Kiếm Linh
Trời quang, vạn dặm không một bóng mây.
Một tòa nhà trên đỉnh Hoa Sơn, Ngũ hành trận len lỏi trước sân lúc này đang tỏa ra ánh sáng ngũ sắc.
Thịnh Hoa thân mặc lam bào đang đứng bên trong, tay áo lay động, hắn nhíu mày bấm quyết, hoàn thành ấn pháp cuối cùng, Huyền thiết kiếm băng tuyết thân dài hai thước bồng bềnh trong không trung lóe lên ánh sáng dị thường, một đạo bùa từ không trung khắc lên trên kiếm.
Hào quang biến mất, Thịnh Hoa thu hồi khẩu quyết thở phào nhẹ nhõm, thanh Huyền thiết hàn băng kiếm kia lượn lờ rồi đâm thẳng vào không trung như một mũi tên sắc nhọn, vạch ra một vệt hàn khí thật dày rồi hóa thành một đốm sáng biến mất.
“Thanh thứ tám mươi về vị trí, còn một thanh nữa…”
Nam nhân nhìn đốm sáng dần biến mất kia, lẩm bẩm như đang suy nghĩ điều gì. Lúc này một nữ tiên áo trắng từ trong không trung nhẹ nhàng đáp xuống, mắt thanh mày tú, dung mạo như hoa, gót chân điểm trên đỉnh núi, cười dịu dàng với hắn, “Thịnh Hoa.”
Thịnh Hoa nghiêm túc hành lễ, “Sư phụ.”
“Nay chỉ còn lại một thanh Lăng huyết kiếm nữa, một khi rèn thành là có thể thuận lợi trở về vị trí, con lại là Thịnh Hoa thượng tiên của Cửu Âm cung.” Nữ tiên mỉm cười, “Nhưng mà thanh kiếm cuối cùng này cũng là kiếp cuối cùng, lần này con đầu thai phải rèn tám mươi mốt thanh kiếm linh để bù đắp tội con đã phạm hai trăm năm trước, con thân là Kiếm tiên, Ngọc đế làm vậy cũng chỉ vì cất nhắc cho con, con đừng oán nữa.”
Thịnh Hoa bái một lạy, “Sư phụ nặng lời rồi, con muốn hỏi thanh kiếm cuối cùng thất lạc ở chốn nào?”
Thu hồi thanh kiếm cuối cùng để tiên hóa là hắn có thể về trời rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...