Chu Nhã Hoa làm việc quả nhiên không lưu lại vết tích, trách tội cung nhân ở các Đình Vân hầu hạ Ngô vương không chu đáo một phen, nguyên nhân đích thật mà hai người gặp nhau cứ như vậy mà được che đậy xuống dưới.
Nhiếp Hi vịn cớ tâm tình không tốt, nhân tiện đưa hết cung nhân ra ở ngoại viện, lặng lẽ lục lọi cái bình, thì ra bên trong là một lọ đầy thuốc viên. Đến tình cảnh như bây giờ rồi, thì dù cái bình Chu Nhã Hoa cho hắn là thạch tín, hắn cũng sẽ nuốt xuống. Trước tiên lập tức dùng một viên, hắn sợ bị người khác phát hiện ra điểm bất thường, đơn giản đặt cái bình ở chỗ dễ nhìn thấy nhất trên cái bàn con, chắc là cũng không có người nào lại đoán được hắn dám tuỳ tiện làm như vậy.
Viên thuốc vừa đi xuống không lâu, Nhiếp Hi đã cảm thấy ruột quặn lại, bụng đau nhức không ngừng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhịn không được lảo đảo vọt tới trước một bước, toàn thân đều run rẩy kịch liệt, thân thể mềm nhũn, ngã nhào xuống đất, đầu nặng đến cơ hồ không ngẩng nổi lên. Hắn sợ kinh động cung nhân, cũng không kêu la, cứ cắn răng nhẫn nhịn cho đến chết như thế, cắn đến khi môi chảy máu.
Cảm giác chóng mặt đau nhức càng ngay càng tăng, Nhiếp Hi cảm thấy có lẽ mình sẽ phải chết, trong mê loạn khôn cùng, chợt nghe được có người kêu to ở bên ngoài: “Hoàng thượng giá lâm,” Hắn cả kinh, một thân đổ mồ hôi lạnh, ngược lại thanh tỉnh một chút, lảo đảo lắc lư đứng lên. Liền nghe thấy tiếng bước chân nhanh nhẹn, cũng là Nhiếp Cảnh dẫn đầu đi vào.
“Nhị đệ, thân thể có khoẻ hơn một chút không?” Thanh âm của Nhiếp Cảnh vẫn bình thản thân thiết như vậy, nhưng mà chẳng biết tại sao, Nhiếp Hi luôn cảm thấy thật ra trong đó mang theo một tiếng huyên náo nào đó đang cật lực đè nén.
Nhiếp Hi thật không biết phải đối mặt với Nhiếp Cảnh thế nào. Cừu hận và mê man ở trong lòng đồng loạt sôi trào không ngớt, hắn sợ lộ ra sơ hở, liền thở hổn hển nói một câu đơn giản: “Tội thần tham kiến hoàng thượng.” Tiếp đó muốn quỳ xuống, đầu choáng váng một trận, suýt nữa ngã thẳng xuống. Bỗng nhiên cơ thể được người khác chụp lấy, cũng bị kéo vào một cái ôm cứng rắn, dĩ nhiên là của Nhiếp Cảnh.
“Vẫn còn suy yếu như vậy… Thái y xem bệnh thế nào vậy.” Câu cuối cùng của Nhiếp Cảnh, đã mơ hồ mang theo sát khí. Trong lòng Nhiếp Hi cũng biết, từ trước đến giờ thái độ của y hiền hoà, đối đãi hạ nhân cũng không nghiêm khắc, nhưng người nào muốn nghịch lân rồng của y, Nhiếp Cảnh nhất định là một kẻ giết người không chớp mắt. Vì bệnh tình của mình, hoáng đế đã giết nhiều thái y như vậy. Có lẽ ý tứ là quan tâm yêu quý đi… Nhưng loại quan tâm yêu quý này, lại mang theo quá nhiều máu tanh! Của phụ thân, của Lâm Nguyên, của những người khác… Có lẽ đối với Nhiếp Cảnh mà nói, đã thấm đầy tay không thèm để ý nữa…
Nghĩ đến lời nói của Chu Nhã Hoa, còn nhớ tới chuyện đã xảy ra lúc nửa mê nửa tỉnh ngày đó, gân xanh trên trán Nhiếp hi nổi lên, lửa giận trong lòng bùng lên. Hắn định thần lại, rất bình tĩnh đẩy Nhiếp Cảnh ra: “Đầu nhất thời choáng váng mà thôi, hoàng thượng chớ trách.” Lời vừa ra khỏi miệng, cổ họng có chút ngọt, phun ra một ngụm máu. Kỳ quái là, mơ hồ cảm thấy trong máu mang theo một chút mùi thuốc, lục phủ ngũ tạng đang đau nhức cũng ngừng lại không ít, cả người trái lại linh lợi hơn một chút.
Nhiếp Hi thầm vui vẻ: Nếu không phải bị độc chết, có lẽ Chu Nhã Hoa không lừa gạt hắn, trong bình này nói không sai thật sự là giải dược.
Bỗng nhiên ngoài miệng ấm áp, là Nhiếp Cảnh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua môi hắn, dính một chút máu, đặt vào trong miệng nếm thử. Động tác này thật dịu dàng mờ ám, người chung quanh thấy cũng hít một ngụm khí lạnh, nhưng chuyện kỳ quái hơn giữa hai huynh đệ cũng đã có, mọi người thấy cũng không dám nói gì, không có hoàng đế cho phép lại không dám tự ý lui ra, không thể làm gì khác hơn là mỗi người đều kinh hồn bạt vía ngây như phỗng, tạm thời làm tượng đất.
Trong lòng Nhiếp Hi biết là có gì đó không đúng, chợt nghe thanh âm của Nhiếp Cảnh trở nên lạnh lùng đi không ít, mơ hồ mang theo khí tức của gió bão: “Đầu nhất thời choáng váng sao? Máu này thật là đậm mùi thuốc. Nhị đệ —— ”
Y cười khẽ như không cười, bỗng nhiên hung hăng ôm Nhiếp Hi vào trong lòng, gần như khinh cuồng mà nói: “Ngươi uống cái gì vậy? Nhị đệ của ta?” Thân thể gần kề, Nhiếp Hi phát hiện y mang theo mùi rượu rất nồng, có lẽ trước khi tới đây đã uống say, mùi bạch mai trong tay áo hoà làm một với mùi rượu, cuối cùng tạo thành một loại hương thơm ngào ngạt vô cùng mờ ám.
Trong bụng Nhiếp Hi rùng mình, chậm rãi nói: “Dĩ nhiên là uống thuốc điều dưỡng.” Nội lực của hắn đã mất, thủ pháp đánh cận chiến một ngày vẫn chưa quên, thô bạo gỡ bàn tay ra, ung dung thoát thân ra. Vừa ra tay, bản thân cũng cảm thấy hơi nhanh nhẹn hơn ngày trước một chút, Thuốc của Chu Nhã Hoa cho quả nhiên hữu hiệu.
Nhiếp Cảnh ngược lại cũng không ép nữa, chỉ cười cười: “Hay là uống thuốc muốn chết vậy. Trẫm muốn ngươi phải sống, Nhị đệ chết rồi, trẫm làm sao xứng đáng với tổ tổng.”
Nhiếp Hi vừa nghe được lời ấy, tức giận càng tăng, thì ra Nhiếp Cảnh cũng biết có tổ tông. Hắn nhịn một hồi, đơn giản nói: “Ta sẽ không chết.”
Nhiếp Cảnh không ngừng lại cười: “Vậy thì tốt rồi, Nhị đệ muốn chết, ta nhất định sống không được… Cho nên…” Hắn thở dài một cái, hơi thở nóng rực mập mờ phả lên cổ Nhiếp Hi: “Nhị đệ… Nhị đệ… Không nên lúc nào cũng giày vò ta, lúc nào cũng ngã bệnh… Lúc ngươi hôn mê, ngay cả cơm ta cũng ăn không vào. Nhị đệ…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...