Câu hỏi này làm Hoa Hướng Vãn ngây ra.
Vì sao những người khác có thể, chỉ có chàng không thể?
Nàng ngẫm nghĩ có lẽ là vì những người khác đều chưa từng làm nàng đau lòng.
Nhưng nếu Tạ Trường Tịch đã phải đi cùng nàng thì những lời chán ghét này nàng không nói ra miệng được.
Dù sao cũng không khuyên được Tạ Trường Tịch, nàng lười nói tiếp, nhắm mắt lại kéo kín chăn, ngủ đến hừng đông.
Chờ đến ngày hôm sau, nàng loáng thoáng nghe được tiếng nước trà, mơ màng tỉnh lại.
Nàng vừa mở mắt đã thấy bóng dáng đang châm trà trên bình phong, nàng sợ tới mức “Soạt” một tiếng ngồi bật dậy.
“Dậy rồi à?”
Giọng Tạ Trường Tịch từ bên ngoài truyền đến, Hoa Hướng Vãn hoàn hồn, đáp lại: “Chào...!Chào buổi sáng.”
“Linh Nam.”
Tạ Trường Tịch đứng lên, gọi người bên ngoài: “Vào đi.”
Dứt lời, cửa lớn phát ra tiếng “Kẽo kẹt”, rất nhiều người ùa vào.
Linh Nam mang theo thị nữ vòng đến sau bình phong, hầu hạ Hoa Hướng Vãn dậy.
Tạ Trường Tịch đưa lưng về phía nàng, báo cho nàng hướng đi của mình: “Ta đi chọn người với tạm biệt sư thúc.”
“Ừm.”
Hoa Hướng Vãn gật đầu.
Tạ Trường Tịch cất bước đi ra ngoài.
Hoa Hướng Vãn rửa mặt qua rồi cùng Linh Nam dẫn người đi ra ngoài.
Hợp Hoan Cung và Thiên Kiếm Tông đều đã kiểm kê người xong.
Một trăm vị đệ tử Thiên Kiếm Tông đứng đó, có nam có nữ, đều mặc áo lam đeo kiếm, cả phái hạo nhiên chính khí.
Nhìn thấy Hoa Hướng Vãn ra, đệ tu cung kính hành lễ: “Bái kiến sư tổ mẫu.”
Nghe thấy xưng hô này, trong lòng Hoa Hướng Vãn run lên.
Tuy rằng hai trăm năm cũng không ngắn, nhưng có thể đến bối phận sư tổ này, đúng là ít ỏi không được mấy người.
Hoa Hướng Vãn xấu hổ gật đầu, để Linh Bắc dẫn đường lên linh thuyền.
Lần này số người về Tây Cảnh đông đảo, Thiên Kiếm Tông dứt khoát cho thêm một chiếc linh thuyền.
Thứ này tốc độ cực nhanh, lại có thể chở đồ.
Khuyết điểm duy nhất chính là phí tiền.
Nó tiêu hao linh thạch vận chuyển, tạo nó phí tiền, dùng nó phí tiền.
Dù sao hiện tại Hợp Hoan Cung không dùng nổi thứ này.
Nhưng Thiên Kiếm Tông muốn dùng, tất nhiên Hoa Hướng Vãn cũng vui.
Nàng đi theo Linh Bắc vào khoang thuyền, mở cửa sổ ra thì thấy Côn Hư Tử và Tạ Trường Tịch đi ra.
Chàng đã đổi một bộ quần áo.
Tuy không phải hỉ phục ngày hôm qua nhưng vẫn là màu đỏ cực kỳ vui mừng.
Ngày hôm qua Hoa Hướng Vãn không có tâm tình ngắm người.
Hiện giờ nàng đang chán đến ch3t, liếc một cái, thế mà ánh mắt có phần không rời ra được.
Lại nói, Tạ Trường Tịch thật sự là mỹ nhân hiếm có mà nàng gặp trong đời.
Hơn hai trăm năm qua đi, bây giờ nàng gặp lại vẫn bị kinh đ0ng như thế.
Ngũ quan của chàng không tinh xảo hoàn mỹ, thậm chí còn có chút nhạt nhẽo, nhưng ghép lại với nhau thì lại có một loại thanh nhã như bức tranh thủy mặc.
Chàng thanh tu từ nhỏ, càng nhiều thêm vài phần tiên khí không gần nhân thế.
Ngày thường khi cầm kiếm tựa như hàn kiếm ra khỏi vỏ, làm người ta không dám gần người.
Hiện giờ chàng mặc đồ đỏ, thu lại mũi nhọn thì như trích tiên hạ phàm.
Giống như quý công tử nhà ai du lịch, càng làm người ta thấy thân cận.
Côn Hư Tử dặn dò Tạ Trường Tịch gì đó mãi.
Tạ Trường Tịch liên tục gật đầu, cực kỳ kiên nhẫn.
Ánh mắt Hoa Hướng Vãn dừng ở trên người chàng, dường như Tạ Trường Tịch cảm thấy được.
Chàng từ xa xa đưa mắt nhìn, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Hoa Hướng Vãn mới giật mình phát hiện mình đang làm gì.
Nàng vội chuyển tầm mắt, làm như không có việc gì nhìn về phía bên cạnh.
Ánh mắt Tạ Trường Tịch thâm thúy nhìn một lúc rồi mới thu về tiếp tục nghe Côn Hư Tử lải nhải.
Côn Hư Tử đưa Tạ Trường Tịch lên linh thuyền.
Đến cửa rồi vẫn còn đang lải nhải.
“Trong một trăm đệ tử này, Tuế Văn và Trường Sinh sợ nhất bóng tối.
Con đưa bọn họ đến chỗ tối phải chú ý để hai người vào giữa.
Còn con nữa, ta chuẩn bị cho con 300 viên Thanh Tâm hoàn, 900 viên Phục Nguyên đan, đồ đều ở trong túi.
Con đừng ngại phiền toái, nên uống thì phải uống.”
“Ta chuẩn bị 100 bộ quần áo, màu gì cũng có.
Con đến Hợp Hoan Cung, đừng có mỗi ngày mặc Đạo bào, nhớ mặc đẹp lên.”
“Còn nữa...”
“Khụ khụ.”
Hoa Hướng Vãn thấy Côn Hư Tử nói mãi không xong, nàng không nhịn được ho khan mấy tiếng.
Côn Hư Tử nghe thấy âm thanh, quay đầu lại.
Nàng chống tay ở bên cửa sổ, cười nhắc nhở Côn Hư Tử ở ngoài: “Côn Trưởng lão, ngài còn đưa nữa, e là Thanh Hoành Thượng quân sẽ phải đợi đến phi thăng lịch kiếp đấy.”
Côn Hư Tử nghe vậy thì do dự nhìn thoáng qua Tạ Trường Tịch.
Tạ Trường Tịch cụp mi đứng tại chỗ, không chút bất mãn.
Nhưng Côn Hư Tử cũng biết hành trình không thể kéo thêm nữa.
Ông ngẫm nghĩ rồi đi đến trước mặt Hoa Hướng Vãn hành lễ.
Điều này làm Hoa Hướng Vãn sợ hãi, vội đỡ Côn Hư Tử: “Côn Trưởng lão, chuyện gì cũng từ từ.”
“Hoa Thiếu chủ,” Côn Hư Tử để nàng đỡ đứng dậy, thở dài, đầy khẩn cầu: “Trường Tịch của nhà chúng ta một lòng tu đạo, rất nhiều chuyện thế tục đều không biết xử lý như thế nào.
Nó đến Hợp Hoan Cung, làm phiền ngươi chăm sóc nhiều hơn.”
“Biết rồi! Biết rồi!”
Hoa Hướng Vãn nắm tay Côn Hư Tử, vội vàng gật đầu.
Người mạnh nhất tông môn nào mà phải quản mấy thứ tục vật chứ?
Nàng biết Côn Hư Tử không yên tâm, nghiêm túc hứa hẹn: “Người yên tâm đi! Nếu ta mang chàng đi Tây Cảnh thì nhất định sẽ chăm sóc chàng thật tốt.”
“Còn có một trăm đệ tử kia...”
“Ngài cũng yên tâm!” Hoa Hướng Vãn trịnh trọng hứa hẹn: “Ta chỉ mượn một năm.
Một năm sau, nhất định hoàn hảo không tổn hao gì đưa về cho người.
Đương nhiên, nếu xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn gì, ta nhất định sẽ ghi lại kẻ thù cho người.”
Nghe được lời này, sắc mặt Côn Hư Tử khẽ đổi.
Dường như ông muốn đổi ý, nhưng vừa nghĩ đến sự hưng phấn và kích đ0ng không kìm được trong mắt những đệ tử Kim Đan đó, ông cắn chặt răng, cuối cùng vẫn gật đầu: “Vậy làm phiền Thiếu chủ.
Trường Tịch,” Côn Hư Tử quay đầu nắm lấy tay Tạ Trường Tịch.
Ông chần chờ lúc lâu, cuối cùng mới mở miệng: “Bảo vệ đệ tử trong tông cho tốt.
Ta đi đây.”
Nói xong, Côn Hư Tử bỏ tay chàng ra, quay đầu rời đi.
Tạ Trường Tịch thấy Côn Hư Tử rời đi, xoay người ra lệnh cho Giang Ức Nhiên đứng ngoài cửa: “Đi thôi.”
“Vâng.”
Giang Ức Nhiên vội đi xuống làm việc.
Hoa Hướng Vãn nghe được âm thanh, lúc này mới ý thức được thế mà lần này Giang Ức Nhiên cũng theo tới.
Nàng không khỏi tò mò, quay đầu nhìn Tạ Trường Tịch: “Thẩm Tu Văn đến à?”
Đ0ng tác của Tạ Trường Tịch khựng lại.
Một lát sau, chàng lạnh nhạt nói: “Hắn không đến.”
Hoa Hướng Vãn gật gật đầu, nhớ ra là Thẩm Tu Văn bị thương.
Nếu không theo lý mà nói, Giang Ức Nhiên là đệ tử đích truyền của Đệ Lục Phong, tuổi lại nhỏ.
Loại vị trí xử lý việc vặt vãnh này nên để Thẩm Tu Văn quen tay hay việc đến làm mới đúng.
Nàng ngẫm nghĩ, không khỏi có chút quan tâm: “Thương thế của hắn tốt chứ?”
“Ừm.” Tạ Trường Tịch gật đầu: “Khá tốt.”
Hoa Hướng Vãn yên lòng, lại nghe Tạ Trường Tịch nhấn mạnh: “Hắn không muốn đến.”
Hoa Hướng Vãn sửng sốt, nàng vẫn cảm thấy lời này có vấn đề.
Nhưng Tạ Trường Tịch không giải thích nhiều, đi đến bên đệm hương bồ, xốc vạt áo ngồi xuống bắt đầu đả tọa.
Lúc này linh thuyền khởi đ0ng, Hoa Hướng Vãn nhìn linh thuyền cưỡi mây lướt gió trên trời cao, chống cằm nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Nhưng cảnh sắc bên ngoài cũng không có gì đẹp, nàng ngẫm nghĩ rồi dứt khoát đi nhập định.
Nàng không có Kim Đan, nhập định thuần túy chỉ để rèn luyện thần thức.
Mấy năm nay nàng đều vượt qua như thế này.
Tạ Trường Tịch như phát hiện đ0ng tác của nàng.
Chàng mở mắt, suy nghĩ một lát, sau đó vững vàng mở miệng: “Hoa Hướng Vãn.”
Hoa Hướng Vãn nghe chàng gọi nàng thì hơi bất ngờ.
Nàng mở mắt ra, nhìn Tạ Trường Tịch ngồi ở trên đệm hương bồ, bình tĩnh nhìn nàng: “Nàng lại đây.”
Hoa Hướng Vãn nghe vậy.
Tuy không rõ chàng muốn cái gì nhưng nàng vẫn đứng dậy đi đến bên cạnh chàng.
Tạ Trường Tịch cụp mi nhìn đệm hương bồ, nói: “Ngồi xuống đi.”
Hoa Hướng Vãn nghe lời, mặt đối mặt ngồi vào đối diện Tạ Trường Tịch.
Nàng buồn cười hỏi: “Ngồi cái gì? Luận đạo à?”
“Đưa tay cho ta.”
Tạ Trường Tịch duỗi tay.
Hoa Hướng Vãn nghe vậy thì đã hiểu chàng muốn làm cái gì.
Với năng lực của Tạ Trường Tịch không cần nhiều lời thì vẫn có thể nhìn ra nàng đả tọa không phải để vận chuyển linh lực.
Nếu người ngoài muốn nàng đưa tay ra vào lúc này, dĩ nhiên là muốn điều tra trạng thái thân thể của nàng, chữa trị Kim Đan cho nàng.
Đây cũng là mục đích nàng đến Vân Lai, nhưng Tạ Trường Tịch…
Nàng rũ mi, chần chờ một lát, cuối cùng vẫn nở nụ cười vươn tay ra.
Tạ Trường Tịch dường như không nhìn thấy sự chần chờ của nàng, đưa tay đặt ở trên mạch đập của nàng, dùng linh lực tỉ mỉ đi một vòng ở trong thân thể nàng.
Hoa Hướng Vãn không nói lời nào.
Đợi một lát sau, Tạ Trường Tịch nhỏ giọng nói: “Kim Đan của nàng đã vỡ gần hết rồi.”
“Ừm.”
Hoa Hướng Vãn biết tình hình của bản thân: “Năm đó dùng một viên linh dược miễn cưỡng giữ mạng, sớm nên nát rồi.”
“Gân mạch ứ đọng lấp kín, vận hành không thông.”
“Đều là vá lại từng chút một.” Hoa Hướng Vãn cười khổ: “Có thể sử dụng đã không tồi rồi, còn yêu cầu gì nữa?”
Nghe được lời này, Tạ Trường Tịch liếc mắt tựa như không đồng ý.
Hoa Hướng Vãn biết chàng là không thích loại lời nói này, chỉ nói: “Là như vậy đó.”
“Ta giúp nàng.”
Tạ Trường Tịch không để ý tới nàng, mắt nhìn cổ tay nàng nói: “Ta khống chế linh lực tiến vào gân mạch nàng, mở ra những chỗ bít tắc.
Có lẽ quá trình sẽ hơi đau, nàng phải nhẫn nại một chút.”
Dùng linh lực mở ra những chỗ gân mạch bít tắc, biện pháp này trước kia không phải nàng không nghĩ tới.
Nhưng thứ nhất yêu cầu rất cao đối với người thực hiện, cần đối phương nắm giữ cực kỳ chính xác linh lực.
Thứ hai bản thân gân mạch nàng rộng hơn người thường rất nhiều, linh lực người bình thường khó có thể làm được chuyện này.
Mà những người có thể làm việc này ở Hợp Hoan Cung đều không còn nữa.
Chỉ có mẫu thân nàng, lại do năm đó Độ Kiếp thất bại bị cắn trả, khó có thể hoàn thành nữa.
Giao cho người ngoài, nàng không yên tâm, kéo tới kéo đi, thế mà kéo đến hôm nay.
Độ chấp nhận của chuyện này dễ hơn song tu nhiều, Hoa Hướng Vãn thở phào nhẹ nhõm.
Nàng gật gật đầu.
Tạ Trường Tịch vươn hai tay đặt lên lưng nàng.
Lòng bàn tay lạnh lẽo đặt lên lưng nàng dần nóng lên, Hoa Hướng Vãn cũng cảm thấy linh lực của chàng từ từ chậm rãi tiến vào thân thể nàng, giống như dòng suối nhỏ hội tụ ở một chỗ.
Linh lực của chàng giống như con người của chàng, có chút lạnh, làm người ta thấy an tĩnh.
Chỗ gân mạch dính với nhau không phải là không thể hoàn toàn thông qua, chỉ trở nên cực kỳ hẹp mà thôi.
Tạ Trường Tịch rót linh lực đầy gân mạch của nàng, đi vào chỗ bít tắc đầu tiên.
Chàng khống chế linh lực rất chính xác, Hoa Hướng Vãn không có bất kỳ khó chịu gì.
Nàng nhắm mắt, cảm nhận sự thoải mái do linh lực tẩm bổ mang đến.
Đã rất nhiều năm nàng không có loại cảm giác linh lực tràn đầy gân mạch này.
Lúc còn trẻ tư chất của nàng quá tốt chưa từng có cảm giác thấp kém.
Về sau gân mạch linh lực khô kiệt mới biết được không có linh lực tẩm bổ, gân mạch khó chịu đến nhường nào.
Tạ Trường Tịch quan sát vẻ mặt nàng, phát hiện đã tạm được rồi thì chậm rãi gọi tên nàng: “Hoa Hướng Vãn.”
“Hử?”
“Vượt qua Định Ly Hải mất bao lâu?”
“Nhanh thì năm ngày, chậm thì vô biên vô hạn,” Hoa Hướng Vãn không biết vì sao chàng lại đột nhiên nói chuyện phiếm nhưng lúc này tâm tình nàng tốt nên cũng nguyện nhiều lời vài câu: “Chủ yếu là không tìm thấy phương hướng.
Năm đó lần đầu tiên ta tới Vân Lai.
Một mình...”
Còn chưa dứt lời, linh lực của Tạ Trường Tịch đột nhiên đánh sâu vào chỗ bít tắc, đau nhức nháy mắt truyền đến, đau đến sắc mặt Hoa Hướng Vãn đại biến.
Tạ Trường Tịch nắm tay nàng, vững vàng dò hỏi: “Một mình thế nào?”
“Một mình...” Hoa Hướng Vãn hiểu hắn muốn phân tán sự chú ý của nàng.
Nàng cố kìm sự run rẩy do đau đớn mang đến, khó nhọc mở miệng: “Một mình bay ở trên biển, bay ba tháng mới tìm được đường.”
“Sau đó thì sao?”
Tạ Trường Tịch hỏi.
Hoa Hướng Vãn cắn chặt răng trả lời: “Sau lại lên bờ, lần đầu tiên thấy nơi đẹp như vậy.
non xanh nước biếc, sông nhỏ cầu cong.”
“Tây Cảnh không có à?”
“Không có, Tây Cảnh nhiều hoang mạc, hàng năm cát vàng che khuất bầu trời.”
Hoa Hướng Vãn nói giọng điệu chậm dần, đột nhiên nhớ tới: “Vì sao ngươi cứ luôn gọi ta là Hoa Hướng Vãn?”
“Ta muốn gọi tên của nàng.”
Chứ không phải lời nói dối dành cho ta.
Hoa Hướng Vãn nghe được lời này thì hiểu ý của chàng.
Nàng còn chưa kịp nói thêm cái gì, đau nhức lần thứ hai đã kéo đến.
Sau khi liên tục phá tan mười chỗ bít tắc, rốt cuộc Hoa Hướng Vãn không chịu nổi, phun ra một ngụm máu, ngã thẳng vào đầu vai Tạ Trường Tịch.
Đầu nàng đặt trên vai chàng, nhẹ nhàng run rẩy.
Tạ Trường Tịch chần chờ một lát, không dám đ0ng đậy.
Cả người nàng đầy mồ hôi lạnh, sắc môi tái nhợt.
Bên ngoài ngân hà treo cao, bàn tay Tạ Trường Tịch nắm tay nàng cũng mơ hồ phát run.
“Trên người của nàng,” Chàng cảm giác nhiệt độ và hơi thở từ trên người nàng truyền đến, giọng hơi khàn: “Tổng cộng có 342 chỗ bị tắc.”
“Ừ.”
“Cần phải nhịn một chút.”
“Không việc gì.”
Hai người không nói gì, bọn họ dựa vào rất gần.
Nàng mơ hồ cảm thấy hơi thở của chàng có chút loạn, nhưng lại không biết có phải ảo giác của nàng hay không.
Nàng dựa vào chàng lúc lâu, đau đớn từ từ tiêu tan, thần trí Hoa Hướng Vãn cũng dần khôi phục.
Nàng dựa đầu vai chàng ngửa đầu nhìn, thấy trên trán chàng đầy mồ hôi lạnh.
Khống chế chính xác linh lực như vậy trong thời gian dài rất mệt mỏi, cho dù là chàng thì sắc mặt vẫn hơi tái nhợt.
Nàng khẽ thở ra: “Tạ Trường Tịch, ngươi có khỏe không?”
Tạ Trường Tịch nghe tiếng thì ánh mắt rơi vào gương mặt nàng.
Mồ hôi đã thấm ướt tóc nàng, trong mắt nàng như mang theo hơi nước.
Chàng nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu.
Hoa Hướng Vãn nghi hoặc: “Tạ Trường Tịch?”
Chàng nghe hồi thần, gian nan dời ánh mắt rồi gật đầu phát ra một tiếng giọng mũi: “Ừ, vẫn tốt.”
Hoa Hướng Vãn chống người ngồi dậy, hai người như vớt từ trong nước ra.
Nàng cúi đầu hòa hoãn một lúc, Tạ Trường Tịch thấy hô hấp của nàng thong thả rồi thì hắn mới lên tiếng: “Ta đi phòng tắm đổ nước.”
Nói xong, chàng đứng dậy.
Vẻ mặt chàng không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì, không khác ngày thường chỗ nào.
Hoa Hướng Vãn nghe tiếng nước trong phòng tắm, cơn đau đang từ từ biến mất.
Một lát sau, Tạ Trường Tịch đi ra khỏi phòng tắm.
Chàng vẫn là dáng vẻ không chịu thế tục quấy nhiễu tựa như một pho Phật ngọc, không nhiễm bụi trần.
“Được rồi.”
Tạ Trường Tịch lên tiếng, Hoa Hướng Vãn gật đầu, nói một câu "Vất vả rồi", sau đó chống hương án đứng dậy, tự mình vào phòng tắm.
Tạ Trường Tịch nghe tiếng nàng đi vào phòng tắm, dường như nàng không hề đề phòng chàng.
Chàng do dự một chút cuối cùng vẫn đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Chàng đứng trước cửa, một lát sau, chợt nghe trong phòng truyền đến tiếng sột soạt c0i quần áo.
Vẻ mặt chàng bất đ0ng, trong đầu lại nhớ tới cảnh vừa rồi nàng ngẩng đầu nhìn chàng, chỉ cảm thấy giọng nói kia giống với 200 năm trước nàng giật lại quần áo ở trong sơn đ0ng.
Hơi híp mắt, chàng niệm Thanh Tâm chú.
Nhưng pháp chú đã niệm không biết bao lần này lại nhộn nhạo như nước gợn hòa cùng tiếng nàng than nhẹ.
Ngón tay ấn pháp quyết của chàng chậm chạp không đ0ng.
Sau một lúc lâu, chàng chuyển ánh mắt nhìn về phía hành lang.
Phía cuối hành là một cửa sổ nhỏ hình tròn, ngoài cửa sổ trăng sáng treo cao.
Ánh trăng chiếu trên mặt đất, trong đầu chàng là ánh lửa lúc sáng lúc tối trong sơn đ0ng đêm đó.
Không biết vì sao, chàng lại nhớ đến lúc độ kiếp, tay cầm một cánh hoa đào kia.
Phá tâm chuyển Đạo, khanh cho ta Đạo.
Pháp ấn trên tay chậm rãi tản ra, chàng thu ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhắm mắt lại không còn giãy giụa.
Một bên cực lạc nhân gian, một bên lửa mạnh đốt người.
Chàng đã được trải nghiệm mọi mùi vị của tục nhân trên thế gian này.
Qua lúc lâu, chàng mới nghe Hoa Hướng Vãn gọi chàng.
“Tạ Trường Tịch, ta xong rồi.”
___.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...