Đường sư huynh rảo bước đi ra khỏi màn sương trắng, vừa liếc mắt đã thấy cây quạt Thái Cực không nên thân nhà mình đang chúc đầu vào nồi nhà người ta ăn thỏa thích, chẳng hề có chút rụt rè nào của một món pháp khí cao cấp cả.
Mặt Đường sư huynh đờ ra, nếu pháp khí bổn mạng không thể đổi bừa thì hắn thật sự không muốn thừa nhận cây quạt này là của mình.
Thấy có người tới, mắt Yên Cửu lóe sáng, nở một nụ cười giảo hoạt.
Chàng chắp tay hỏi đối phương, “Đạo hữu à, cây quạt trong nồi là pháp khí của huynh sao?”
Đường sư huynh vội nhận lỗi: “Xin lỗi, đúng là pháp khí của ta, ta sẽ vớt nó ra ngay.”
Hắn vội đi tới bên nồi, tính nhanh chóng lấy quạt ra khỏi nồi, không ngờ lại vớt hụt.
Quạt Thái Cực đang vùi đầu trong nồi như mọc mắt sau lưng, trở mình né khỏi tay Đường sư huynh.
Đường sư huynh bất giác giật giật môi, hắn có để thằng ranh này thiếu ăn thiếu mặc gì đâu chứ, sao nó lại thiếu nghị lực đến nỗi bị một nồi cháo vớ vẩn dụ dỗ không biết.
Yên Cửu nhìn cảnh trước mắt thì càng cười tươi hơn.
“Đây là cháo quả nấu riêng cho linh vũ khí nên chúng thấy thèm là chuyện bình thường.”
Đường sư huynh trơ mắt nhìn nồi cháo sắp cạn đáy, sau đó quạt Thái Cực còn ợ một tiếng mãn nguyện vì no.
Hắn không kìm được mà ôm trán hỏi: “Ta thật sự rất xin lỗi, không biết nồi cháo này của đạo hữu giá bao nhiêu thế?”
Yên Cửu tỉnh bơ hét giá: “Không bao nhiêu đâu, chỉ 200,000 linh thạch thôi.”
Bàn tay đang mở túi chứa đồ của Đường sư huynh cứng đờ giữa chừng, hắn hoang mang sờ lỗ tai.
“Đạo hữu à, hình như vừa rồi ta nghe không rõ, huynh nói bao nhiêu cơ?”
Yên Cửu cố ý lặp lại thật chậm rãi, “200,000 linh thạch.”
Đường sư huynh sững người.
Tuy mấy năm qua hắn đã tiêu tốn vô số linh thạch để nuôi quạt Thái Cực, dù là để mài nan quạt hay đúc mặt quạt, thậm chí ngay cả tua rua thượng hạng gắn cho nó cũng là loại rất đắt đỏ.
Nhưng hắn vẫn không sao lường được chỉ vài giây ngắn ngủi, quạt Thái Cực lại khiến hắn mắc nợ người ta một khoản tiền khổng lồ lên đến 200,000 linh thạch.
Yên Cửu thấy mắt Đường sư huynh dại ra bèn mở miệng nhắc: “Này đạo hữu, nồi cháo của ta không phải là cháo thường đâu, nó chứa đựng vô vàn nguyên liệu quý giá rồi ngưng tụ tinh hoa mà thành nên có tác dụng bảo dưỡng linh vũ khí rất tốt.”
Đường sư huynh nghe Yên Cửu nói vậy thì thấy rất ngạc nhiên, tuy không biết cụ thể nồi cháo này có tác dụng gì nhưng dù sao cũng lỡ ăn rồi, hắn đâu thể để quạt Thái Cực nhà mình ăn quỵt được.
Chuyện này mà truyền ra ngoài thì khó nghe lắm, sẽ khiến cả Vạn Pháp Tông mất hết thể diện.
Đường sư huynh đành ngậm đắng nuốt cay móc một túi linh thạch ra đưa cho Yên Cửu.
“200,000 linh thạch đây, đạo hữu nhận đi.”
Yên Cửu tỉnh bơ nhận khoản kếch xù này rồi thong thả hỏi: “Thế ta có cần phá trận tiếp không? Nếu đạo hữu không có việc gì gấp thì ta có thể ngồi đây nấu thêm nồi cháo nữa.”
Mặt Đường sư huynh tái xanh như tàu lá chuối.
Quạt Thái Cực vốn là điểm then chốt của trận pháp này, vậy mà giờ nó đang uể oải tiêu hóa bữa cơm no cành hông, đâu còn chút ý chí chiến đấu nào nữa.
Vả lại hắn không muốn tốn thêm 200,000 linh thạch trả tiền cơm cho cái món pháp khí phá của này đâu.
Dù Pháp tu giàu thật thì cũng không tiêu hoang thế được.
Đường sư huynh rặn ra một nụ cười gượng gạo, “Không cần đâu, đạo hữu đã phá trận rồi.”
Vừa dứt lời, màn sương trắng xung quanh dần tan đi, Yên Cửu và Trường Ly xuất hiện ngoài trận pháp.
Đường sư huynh xị mặt cầm quạt Thái Cực tiếp tục giữ trận.
Hắn lỡ thả tên Kiếm tu này ra rồi nên quyết không thể để bảy kẻ còn lại dễ dàng chạy thoát.
Nếu không thì chẳng biết hắn sẽ không dám ngẩng đầu trước mặt đám Kiếm tu bao nhiêu năm nữa.
Đám tu sĩ hóng kết quả quanh đó thấy Yên Cửu là người đầu tiên ra khỏi trận pháp thì đồng loạt ồ lên.
Đệ tử Kiếm tông xông tới hỏi trước.
“Yên sư đệ, sao đệ đã ra rồi?”
“Trận pháp này đã bị phá rồi à? Sao nhanh dữ vậy!”
“Đám Ninh sư tỷ vẫn còn trong đó sao?”
Yên Cửu tỏ vẻ vô tội nói: “Ta cũng không biết mình đánh bậy bạ kiểu gì mà ra được nữa, chắc trận ảo ta gặp khá đơn giản chăng? Có lẽ đám Ninh sư tỷ sẽ ra nhanh thôi.”
Khi đám đông xôn xao, Trường Ly dần tỉnh táo lại sau khi bị trận ảo làm mụ mị tâm trí.
Lúc nàng nhớ ra mình vừa làm chuyện ngu ngốc gì thì chỉ ước đâm đầu vào cột mà ngất quách đi cho xong.
Trời ạ, không ngờ nàng lại coi đống đá là linh thạch rồi ôm khư khư như của báu mà đếm lấy đếm để, thật mất mặt chết đi được!
Nàng dè dặt quan sát Yên Cửu đang phơi phới, ướm hỏi: “Yên Tiểu Cửu, chuyện ban nãy...”
Yên Cửu thấy Trường Ly ủ rũ như thế thì càng cười tươi hơn.
“Chuyện nàng tưởng đống đá là linh thạch ấy hả? Không ngờ bé Trường Ly nhà mình lại là một cô nhóc hám tiền, khao khát lớn nhất trong trận ảo chính là kiếm được linh thạch.”
Trường Ly bỗng thấy tức và ngượng muốn chết, nàng gào lên: “Yên Tiểu Cửu, huynh mau quên sạch chuyện ban nãy đi!”
Yên Cửu lập tức lắc đầu đầy nghiêm túc, “Không đời nào, sao mà ta nỡ quên.
Nhờ bé Trường Ly mà ngày đầu tiên bọn mình tới Vạn Pháp Tông đã kiếm được 200,000 linh thạch cơ mà, ta phải nhớ nằm lòng chứ!”
Đoạn, Yên Cửu tiếc rẻ vỗ tay một cái, “Chết bỏ, đáng lẽ vừa rồi ta phải dùng đá ghi hình quay cảnh ấy lại làm kỷ niệm mới phải!”
Thân kiếm Trường Ly nóng bừng, thiếu điều muốn xì khói.
Nàng nghiến răng nghiến lợi hét: “Yên Tiểu Cửu!”
Khi thấy tua kiếm của Trường Ly muốn nổ tung, Yên Cửu mới chịu tém bớt lại.
“Dù sao thì hôm nay bé Trường Ly nhà mình cũng có công to nhất, nàng thích gì cứ việc nói.”
Trường Ly hầm hừ: “Ta muốn thời gian quay lại trước khi bọn mình tiến vào trận pháp.”
Yên Cửu buông tay bất lực, “Ta không quay ngược thời gian được.”
Trường Ly vung vẩy tua kiếm, “Thế huynh nuốt một viên thuốc quên lãng để quên sạch chuyện hôm nay đi.”
Yên Cửu đường hoàng từ chối: “Không được, tác dụng của thuốc quên lãng rất vô chừng, nhỡ ta quên luôn nàng thì sao?”
Trường Ly cười khẩy một tiếng, “Thế lại càng hay, ta sẽ thừa dịp đó để lập khế ước với người khác.”
Bấy giờ đến lượt Yên Cửu sầm mặt.
Chàng nói ngay: “Nàng đừng có mơ!”
Đang nói thì trong trận pháp lại có động tĩnh.
Một luồng kiếm khí nóng cháy xé trận mà ra, Ninh Tầm cũng xuất trận ngay sau đó.
Nàng nhìn quanh bốn phía, lúc trông thấy Yên Cửu thì ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
“Quả nhiên thực lực của Yên sư đệ không hề tầm thường chút nào nên mới phá trận sớm như vậy.”
Yên Cửu khách sáo đáp: “Chẳng qua ta ăn may thôi.”
Những đệ tử Kiếm tông khác cũng xúm lại chúc mừng Ninh Tầm.
Không ai rõ Yên Cửu ra bằng cách nào nhưng tất cả mọi người đều đã mục kích kiếm khí của Ninh Tầm.
“Ninh sư tỷ, kiếm khí vừa rồi của tỷ đỉnh quá, đúng là phá trận chỉ bằng một nhát kiếm.”
“Kiếm ý kia mạnh thật, mọi người có để ý vừa rồi mặt đám Pháp tu đều biến sắc không?”
Yên Cửu thừa dịp này mà mang Trường Ly lùi xa khỏi đám đông.
Chàng lặng lẽ gửi một lá bùa đưa tin cho Thẩm sư huynh.
Lần này bọn họ có thể kiếm được bao nhiêu tiền ở Vạn Pháp Tông đều phải xem Thẩm sư huynh có thể cung cấp bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn.
Chẳng bao lâu sau đã có thêm mấy đệ tử Kiếm tông lục tục phá trận thoát ra.
Sau ba canh giờ, tất cả đệ tử Kiếm tông đều ra khỏi trận, đặt dấu chấm hết cho cuộc giao lưu hữu hảo này.
Mặt Đường sư huynh cầm đầu trông rất thảm hại.
Nếu tên đệ tử Kiếm tông xảo trá kia không dùng một nồi cháo dụ dỗ pháp khí của hắn thì làm sao trận pháp của họ lại lỏng lẻo và dễ phá thế được.
Ninh Tầm dẫn các đệ tử Kiếm tông đi tới trước mặt Đường sư huynh nói, “Trận pháp của quý tông thật sự xuất sắc, quả là một nơi rất tốt để tôi luyện kiếm ý và tu hành!”
Đường sư huynh thấy tức nghẹn, trận pháp hắn miệt mài nghiên cứu suốt mấy tháng trời đâu phải để bọn Kiếm tu tới luyện kiếm chứ.
Hắn gắng gượng duy trì phong độ, chậm rãi nói: “Nếu có cơ hội, ta sẽ lại mời đạo hữu giao lưu một trận ra trò.”
Hắn cố ý nhấn mạnh vào hai chữ “ra trò”.
Ninh Tầm chẳng hề bận tâm, vui vẻ đồng ý luôn.
Harry Potter fanfic
Cục tức trong ngực Đường sư huynh lại to thêm, cố nuốt thế nào cũng không trôi nổi.
Trận này đúng là mất cả chì lẫn chài, lỗ chỏng vó.
Bên kia, đám đệ tử Kiếm tông thắng trận hớn hở quay lại nhà khách.
Bây giờ nhìn đình đài nguy nga tráng lệ ven đường, bọn họ không còn thấy hâm mộ nữa.
Pháp tu giàu thì sao chứ, Kiếm tu bọn họ mới là những kẻ mạnh nhất!
Tới lúc theo Yên Cửu về đến phòng, rốt cuộc Trường Ly cũng nghĩ thông.
Tuy bị mất hết thể diện nhưng dù gì nàng cũng góp nửa công vào việc kiếm khoản linh thạch đó mà!
Vào đến phòng, nàng hùng hồn nói với Yên Cửu: “Yên Tiểu Cửu, ta muốn đi bảo dưỡng tổng quát!”
Yên Cửu nhất thời ngơ ra, “Nàng muốn đi làm gì cơ?”
Trường Ly gằn từng chữ một: “Bảo dưỡng tổng quát.
Vừa rồi ta nghe đám Pháp tu xung quanh kháo nhau là trong Vạn Pháp Tông có một tiệm bảo dưỡng chuyên nhận bảo dưỡng pháp khí, họ cung cấp tất tần tật dịch vụ từ ngâm linh dịch tới tắm rửa đấm bóp luôn.”
Yên Cửu khẽ nhướng mày, móc túi linh thạch mới kiếm được ra, “Ta đi với nàng nhé?”
Trường Ly từ chối thẳng thừng, “Thôi, đây là thời gian hưởng thụ của đám linh vũ khí bọn ta, huynh là người thì đi theo làm gì.”
Trường Ly đeo linh thạch lảo đảo bay ra cửa.
Nàng bay theo hướng Pháp tu ban nãy bảo, thuận lợi tìm thấy tiệm bảo dưỡng pháp khí kia.
Trường Ly ngẩng lên nhìn tấm biển vàng treo trên tiệm bảo dưỡng, trên đó khắc ba chữ mềm mại: Hương Dịu Dàng.
Trường Ly thoáng chần chờ, thấy nghi ngờ không biết nơi này có phải là tiệm bảo dưỡng đàng hoàng không.
Tiếp tân ngoài cửa thấy thanh linh kiếm này do dự không vào thì cất gót sen nhẹ nhàng lại gần, liếc nhìn tua kiếm hồng nhạt của Trường Ly rồi ôn tồn hỏi: “Cô nương tới bảo dưỡng ạ?”
Trường Ly chầm chậm gật đầu.
Tỷ tỷ tiếp tân thấy vậy bèn nở nụ cười tươi như nắng xuân, đón Trường Ly vào tiệm bảo dưỡng.
Một canh giờ sau, Trường Ly bủn rủn lướt ra khỏi tiệm bảo dưỡng, lề mề bay về nhà khách.
Nghe tiếng nàng vào phòng, Yên Cửu ngẩng lên hỏi: “Hiệu quả bảo dưỡng thế nào?”
Giọng Trường Ly nhẹ bẫng, “Hiệu quả tạm thời không rõ, nhưng tay nghề của họ đỉnh lắm.”
Yên Cửu vô thức nhướng mày ngắm Trường Ly, thấy nàng không khác mấy với lúc đi cả.
Hình như vỏ kiếm hơi sáng hơn nhưng nếu chàng lau kỹ thì cũng không khác thế là bao.
Hình như tua kiếm hơi mượt hơn nhưng nếu chàng chịu khó chải thì cũng sẽ được như vậy.
Trường Ly đặt túi linh thạch lên tay Yên Cửu, tự hào nói: “Tỷ tỷ bảo dưỡng dụ ta mua linh dịch của bọn họ nhưng ta từ chối ngay nhé.”
“Ta đâu phải loại kiếm linh dễ dụ chứ, ta từng uống vô số dịch quý hơn loại bọn họ bán nhiều.”
Yên Cửu tâng túi linh thạch trong tay, cảm thấy nhẹ hơn trước già nửa.
“Nếu nàng không mua linh dịch thì linh thạch biến đâu hết rồi?”
Trường Ly bỗng thấy hơi chột dạ, nàng lúc lắc tua kiếm, lí nhí nói: “Tuy ta rất vững lòng khi bị dụ mua linh dịch nhưng mà ta… lỡ làm thẻ thành viên rồi.”
Yên Cửu hửm một tiếng thắc mắc.
Giọng Trường Ly càng khẽ hơn, “Tay nghề đấm bóp của tỷ tỷ kia khiến người ta không từ chối nổi luôn á.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...