Thật lâu sau, Nhiếp Cảnh từ từ tỉnh lại, mắt vừa hé mở, cảm nhận được gió thổi qua người lạnh buốt, nhưng trong lòng lại có cảm giác ấm áp an bình. Một phen lăn qua lăn lại vừa nãy ra nhiều mồ hôi, dược lực của Hoá Công Tán hình như từ từ mất đi, tay chân hơi khôi phục lại được một chút sức lực.
Nhiếp Hi vẫn nặng nề đè như vậy ở trên người y, Nhiếp Cảnh không khỏi khẽ mỉm cười, thuận tay đẩy một cái, thân thể Nhiếp Hi ứng tiếng nghiêng qua một bên, nhưng không có bất kì phản ứng gì.
Nhiếp Cảnh thất kinh, trở mình ngồi dậy, đỡ hắn dậy, quát lên: “Nhị đệ? Ngươi?” Chỉ thấy chỗ tay đụng vào lạnh đến kinh người, đột nhiên cảm giác được có chút không ổn.
Dường như bắt đầu từ lúc giết người phá vòng vây ở Đỗ gia trang, thân thể Nhiếp Hi cứ lạnh buốt khác thường như vậy. Lúc đó hắn vì dụ Đỗ Kiến Vũ mắc lừa, phun ra rất nhiều máu đen, lẽ nào… kỳ thật không phải là giả vờ, lúc Nhiếp Hi cưỡng ép bức ra Hoá Công Tán, liền bị nội thương rất nặng?
Tay Nhiếp Cảnh không ngừng run rẩy, cơ hồ không thể vững vàng ôm được đệ đệ. Có lẽ bởi vì trước kia quá thống khổ, tâm sự của Nhiếp Hi giấu rất sâu, ngay cả huynh trưởng cũng khó mà đoán được gì. Nhiếp Cảnh vốn tưởng rằng, Nhiếp Hi hận y như thế, hết thảy đều là muốn đối đầu với y, hết thảy đều là trả thù…
Chẳng lẽ, khi giết chết Đỗ Kiến Vũ và mấy đệ tử ở Đỗ gia, đều đã đem hết toàn lực? Cho nên… sau đó Nhiếp Cảnh muốn giết hết người ở hiện trường, y thật sự vô phương đáp ứng, lại không thể tỏ ra yếu thế sẽ mang đến nguy hiểm lớn hơn cho hai người, liền thà khiến Nhiếp Cảnh tưởng rằng hắn cố tình để huynh trưởng chịu nhục.
Tính tình của Nhiếp Hi… vốn không chịu biện bạch bất cứ cái gì. Huống gì đối mặt là người khó đối mặt nhất trong cuộc đời của hắn… Không thể cho đi ái tình, không thể trốn tránh si tâm… Khi Nhiếp Cảnh đau khổ đến gần phát cuồng, thậm chí lúc đó không tiếc tự tổn hại bản thân, đối với Nhiếp Hi, chỉ sợ cũng là dằn vặt vô cùng khó chịu đi.
Nếu ta mềm lòng đối với ngươi, đó là ta điên rồi. Ngươi đã sớm mong ta phát điên.
Hôm nay, cuối cùng Nhiếp Hi cũng cùng y nổi điên, nhưng thống khổ như vậy…
Nhiếp Cảnh hôn trên bờ môi hắn một cái, run rẩy đặt tay trên lưng Nhiếp Hi, một dòng nội lực truyền vào trong cơ thể hắn.
Một hồi sau hai mắt Nhiếp Hi bỗng nhiên mở ra, nhìn Nhiếp Cảnh, ánh mắt như nước đá có một tia gợn sóng, không biến sắc đẩy y ra.
Tim Nhiếp Cảnh buốt lạnh một trận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...