Editor: ChieuNinh
Được Dạ bỏ trên đất, Lỗ Đạt Mã đi tới dòng suối nhỏ.
Nước suối trong suốt thấy cả đáy, chợt có cá béo khỏe bơi qua. Lỗ Đạt Mã đưa ra một chân dò xét thử. Nước rất là mát lạnh, thời điểm mới thả chân vào trong nước, Lỗ Đạt Mã chợt giật mình một cái.
Từ lúc Dạ đặt nàng đến trên đất, liền "Ô lãi nhãi" mấy câu nàng nghe không hiểu, rồi hóa thành con báo chạy vào trong rừng cây. Có lẽ là cảm thấy đã đến địa bàn của mình, nên ném một mình Lỗ Đạt Mã ở nơi này cũng có thể yên tâm.
Nhìn bóng dáng của Dạ biến mất ở trong rừng cây, Lỗ Đạt Mã tháo đai lưng, cởi xuống váy da đơn giản, rồi nhảy vào trong dòng nước. Có hắn ở đây, Lỗ Đạt Mã thật ngượng ngùng mà tắm, không cần biết Dạ là người hay là Tiểu Báo, dù thế nào đi nữa hắn là một "Giống đực", muốn mình ở trước mặt khác phái cởi áo tháo dây lưng, Lỗ Đạt Mã tự nhận là không có cởi mở như vậy.
Dẫm xuống đá cuội trơn tru dưới đáy, Lỗ Đạt Mã từng bước từng bước đi tới trong suối.
Nước suối không sâu, ở giữa dòng cũng không tới ngực của nàng.
Lỗ Đạt Mã tháo luôn sợi dây bằng cỏ vẫn dùng để cột tóc, hít vào một hơi, lặn sâu vào trong nước. Ước chừng ngây người khoảng mười giây mới nhô đầu ra.
A, thoải mái, rất thư thái.
Một thân dơ bẩn và hôi thối, rốt cuộc có thể vệ sinh sạch sẽ một chút rồi.
Không có sữa tắm, không có xà bông thơm, nhưng mà không sao, liên tục chà xát, Lỗ Đạt Mã cũng thấy cực kỳ đủ, chỉ là tóc dài của mình có chút rối tung hỗn loạn làm nàng nhức đầu, nhất định phải nghĩ biện pháp làm lược mới được.
Dùng sức chà xát mái tóc hồi lâu, lại dùng ngón tay làm lược một phen, Lỗ Đạt Mã cầm sợi dây cỏ cuộn lại đầu tóc mấy vòng lần nữa, chải thành một "Viên thuốc" vòng tại đỉnh đầu.
Tóm lại, trải qua Lỗ Đạt Mã vừa chà xát lại tắm rửa, lúc ra khỏi nước thì nàng đã khôi phục mắt to biết cười, mũi cao môi đỏ mọng, da trắng, ách...... Da không trắng rồi, ở trên đại thảo nguyên phơi nắng rất nhiều ngày, đã sớm biến thành màu lúa mạch.
Chỉ là, không thể không nói, Lỗ Đạt Mã đúng là một mỹ nhân bại hoại, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay, con ngươi long lanh như nước, thân hình có lồi có lõm, ở đại học y khoa cũng là một đóa hoa khôi nổi tiếng của hệ, mê mẩn cả đám tiểu nam sinh bốn mắt. Chỉ tiếc thời vận không đủ, một buổi sáng xui xẻo xuyên qua thời đại Man Hoang này, cũng không còn ai thưởng thức nữa rồi.
Lỗ Đạt Mã tắm xong lại lấy khăn tắm lớn "Cực khổ vất vả" vào trong suối nước, giặt giũ xong thì vắt lên trên nhánh cây hong khô.
Lúc này, Dạ mới khoan thai trở về. Hắn vẫn là hình thái hắc báo, Lỗ Đạt Mã đánh giá, hẳn là hắn thích dáng vẻ dã thú, có móng vuốt sắc bén lại có thân thể linh hoạt, dễ thích ứng hoạt động trong rừng rậm hơn.
Trong miệng hắn ngậm một con mồi dài hơn một thước, dáng vẻ thật giống như mèo rừng. Da lông rất dài, hơn nữa lại bóng loáng, cũng xen lẫn hoa văn màu xám trắng, mức độ không đồng nhất, nhìn rất là đẹp mắt. Lỗ Đạt Mã quyết định gọi nó là linh miêu.
Lỗ Đạt Mã đi lên vuốt ve hai cái liền yêu thích không buông tay. Hơn nữa bắt đầu kế hoạch muốn làm vài món đồ, da lông xinh đẹp có thể làm một cái áo khoác, cái duôi dài mà rối tung có thể làm thành khăn quàng cổ. Vừa đẹp mắt lại giữ ấm được.
"Dạ, ta muốn tấm da này." Lỗ Đạt Mã hưng phấn nói qua, vừa kéo kéo váy da trên người,vừa chỉ chỉ con mồi.
Mà Dạ lại không có một đáp lại nào.
Từ lúc hắn để xuống con mồi bắt được ở trong miệng, trong đôi mắt thâm thúy màu tím không hề chớp mắt nhìn chằm chằm trên người của Lỗ Đạt Mã, có chút ngây ngốc.
Lỗ Đạt Mã vui vẻ nhìn bộ dáng ngốc hồ hồ của hắn, sau khi nàng tắm rửa sạch sẽ rồi, mặt mũi không còn lem luốc nữa, hắn không nhận ra hay sao?
"Dạ, là ta, Đạt Mã, không nhận ra sao?"
Nàng đưa tay xoa xoa đầu to của Dạ.
Dạ kêu "Ô" một tiếng, dùng cái đuôi giữ chặt cánh tay của nàng, tựa đầu dán lên cọ cọ rồi đứng dậy, bắt đầu làm công việc lột da.
Lỗ Đạt Mã cầm cốt đao đi chặt một ít cây chạc cây trở lại, chất được một đống, gở dây chuyền thủy tinh xuống nổi lửa.
Giờ cơm tối đến rồi.
Dạ vẫn kéo xuống một cái chân sau đưa cho nàng. Lỗ Đạt Mã cầm cốt đao chẻ thành mấy miếng, bắt đầu xuyên qua gác lên giá nướng ở trên lửa. Dời đến nơi này, khắp nơi là cây cối, Lỗ Đạt Mã lấy hai cành cây thô to vùi vào trong đất, làm hai cái giá đơn giản, dễ dàng gác thịt ở nướng trên lửa, không cần mình tốn sức nâng lên rồi.
Sau đó, đi tới, chỉ vào thịt còn dư lại ở trước mặt Dạ rồi chỉ chỉ đống lửa, hỏi: "Muốn ta giúp ngươi không?"
Sau khi có kinh nghiệm lần trước trêu chọc làm Dạ nóng nảy rồi bị đụng ngã, thì Lỗ Đạt Mã luôn luôn nhắc nhở mình đừng quên, trong xương của Dạ là một con dã thú.
Cho nên, nàng muốn làm gì trước tiên cũng sẽ hỏi ý kiến của hắn.
Có lẽ Dạ hiểu được lời của nàng..., đẩy con mồi tới trước mặt nàng một cái, liền "Ô" một tiếng rồi nằm xuống.
Lỗ Đạt Mã chia thịt trước mặt làm mấy miếng lớn, cắt xuống, xuyên thành chuỗi giống nhau rồi gác ở trên lửa.
Chẳng được bao lâu, trong không khí bắt đầu tràn ngập mùi thơm thịt nướng.
Mặc dù thịt con linh miêu này không có tươi non như thịt cự mãng, lại thắng ở dai dai, mùi vị cũng tạm, không có mùi tanh gì. Chỉ là không có vị mặn, khiến cho Lỗ Đạt Mã thấy thật đáng tiếc.
Ăn xong cơm tối, Lỗ Đạt Mã lấy chút than tro trộn vào chút đất, mài đi vết máu và thịt vụn dính trên tấm da linh miêu, rồi vắt lên hong khô trên cành cây thấp cách đó không xa. Ở trong mảnh rừng rậm này, chắc hẳn loại đồ da lông này thì sẽ không có động vật nào tới trộm đâu, bởi vì tất cả bọn nó đều có nha, trời sanh cha mẹ đã cho rồi, chỉ ngoại trừ Lỗ Đạt Mã.
Có thể là bởi vì thói quen ăn uống, bình thường Dạ chỉ ăn một bữa vào buổi sáng, vào lúc này cũng chỉ ăn hai chuỗi thịt nướng thì ngừng lại.
Hắn thong thả bước chân đi dạo đi tới bên dòng suối nhỏ, tung người một cái liền nhảy vào. Sau đó lại chạy lên, ở bên cạnh Lỗ Đạt Mã run nước trên da lông của hắn.
"Ai nha! Dạ, không thích, ta mới vừa mới tắm sạch sẽ."
Lỗ Đạt Mã bị hắn vẫy ướt cả người, cũng không cam lòng chạy về phía bên dòng suối hắt nước lên trên người Dạ. Một người một báo cứ đùa giỡn như vậy.
Hết chương 24.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...