Editor: ChieuNinh
Lỗ Đạt Mã đứng lại, ngẩng đầu lên nhìn về con ngươi màu tím sẫm sâu thẳm của Dạ.
“Dạ, trong rừng rậm không thích hợp với ta, ta muốn ở chỗ đó.” Nói xong nàng chỉ chỉ cách đó không xa phía trên mỏm đá có một sơn động.
Dạ hé mắt, nhìn theo ngón tay của nàng một chút, không có bày tỏ gì đặc biệt, chỉ là kéo tay của nàng đi hướng vào trong rừng rậm.
“Dạ, ta không đi.” Hai tay Lỗ Đạt Mã đẩy bàn tay của Dạ ra, thân thể dùng sức về trụy về phía sau. Nàng không thể đi vào cùng hắn, nàng không cách nào tưởng tượng cảm giác chân của mình giẫm lên mấy thứ sinh vật thân thể tròn tròn mềm nhuyễn ở dưới lá mục cùng với lá mục này. Chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể để cho nàng toàn thân cao thấp nổi lên mấy tầng da gà.
Trên mặt Dạ bị hàm râu rậm rạp bao trùm nên không thấy rõ là cái biểu cảm gì, nhưng mà, từ trong đôi mắt của hắn đã lộ ra phiền não mơ hồ. Động vật họ mèo chính là như vậy, trước đó mấy giây có lẽ vẫn là một tác phong nhàn nhã tự đắc, nhưng ngay một giây kế tiếp cũng không biết vì sao lại trở nên nóng nảy. Giống như mưa giông trong ngày mùa hè, không biết lúc nào thì sẽ đột nhiên giăng đầy mây đen, vội vàng hạ xuống một trận mưa.
Mà lúc này Lỗ Đạt Mã cũng không rảnh suy nghĩ khi chọc giận một mãnh thú to lớn họ mèo sẽ có kết quả như thế nào.
Mỗi người từ lúc sinh ra được sẽ có một vật e ngại trời sanh, có người sợ “Quỷ”, có người sợ vật thể lông nhung đầy xúc cảm, mà Lỗ Đạt Mã trời sanh e ngại côn trùng thân mềm, mỗi lần thấy loại thân mềm không xương ngọa nguậy, mỗi khi gặp phải nàng sẽ toát ra khí lạnh từ trong xương cốt. Vào lúc này ngươi để cho nàng biết rõ trước mặt có thể cất chứa giống loài ghê tởm đó, còn phải đạp lên, không thể nghi ngờ chính là muốn mệnh của nàng. Nàng tình nguyện bị con báo ăn luôn.
Đối với giãy giụa và không phối hợp của Lỗ Đạt Mã, Dạ rất là quả quyết vươn cánh tay dài ra ôm chặt, vác lên vai, bước nhanh đi vào rừng rậm.
Từ lúc Dạ khiêng nàng từng bước đi sâu vào rừng rậm, Lỗ Đạt Mã càng sợ hãi hơn, nàng cảm thấy đã có con côn trùng bò đến trên thân thể của mình bắt đầu ngọa nguậy.
Nàng nằm ở trên bả vai của Dạ không đứng đắn mà bắt đầu đấm đá, đối với Dạ thờ ơ ơ hờ, thậm chí nàng với không để ý bẩn hay sạch, há mồm hung hăng cắn xuống ở sau lưng hắn.
Tiếc rằng Dạ da dày thịt béo, giống như vô cảm vẫn như cũ đi về phía trước.
Cuối cùng Lỗ Đạt Mã không có tiền đồ giống như là đứa bé mà khóc rống lên, nàng hô to: “Dạ, ta không vào được, thật sự không muốn đi vào, thịt côn trùng quá đáng sợ......”
Mặc dù Dạ có hình người, nhưng phần lớn thời gian hắn hành động và suy nghĩ có lẽ còn ở vào trong bản năng của dã thú, đối với khoản trí tuệ cảm xúc thì hết sức thiếu sót. Cho nên Lỗ Đạt Mã kêu khóc như thế nào, hắn cũng không làm ra bất kỳ đáp lại nào.
Loại vật tên là ý nguyện này ở trên người hắn thì có thể bỏ qua không tính, dĩ nhiên, đó là chỉ với người khác.
Có lẽ từ điểm này, đủ để thấy rõ cố chấp và bá đạo của Dạ của chúng ta?
Cho đến khi Lỗ Đạt Mã kêu gào đến không còn hơi sức, đàng hoàng nằm ở trên bả vai của Dạ chỉ còn lại thút thít.
Dạ dừng bước.
Hắn nghĩ muốn buông Lỗ Đạt Mã xuống, tiếc rằng Lỗ Đạt Mã gắt gao bám chặt cổ của hắn, giống như gấu Koala quấn ở trên người hắn, thế nào cũng không chịu chạm đất.
Trong miệng của nàng nhỏ giọng nhắc đi nhắc lại: “Mặt đất có côn trùng, ta không xuống, ghê tởm......”
Trong lúc khóc thút thít kèm với nói nhỏ, nghe thật uất ức.
Lần này, ngược lại Dạ không có cưỡng cầu, hắn vẫn như cũ khiêng Lỗ Đạt Mã ở trên lưng, từ trên một gốc cây không biết tên kéo xuống hai cái lá cây khổng lồ, học theo dáng vẻ lót thảm cỏ của Lỗ Đạt Mã, bỏ trên đất, mới lôi nàng từ trên bả vai xuống.
Lỗ Đạt Mã uất ức thút thít, co lại thành một cục.
Mà lúc này giống như Dạ tìm về được cảm xúc đã mất thật lâu, hắn ngồi xổm xuống, tựa đầu sáp lại gần Lỗ Đạt Mã, lè lưỡi, dịu dàng đi liếm vệt nước mắt trên mặt nàng.
Lỗ Đạt Mã sau khi mất khống chế cảm xúc một hồi lâu, lúc này mới có tâm tình đánh giá chung quanh.
Hiện tại vị trí bọn họ đang ở là một cái khe sâu, có dòng suối chảy qua ở bên cạnh.
Cây cối chung quanh cũng không coi là cao lớn rậm rạp, ánh mặt trời có thể xuyên thấu lá cây chiếu thẳng xuống. Trên đất vẫn được coi là sạch sẽ, không có lá mục che phủ thật dầy như Lỗ Đạt Mã tưởng tượng.
Cách đó không xa giữa màu xanh hoa cỏ còn có mấy bụi rậm hoa dại đang nở, đỏ vàng vô cùng vui mắt.
Nhìn mọi thứ đang diễn ra, tâm tình của Lỗ Đạt Mã trong nháy mắt khá hơn nhiều.
Nàng giương mắt nhìn về phía Dạ, mím môi “Hắc hắc” cười một tiếng, để che giấu lúng túng.
Mà từ trong cổ họng của Dạ phát ra một tiếng “Ô”, liền đứng dậy đi tới vách đá cách đó không xa.
Hết chương 22.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...