Trong lúc Tạ Trường Tịch đang nói chuyện cùng Côn Hư Tử thì Hoa Hướng Vãn đã được vị đệ tử tên Minh Tùng kia dẫn đến phòng cho khách.
Nàng vừa mới ngồi xuống uống ngụm trà thì đã thấy Côn Hư Tử bước đến.
Hoa Hướng Vãn vừa thấy Côn Hư Tử thì lập tức đứng dậy, nàng kính cẩn hành lễ: “Tiền bối.”
“Cô nương không cần đa lễ,” Côn Hư Tử nâng tay đỡ nàng, ông tự giới thiệu, “Ta là Phong* chủ của đỉnh thứ hai tại Thiên Kiếm Tông – Côn Hư Tử.
Không biết cô nương thuộc môn phái nào, sao lại bị Vô Sương đưa tới nơi này?”
[*] Phong: Phong này không phải là phong trong gió, mà là 峰 có nghĩa là đỉnh núi, ngọn núi, chóp núi.
“Vãn bối là Thiếu cung chủ của Hợp Hoan Cung – Hoa Hướng Vãn,” Hoa Hướng Vãn báo danh tính, “Ban nãy cùng gặp nạn tại Linh Hư Bí Cảnh với Tạ đạo quân.
Cũng không biết Tạ đạo quân bị làm sao mà đã đưa ta tới đây.
Không biết hiện giờ Tạ đạo quân thế nào rồi?”
“Nó bị thương rồi,” Côn Hư Tử bước vào phòng, chào hỏi Hoa Hướng Vãn rồi ngồi xuống.
Ông giải thích, “Bây giờ nó đang đến chỗ sư phụ nó để chữa thương, chờ thương thế của nó khỏi hẳn rồi thì ta bảo nó đến đây tạ tội với Thiếu chủ.”
Nghe thấy “sư phụ nó” thì trong lòng Hoa Hướng Vãn khẽ run nhưng nàng tự nhủ dù sao Tạ Trường Tịch cũng không thể ra khỏi Sinh Tử Giới nên lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Nàng ngẫm nghĩ một hồi, Côn Hư Tử nhìn nàng: “Suốt chặng đường này e là gian nguy muôn phần, chi bằng Thiếu chủ kể ta nghe một chút mọi người đã vượt qua thế nào vậy?”
Hoa Hướng Vãn nghe vậy thì hiểu rằng Côn Hư Tử tới tìm nàng là muốn thăm dò tin tức.
Nàng cũng chẳng che giấu gì, kể sơ qua một lần cho ông ấy nghe mọi việc xảy ra, chỉ giấu đi chi tiết Hợp Hoan Cung mai phục rồi vào mộng trước đó.
Nàng đẩy hết trách nhiệm lên trên người Minh Loan Cung, tạo dựng nên hình tượng môn phái trong sạch vô tội, bị liên lụy cuốn vào chuyện này.
Côn Hư Tử lắng nghe rồi hỏi lại kỹ càng chi tiết chuyện trong ảo cảnh đến mấy lần.
Sau khi nghe Hoa Hướng Vãn miêu tả, Côn Hư Tử gật đầu: “Nó đưa cô trở về, trong tay không có vực linh là ta biết chắc đã xảy ra chuyện rồi.
Chỉ là chuyến này lại liên lụy đến Thiếu chủ, thật sự ngại quá.”
“Không sao.”
Hoa Hướng Vãn lắc đầu: “Lần này vốn là ta đặc biệt muốn đến Thiên Kiếm Tông biểu đạt thành ý, muốn cùng Thiên Kiếm Tông kết duyên, có thể giúp đỡ được gì thì tốt.
Đáng tiếc cuối cùng vẫn để mất vực linh vào tay kẻ cắp…”
“Chuyện này cũng không phải là lỗi của Hoa thiếu chủ, Thiếu chủ không cần tự trách.”
Côn Hư Tử an ủi Hoa Hướng Vãn, nàng thở dài: “Sao có thể không tự trách chứ? Ta đã đồng ý giúp Tạ đạo quân, hắn cũng thay mặt Thiên Kiếm Tông đồng ý chuyện liên hôn cùng Hợp Hoan Cung.
Giờ đây ta không làm tròn bổn phận, trong lòng áy náy vô cùng.”
Câu nói này tinh tế khéo léo nhưng ý tứ cũng vô cùng rõ ràng.
Côn Hư Tử bưng chén trà lên nhấp nhẹ một ngụm: “Ý của Thiếu chủ là chuyện liên hôn giữa Thiên Kiếm Tông và Hợp Hoan Cung coi như là đã định rồi?”
“Lúc ấy Tạ đạo quân gặp phải phục kích của Thanh Nhạc Cung, hắn đã lấy chuyện này xem như là điều kiện nhờ Hợp Hoan Cung giúp đỡ.
Suy cho cùng thì Hợp Hoan Cung xuất thân Tây Cảnh, lại vì Thiên Kiếm Tông mà động thủ với tông môn Tây Cảnh, cái giá này không nhỏ chút nào,” Hoa Hướng Vãn mỉm cười, giọng điệu hơi gượng ép, “Côn trưởng lão, chắc là Thiên Kiếm Tông sẽ không lật lọng đó chứ?”
“Đương nhiên rồi,” Côn Hư Tử cười cười, “Nhưng trước khi ta đồng ý việc này, ta phải hỏi Hoa thiếu chủ một việc, Hoặc Tâm Ấn trên người của Vô Sương là do ai hạ?”
“Đương nhiên là ta.” Động tác của Hoa Hướng Vãn khẽ khựng nhưng rồi nàng lại thoải mái hào phóng cười rộ lên, “Chính miệng Tô chưởng môn đã nói chỉ cần có đệ tử bằng lòng trở về Tây Cảnh cùng ta thì sẽ đồng ý mối hôn sự này.
Cho nên lúc ấy ta mới hồ đồ muốn dụ dỗ Tạ đạo quân.
May là tâm trí của Tạ đạo quân vững vàng không bị ta mê hoặc.
Hiện giờ, đồng ý liên hôn cùng Hợp Hoan Cung cũng là một cuộc giao dịch bất đắc dĩ trước tình thế khẩn cấp này, ắt là chuyện ta hạ Hoặc Tâm Ấn sẽ không ảnh hưởng gì đến hôn sự của ta cùng với Thiên Kiếm Tông chứ?”
“Hoa thiếu chủ khá thẳng thắn,” Côn Hư Tử nghe lời giải thích này thì có vẻ chần chừ, “Nhưng hôn nhân là chuyện trọng đại, ta vẫn cần bẩm báo với chưởng môn và hỏi ý đệ tử trong tông môn…”
“Côn trưởng lão cũng không cần vội trả lời ta,” Hoa Hướng Vãn cắt ngang lời Côn Hư Tử, cúi đầu khảy lá trà đang trôi trong chén bằng nắp chén, nàng nói từ tốn: “Người có thể từ từ mà thương lượng, ta chờ nổi.
Nhưng có điều không biết vực linh có chờ nổi hay không mà thôi.”
Côn Hư Tử nghe vậy thì nhíu mày, Hoa Hướng Vãn nhắc nhở ông: “Hầu hết mấy người vào Linh Hư Bí Cảnh đều là người Tây Cảnh.
Cho nên, bây giờ vực linh rất có khả năng là đang ở hướng đó rồi.
Nếu Thiên Kiếm Tông muốn điều tra thì phải tranh thủ càng sớm càng tốt.”
Lời này khiến Côn Hư Tử đột ngột phản ứng, Hoa Hướng Vãn thấy ông tỉnh ngộ thì ngẩng đầu mỉm cười rồi bổ sung: “Đương nhiên, người của Vân Lai nếu cần vào Tây Cảnh có việc… không có lý do gì thì e là Ma chủ sẽ không đồng ý.”
Có lý do nào chính đáng hơn việc thành thân với Hoa Hướng Vãn chứ?
Nếu không thành thân cùng Hoa Hướng Vãn, e là chẳng cần chờ Ma chủ ra tay, với địa vị của Hợp Hoan Cung ở Tây Cảnh, tuy là đã xuống dốc nhưng ngăn chặn Thiên Kiếm Tông vào Tây Cảnh cũng không phải là chuyện khó nhằn gì.
Nói tới đây thì Côn Hư Tử đã hiểu rõ.
Hoa Hướng Vãn đang vừa đấm vừa xoa đây mà.
Bây giờ thì việc thành thân cùng Hoa Hướng Vãn không phải là Hợp Hoan Cung đơn phương cầu đến bọn họ nữa, mà ngược lại bọn họ cũng có chỗ cần nhờ đến Hợp Hoan Cung.
Côn Hư Tử không nói gì mà chỉ cân nhắc thiệt hơn hồi lâu, cuối cùng ông cũng cất lời: “Làm sao Hoa thiếu chủ có thể chứng minh cô không phải là người lấy vực linh?”
Chuyện này cũng nằm trong dự kiến của Hoa Hướng Vãn nên nàng trả lời đầy phóng khoáng tự tin: “Nếu ta lấy thì chẳng phải Thiên Kiếm Tông càng nên phái người thành thân song tu cùng ta để vào biển ý thức của ta điều tra hay sao?”
Nơi nương náu cắm rễ cuối cùng của vực linh chung quy đều là trong biển ý thức của con người.
Dùng thuật song tu đương nhiên là có thể thăm dò biển ý thức của người kia.
Nếu vực linh nằm trong tay của Hoa Hướng Vãn thì bây giờ việc nàng phải làm là tháo chạy trối chết chứ không phải là cầu thân với Thiên Kiếm Tông.
Nhưng mà mấy câu này được Hoa Hướng Vãn nói ra một cách sỗ sàng như thế lại khiến Côn Hư Tử nghẹn lời.
Hoa Hướng Vãn thấy Côn Hư Tử vẫn chưa hài lòng lắm thì quay đầu nhìn về phía Sinh Tử Giới, nàng giơ tay chỉ chỉ: “Huống hồ chi nếu thật sự là vực linh nằm trong tay ta thì chẳng phải Vấn Tâm Kiếm đã sớm chém xuống đây rồi sao?”
Vực linh là do Vấn Tâm Kiếm và Tỏa Hồn Đăng hợp lực phong ấn, nếu vực linh ở chỗ của Hoa Hướng Vãn thì mới vừa nãy nàng đứng ở cửa của Sinh Tử Giới thì Vấn Tâm Kiếm phải có phản ứng lại mới đúng.
Lúc này thì Côn Hư Tử mới yên tâm hơn nhiều, ông ngẫm nghĩ một hồi rồi chỉ nói: “Thiếu chủ chờ một lát, ta thương lượng với Chưởng môn một chút.”
Nói rồi Côn Hư Tử lập tức đứng dậy đi ra ngoài, Hoa Hướng Vãn ngồi uống trà ở trong phòng.
Chẳng được bao lâu thì Côn Hư Tử đã quay lại, ông nhìn Hoa Hướng Vãn, nghiêm mặt hỏi: “Không biết Hoa thiếu chủ có để ý đến đệ tử nào rồi không?”
“Có.”
“Tạ Vô Sương?” Côn Hư Tử có chút lo lắng nhưng Hoa Hướng Vãn chỉ mỉm cười.
“Không,” nàng trả lời quả quyết, “Thẩm Tu Văn.”
Côn Hư Tử không lường trước câu trả lời này, ông sửng sốt một lát rồi nét mặt mới giãn ra đôi ít: “Vậy ta đi hỏi ý kiến của Tu Văn một chút, chỉ cần Tu Văn đồng ý thì Thiên Kiếm Tông sẽ chuẩn bị công tác cho việc thành thân.
Hiện giờ đám người Tu Văn bọn nó còn ở Tây Phong Sơn, nhanh thì hai ngày, chậm thì ba ngày sẽ về đến Thiên Kiếm Tông.
Chúng ta có thể chuẩn bị cho hôn lễ vào ngày thứ tư.
Sau khi thành hôn, làm phiền thiếu chủ và Tu Văn lập tức xuất phát.”
Vội vàng gấp rút như vậy, đương nhiên là vì vực linh.
Nếu không phải vì để có thể qua được ải của Ma chủ một cách hợp tình hợp lý thì có lẽ đối với chuyện tổ chức thành hôn, Thiên Kiếm Tông cũng sẽ lược bỏ bớt.
Nhưng như vậy đối với Hoa Hướng Vãn cũng là cầu mà không được, nàng cười cười, gật đầu nói: “Không thể tốt hơn.”
“Vậy trước hết lão hủ…”
“Khoan đã,” Hoa Hướng Vãn thấy Côn Hư Tử muốn rời đi thì chợt nhớ tới cái gì, vội gọi Côn Hư Tử lại, “Ta vẫn còn vài câu muốn hỏi trưởng lão một chút.”
“Mời Thiếu chủ hỏi.”
“Không biết trưởng lão có biết vì sao Tạ đạo quân một mực chắc chắn rằng ta có thể cảm nhận được vực linh, và tại sao lại cứ khăng khăng đưa ta vào Sinh Tử Giới không?”
Côn Hư Tử thoáng do dự trước những câu hỏi này.
Hoa Hướng Vãn nhìn ông chằm chằm: “Côn trưởng lão?”
“Việc này là lỗi của bọn ta,” Côn Hư Tử thở dài, “Năm đó có một vị nữ tử đến từ Tây Cảnh, vào hai trăm năm trước, tại thời điểm kết giới của Sinh Tử Giới bị phá, nàng đã tế ra một bảo vật được gọi là ‘Tỏa Hồn Đăng’, hợp lực cùng Vấn Tâm Kiếm của bổn tông môn phong ấn vực linh.
Tông môn của ta điều tra nhiều năm thì phát hiện bảo vật này rất có thể là của Hợp Hoan Cung.”
“Cho nên các người cho rằng ta thân là Thiếu chủ của Hợp Hoan Cung, đến đây vào lúc này là vì vực linh?”
“Đúng vậy,” Côn Hư Tử gật đầu, “Nếu Tỏa Hồn Đăng thuộc về Hợp Hoan Cung, vậy thì Thiếu chủ nhất định có cách khống chế Tỏa Hồn Đăng.
Cho nên ngay từ đầu, Vô Sương đã tin tưởng Thiếu chủ có thể tìm được vực linh.
Kết quả là vực linh mất tích, cảm xúc của Vô Sương lại không ổn định nên mới nghĩ là do Thiếu chủ lừa gạt nó, nên nó muốn đưa thiếu chủ đến Sinh Tử Giới để cho Thanh Hoành Thượng Quân xử lý.”
Nghe thấy lời giải thích này, Hoa Hướng Vãn lại cảm giác bản thân có một loại may mắn gọi là tai qua nạn khỏi.
Vẫn may là Côn Hư Tử tới kịp lúc nên nàng mới không cần gặp Tạ Trường Tịch.
“Xin lỗi, ta không phải chủ nhân của Tỏa Hồn Đăng, không cảm nhận được sự tồn tại của nó.”
Hoa Hướng Vãn ra vẻ áy náy có lỗi, hỏi một câu cuối cùng: “Ta có một câu thắc mắc cuối cùng.
Thực lực của Tạ đạo quân mạnh như thế, ở bậc Nguyên Anh cũng có thể dùng kiếm chém tan mật cảnh, lại trong nháy mắt có thể đi xa ngàn dặm, chẳng lẽ cũng là do tông môn hỗ trợ sao?”
“Thực lực của Vấn Tâm Kiếm vốn không thể xét đoán dựa trên tu vi,” Côn Hư Tử nói dối mà mặt không đổi sắc, “Vô Sương thuộc thế hệ thanh niên nhân tài kiệt xuất của Vấn Tâm Kiếm ta, nếu nó dốc toàn lực thì chút chuyện nhỏ này cũng có thể làm được.”
Hoa Hướng Vãn nghe vậy, nghĩ đến Tạ Trường Tịch của năm đó, miễn cưỡng tiếp nhận câu trả lời này, gật gật đầu: “Đa tạ trưởng lão đã giải thích nghi hoặc.”
“Nếu không có việc gì,” Côn Hư Tử nhẹ giọng, “Lão hủ vẫn còn phải đến gặp lại Chưởng môn, vậy ta cáo từ đây.”
“Côn trưởng lão đi thong thả.”
Sau khi tiễn Côn Hư Tử, Hoa Hướng Vãn uống một ít thuốc, đợi một lúc sau, nàng đã liên lạc được với Linh Bắc.
Sau khi xác nhận bên phía của Linh Bắc không xảy ra chuyện gì, bọn họ sẽ cùng nhóm người Thẩm Tu Văn xuất phát về Thiên Kiếm Tông thì nàng mới hoàn toàn yên lòng.
“Ồ, còn nữa,” Linh Bắc báo cáo hành trình xong thì cười hỏi, “Hình như mới vừa rồi Thiên Kiếm Tông đã liên lạc với Thẩm đạo quân.
Ta thấy hắn đỏ mặt, dáng vẻ lúc quay lại cũng hơi thiếu tự nhiên nên đã hỏi thăm một chút.
Xem ra Thiếu chủ đã định đoạt xong hôn sự với Thiên Kiếm Tông rồi?”
“Bọn họ nói là buổi tối sẽ cho ta một câu trả lời nhưng phỏng chừng cũng mười mươi rồi.”.
Chap mới luôn có tại — TRUмtгцуeЛ.
VЛ —
Hoa Hướng Vãn lười nhác đáp lời: “Chờ các ngươi về uống rượu mừng của ta là được.”
“Vậy thì thật tốt quá,” Ngữ khí của Linh Bắc cũng dịu dàng vài phần, “Bây giờ ta chúc mừng Thiếu chủ trước, tân hôn đại hỷ.”
Hoa Hướng Vãn mỉm cười.
Nàng hàn huyên cùng Linh Bắc một lúc, qua được một khoảng thời gian thì bắt đầu thấy mỏi mệt, nàng tự mình uống một ít thuốc rồi nằm trên giường nghỉ ngơi.
Nàng đã chịu tổn thương rất nhiều ở biển ý thức trong Độ Ách Cảnh, vốn dĩ không muốn bị thương nặng như vậy…
Nàng đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng chim vỗ cánh bay.
Hoa Hướng Vãn đứng dậy quay đầu thì thấy có một con quạ đen đáp xuống bên cửa sổ.
Quạ đen vừa vào trong thì toàn bộ gian phòng đều được bố trí kết giới.
Nó đứng trên bệ cửa sổ nghiêng nghiêng đầu, hai mắt đảo đảo, nhưng những gì nó nói đều là lời nói của con người: “Sao ngươi lại đột nhiên đến Thiên Kiếm Tông vậy? Hại ta phải dùng tới hai cái Truyền Tống Trận mới đuổi tới được.”
“Biết đây là Thiên Kiếm Tông mà còn dám nói nhăng nói cuội ở đây.” Hoa Hướng Vãn đứng lên đi đến bên cửa sổ, nàng cúi đầu nhìn quạ đen, đè thấp giọng nói, “Nếu mà có ai phát hiện ra thì ta sẽ lập tức bán ngươi đi đấy.”
“Đồ vật tới tay rồi?” Quạ đen biết Hoa Hướng Vãn chê nàng* nói nhiều nên đi thẳng vào vấn đề.
[*] Chú thích: trong truyện thì tác giả dùng cách xưng của nữ (她: nàng ấy, cô ấy) cho “quạ đen” nhưng mình chưa biết rõ thân phận nên mình vẫn dùng ta-ngươi và gọi là “nàng” nhe
Hoa Hướng Vãn gật đầu: “Lấy được rồi.”
“Hôn sự với Thiên Kiếm Tông thì sao?”
“Đã định đoạt.”
“Vậy thì ta thật sự phải chúc mừng Thiếu chủ rồi,” giọng nói của quạ đen hơi chua chát, “Mọi sự suôn sẻ, thắng lợi trở về.
Nhưng mà, Tạ Vô Sương thì làm sao bây giờ?”
Nói rồi quạ đen nhảy vào phòng cười nhạt: “Dùng xong rồi thì vứt bỏ à? Đây không phải là tác phong của ngươi nha.”
“Côn Hư Tử đã phát hiện Hoặc Tâm Ấn rồi,” Hoa Hướng Vãn giơ tay đóng cửa sổ lại, giọng nàng lãnh đạm, “Đợi đến lúc hắn biết cảm xúc của bản thân hỗn loạn là do Hoặc Tâm Ấn thao túng thì sẽ bình tĩnh lại thôi.
Chuyện này không có dấu vết gì, bọn họ sẽ chỉ cho rằng ta là vì muốn liên hôn nên mới hạ chú, mà Tạ Vô Sương thì bị Hoặc Tâm Ấn mê hoặc nên mới cứu ta.
Thiên Kiếm Tông sẽ không trách nặng hắn quá đâu.”
Mọi thứ đã được bố trí hoàn hảo, có thể nói là như kỳ vọng của mọi người, nhân quả đều đã báo xong hết mà trở về.
“Lúc đầu ngươi hạ Hoặc Tâm Ấn lên người hắn là vì hôm nay?” Quạ đen tò mò.
Hoa Hướng Vãn hờ hững xoay người lại: “Ngươi tới là để nói mấy chuyện này sao?”
“Cũng không hẳn,” quạ đen thở dài, “Chỉ là thấy một kiếm kia của Tạ Vô Sương có hơi tàn nhẫn, ta lo ngươi ở bên này sẽ xảy ra chuyện.”
“Ta không sao, bây giờ chỉ phải lo một việc.”
Hoa Hướng Vãn xoa xoa ngón tay, ánh mắt lạnh lùng: “Tạ Vô Sương nhìn thấy ký ức của ta ở trong mật cảnh, nếu hắn báo cho Tạ Trường Tịch, ta sợ sẽ chọc Tạ Trường Tịch tới đây.”
“Sợ hắn như vậy sao?”
“Hắn là Kiếm chủ của Vấn Tâm Kiếm, so với người thường thì nhạy bén với mấy thứ này hơn rất nhiều,” Hoa Hướng Vãn nhắc nhở, “Nếu không cẩn thận thì chúng ta đều sẽ chết.”
Quạ đen không nói gì nữa mà suy nghĩ một hồi rồi chỉ nói: “Vậy ngươi đi xóa ký ức của Tạ Vô Sương đi?”
“Hắn vẫn còn giữ Nhập Mộng Ấn, thật ra cũng không phải là không thể.
Nhưng ta còn lo là…”
Mới chỉ nói nửa câu thì nàng đã dừng lại, chặn đứng ý nghĩ phỏng đoán không mấy khả thi này.
“Thôi vậy,” nàng tự cảm thấy bản thân hơi buồn cười, “Không thể nào là hắn.”
Nói rồi Hoa Hướng Vãn lại khôi phục ngữ điệu bình tĩnh như trước: “Trước khi rời khỏi Vân Lai, nếu Tạ Vô Sương không tìm ta thì ta sẽ dùng Nhập Mộng Ấn tìm hắn rồi nhân lúc ở trong mộng xóa đoạn ký ức kia.”
“Cũng được, ngươi tĩnh dưỡng thần hồn hai ngày đi để tránh lúc thi triển pháp lực không được lại khiến người khác phát hiện.”
Quạ đen nhảy tới nhảy lui trên bàn, đột nhiên nhớ tới cái gì rồi nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Hoa Hướng Vãn: “À nhân tiện, mới vừa rồi ngươi đoán Tạ Vô Sương không phải là ai?”
Hoa Hướng Vãn biết trong lòng quạ đen đã có một cái tên nên đành nói trắng ra: “Tạ Trường Tịch.”
Quạ đen loạng choạng suýt chút nữa đã ngã xuống bàn.
“Ngươi đừng có làm ta sợ,” con quạ ổn định thân mình rồi vội nói, “Làm sao ngươi xác nhận được là không phải?”
“Nếu là Tạ Trường Tịch,” Hoa Hướng Vãn nhìn về phía ngoài cửa sổ, quả quyết nói, “Thì không thể trúng Hoặc Tâm Ấn được.”
Muốn hạ được Hoặc Tâm Ấn thì đầu tiên trong lòng phải có người, mà Tạ Trường Tịch, trong lòng chỉ có đạo.
Chỉ có một lòng hướng đạo mới có thể tu đến bậc Độ Kiếp của Vấn Tâm Kiếm.
Hơn nữa…
Hoa Hướng Vãn nhớ tới thiếu niên thoạt nhìn thì dáng vẻ có vẻ lạnh nhạt nhưng trong mắt lại mang theo vài phần dịu dàng trong trí nhớ kia.
Hắn không có tính tình như Tạ Vô Sương.
So với Tạ Vô Sương, hắn dịu dàng với chúng sinh hơn nhiều.
Nhưng, đối với người yêu, hắn lại quá mức tuyệt tình.
Nghe Hoa Hướng Vãn nói, con quạ thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Được rồi, thấy ngươi không sao thì ta an tâm rồi.
Không nên ở lại Thiên Kiếm Tông lâu, ngươi mau mau thành thân, xử lý ký ức của Tạ Vô Sương đi.
Ta về Tây Cảnh trước, về chờ ngươi.”
“Đi đi.”
Hoa Hướng Vãn vẫy tay, quạ đen vỗ cánh bay đi.
Đợi đến khi quạ đen bay đi, Hoa Hướng Vãn ngồi xuống bàn, nghĩ đến cảnh gió tuyết từ Sinh Tử Giới ập vào trước mặt ngày hôm nay, nàng bưng chén trà nguội lên, nghĩ nghĩ, cười nhẹ một tiếng, nâng chén về phía Sinh Tử Giới ở phía xa xa, uống một hơi cạn sạch trà lạnh trong chén rồi đứng dậy trở về giường.
Ở Thiên Kiếm Tông đợi hai ngày, Hoa Hướng Vãn bái kiến Chưởng môn Tô Lạc Minh cùng các vị Phong chủ, rồi cùng họ định đoạt trình tự của hôn sự đâu ra đó.
Khi trên dưới Thiên Kiếm Tông treo đầy lụa đỏ, dán đầy chữ “hỷ”, khắp núi đều tràn đầy không khí vui tươi thì cuối cùng nhóm người Thẩm Tu Văn và Hợp Hoan Cung cũng về tới.
Lúc này chỉ cách ngày thành hôn đúng một ngày, Hoa Hướng Vãn không có gặp mặt Thẩm Tu Văn mà chỉ gặp người của Hợp Hoan Cung.
Nàng để cho bọn họ nghỉ ngơi một lúc rồi cùng họ thương nghị trình tự hôn lễ ngày mai.
“Dọc đường đi thì ta đã đối chiếu trình tự với Thiên Kiếm Tông rồi,” Linh Bắc bẩm báo với Hoa Hướng Vãn, “Thiếu chủ cứ an tâm thành hôn, mấy chuyện còn lại bọn ta có thể lo liệu.”
Hoa Hướng Vãn nghe vậy thì gật đầu, nàng nhìn xung quanh rồi chỉ nói: “Vậy mọi người nghỉ ngơi một lát rồi xuống núi, Linh Bắc ở lại Thiên Kiếm Tông có việc thương lượng với ta.”
Dựa theo quy củ của Thiên Kiếm Tông, đệ tử cần đón dâu từ nhà mẹ đẻ của tân nương đến Thiên Kiếm Tông.
Nhưng bây giờ Hợp Hoan Cung cách đây quá xa nên Thiên Kiếm Tông đã bàn bạc với Hoa Hướng Vãn để nàng ở tứ hợp viện dưới chân núi trước một ngày, đến ngày thứ hai thì Thẩm Tu Văn sẽ đón dâu lên núi, bái đường, ký vào hôn thư ở Thiên Kiếm Tông rồi vào phòng tân hôn.
Sau khi làm lễ xong là bọn họ có thể xuất phát ngay vào ngày hôm sau, thẳng một đường chạy về Tây Cảnh.
Hoa Hướng Vãn cảm thấy quy trình này khá rườm rà, dù sao thì cuối cùng vẫn còn một tiệc cưới chính thức được tổ chức ở Hợp Hoan Cung nữa.
Nhưng nghĩ rằng Thiên Kiếm Tông vốn nhiều quy củ, có thể đơn giản hoá thành ra như vầy thì đã là chuyện không mấy dễ dàng rồi nên cứ theo ý bọn họ đi.
Mọi người đuổi theo cả chặng đường cũng đã thấm mệt nên họ ngồi thiền điều tức nghỉ ngơi một lát.
Chờ đến hoàng hôn, nhóm người mang theo những thứ cần thiết cho hôn lễ ngày mai xuống núi cùng Hoa Hướng Vãn.
Nhân số của Hợp Hoan Cung đông đảo, lại thêm đệ tử của Thiên Kiếm Tông đã khiến đội ngũ trông hoành tráng hùng hậu vô cùng.
Lúc xuống núi, Hoa Hướng Vãn ngồi bên trong kiệu, nhìn hoa đào khắp núi đều bị treo lụa đỏ, nàng nhịn không được ngửa đầu nhìn thoáng qua nơi Sinh Tử Giới.
Sinh Tử Giới ở tại nơi cao nhất của Thiên Kiếm Tông, băng tuyết bao trùm, hoàn toàn chẳng ăn nhập gì với cảnh tượng hoa đào rợp núi chốn này.
Mấy đệ tử của Hợp Hoan Cung lớn tiếng chào hỏi nhóm người của Giang Ức Nhiên, giọng nói của họ nhất thời đã làm Thiên Kiếm Tông trở nên sôi nổi náo nhiệt lạ thường.
Loại náo nhiệt ồn ào này truyền đến Sinh Tử Giới lại tựa như được phóng đại gấp mấy lần.
Dường như Tạ Trường Tịch bị âm thanh quấy nhiễu, đôi mắt hắn giật giật, qua một lúc lâu mới từ từ mở ra.
Xung quanh hắn là băng tuyết bao phủ, trước mắt là một đạo Nhập Mộng Ấn và một đạo Hoặc Tâm Ấn đang lơ lửng xoay tròn trên không trung.
Những bông tuyết đọng lại trên hàng mi rơi xuống khi hắn mở mắt ra.
Tạ Trường Tịch ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên thì thấy toàn bộ Thiên Kiếm Tông đã trở thành một mảng đỏ rực tựa như thể đang nghênh đón chuyện vui long trọng gì đó.
Hắn lẳng lặng nhìn một hồi thì có tiếng bước chân vọng lại từ phía sau, giọng nói của Côn Hư Tử vang lên: “Ta cảm giác được ngươi đã tỉnh, bây giờ ngươi sao rồi? Thần hồn hẳn là đã ổn định hơn rất nhiều đúng không?”
Tạ Trường Tịch không trả lời, hắn nhìn về phía chân núi hồi lâu mới trầm giọng hỏi: “Bọn họ đang làm cái gì vậy?”
Côn Hư Tử im lặng, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Ngày mai Hoa thiếu chủ thành hôn.”
Tạ Trường Tịch sửng sốt, Côn Hư Tử nói thêm: “Tự Hoa thiếu chủ cầu hôn Thẩm Tu Văn, Tu Văn đồng ý rồi.
Hai người lưỡng tình tương duyệt, tông môn cũng đã đồng ý.
Hôm nay Hoa thiếu chủ xuống núi chờ, ngày mai Tu Văn xuống núi đón dâu.”
Tạ Trường Tịch ngây ngốc im lặng nhìn tuyết trắng trên mặt đất.
Thấy bầu không khí trở nên ngượng ngùng, Côn Hư Tử ho nhẹ một tiếng, ra vẻ vui đùa: “Chắc là ảnh hưởng của Hoặc Tâm Ấn trên người ngươi đã được giải trừ hết rồi chứ? Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào? Rượu mừng trong hôn lễ ngày mai của bọn họ, là Vô Sương…”
“Đưa nàng tới Sinh Tử Giới.”
Cuối cùng thì Tạ Trường Tịch cũng mở miệng, hắn cắt ngang lời của Côn Hư Tử, nhưng lại chỉ buông ra một câu như thế.
Côn Hư Tử chịu đựng một lúc rồi mới nhíu mày nhắc nhở: “Trường Tịch, nàng không phải Vãn Vãn.”
“Vậy thì hãy đưa nàng tới Sinh Tử Giới.”
Tạ Trường Tịch cố chấp nói: “Để Vấn Tâm Kiếm thử một lần đi.”
“Nhưng…”
“Nếu là nàng thì sao?” Tạ Trường Tịch ngẩng đầu nhìn về phía Côn Hư Tử, hỏi lại một lần, “Nếu phải thì sao?”
Côn Hư Tử không nói nên lời, ông nhìn người thanh niên do một tay ông nuôi lớn ở trước mặt.
Từ trước đến nay, hắn chưa từng để lộ cảm xúc ra như vậy mà vẫn luôn dồn nén kiềm chế.
Nhưng giờ phút này, khi hắn tự nhìn lại chính mình, cho dù đã cố hết sức để che giấu nhưng vẫn không khó để nhận ra bản thân đã đi đến cùng cực.
Côn Hư Tử không đành lòng nhìn thêm nữa, ông xoay đầu trầm giọng nói: “Nếu nàng không phải Vãn Vãn, ngươi bại lộ thân phận, để người khác biết tình hình hiện tại của ngươi thì quá mức nguy hiểm.”
“Ta…”
“Ngươi dùng Nhập Mộng Ấn đi,” Côn Hư Tử đáp, ông nói rất nhanh, “Lấy thân phận Tạ Vô Sương tìm nàng rồi biến Vấn Tâm Kiếm thành một thanh kiếm bình thường.
Ngươi đã muốn thử thì hãy thử một lần cuối cùng đi.”
Nghe thấy vậy thì Tạ Trường Tịch thả lỏng đôi chút.
“Cảm ơn sư thúc.”
“Đợi sau khi ngươi về rồi!” Côn Hư Tử nhấn mạnh, “Thì không cần suy nghĩ vẩn vơ nữa!”
Nói rồi Côn Hư Tử phất tay, Nhập Mộng Ấn đang lơ lửng trên không trung đã lập tức đáp xuống trên người Tạ Trường Tịch.
“Chờ đến lúc nàng ngủ rồi thì ngươi tự mình đi vào mộng.
Ta…”
Côn Hư Tử chần chừ một lát, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Ta giúp ngươi trông chừng, nếu có gì bất ổn thì ta bảo vệ thần hồn của ngươi ra ngoài.”
“Được.”
Nghe thấy lời này thì Côn Hư Tử cũng không còn gì để nói thêm nữa, hai người yên lặng chờ đợi ở Sinh Tử Giới hồi lâu.
Khi sắc trời hoàn toàn tối đen, Nhập Mộng Ấn trên tay của Tạ Trường Tịch ửng đỏ, hắn cúi đầu, nhẹ giọng mở miệng: “Nàng ấy ngủ rồi.”
Nói rồi Vấn Tâm Kiếm rơi xuống từ trên cao rồi dừng lại trên đầu gối của hắn.
Sau một lúc, Vấn Tâm Kiếm đã từ từ biến thành một thanh trường kiếm hết sức bình thường.
Côn Hư Tử nhắc nhở hắn: “Đi vào mộng đi.”
Tạ Trường Tịch nhắm mắt lại thi triển pháp chú, chẳng qua bao lâu, trước mắt hắn đã tối sầm xuống.
Hắn đi lại trong bóng tối hồi lâu thì xung quanh đột nhiên có ánh sáng rơi xuống, dệt nên cảnh tượng chung quanh.
Đôi mắt của hắn dần dần thích nghi với ánh sáng, hắn cũng bắt đầu nghe được thanh âm quanh người.
Hắn nhìn khắp phía, xung quanh người qua kẻ lại, đèn lồng treo cao khắp nơi.
Sau đó, xuyên qua biển người tấp nập, trong ánh đèn mờ ảo, hắn thấy Hoa Hướng Vãn đang đứng bên một gian hàng đèn lồng ở đằng xa.
Nàng ngửa đầu nhìn đèn lồng như đang chọn lựa, qua hồi lâu, dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, nàng quay đầu lại.
Xuyên qua đám đông, nàng nhìn thấy bạch y thanh niên tay cầm trường kiếm, lụa trắng phủ mắt.
Sau một phen sửng sốt, nàng chậm rãi mỉm cười.
“Tạ đạo quân?”
Nàng hỏi nhưng Tạ Trường Tịch không nói gì.
Hoa Hướng Vãn ngẫm nghĩ một lúc, quay đầu lấy một chiếc đèn lồng cung điện hình thỏ trắng ở bên cạnh, cầm theo đèn lồng băng ngược dòng người đi tới chỗ hắn.
“Đêm nằm nghe thấy hoa đầy núi, hóa ra Tiên quân đã vào mơ*.”
Hoa Hướng Vãn cười, nàng đưa chiếc đèn lồng cho Tạ Trường Tịch: “Nếu Đạo quân đã đến trong mộng của ta, vậy ta tặng ngươi một chiếc đèn lồng vậy.”
[*] Chú thích: hai câu này là hai câu tác giả viết thành thơ, mình tạm dịch nghĩa như trên thôi, hai câu gốc đây nha cả nhà:
“Dạ ngọa diêu thính hoa mãn sơn, duyên thị tiên quân nhập mộng lai.”
- Hết chương 16-
【 Vở kịch nhỏ 1 】
Tạ Trường Tịch: “Sao lại treo lụa đỏ lên cây đào khắp núi vậy?”
Côn Hư Tử: “Bởi vì Hoa thiếu chủ sắp thành hôn cùng với Thẩm Tu Văn.”
Tạ Trường Tịch: “Bọn họ thành hôn thì sao lại treo lụa đỏ lên hoa đào do ta trồng?!”
Côn Hư Tử: “Hay là nhổ cây đi hết nhé?”
Tạ Trường Tịch: “Ta đang hỏi là tại sao bọn họ thành hôn lại đi treo lụa đỏ lên cây của ta, có miếng hợp lý nào không?! Có còn vương pháp không hả?!”
Côn Hư Tử: “Vậy…Không thì ngươi kết hôn cùng Thiếu chủ đi?”
Tạ Trường Tịch: “Đúng vậy, ý của ta chính là như vậy đó.”
【 Vở kịch nhỏ 2 】
Tạ Trường Tịch: “Nàng tính toán hết thảy lại không tính ra được trong lòng ta có nàng.”
Tác giả có lời muốn nói:
Hiện tại mọi người đọc không hiểu phần tính kế thì thôi vậy, đừng nghĩ nữa.
Nhìn ra thì tốt còn không nhìn ra cũng không sao hết.
Sau này Tạ Trường Tịch cũng sẽ phát hiện ra hết mà thôi.
Dù sao thì phen này người thắng đậm nhất chính là nữ chính.
Cái nết giả heo ăn thịt hổ này của nữ chính cũng sắp toi rồi.
Ban đầu tôi tính sẽ nói hết rõ ràng mọi thứ trong cốt truyện nhưng sau đó lại thấy spoil một chút thế này có vẻ hay ho nên thôi vậy, tôi chừa lại cho mình một xíu niềm vui thích thú để viết vậy….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...