Thấy mặt Dư sư huynh mỗi lúc một đen, Yên Cửu rảo bước đi tới, nhét bịch bánh rán bơ vào tay hắn rồi hùng hồn nói:
“Dư sư huynh, ta thấy tối qua huynh vất vả quá nên sáng sớm đã cố ý ra đầu ngõ mua bánh rán bơ mới ra lò cho huynh, huynh tranh thủ ăn lúc còn nóng đi.”
Dư sư huynh bị nhét bánh rán bơ nóng hầm hập vào lòng, mùi bánh thơm nức xộc thẳng vào mũi khiến mặt hắn vô thức giãn ra.
Hắn cởi sợi dây buộc ngoài lớp giấy dầu ra, đang tính cảm ơn Yên Cửu thì lúc cúi xuống vô tình trông thấy đế giày dính đầy đất đỏ bazan của chàng.
Bàn tay đang cởi dây cột của hắn khựng lại.
Yên Cửu vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, chàng nhiệt tình hỏi: “Sư huynh, sao huynh không ăn thế? Huynh không thích bánh rán bơ à? Ngoài phố còn bán cả tào phớ và bánh nướng nữa, hay để ta đi mua món khác cho huynh nhé?”
Có vẻ như Trường Ly đã đánh hơi được gì đó từ bầu không khí vi diệu này, nàng vội chọc vào lưng Yên Cửu mấy cái ra hiệu cho chàng mau ngậm miệng lại.
Sau lưng Dư sư huynh như bốc một luồng sương đen dày đặc, hắn hỏi gằn từng tiếng một: “Yên, sư, đệ, chẳng lẽ đệ phải lên tận núi đỏ mua bánh rán bơ cơ à?”
Yên Cửu vừa cúi đầu nhìn xuống đã thầm than toi đời.
Bị Dư sư huynh nhìn chằm chặp, lưng chàng vã mồ hôi lạnh.
Yên Cửu chà xát cổ tay áo, bỗng cái khó ló cái khôn, vội kéo Trường Ly đang núp sau lưng ra.
“Dư sư huynh, tất cả là tại kiếm của ta đấy.
Nàng cứ nằng nặc đòi lên núi đỏ ngắm mặt trời mọc, thế là ta đành phải ra ngoài từ rạng sáng.”
Trước ánh mắt săm soi của Dư sư huynh, Trường Ly thấy gai hết cả kiếm.
Nàng vừa chửi thầm Yên Tiểu Cửu tìm cớ rõ vớ vẩn vừa gật như gà mổ thóc.
Lúc này, tiểu nhị quán trọ đột nhiên đi ngang qua nói với Yên Cửu: “Tiên sư đi ngắm mặt trời mọc sớm ghê, mới giờ Tý đã đi rồi.”
(*) Giờ Tý: Từ 23 giờ đêm đến 1 giờ sáng.
Mắt Dư sư huynh trông sắc bén hẳn.
Yên Cửu cố vớt vát: “Có phải ông nhớ nhầm không...”
Tiểu nhị cười nói: “Trong quán trọ này chỉ có vài tiên sư là các ngài, hơn nữa hàng ngày cứ đến giờ Tý là ta lại đi khắp ngóc ngách trong quán trọ kiểm tra thì sao mà nhầm được.”
Dư sư huynh từ từ siết chặt cái bánh rán bơ trong tay khiến nó phát ra tiếng vỡ nát.
Trường Ly bất giác thấy đau lòng: “Bánh, bánh vô tội mà.”
Yên Cửu vội nói: “Xin sư huynh hãy nhẹ tay!”
Bấy giờ Dư sư huynh mới để ý tới cái bánh rán bơ đã biến dạng trong tay mình.
Hắn nới lỏng ra, nghiêm khắc bảo Yên Cửu: “Đệ sang đây với ta.”
Yên Cửu và Trường Ly cúi đầu theo Dư sư huynh về phòng trên lầu hai như hai bạn nhỏ phạm lỗi.
Vừa vào phòng, Dư sư huynh đã đanh mặt hỏi: “Yên sư đệ, rốt cuộc chuyện này là sao hả?”
Yên Cửu giấu nhẹm chuyện chàng có thể ngửi thấy yêu khí, chỉ kể mình đã lần theo manh mối trên lá bùa vàng kia lên núi đỏ và tìm thấy Miêu Nương.
Nghe hết đầu đuôi câu chuyện, Dư sư huynh cũng không nôn nóng phá án mà chân thành khuyên: “Sư đệ à, ta biết đệ sốt ruột tra án nhưng nếu đệ xông bừa lên núi lúc đêm hôm như thế mà gặp chuyện không may thì ta biết ăn nói sao với sư tôn đây.”
Dư sư huynh chưa kịp dạy dỗ tràng nào thì Yên Cửu đã thẳng thắn nhận lỗi ngay: “Sư huynh, ta sai rồi.”
Nhác thấy biểu cảm của Yên Cửu, Trường Ly lặng lẽ bổ sung giúp chàng một câu: Lần sau ta dám nữa.
Dư sư huynh đang tính mở miệng thì nghe Yên Cửu nói: “Sư huynh, chuyện này không nên trì hoãn thêm, bọn mình phải mau chóng tìm thấy lão đạo sĩ kia.”
Câu nói suýt bật ra khỏi miệng Dư sư huynh lại bị hắn nuốt vào.
Hắn bất đắc dĩ nói: “Thôi được rồi, không có lần sau đâu đấy.”
Hai người hai kiếm một chim ngồi quanh bàn.
Yên Cửu: “Nếu Vương lão gia muốn hại Miêu Nương vì đứa con bị bệnh của ông ta thì bọn mình hãy nhắm vào nó.”
Dư sư huynh thoáng do dự, “Trẻ con vô tội mà...”
Yên Cửu đáp tỉnh rụi: “Kể từ lúc nó uống thuốc nấu từ máu của Miêu Nương thì đã hết vô tội rồi.”
Dư sư huynh thở dài một hơi, Thiên Đạo luôn có nhân quả.
Dù đứa con trai của Vương lão gia không biết chân tướng thì nó vẫn phải gánh chịu một phần nhân quả.
Bọn họ lại tới phủ họ Vương.
Chẳng biết có phải vì mãi không tìm thấy Miêu Nương không mà trông sắc mặt Vương lão gia tệ hơn hẳn lần trước.
Nghe Yên Cửu nói rõ mục đích đến nhà xong, mặt Vương lão gia trông càng thiểu não.
“Tiên sư, con ta chỉ là một đứa bé vô tri, tiên sư muốn gặp nó làm gì?”
Yên Cửu nhìn ông ta nói, “Chuyện liên quan tới vụ án, mong Vương lão gia hãy hợp tác.”
Tuy Yên Cửu nói năng khách sáo nhưng giọng điệu lại không hề có ý đó.
Trường Ly nghĩ nếu Vương lão gia dám từ chối thì Yên Cửu sẽ rút kiếm xông vào luôn.
Hiển nhiên Vương lão gia cũng nhận ra ý uy hiếp ngầm của Yên Cửu, ông ta bất an lau mồ hôi túa ra thái dương.
“Mời hai tiên sư đi theo ta.”
Vương thiếu gia hãy còn nhỏ, lại ốm liệt giường nhiều năm nên vẫn luôn ở chỗ Liên nương tử để cô ta dễ bề chăm nó.
Sau khi băng qua một hành lang rất dài, chẳng bao lâu sau bọn họ đã tới một căn nhà đẹp đẽ.
Vừa đến gần, mùi thuốc thoang thoảng đã xộc ra, mãi không biến mất.
Trường Ly thầm vẽ lại bản đồ phủ họ Vương trong đầu rồi đánh dấu nhà chính và chỗ ở của Miêu Nương và Liên nương tử, thấy rõ ràng chỗ ở của Liên nương tử gần trung tâm hơn nhiều.
Chẳng bao lâu sau khi bọn họ vào nhà, một cô gái mặc chiếc váy dài thướt tha màu đỏ nhạt, cổ tay áo có viền bạc, đi giày lụa vội vàng ra đón.
Cô ta hành lễ vạn phúc với mọi người rồi hỏi Vương lão gia: “Lão gia, mấy vị này là ai thế?”
Thái độ của Vương lão gia có phần lạnh nhạt hơn lần trước, “Hai tiên sư này muốn gặp Trường Mệnh một lần.”
Mắt Liên nương sáng rỡ lên, “Thế là bệnh của Trường Mệnh sẽ...”
Vương lão gia giơ tay lên ngắt lời cô ta, “Không phải, ở đây không có chuyện của nàng, nàng lui xuống trước đi.”
Liên nương ngập ngừng tính nói gì đó cuối cùng vẫn kìm lại, khuỵu gối chào một cái rồi lui ra.
Trường Ly nhìn theo bóng Liên nương khuất xa, thầm lấy làm thắc mắc.
Rõ ràng Miêu Nương kể sau khi Vương thiếu gia uống thuốc xong thì đã khá lên, nhưng trông thái độ của Liên nương lại không giống lắm.
Vương lão gia dẫn bọn họ vào căn phòng nằm phía bên trái, mùi thuốc trong đây nồng hơn hẳn.
Trường Ly ngửi mùi thuốc đắng đến tỉnh cả kiếm, cơn buồn ngủ vì mới thức trắng đêm bỗng mất hút.
Trong phòng, một đứa bé đang nằm mê man trên giường.
Đứa hầu gái ngồi bên cạnh thấy có người tới vội vàng đứng dậy hành lễ.
Vương lão gia nói với Yên Cửu: “Thằng bé yếu quá nên đã hôn mê nhiều năm liền, không thể dậy chào tiên sư được, mong ngài bỏ quá cho.”
Trường Ly nhìn chằm chằm đứa bé nằm trên giường.
Mặt nó không phúng phính như đám trẻ con bình thường mà hốc hác và tái xanh.
Cổ gầy guộc, bên trên đeo một cái khóa trường mệnh bằng vàng nạm ngọc.
Thở thoi thóp, trông có vẻ không khỏe lắm.
Yên Cửu lia mắt nhìn quanh phòng rồi hỏi: “Ta nghe người dân trong trấn kể cách đây không lâu có một đạo sĩ tới trấn Hồng Sơn đã tới phủ khám bệnh cho Vương thiếu gia, thế mà bệnh tình vẫn không khá lên à?”
Trái khế của Vương lão gia nhấp nhô hai cái, “Đúng là đạo sĩ kia có tới khám thật, ban đầu thằng bé uống thuốc xong đã đỡ hơn một chút, tiếc là thang thuốc kia chỉ trị ngọn không trị gốc nên vẫn nó vẫn ốm đau liên miên.”
Yên Cửu lại hỏi: “Có vẻ như đạo sĩ kia giỏi lắm mà không mách ông biết thuốc gì trị được tận gốc à?”
Vương lão gia trông căng thẳng hẳn.
“Thuốc tiên có thể trị tận gốc khó tìm lắm, ta chỉ mong bệnh tình của thằng bé ổn định, không chuyển biến xấu thôi chứ nào dám mơ trị được tận gốc.”
Yên Cửu hỏi tiếp: “Thế đạo sĩ kia đâu? Giờ có ở trong phủ không?”
Vương lão gia trả lời: “Đạo trưởng đã đi rồi, vốn ông ấy chỉ vân du ngang qua đây, ta cũng không thể vì bệnh tình của con mình mà cố giữ lại làm trễ nải chuyện tu hành của ông ấy được.”
Nghe Vương lão gia đáp đâu ra đó như vậy, Trường Ly thầm thấy líu lưỡi.
Nếu chưa nghe Miêu Nương kể hết đầu đuôi thì chắc nàng đã tin rằng Vương lão gia chỉ là một người cha tốt một lòng lo lắng cho con, hoàn toàn vô can trong chuyện này.
Yên Cửu tà tà đi tới mép giường, cầm chén thuốc chưa kịp dọn đang để trên chiếc tủ con cạnh đó lên.
“Ta có thể mạo muội hỏi là đạo sĩ kia đã kê thuốc gì cho thiếu gia uống không?”
Vương lão gia cười gượng: “Chỉ là mấy phương thuốc bồi bổ cơ thể ấy mà, chẳng đáng nhắc với tiên sư đâu.”
Yên Cửu ngửi chén thuốc rồi thủng thẳng hỏi: “Thế sao ta lại ngửi thấy mùi máu tươi trong chén thuốc này vậy?”
Mặt Vương lão gia biến sắc ngay, “Không thể nào!”
Yên Cửu: “Sao lại không thể, vì thuốc trộn máu đã dùng hết rồi sao?”
Mặt Vương lão gia trắng bệch ra, môi cũng run nhè nhẹ.
“Sao ngài...”
Yên Cửu đặt cái chén sứ xuống, đế chén chạm vào mặt bàn chỉ phát ra một tiếng siêu nhỏ, ấy thế mà lại khiến Vương lão gia sợ run người.
Thấy ông ta lẩy bẩy, Trường Ly không khỏi chửi thầm: Lúc làm chuyện xấu thì to gan lắm mà, giờ lại sợ tới mức đó.
Ngay sau đó, Vương lão gia cố gắng lấy lại bình tĩnh nói: “Tiên, tiên sư à, ta chỉ cho thêm tí máu vào thuốc của con mình chứ có phạm mấy tội tày trời như giết người phóng hỏa gì đâu...”
Trường Ly bất giác trợn tròn mắt, để ta xem ông giảo biện đến mức nào.
Mắt Yên Cửu tối lại, “Chỉ bỏ thêm tí máu không phải tội gì lớn, nhưng dùng trận pháp nghịch chuyển ngũ hành để trấn áp sinh linh vô tội, rồi ăn trộm đồ ngũ hành của người dân trong trấn thì tội chồng thêm tội, chẳng còn là chuyện nhỏ nữa đâu.”
Con ngươi Vương lão gia co lại, “Trận pháp gì cơ? Ngũ hành gì cơ? Ta chẳng biết gì cả thưa tiên sư.”
Dư sư huynh đứng cạnh hết nghe nổi, lạnh lùng hỏi: “Đừng nói là ông tính bảo những chuyện kia đều do lão đạo sĩ làm một mình chứ không liên quan gì đến ông nhé?”
Rõ ràng Vương lão gia không phải loại mặt trơ trán bóng bình thường, ông ta vội gật đầu nói: “Đúng thế, chắc chắn lão đạo sĩ kia đã âm thầm bày trò quỷ! Ta chỉ là một người dân thường, làm sao dám làm mấy chuyện trái ý trời thế chứ.”
Trường Ly: Lão già khốn kiếp này đúng là không biết xấu hổ gì cả!
Yên Cửu nhìn Vương lão gia bằng ánh mắt đầy hàm ý, “Nếu ông đã bảo ông không biết gì thì ta sẽ tạm thời xem như ông không biết gì, vậy nếu trận pháp cắn ngược thì cũng chỉ có mình lão đạo sĩ kia gặp nạn thôi.”
Vương lão gia vịn tay vào cái tủ bên cạnh, “Cắn, cắn ngược gì cơ?”
Dư sư huynh cũng nhìn Yên Cửu đầy mắt ngỡ ngàng, hoài nghi không biết có phải vì mình học hành không tới nơi tới chốn nên mới không hiểu hết nguyên lý hoạt động của trận pháp kia không.
Trường Ly cũng hoài nghi nhìn Yên Cửu nghiêm túc như thế, hình như chàng đang chém gió nhưng nàng lại không có chứng cứ.
Yên Cửu nói với giọng đương nhiên: “Nếu mấy lá bùa nghịch ngũ hành kia không thể nhốt được người cần nhốt thì đương nhiên sẽ cắn ngược lại người bày trận rồi.”
Chàng bấm đốt tay phán, “Tính thời gian thì chắc tầm hai hôm nữa là sẽ gặp báo ứng.”
Vừa dứt lời, chân Vương lão gia đã mềm nhũn, lảo đảo dựa vào cái tủ.
Yên Cửu tỏ vẻ kinh ngạc, nhìn ông ta hỏi, “Vương lão gia, ông sao thế?”
“Lão đạo sĩ kia bị trận pháp cắn ngược là chuyện ai nấy đều vui, nên khua chiêng gõ trống mới phải!”
Vương lão gia nuốt nước miếng, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo từ khuôn mặt đang run rẩy trông cười chẳng ra cười, khóc không giống khóc.
“Đúng, đúng là chuyện vui, ta...!ta vui lắm...”
Trường Ly buồn cười đến độ suýt lăn một vòng.
Yên Tiểu Cửu rõ lắm chiêu nhiều trò, hư quá là hư.
Não Dư sư huynh cũng bắt đầu nảy số.
Hắn vội nghiêm mặt lại, giấu cái vẻ ngỡ ngàng của tấm chiếu chưa trải ban nãy đi.
Đúng là Yên sư đệ có khác, thật thông minh quá đi mất..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...