòng nàng."
Hoa Hướng Vãn nhìn chàng thanh niên gần như xa lạ trước mặt.
Chàng đi lên trước, tựa vào cạnh thần đàn, kéo nàng xuống khỏi thần đàn từng chút một.
“Ta biết, nàng sẽ không yêu ta như thế này.”
Chàng ôm nàng, giữ đầu Hoa Hướng Vãn hôn về phía nàng.
Thần Hợp Hoan Âm Dương dẫn đầu các vị thần ở trên cao, giữa hàng vạn ngọn nến trong vắt, cúi đầu nhìn xuống thanh niên đang bất kính với thần ở bên trong đại điện này.
Chàng nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: “Nhưng ta yêu nàng.”
- --------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...