Editor: ChieuNinh
Dạ chỉ là đả thương chân sau của trâu không sừng, cũng không quá nghiêm trọng, Lỗ Đạt Mã giúp nó làm xử lý sơ, cũng không có vấn đề lớn lao gì rồi.
Bọn họ dừng lại ở bên hồ chứa nước làm muối ba ngày, đợi chân bị thương của trâu không sừng có thể đi lại bình thường, liền cột bốn túi tràn đầy muối thể kết tinh vào trên người trâu không sừng lên đường đi trở về.
Phương pháp dùng ít sức lực lại có thể lấy thêm nhiền đồ thật tốt như vậy, vật nhỏ yếu ớt này, cái đầu quả dưa này lớn lên thế nào vậy? Biện pháp như thế cũng có thể nghĩ ra?
Ở trong lòng của Dạ lại khẳng định tăng thêm một bậc, Lỗ Đạt Mã là một bảo bối!
Ở trên đường về, Lỗ Đạt Mã không có lại để cho Dạ cõng nữa, mà là ngồi ở trên lưng trâu không sừng, không biết nhặt được từ đâu chạc cây nhỏ, treo hồ lô ở phía trên làm cần quyến rũ dụ trâu không sừng ngoan ngoãn đi theo. Dạ thì dắt sợi dây dẫn đường đi ở phía trước trâu không sừng, hắn quấn thật chặt hai vòng sợi dây da thú ở trong tay, chỉ sợ nắm không chắc thì Lỗ Đạt Mã bị trâu không sừng vác chạy mất.
Từng cơn gió nhẹ trên thảo nguyên, tuy nói còn có chút lạnh lẽo, nhưng cũng không đông lạnh mặt nữa. Nhìn đồng cỏ bao la, đậm nhạt xanh lá và xanh lam xen nhau hợp ở cuối trời, ánh mặt trời không chút tiếc rẻ nào rải đầy cả Đại Thảo Nguyên. Từng nhóm dê sừng hươu lớn an dật cúi đầu đang ăn cỏ, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu cảnh giác một cái.
Lỗ Đạt Mã thấy một con chim nhỏ màu hồng, thật sự là một con chim rất nhỏ, Lỗ Đạt Mã ước chừng cũng cỡ khoảng lòng bài tay của mình, nó đáp xuống trên lưng một con dê sừng hươu, không biết mổ cái gì ở trên đó. Mà dê sừng hươu giống như không cảm thấy, vẫn như cũ cúi đầu công việc ăn cỏ của nó. Chim nhỏ ngừng một lát lại đổi sang trên người một con dê sừng hươu khác, tiếp tục mổ. Cái bộ dáng này, khiến Lỗ Đạt Mã nghĩ tới chim tê giác (lông vũ trên đen dưới trắng).
Cách bầy dê sừng hươu không xa, có mấy con cự thú y hệt như sư tử đang nằm sấp, bọn nó lười biếng phơi nắng, mà ánh mắt cũng nhìn dê sừng hươu, giống như là đang nhìn bữa ăn tối trong mâm của mình. Ban ngày thảo nguyên rất an bình, cự thú ăn no cũng lười biếng như mèo bự, không nhìn ra một chút công kích nào. ChieuNinh~dien~dan~D^d^l^q^d Còn có mấy con thú nhỏ y hệt như quả cầu lông, cắn xé đùa giỡn ở bên cạnh cự thú, đó là con của bọn nó.
Đột nhiên Lỗ Đạt Mã nghĩ tới một ca khúc, liền bắt đầu ngâm nga ——
"From the ¬day¬ wear ¬riveon ¬the¬ pla
And¬ blink¬ing, stepin ¬to the ¬sun
There"s more ¬to be ¬seen¬ than ¬ever be ¬seen
More to do than ¬ever be done......"
Tiếng hát mang theo ca từ vang lên ở trên đại thảo nguyên Châu Phi nguyên thủy, lòng của Lỗ Đạt Mã cũng rộng mở trong sáng. Nếu đã tới nơi này, như vậy nàng cũng phải tìm được vị trí của mình, một sinh mạng trong vòng quay sinh sôi không ngừng ở đây.
Có lúc đổi snag một góc độ khác để nhìn nhận vấn đề, thất vọng sẽ biến thành hi vọng, nàng không thể đơn thuần đè nén vì sống sót mà sống nữa, nàng phải học được tìm niềm vui.
Tiếng hát của nàng lây sang Dạ, hắn cũng ngâm nga lạc điệu sai nhịp theo. Mà tiếng hát của Dạ hình như còn mang theo chút mùi vị dã tính nguyên thủy, tự nhiên mà thoải mái trút xuống như vậy. Mặc dù lạc điệu nhưng cũng không khó nghe, trong khàn khàn còn mang theo chút tang thương.
Lỗ Đạt Mã nhìn bóng lưng của Dạ mà mỉm cười, hắn nhất định sẽ từ từ bồi mình đi qua đoạn đường đằng đẵng này thôi. (bồi: đền, cùng, bên cạnh, giúp đỡ,… nói chung có nghĩa là làm bạn bên cạnh nhau)
Giống như trả lời suy nghĩ trong lòng nàng, đúng lúc Dạ quay đầu lại.
Nhìn vào trong ánh mắt sâu thẳm của Dạ, Lỗ Đạt Mã an tâm không cần lý do, như có thứ gì đó từ từ lắng đọng trong lòng mình.
Lúc chạng vạng tối, dừng lại cắm trại dã ngoại, Dạ đóng xương thú lớn vào trong đất, buộc trâu không sừng ở phía trên. Lỗ Đạt Mã ôm hai bó cỏ tươi lớn cho nó.
Nhóm đống lửa lên, Dạ liền muốn đi săn, bởi vì lặn lội đường xa, thói quen săn bắt vào rạng sáng của Dạ cũng biến thành không có quy luật. Sợ một thân một mình Lỗ Đạt Mã ở cách khá xa sẽ xảy ra nguy hiểm, ở lân cận hắn thấy con nào đó thì bắt lấy rồi trở lại ngay, có lúc trên đường đi tiện tay bắt được rồi vác ở trên vai, để thời điểm buổi tối dựng trại làm thức ăn.
Lỗ Đạt Mã rất muốn thể nghiệm cảm giác săn bắt một lần, nhưng mỗi lần đều bị Dạ ngăn cản. Đối với Dạ bá đạo, Lỗ Đạt Mã tạm thời thỏa hiệp, nàng cũng không tin, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày mình có biện pháp khiến cho Dạ đồng ý.
Lại đi hai ngày đường, Lỗ Đạt Mã thấy được ao nước nàng quen thuộc, nơi này cách huyệt động của Rhona và Nhẫn không xa. Những ngày đi tới này, nàng còn rất nhớ hai cục lông tròn vo Tiểu Ngân và Tiểu Mặc. Hơn nữa, nàng cũng muốn nhìn một chút vết thương của Nhẫn đã thế nào.
"Dạ, chúng ta nhanh chân đến nhìn Rhona và Nhẫn chứ?"
Dạ gật đầu một cái, hắn biết, đây là Lỗ Đạt Mã đặt tên cho chúng nó, giống như gọi mình là Dạ.
Dạ đi bắt hai con dê sừng hươu.
Mà trong lúc chờ đợi thì Lỗ Đạt Mã bắt hai con châu chấu dùng sợi dây da thú buộc lại, chuẩn bị cầm đi cho bọn sói nhỏ chơi.
Chỉ là cảm giác của Lỗ Đạt Mã có chút là lạ, Dạ đi gặp cha mẹ nuôi tự nhiên không thể đi tay không, vậy mình đây coi là cái gì? Dụ dỗ tiểu thúc cao hứng sao? (tiểu thúc: em trai chồng)
A! Phi phi phi!
Lần này Lỗ Đạt Mã vô cùng muốn quất mình!
Suy nghĩ lung tung cái gì đây hả, nàng chỉ là đơn thuần thích hai con Tiểu Mao Cầu dáng dấp như chó Alaska thôi.
Mang theo "Lễ ra mắt" Lỗ Đạt Mã ngồi ở trên lưng trâu không sừng, mặc cho Dạ dắt đi về phía trước. Mấy ngày nay trâu không sừng có thể cũng đã nghĩ rõ ràng, dù sao cũng không chạy được, phản kháng lại có võ lực trấn áp, mình làm cái gì đều là vô lực, vì vậy trở nên rất nghe lời.
Khi Lỗ Đạt Mã còn không lo lắng đang thưởng thức cảnh đẹp thảo nguyên, đột nhiên Dạ dừng lại.
"Dạ?"
Lỗ Đạt Mã phát hiện vẻ mặt của Dạ nghiêm túc mà phòng bị, chỉ là, hắn đang phòng bị cái gì?
"Nguy hiểm!"
Dạ chỉ trả lời nàng hai chữ, thì lại tập trung tinh thần lắng nghe cái gì đó.
Lỗ Đạt Mã biết, cảm xúc của Dạ nhạy bén hơn mình không biết bao nhiêu lần, nàng an tĩnh chờ Dạ làm ra nhận định, không phát ra bất kỳ âm thanh gì để tránh ảnh hưởng tới hắn.
Sau đó, Dạ còn nói ra hai chữ: "Phía trước!"
"Phía trước?"
Trước mặt chính là huyệt động Nhẫn đang dưỡng thương hả? Chẳng lẽ?
"Dạ?"
Dạ và Lỗ Đạt Mã nghĩ tới cùng một chỗ, hắn nói hai chữ với Lỗ Đạt Mã: "Ở lại!" Thì trong nháy mắt hóa thân hắc báo lao ra như mũi tên chạy vội đi.
Lỗ Đạt Mã hiểu ý tứ của Dạ, trước mặt có nguy hiểm, để cho nàng ở lại chỗ này chờ hắn trở về, nhưng nàng không yên lòng, nàng cũng tò mò nha. Vì vậy Lỗ Đạt Mã xua đuổi trâu không sừng đuổi theo Dạ.
Đi không bao xa nàng liền nghe thấy tiếng đánh nhau và tiếng kêu gào của sói.
Tình huống gì vậy?
Năm sáu con sói tru lên bao vây Nhẫn vào giữa, tư thái kia giống như tên đã lắp vào cung, bất cứ lúc nào cũng sẽ nhào tới cắn xé.
Trên người của Nhẫn rõ ràng có thể thấy mấy chỗ vết thương.
Rhona ở chỗ không xa, có hai con sói tranh chấp với nó.
Lỗ Đạt Mã không nhìn thấy Tiểu Ngân và Tiểu Mặc, bọn nó đâu rồi? Bị giấu đi?
Bọn sói này là ở đâu tới? Chính là bầy sói của Rhona sao?
Khi Lỗ Đạt Mã vẫn còn đang suy tư, bóng dáng của Dạ như mị ảnh, không biết từ khi nào thì bất ngờ xuất hiện ở bên cạnh Rhona, chỉ vỗ vài cái liền hạ hai con Cự Lang dây dưa, rất có tư thế muốn cắn đứt cổ họng bọn nó.
Lỗ Đạt Mã có chút giật mình, nàng không ngờ, Dạ có thể cường hãn như vậy, hai con Cự Lang ở dưới móng vuốt của hắn thế nhưng không có sức đánh trả liền bại trận.
Rhona thoát khỏi vây khốn không có chạy đi, mà là nhảy tới bên người Nhẫn, cùng nhau đối mặt kình địch với trượng phu.
Lỗ Đạt Mã cho là, Dạ sẽ cắn đứt cổ hai con cự lang này, lại đi trợ giúp Rhona và Nhẫn.
Nhưng nàng nghĩ sai rồi, Dạ vẫn không nhúc nhích, hắn ở đó phát ra tiếng "hu oa" cảnh cáo Cự Lang dưới vuốt, không cho đến bên cạnh Rhona và Nhẫn. Chẳng lẽ đây là loại tranh giành quyền lợi và lãnh thổ? Mà đối với Dạ là ngoại tộc không tiện nhúng tay, hắn chỉ có thể giúp đỡ dọn dẹp mấy con ăn gian?
Biến cố đột nhiên xuất hiện làm này mấy con Cự Lang có chút ứng phó không kịp, bọn nó không do dự nữa, cùng nhau nhào tới Nhẫn.
Cắn xé, tru gào, máu tanh làm trâu không sừng kinh sợ, nó kêu lên "ụm bò" liền muốn chạy trốn. Trong lúc Lỗ Đạt Mã hoàn toàn không có phòng bị, bị tròng trành trên lưng trâu. Thời điểm trâu không sừng đang trong cơn hoảng hốt chạy bừa muốn dẫm lên nàng, ChieuNinh~dien~dan~D^d^l^q^d Dạ chạy tới, ngậm áo khoác da thú của Lỗ Đạt Mã đưa nàng đến chỗ an toàn. Sau đó xoay người rất nhanh, sau mấy hơi liền đuổi kịp trâu không sừng đang chạy như điên, phóng lên nhào tới, áp đảo, cắn một cái liền đứt cổ của nó.
Đắm chìm trong hàng loạt biến cố này Lỗ Đạt Mã cảm thấy nàng nhìn thấy một tia chớp màu đen.
Mà lúc này, hai con Cự Lang được Dạ buông ra, mặc dù bị thương nhưng vẫn còn có ý chí chiến đấu, bọn nó bò dậy, chuẩn bị gia nhập vào trong vây công đối với Rhona và Nhẫn.
Lỗ Đạt Mã cảm giác mình có phần làm hư việc nhiều hơn là thành công, nàng chạy tới làm chi, thuần túy là tới thêm phiền phức.
Đang ở trong tình huống sắp sửa trở nên bết bát hơn thì Tiểu Ngân và Tiểu Mặc không biết từ đâu nhào ra, đánh về phía hai con Cự Lang bị thương. Dáng vẻ hung ác, hoàn toàn bất đồng với hình tượng như cục lông tròn vo bình thường Lỗ Đạt Mã nhìn thấy. Đó là chân chân chính chính bản tính của sói, trong hung ác mang theo tàn nhẫn.
Sói con sau bốn tháng cũng có thể cường hãn như vậy, Lỗ Đạt Mã bị chấn kinh nghẹn lời.
"Dạ...... Dạ...... Tiểu Ngân, Tiểu Mặc bọn nó...... Bọn nó không có việc gì...... chứ......"
Dạ không có lên tiếng, hắn chỉ là hóa về hình người, ôm thân thể khẽ run của Lỗ Đạt Mã vào trong ngực, con ngươi màu tím sẫm bình tĩnh không gợn sóng nhìn chăm chú vào chiến trường phía trước.
Nhìn Tiểu Ngân và Tiểu Mặc cách đó không xa luôn chiến luôn bại, lại luôn bại luôn chiến, Lỗ Đạt Mã không đành lòng. Nàng thúc giục Dạ không cần lo lắng cái quy tắc chó má gì, nhanh đi giúp một tay, ít nhất phải giúp hai con sói con một chút, ở trong mắt của nàng bọn nó chỉ là đứa bé.
Mà Dạ vẫn không nhúc nhích.
Lỗ Đạt Mã tức giận đến chảy nước mắt vừa cào vừa cắn với hắn. Nhìn hai cục lông tròn vo dần dần lần thành "Huyết cầu", Lỗ Đạt Mã cảm thấy tất cả trước mắt này quá mức tàn nhẫn, nàng không cách nào nhìn thẳng.
Dạ thì ôm lấy nàng thật chặt vào trong ngực, nói ra một câu khó khi có được đầy đủ: "Lớn lên thì trải qua."
Lỗ Đạt Mã hiểu, trong thế giới của sói chính là như vậy, phải ở trong tranh đấu và cắn xé không ngừng mà lớn lên, vượt qua được, thắng lợi mới có thể sống sót, chịu đựng không được, bị đánh bại, thì ý nghĩa là tử vong. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Tiểu Ngân và Tiểu Mặc phải ở trong rèn luyện tàn khốc như vậy mới có thể học được hung tàn, mới có thể trở nên cường hãn.
Không biết có phải là Rhona và Nhẫn bởi vì đứa bé bị uy hiếp hay không, đột nhiên lực chiến đấu tăng vọt, giống như Thủy Thủ Đại Lực ăn rau chân vịt (Popeye-hoạt hình), chợt phát ra sức lực mạnh mẽ.
Mà mấy con Cự Lang vây công, không biết từ ý tưởng hoặc lòng riêng gì, dù sao thì cũng bị Rhona và Nhẫn "liều mạng không muốn sống", đánh cho liên tục bại lui, rốt cuộc cuối cùng cũng thua trận.
Một khi Rhona và Nhẫn thoát vây khốn, mấy cái cắn xé đã đánh bại hai con Cự Lang đang chiến đấu với sói con té nhào xuống đất......
Tranh đấu kết thúc, có Cự Lang rời đi, có Cự Lang thần phục. Mà Nhẫn thoải mái trở thành thủ lĩnh bầy sói.
Chỉ là Lỗ Đạt Mã có chút không rõ, chẳng lẽ tranh giành thủ lĩnh trong bầy sói không phải là đơn độc chiến đấu giữa con khiêu chiến và con đang thượng vị hay sao? Được làm vua, thua làm giặc.
Tại sao hôm nay nàng thấy lại là quần đấu?
Xử lý vết thương cho đám sói này, dĩ nhiên, Cự Lang rời đi không có ở trong phạm vi phục vụ của Lỗ Đạt Mã. Bọn nó coi như là bị trục xuất, không còn thuộc về bầy sói này nữa, về sau gặp lại chính là kẻ địch.
Buổi tối, Nhẫn và Rhona mang theo hai con sói con đi tới huyệt động của bầy sói. Mà Dạ và Lỗ Đạt Mã ở lại trong cái hang nhỏ này.
Ngồi ở ngoài động, Lỗ Đạt Mã tựa vào trên người Dạ ngắm những vì sao.
Hỏi ra hiếu kỳ của nàng.
Dạ sử dụng Hán ngữ kém chất lượng của hắn giải thích cho Lỗ Đạt Mã.
Mà Lỗ Đạt Mã cũng ở trong nửa đoán nửa mơ hồ tìm một đáp án tương đối hài lòng cho nghi vấn trong lòng mình.
Dạ cũng không nhớ làm sao mình xuất hiện ở trên vùng thảo nguyên này, mà từ khi hắn có trí nhớ liền sinh hoạt chung một chỗ cùng với Rhona và Nhẫn. Khi đó Rhona và Nhẫn cũng không có tộc quần gì cả, bọn nó thuộc về sói độc hành trên thảo nguyên.
Bọn họ dạy Dạ phương pháp săn bắt, dạy hắn làm sao sống sót được trên mảnh thảo nguyên này. Cho đến khi bọn họ cho là Dạ đã đủ trưởng thành, nên học được độc lập, liền đuổi hắn đi không cho ở gần bên cạnh.
Tiểu Dạ mê mang một mình bước lên lữ trình, mặc dù mảnh thảo nguyên này rộng lớn, động vật đông đúc. Nhưng mà mỗi một bầy đàn hoặc một giống loài mãnh thú ăn thịt đều có một phương lãnh địa của riêng mình, không chấp nhận cho bất kỳ động vật nào khác xâm nhập.
Dạ lớn lên ở trong không ngừng bị xua đuổi, dựa vào tốc độ và nhanh nhạy của hắn mà trở thành thợ săn xuất sắc.
Trên thảo nguyên, Dạ không tìm được lãnh địa thích hợp cho bản thân, hắn đánh bậy đánh bạ vào rừng rậm, mới phát giác hình như nơi này thích hợp với mình hơn. Cây cối cao lớn và bóng râm ấm áp có thể để cho hắn bất cứ lúc nào cũng có thể che giấu thân hình của mình, dễ dàng cho thừa cơ hành động. Vì vậy hắn ở lại trong rừng rậm, tìm được cái hẻm núi đó, ở lại sơn động kia.
Có lẽ là bởi vì hắn có thể hóa thành hình người, cho nên hắn không giống như động vật, một khi rời khỏi cha mẹ thì từ từ sẽ quên mất, có lẽ cả đời cũng sẽ không có cơ hội gặp lại, thậm chí gặp mặt cũng không nhận ra được mà thành kẻ địch. Hắn có tình cảm nhân loại, sẽ nhớ nhung và lưu luyến.
Vì vậy, mỗi khi đến mùa thời tiết bình hòa, hắn sẽ trở lại trên đại thảo nguyên, tìm kiếm bóng dáng của Rhona và Nhẫn. Thảo nguyên rất lớn, thế nhưng hắn lại cũng may mắn gặp được hai lần, Rhona còn nhớ rõ hắn, sẽ giống như đối đãi với đứa nhỏ của mình mà liếm da lông của hắn, mà Nhẫn càng giống như một vị nghiêm phụ, chỉ ở một bên nhàn nhạt nhìn.
Thời điểm gặp phải Lỗ Đạt Mã, cũng là lúc hắn đang tìm kiếm Rhona trên thảo nguyên, lại xui xẻo bị Cự Xà (rắn lớn) đả thương, dĩ nhiên, hắn cũng cắn rắn lớn sắp chết rồi.
Về phần tại sao lần này gặp mặt, Rhona và Nhẫn lại gia nhập bầy sói, bản thân Dạ cũng không rõ.
Phần lớn nghi ngờ Lỗ Đạt Mã đã lấy được giải đáp, mà còn dư lại chỉ có thể dựa vào suy đoán tìm cho mình một giải thích hợp lý.
Thật ra thì vào mùa thức ăn khó có thể bắt được thì sẽ có sói đang phân tán tụ tập lại với nhau tạo thành quần thể, như vậy thuận tiện cho bọn nó dễ săn bắt hơn để sinh tồn.
Có lẽ, Rhona và Nhận đúng là như vậy, chỉ là mỗi bầy sói cũng phải có thủ lĩnh. Muốn làm thủ lĩnh sẽ phải để cho sói khác thần phục, giữa sói với nhau nếu nói tin phục thì phải dựa vào con nào có trị giá võ lực cao thì con đó xưng vương rồi.
Mà trong chiến đấu hẳn là Nhẫn giành lấy được thắng lợi, nếu không, lúc Lỗ Đạt Mã gặp bọn họ thì bạn lữ của nó là Rhona cũng sẽ không lấy tư cách thủ lĩnh bầy sói mà tồn tại.
Chỉ là không biết vì nguyên nhân gì, Nhẫn bị thương rất nặng, bằng không thì Rhona vì không muốn nó bị đuổi mà dấu đi. Mà đúng lúc nó vừa sinh sản xong, rời khỏi bầy sói đi nuôi dưỡng sói con cũng sẽ không bị hoài nghi.
Mà sau đó, khi nàng và Dạ trở về nhìn thấy trận tranh đấu hẳn là tranh giành vương vị rồi. Bầy sói có dã tâm không muốn bị Nhẫn lãnh đạo, muốn đuổi nó thậm chí cắn chết. Nhưng không ngờ sẽ phải chịu một nhà bốn người này ương ngạnh phản kích, cuối cùng lấy thất bại mà kết thúc.
Lỗ Đạt Mã cảm thấy, có phải nàng đã nghĩ nhân tính hóa chúng nó rồi hay không? Chỉ là, đây cũng là giải thích hợp lý nhất nàng có thể nghĩ tới, về phần có phải thật vậy hay không, vậy cũng chỉ có một nhà Rhona hiểu. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Dù sao mình không thể nào khảo chứng, suy nghĩ nhiều như vậy, chính là vẽ một dấu chấm hài lòng cho nghi vấn của mình chút thôi.
Lỗ Đạt Mã nghĩ thông suốt, an tâm co rúc ngủ thiếp đi ở trong ngực Dạ.
Dạ thì tận tâm nhẹ nhàng ôm lấy nàng trở về trong động, nằm xuống, hai người ôm nhau mà ngủ.
Lỗ Đạt Mã và Dạ dừng lại hai ngày ở chỗ Rhona, hết cách rồi, trâu không sừng làm phu khuân vác chết rồi, không ai giúp đỡ vác muối, Dạ không thể làm gì khác hơn là lại đi tìm phu khuân vác thích hợp khác. Bất đắc dĩ vùng này là khu vực hoạt động dê sừng hươu và ngựa sừng trâu. Dê sừng hươu không thể mang nặng, mà ngựa sừng trâu thì nhảy đi, càng không cần suy tính. Điều này thực khiến cho Lỗ Đạt Mã nhức đầu một hồi, sau đó lại không biết từ nơi nào mà Dạ lại bắt được trâu sừng dài. Lúc này bọn họ mới cáo biệt một nhà Rhona, lên đường lần nữa. Vì phân biệt với trâu không sừng, Lỗ Đạt Mã gọi con này là trâu sừng.
Trên đường trở về rừng rậm, Lỗ Đạt Mã hái được không ít rau dại tương tự với rau sam và cây ngải cán, chuẩn bị mang về ăn. Dĩ nhiên, nàng cũng chưa quên đào "gừng gây tê" ở biên giới rừng rậm và thảo nguyên.
Khi Lỗ Đạt Mã lại một lần nữa bước vào đường nhỏ trong hẻm núi kia, nàng mới phát hiện, mình đi khỏi mười mấy ngày qua, thật không ngờ rất nhớ nhung nơi này, có một loại cảm giác được về nhà.
Nàng hít một hơi thật sâu, giống như không khí nơi này cũng mát mẻ hơn trên thảo nguyên.
Chuyện thứ nhất khi Lỗ Đạt Mã về nhà, chính là tổng vệ sinh, hơn mười ngày không có người ở, trong động đều là bụi và bụi. Nàng mệt mỏi "thở hồng hộc", mà Dạ thì lại giống như một cái đuôi to cản trở, không giúp một tay thì không nói lại còn dính chặt ở phía sau nàng. Lỗ Đạt Mã không chịu nổi, vỗ một cái trên cái trán đầy đặn của hắn, được Dạ cười khúc khích "Hắc hắc" một cái, liền đuổi hắn đi xuống nhặt hòn đá.
Lỗ Đạt Mã muốn đắp một cái bếp, hôm nay có thịt có rau có cá, còn có muối và dầu, nàng nghĩ ngày nào đó tâm tình tốt có thể thử xào món ăn gì đó. Lại nói, về sau thường xuyên phải nấu muối, có một cái bếp cũng dễ dàng, dù sao lấy mai rùa làm nồi treo ngược ở trên đống lửa cũng không phải là kế hoạch lâu dài. Nếu ở chỗ này an cư lạc nghiệp rồi, như vậy cuộc phải trôi qua phải có dáng vẻ, không thể nói có nhiều tư vị, nhưng cũng không thể chấp nhận tạm bợ.
Dạ rất nghe lời, nhận mệnh lệnh thì đã đi xuống dốc núi, ngoan ngoãn đi tìm tảng đá.
Làm tổng vệ sinh xong, Lỗ Đạt Mã duỗi duỗi eo, đấm đấm lưng đi ra động, liền nhìn thấy Dạ đứng ở trong suối sâu không tới đầu gối, ném lên bờ từng tảng từng tảng đá. Mà trên bờ tất đã chất đống vô số hòn đá lớn nhỏ.
Lỗ Đạt Mã đau lòng.
Tuy nói trời đã hơi ấm, vẫn như trước là đầu mùa xuân, nước suối vẫn còn lạnh lẽo thấu xương. Dạ cứ ngu ngốc chỉ vây quanh tạp dề da thú, chân và cánh tay để trần, đứng ở trong nước mò đá, hắn không biết bên trên bờ cũng có không ít sao? Không biết đứng ở dưới mép nước cũng có thể mò ra được đá ở bên trong sao? Nước lạnh như vậy, đông lạnh bị bệnh làm sao bây giờ? Bị viêm khớp thì làm thế nào?
Vừa nghĩ, Lỗ Đạt Mã trở lại trong động lấy cho Dạ áo khoác da thú mới làm, vội vã tự leo xuống vách núi, hô to về phía Dạ: "Dạ ngốc mau lên đây!"
Bị Lỗ Đạt Mã vừa gọi như vậy, Dạ có chút mê mang, nhưng mà vẫn nghe lời xách đá lên bờ.
Lỗ Đạt Mã nhanh chóng chạy tới, lấy đá trong tay hắn ném qua một bên, trùm áo khoác da thú đến trên người hắn, sau đó lấy ra khăn lông nhỏ, rất là nghiêm túc lau nước giúp hắn từng chút một.
Dạ nhìn áo khoác khoác trên người, bắt lại ngửi một cái, hỏi: "Đạt Mã, mới?"
Thái độ rất là vui vẻ, hắn thích nhất là đồ Lỗ Đạt Mã làm giúp cho hắn, không cần biết cái gì, chỉ cần là Lỗ Đạt Mã làm cho hắn, hắn đều thích, có một loại cảm giác ấm áp trong lòng.
"Ừm!" Lỗ Đạt Mã lên tiếng, sau đó liền bắt đầu lầm bầm: "Nước rất lạnh, ngươi cần gì phải chạy vào bên trong nhặt tảng đá chứ, đứng ở trên bờ cũng với tới đấy thôi, bị bệnh thì làm thế nào? Sau này thời điểm chân ngươi đau......"
Nước trên người Dạ cũng lau đến khi không sai biệt lắm, Lỗ Đạt Mã nhướng mày lên, chọt vào ngực của hắn không ngừng nói lảm nhảm.
Bị nàng càu nhàu như niệm tụng ở bên tai, Dạ cũng không cáu không phiền, duỗi cánh tay dài một cái, ôm Lỗ Đạt Mã ở trong ngực. Một bàn tay to thì giam giữ đầu của nàng, xoa nắn tóc của nàng, khóe môi hơi nhếch.
Lỗ Đạt Mã không có chú ý, thân thể mất đi thăng bằng, đâm đầu vào lồng ngực rắn chắc của hắn.
"Ưmh......"
Đụng vào lỗ mũi, đau quá!
Giãy giụa muốn ngẩng đầu lên, lại bị Dạ giữ chặt hơn ở trong ngực.
"Đạt Mã, thích!"
Ặc......
Động tác của Lỗ Đạt Mã như Tiểu Miêu ở trước ngực Dạ trong nháy mắt ngừng lại.
Hắn đang nói gì?
Thích?
Thích gì?
Thích áo khoác mới? Không phải!
Thích cảm giác ôm mình? Ôm mỗi ngày mà!
Thích mình? Bọn họ là bất đồng chủng tộc, như vậy là vượt ranh giới.
Lỗ Đạt Mã lắc đầu, muốn đá cái ý tưởng không đáng tin cậy này ra khỏi đầu nhỏ của nàng.
Mà Dạ thật sự nói lại một lần cảm giác của mình: "Đạt Mã, thích!"
Thích không? Ừ, là ưa thích, tựa như mình coi hắn như người thân mà thích đi, Dạ muốn nói nhất định là như vậy.
Lỗ Đạt Mã tự cho mình một giải thích hợp lý, đầu nhỏ tựa vào trước ngực Dạ, nghe nhịp tim có lực của hắn, cảm giác ấm áp mà an tâm.
"Dạ, thích!"
Nàng học theo giọng điệu nói chuyện của Dạ. Đưa ra hai cánh tay mảnh khảnh trên vòng lên thắt lưng gầy gò mà có lực của Dạ.
Được đáp lại, Dạ vô cùng vui vẻ, hắn lặp lại lần nữa: "Đạt Mã, thích!"
Sau đó, một đôi bàn tay thận trọng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo của Lỗ Đạt Mã lên, giống như đang cầm một trân bảo hiếm thấy.
Con ngươi màu tím sẫm như đầm sâu nửa khép, lại khiến Lỗ Đạt Mã nhìn, nhìn có chút si mê, nàng cảm thấy mình sắp bị hút vào đầm sâu này, nhịp tim có chút nhanh.
Dạ từ từ cúi người, cúi đầu, hắn còn nhớ rõ hai mảnh mềm mềm mại mại trước mắt này mang theo mùi vị làm cho hắn say mê.
Khi môi mỏng đặt lên môi hồng.
Thân thể nhỏ nhắn của Lỗ Đạt Mã ở trong ngực Dạ run lên.
"Ưmh......"
Ngọt ngào tốt đẹp không kéo dài tới năm giây.
Lỗ Đạt Mã dùng sức đẩy Dạ ra, giơ tay lên lau đôi môi một cái, người này chỉ biết cắn thôi sao? Lại rách môi.
Khi Lỗ Đạt Mã dùng ánh mắt giận dữ nhìn Dạ, Dạ cũng sử dụng đôi mắt nhỏ u oán nhìn Lỗ Đạt Mã, vì sao thời điểm khi hắn cảm giác càng ngày càng tốt thì đẩy ra chứ. Khi ánh mắt của hắn chống lại môi dưới rỉ ra tia máu của Lỗ Đạt Mã thì rụt một cái, dâng lên một tầng vẻ áy náy.
Hắn lại cúi đầu xuống lần nữa, lè lưỡi, liếm lên vết thương nho nhỏ kia.
Lỗ Đạt Mã đang rối rắm nhất thời không đề phòng, lại để cho hắn đắc thủ. Phản xạ có điều kiện, cộng thêm trút giận, Lỗ Đạt Mã nhe ra răng trắng như thú nhỏ cắn một cái ở đầu lưỡi của Dạ.
"Ưmh......"
Dạ kêu rên.
Lỗ Đạt Mã rất buồn rầu, rất oán giận, tại sao đối với nụ hôn của Dạ thì không tức giận đây?
Ặc......
Cũng có tức giận, chỉ là tức giận là bởi vì: hôn thì hôn đi, vì cái gì phải cắn nàng!
Điều này làm cho Lỗ Đạt Mã rất rối rắm.
Dạ bị cắn thì cho là Lỗ Đạt Mã đói bụng, hắn buông Lỗ Đạt Mã ra bắt đầu lục tìm bó củi.
Ài...... Hai người đang là cái tình trạng gì đây chứ......
Lỗ Đạt Mã nhìn thấy Dạ đang lục tìm bó củi, cũng không rối rắm nữa, nàng nghĩ tới còn có công việc "xây bếp" trọng yếu.
Nàng kêu Dạ trở lại, chỉ huy hắn ở bên dòng suối dùng khối đá lớn làm thành một kệ vòng tròn có thể để nồi mai rùa lên trên, sau đó lại đắp một tầng một tầng lên. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Dĩ nhiên, còn không quên để lại một miệng thông gió ở dưới đáy, vừa có thể lấy thêm củi lại có trợ giúp đốt cháy. Sợ không bền chắc lại còn hòa thêm chút bùn trám vào khe hở giữa hòn đá để có tác dụng dán dính.
Lỗ Đạt Mã nhìn lò bếp xếp cao tới phần eo của nàng thì kêu Dạ ngừng lại, đặt nồi mai rùa lên thử một chút, độ cao vừa vặn.
Dạ đốt lửa nấu nước.
Lỗ Đạt Mã lại trở về trong động lấy một cái mai rùa ra ngoài.
Nước sôi rồi, đổ vào trong một mai rùa khác, bỏ một chút muối thể kết tinh vào, quấy đều, hòa tan, lắng đọng.
Vật lắng đọng còn lưu lại, rót nước muối vào trong mai rùa khác, đặt vào trên lửa đun lên, sôi trào, nước bị bốc hơi, trong nồi mai rùa lưu lại một tầng muối trắng óng ánh.
Lỗ Đạt Mã duỗi ngón tay chấm một chút bỏ vào trong miệng, ừ, không tệ, mặc dù không bằng muối có thêm i-ốt ở thế giới cũ của mình, nhưng mà đã giảm không ít đắng chát, cũng sẽ không ê răng. Ánh mắt của Lỗ Đạt Mã loan thành hình trăng khuyết, thoả mãn mà gật gật đầu, dùng cái xẻng gỗ cạo nó xuống, rót vào trong đồ chứa đã chuẩn bị trước.
Dạ đứng ở một bên, mỗi một lần đều rất nghiêm túc quan sát học tập, thời điểm khi Lỗ Đạt Mã chuẩn bị tiếp tục nồi tiếp theo, Dạ thò tay mà tiếp nhận công việc của Lỗ Đạt Mã.
Khi về đến nhà đã là buổi chiều, Lỗ Đạt Mã và Dạ lại dọn dẹp sơn động. Vừa xây bếp, lại tinh lọc muối, lúc trời sắp chạng vạng, bốn túi lớn đựng muối kết tinh mới làm xong hai túi.
Mà lúc này sắc trời cũng đã trễ. Lỗ Đạt Mã có chút đói bụng kêu ùng ục, nghĩ đến Dạ làm khổ lực cả một buổi chiều cũng mệt mỏi không phải nhẹ, nàng tính toán kết thúc công việc, ngày mai rồi làm tiếp.
"Dạ...... Nghỉ một lát đi, không làm nữa, mệt mỏi."
Rót một nồi muối cuối cùng vào trong thùng, nàng lôi kéo Dạ dựa vào cây ngồi xuống.
Giày vò một buổi chiều, trên đầu Dạ đều là mồ hôi, tóc dài như nhiễm mực trơn nhuận, từng sợi dính vào cái trán đầy đặn của hắn. Lỗ Đạt Mã lấy ra khăn lông nhỏ đưa cho hắn, ý bảo hắn lau mồ hôi, cái tên này lại đưa đầu đến trước người của nàng, sâu kín phun ra một chữ: "Lau......"
Khóe miệng Lỗ Đạt Mã co rút, lại giở trò vô lại, nàng cầm khăn lông nhẹ nhàng lau mồ hôi giúp hắn. Ánh mắt quét tới râu dài của Dạ, không biết vì sao trên đó dính lên rất nhiều muối, trở nên co lại thành từng lọn. Lỗ Đạt Mã đang muốn cầm lược chải thẳng giúp hắn, ai ngờ Dạ giơ tay lên, móng tay biến thành móng vuốt, "rẹt rẹt" hai cái, râu dài thành râu ngắn rồi.
"Dạ...... Ngươi...... Ngươi......"
Lỗ Đạt Mã nghẹn họng.
Hắn cắt ngắn râu ria, thay đổi vậy thì tác dụng chòm râu của Báo có còn nữa không?
Dạ giơ râu ria trong tay cười cười với Lỗ Đạt Mã.
Mà suy nghĩ của Lỗ Đạt Mã có chút chập mạch.
"Dạ...... Ngươi biến thành Tiểu Báo......"
Dạ không hiểu Lỗ Đạt Mã có ý gì, nhưng cũng nghe lời, kêu biến thì biến (đổi).
Đảo mắt một cái, một con hắc báo da lông bóng loáng, hình thể kiện mỹ liền xuất hiện tại trước mắt Lỗ Đạt Mã, thứ duy nhất phá hư cái đẹp chính là một cái tạp dề da thú treo ngang hông.
Lỗ Đạt Mã đi lên phía trước, cầm lông mềm mại trên đầu Dạ, kéo tới vạch lui, nhìn chung quanh, còn đưa tay kéo mấy sợi lông cứng như thép nguội giống như chòm râu bên miệng hắn, mới xác nhận râu ria vẫn còn, không hề thay đổi, không có phá hoại hình tượng.
Nàng kỳ quái nói: "Dạ...... Ngươi cắt ngắn râu ria, sao biến thành Tiểu Báo thì râu ria không thay đổi hả?"
Râu ria ngắn không ảnh hưởng lúc tạo hình Tiểu Báo, vậy nếu như tóc cũng cắt ngắn thì đây? Nghĩ đến cũng không có gì ảnh hưởng đi!
Thấy Dạ lắc đầu, Lỗ Đạt Mã có ý tưởng.
"Dạ, ngươi biến trở lại đi!"
Dạ thấy Lỗ Đạt Mã ôm đầu tóc của mình lắc lư nửa ngày hơn nữa trong đôi mắt tất cả đều là hưng phấn, không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, lại u mê hồ đồ thay đổi trở lại.
"Dạ à! Ta giúp ngươi xử lý tóc nhé? Ngươi xem tóc ngươi dài như vậy, làm việc rất vướn víu đó?" Lỗ Đạt Mã nắm tóc dài của Dạ ở trên đầu ngón tay vòng tới vòng lui, chớp mắt nhìn về Dạ, cười đến giống như con hồ ly nhỏ.
Dạ không có khái niệm đối với cắt tóc, cái từ này là lần đầu nghe Lỗ Đạt Mã nói, chỉ là, từ trong lòng tin tưởng Lỗ Đạt Mã sẽ không hại mình, liền ngu ngơ gật đầu.
Được Dạ đồng ý, Lỗ Đạt Mã vui vẻ lấy ra "móng tay" gấu răng kiếm, đây là móng vuốt cứng cỏi hôm nay đã bị Lỗ Đạt Mã mài hết sức sắc bén.
Nàng vui vẻ đứng ở sau lưng Dạ, hạ "độc thủ" xuống mái tóc dài đen như mực của Dạ.
Rất nhanh, tóc dài dần thay đổi thành tóc ngắn cao thấp không đều.
Nhìn "kiệt tác" của mình Lỗ Đạt Mã rút rút khóe mắt, đây chính là hình tượng tóc ngắn lởm chởm mình muốn hay sao? Ừ, không quá đẹp, không giống với mong đợi.
Đâu chỉ không đẹp chứ, nhất định chính là hủy hình tượng.
Lỗ Đạt Mã an ủi mình, không có việc gì, quen tay hay việc, về sau luyện nhiều một chút là có thể chỉnh lý đến dễ nhìn. Dù sao cũng chỉ có nàng nhìn, không có việc gì.
Đáng thương cho đầu của Dạ, từ nay về sau trở thành bí đao Lỗ Đạt Mã luyện tay rồi.
Tóc đã chỉnh sửa thất bại, Lỗ Đạt Mã quyết định hoặc là không làm, đã làm thì dứt khoát làm cho xong cũng cắt sạch râu ria của Dạ đi, nàng thật sự rất muốn trông thấy gương mặt thật của Dạ.
Vì vậy thương lượng với Dạ: "Dạ à, ngươi xem ngày sẽ càng ngày càng nóng, râu ria này của ngươi đến mùa hè rất khó chịu, ta cạo giúp ngươi nhé?"
Dạ đang cảm thấy phiền lòng một cái đầu tóc cản trở không thôi, tự dưng gáy được mát mẻ, trên đầu không có chuế vật (bọ chấy) cũng thật nhẹ nhõm, trong lòng đang vui mừng. Vừa nghe Lỗ Đạt Mã nói cạo râu, ngay cả nghĩ cũng không nghĩ đã đồng ý.
Lỗ Đạt Mã nhớ lại những bước cha mình cạo râu, trước dùng nước nóng rửa mặt, sau đó hình như là bôi kem cạo râu.
Á...... Không có kem cạo râu thì làm thế nào?
Thôi, nhảy qua bước này.
Sau ba phút......
"Á! Cái đó Dạ, ta không phải cố ý, có đau không?"
Dạ lắc đầu.
Năm phút sau......
"Dạ, ngươi nhịn một chút, ta sẽ cẩn thận!"
Dạ gật đầu.
Hai mươi phút sau......
"Dạ, xong rồi, hiện tại để ta xem thử đi!"
Dọn dẹp râu ria trên mặt, một gương mặt mị hoặc xuất hiện trước mắt Lỗ Đạt Mã.
Lỗ Đạt Mã cảm thấy nàng bị sét đánh trúng rồi.
Nam nhân ở trước mắt, bởi vì phơi nắng lâu ngày, làn da có màu đồng. Trán đầy đặn, mày kiếm dày đặc thật giống như tu sửa qua, nghiêng tới tóc mai. Sóng mũi cao, hốc mắt hơi sâu, một đôi con ngươi màu tím sẫm dưới ánh lửa bập bùng, như có ngọn lửa nhảy lên trong đó. Cằm hơi nhọn, khuôn mặt như tác phẩm điêu khắc dưới bàn tay của đại sư bậc thầy, đường nét sắc sảo. Môi mỏng nhẹ nhàng mỉm cười, hếch lên, khiến cho hình dáng cả khuôn mặt trở nên nhu hòa.
Chỉ là, chỗ dưới cằm của nam nhân, bên cạnh môi, mấy vết thương rõ ràng cho thấy thợ cạo không phải người lành nghề, tóc dài tóc ngắn dựng đứng ở trên đầu làm cho một gương mặt hoàn mỹ bị phá hỏng hầu như không còn.
Lỗ Đạt Mã hối hận đến muốn xanh cả ruột, nếu như tóc dài của Dạ không có bị mình chém gọt như vậy, thì hiển nhiên là một tên mỹ nam yêu nghiệt rồi. Đây thật sự là nàng nhặt được bảo bối, xuyên qua đến địa phương phân chim cũng không có thế nhưng lại gặp được Nam Thần.
Lỗ Đạt Mã quyết định không nhìn hai bút hỏng hạng bét này của mình.
"Ọt ọt......ọt ọt......" Cái bụng đang nhắc nhở Lỗ Đạt Mã nên ăn cơm tối.
Lỗ Đạt Mã nháy nháy con mắt với Dạ, nói: "Ta đói rồi......"
Dạ cong môi mỏng lên cười cười.
Lỗ Đạt Mã như bị sét đánh lần nữa, đầu bị chập mạch luôn rồi.
"Ụm bò......" một tiếng hét thảm, kéo Lỗ Đạt Mã trở về thực tế. Quay đầu lại chỉ thấy con trâu sừng bị bắt làm phu khuân vác muối bị một hắc báo thân hình kiện mỹ cắn đứt cổ.
Nó giật giật chân, giãy dụa mấy cái rồi không còn động tĩnh.
Lỗ Đạt Mã giựt giựt khóe miệng, con trâu sừng nàng muốn nuôi mà, nơi này lại không thiếu cỏ khô, mỗi ngày buộc nó đến dưới gốc cây, cũng không cần cho ăn, tự nó cúi đầu là có thể tìm được thức ăn. Lần sau lại đi chở muối thì khỏi phải đi tìm cu li rồi. Chỉ quên nói một câu, giữ lại nó sẽ có ích, kết quả là khiến cho Dạ coi nó thành cơm tối.
Lỗ Đạt Mã chỉ mặc niệm ba giây đồng hồ cho con trâu sừng đáng thương kia thì để Dạ ở lại tự mình làm "đầu bếp", nàng đi làm cái khác. Nàng phải làm món rau, từ trong túi đeo da thú lấy ra "Rau sam" hái được dọc theo đường trở về. Đến bên dòng suối rửa sạch sẽ, chần sơ trong nước nóng, vớt ra khỏi, lại dùng cốt đao cắt thành đoạn ngắn, làm cầm chút muối bỏ vào, trộn đều lên.
Nếm thử một miếng.
Ừm! Ăn ngon!
Rất hoài niệm cái mùi vị này rồi, mặc dù không có bột ngọt, nước tương, dấm cùng với dầu vừng, Lỗ Đạt Mã vẫn kích động muốn rơi nước mắt như cũ. Nàng nhớ tới hồi còn bé có một môn học, cô giáo giao bài tập ——làm một món ăn cho mẹ.
Đó là nàng lần đầu tiên nấu ăn, món ăn đơn giản cũng là rau trộn, cũng chỉ để vào muối như vậy, mà mẹ lại liên tục nói ăn ngon, cũng ăn hết cả một cái đĩa lớn, cha chỉ cướp được một miếng.
Lỗ Đạt Mã biết, thật ra thì món ăn kia ăn cũng không quá ngon, trừ muối thì cũng không có mùi vị gì, nhưng mà, ba mẹ ăn ngon ấy là phần cảm giác. Giống như hiện tại, cái nàng hoài niệm thật ra là phần "hương vị" kia.
Nhớ nhung nồng đậm khiến Lỗ Đạt Mã vốn đang vui vẻ thì tâm tư nặng nề. Nàng tựa vào thân cây ăn từng miếng từng miếng một, nước mắt cũng theo đó mà "xoạch! xoạch!" rơi xuống. Nàng nhớ cha mẹ, cũng không biết hiện tại bọn họ như thế nào, chắc cũng đã phát hiện không thấy mình đi, cũng không biết sẽ nóng nảy thành hình dáng gì......
"Đạt Mã! Đạt Mã!"
Dạ đang kêu nàng.
Lỗ Đạt Mã lau nước mắt, trả lời.
Dạ giơ lên thịt trâu đã làm sạch đi tới, nhìn thấy nước mắt trên mặt Lỗ Đạt Mã, cúi đầu dùng cái mũi ngửi ngửi món ăn trong tay nàng, lại bốc lên một ít nếm thử một chút, nghiêng đầu phun ra.
"Đạt Mã không khóc! Có thịt."
Thứ này thật khó ăn, Dạ lấy món ăn rau trộn ném qua một bên, đại khái hắn cho là, Lỗ Đạt Mã khóc là bởi vì quá khó ăn.
Lỗ Đạt Mã ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt chân thành của Dạ, cười cười, âm thầm nhắc đi nhắc lại ở trong lòng: cha mẹ, con gặp được Dạ, hắn rất giỏi giang, cũng rất chăm sóc con, cho dù có đôi khi ngốc ngốc. Con ở bên này sống rất tốt, hai người cũng phải sống thật tốt......
Lỗ Đạt Mã vẩy chút muối ở trên thịt, giao cho Dạ cầm đi nướng chín.
Dạ nướng chín thịt xong, vẫn như cũ cầm miếng mềm nhất đưa cho Lỗ Đạt Mã.
Lỗ Đạt Mã cong cong khóe mắt nhìn về phía hắn, cười híp mắt nhận lấy, gặm ăn từng miếng từng miếng.
Dạ thì vừa ăn miếng to, vừa tiếp tục nướng thịt.
Hiện tại thói quen ăn uống của Dạ cũng thay đổi không ít. Bởi vì mỗi ngày Lỗ Đạt Mã phải ăn ba bữa cơm, trước kia Dạ chỉ ăn buổi sáng rồi thôi, sau đó ngẫu nhiên vào lúc Lỗ Đạt Mã ăn cơm trưa hoặc lúc ăn cơm tối cũng ăn theo một chút. Diendan~ChieuNinh Mà bây giờ gần như ăn cùng với Lỗ Đạt Mã, chỉ là bữa ăn sáng ăn được vẫn tương đối nhiều, hai bữa khác thì ít đi một chút.
Biến hóa của Dạ khiến cho Lỗ Đạt Mã thật vui mừng, vốn cứ nghĩ sẽ để cho hắn ăn uống khoa học một chút, có quy luật một chút, không đợi áp dụng kế hoạch thì chính hắn liền tự thay đổi.
Ăn cơm tối xong, Lỗ Đạt Mã kêu Dạ khiêng giúp nàng cái "bồn tắm" lớn từ trong động ra ngoài.
Đi ra ngoài tìm muối vừa đi một chuyến thì hơn mười ngày, ngay cả tắm một cái nàng cũng không có tắm qua, bẩn chết rồi.
Lỗ Đạt Mã nghĩ tới, bây giờ khí trời ấm áp, không có nhóm lửa ở trong động, nước nóng cũng không tiện chuyển vào bên trong, không bằng vây một cái phòng tắm nhỏ ở dưới mặt đất.
Đặt "bồn tắm" vào giữa mấy cây có cự ly tương đối gần, dùng dây leo treo da thú vây lại làm rèm, vậy là được một phòng tắm lộ thiên đơn giản.
Nấu nước xong, Lỗ Đạt Mã liền vui vẻ nhảy vào bồn tắm, ngâm ở bên trong thở dài một tiếng: rất thư thái!
Nàng đang vui mừng trái xoa xoa bên phải xoa xoa, còn kém hát vang "Ta thích tắm, rùa đen ngã đi......", phòng cháy phòng trộm lại quên phòng sắc mèo.
Người Dạ cao gần hai mét, đứng ở bên ngoài rèm da thú, vừa vặn lộ ra cái đầu. Chờ Lỗ Đạt Mã phát hiện, cảnh xuân sắc vô biên bên trong "phòng tắm" đã bị hắn nhìn sạch sẽ.
"A...... Dạ, không cho nhìn lén, lưu manh!"
Khăn lông trong tay thẳng tắp ném tới trên mặt Dạ.
Dạ cũng không để ý phải hiểu "Lưu manh" là có ý gì, bây giờ hắn đang lo lắng, trước ngực Lỗ Đạt Mã có hai "bướu" phình to. Kể từ lần đó ở trên thảo nguyên gặp phải Cự Mãng, hắn phát hiện trước ngực Lỗ Đạt Mã bị sưng lên lợi hại, đã qua một mùa đông, vì sao còn không có khỏi đây? Có thể xảy ra vấn đề gì hay không chứ?
Cũng may Lỗ Đạt Mã không biết suy nghĩ trong đầu Dạ, mà Dạ cũng không có ngu mà đi hỏi. Nếu không, biết cúp 34 C kiêu ngạo của mình bị Dạ cho rằng cục phù thũng, nhất định Lỗ Đạt Mã sẽ phun ba lít máu.
Tắm rửa xong, Lỗ Đạt Mã từ trong phòng tắm ra ngoài, đúng lúc nghênh đón con ngươi màu tím sẫm của Dạ, nhớ tới mới vừa rồi bị xem sạch bách, thấy nàng hết trơn còn là một tên có tướng mạo yêu nghiệt, trong nháy mắt sắc mặt Lỗ Đạt Mã đỏ bừng, lỗ tai cũng bị đỏ tới tận gốc, lúng túng không thôi.
Dạ cũng không có cảm giác xin lỗi gì, chỉ lo lắng ngắm nhìn bộ ngực Lỗ Đạt Mã, sau đó đi vào phòng tắm, cũng lấy nước tắm của Lỗ Đạt Mã tắm rửa sạch sẽ.
Buổi tối, nằm ở trên "giường" đã lâu không nằm.
Vốn tưởng rằng có thể có giấc ngủ ngon vậy mà Lỗ Đạt Mã đỏ mặt, nhịp tim đập "bùm bùm". Có thế nào nàng cũng nghĩ không thông, từ lúc xuyên qua cái thế giới này đến giờ, gặp được Dạ, gần như mỗi đêm hai người đều là dính chung một chỗ mà ngủ, tại sao hôm nay cảm giác lại không giống chứ? Chẳng lẽ là bởi vì thấy được "gương mặt thật" của Dạ? Ài! Xem ra mình cũng có thời điểm mắc bệnh háo sắc, như vậy cũng không hay.
Lỗ Đạt Mã vừa vuốt ngực, vừa tự nói với mình tâm phải bình tĩnh, không phải là lớn lên đẹp trai một chút thôi sao! Không phải là so với trai đẹp nàng đã gặp thì mị hoặc hơn một chút thôi sao! Không phải coi như là mình đụng mặt Nam Thần thôi sao! Thật ra thì hắn chính là một con mèo bự sẽ thay đổi thành người thôi, không có gì......
Ngay tại lúc không ngừng thiết kế trong lòng mình, rốt cuộc Lỗ Đạt Mã ngủ thật say.
Cảm thấy hô hấp của Lỗ Đạt Mã trở nên mềm mại đều đều, Dạ mở mắt ra. Hắn không có ngủ, ở thời điểm Lỗ Đạt Mã đang rối rắm, hắn vẫn hơi híp mắt lại chú ý nàng.
Là vết thương cũ tái phát sao? Mới vừa rồi động tác Lỗ Đạt Mã khẽ vuốt ngực hắn đều nhìn ở trong mắt. Nhẹ nhàng lấy tay Lỗ Đạt Mã đặt ở trên ngực ra, Dạ lấy bàn tay của mình phủ lên......
Mỗi lần mình bị đụng đầu sưng tím lên, Lỗ Đạt Mã cũng sẽ nhẹ nhàng vân vê. Dạ nghĩ tới, xoa xoa như vậy thì Đạt Cách Mã có dễ chịu hơn không?
Cách quần áo da thú, bàn tay của Dạ nhẹ nhàng xoa hai khối mềm mại, trong lúc vô tình, bản thân mình thì toàn thân khô nóng, tim đập "bang bang" nhảy dồn dập. Bệnh của Đạt Mã sẽ lây hả? Vì sao mình cũng khó chịu theo?
Hết chương 67.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...