Lãnh Thanh Thanh bị Lãnh Liệt sai đi quét tước tàn cuộc vào lúc sáng sớm mới biết được Hàn Nguyệt đêm qua bị chủ tử nhà mình ăn sạch sẽ. Quá mức kinh ngạc, trong lúc nhất thời hắn thật sự phản ứng không kịp. Cho đến khi nhìn thấy Hàn Nguyệt trên người đầy tinh dich cùng máu tươi cuộn mình nằm trên giường hắn mới kêu trời kêu đất, biểu đạt áy náy cùng thương tâm của mình.
“Ô ô ô, ân nhân, đều tại ta hôm qua không thoải mái, không biết ngươi bị bắt về, nếu không, nếu không cho dù ta thấp cổ bé họng không cứu được ngươi, ta cũng sẽ làm cho chủ tử nhẹ nhàng đối với ngươi một chút. Tuy rằng chủ tử nhất định sẽ không nghe ta, nhưng ít ra cũng là một chút tâm ý của ta a, ô ô ô, ân nhân ngươi cứ như vậy bị chủ tử ăn, ta thân là nô bộc cũng khó tránh khỏi tội này. A, không, không đúng, chủ tử luôn luôn chuyên quyền độc đoán, ta thật ra không biết gì.”
Lãnh Thanh Thanh một bên vì Hàn Nguyệt rửa sạch thân thể, một bên vừa nói từ bất đạt ý vô nghĩa để biểu đạt tâm tình thống khổ của mình.
“Ngươi, ngươi quen biết ta sao? Vì sao lại xưng hô như vậy với ta?” Hàn Nguyệt suy yếu hỏi. Người này đột nhiên xuất hiện làm y dâng lên một tia hy vọng, có thể nhờ sự giúp đỡ của hắn để giúp y trốn thoát cũng không chừng.
“Đạo trưởng, người không nhớ sao?” Lãnh Thanh Thanh lập tức vứt bỏ bi thương một khắc trước, vẻ mặt hưng phấn nói: “Hai năm trước, tại Đan Hà Sơn ta bị người khác vây đánh, mắt thấy khó giữ được cái mạng nhỏ này, chính là đạo trưởng can đảm nghĩa hiệp trên đường đi gặp bất bình rút đao tương trợ cứu ta, đại ân đại đức Thanh Thanh một khắc cũng không dám quên.”
“Vậy, vậy ngươi có đồng ý giúp ta một chuyện không?” Hy vọng trong lòng từ từ tăng cao.
“Đạo trưởng có yêu cầu gì xin cứ việc phân phó, chỉ cần Thanh Thanh có thể làm được, lên núi đao hay xuống chảo dầu Thanh Thanh không từ chối.” Lãnh Thanh Thanh khí phách vỗ ngực, trong lòng thầm nói: khó trách người người đều muốn làm nghĩa hiệp, dựa vào loại cảm giác này thật đúng là không phải sảng khoái bình thường nha.
“Giúp ta trốn đi.” Hàn Nguyệt từng chữ từng chữ trầm thấp nói.
Chỉ thấy khắc trước tràn đầy tự tin một anh hùng nghe vậy lập tức rụt bả vai: “Ân nhân, ngươi nói cái gì? Trốn đi? Kia, đó là không thể thực hiện được, đừng nói là ta, ngay cả Lam hộ pháp cũng làm không được, ân nhân người mau dừng lại loại ý tưởng nguy hiểm này đi, bị chủ tử biết được kết quả không chỉ là một chữ thảm có thể hình dung.”
“Bị hắn biết? Cùng lắm thì chết mà thôi, nếu như không có ta ngươi không phải đã sớm chết rồi sao? Về phần ta, đã thành như vậy còn có cái gì có thể thảm hại hơn đâu? Cho nên ngươi giúp ta chạy trốn đi.” Hàn Nguyệt không phải loại người hiệp ân cầu người báo, nhưng mà hiện tại, người trước mắt chính là cọng rơm duy nhất, y cũng không thể không đê tiện một chút. Ác mộng đêm qua, y cả đời này cũng không muốn thử lại một lần nữa chứ đừng nói là đem hành vi kia biến thành tương lai của mình.
“Không, không được, ân nhân, ta không dám a, chủ tử, chủ tử biết sẽ không bỏ qua cho ta.” Lãnh Thanh Thanh thật trung thực nói, không thèm để ý chút nào hình tượng của chính mình nhát như chuột. “Ân nhân, tuy rằng ngươi đã cứu mạng ta, nhưng mà cái này thật sự ta không thể giúp ngươi. Kỳ thật chủ tử cũng không có xấu như ngươi tưởng tượng, bất quá hắn cuồng vọng chút, tự cao tự đại chút, hung bạo chút, thích máu chút, giết người nhiều chút, thích thú gần nhất có chút cuồng ngược đãi mà thôi…”Càng nói về sau ngay cả mình đều không tin người như vậy còn có thể kêu là không xấu. [yuu: bé Thanh Thanh kute quá a]
“A…không, không phải, ta, ta nói lại…” Lãnh Thanh Thanh vội vàng nói, cực lực bất khuất đấu tranh vãn hồi hình tượng Lãnh Liệt.
“Không cần nói lại, có thể từ miệng ngu ngốc của ngươi nói ra hình tượng quang huy rực rỡ như vậy, bộn toạ đã thực thoả mãn.” Từ cửa bay tới một tiếng nói làm thân hình Hàn Nguyệt cứng đờ.
Lãnh Thanh Thanh lập tức nói lắp: “Công tử, công tử… ngươi…ngươi….”
Lãnh Liệt thở dài một hơi: “Mới khen ngươi vài câu liền biến trở về bộ dạng ngu ngốc, gỗ mục chính là gỗ mục. Cho dù bổn toạ thiên tài như vậy cũng phải than một câu không biết làm thế nào. Ta nhìn xa trông rộng lại có một người hầu bên cạnh như vậy, ai, quả nhiên là trời đố kị người tài a. Mà thôi, ngươi tại thời điểm mấu chốt còn ghi nhớ tôn chỉ làm việc Tà Ác Minh, không làm chuyện vong ân phụ nghĩa, bổn toạ sẽ không truy cứu.”
Lãnh Thanh Thanh sắc mặt biến thành màu đen, xong rồi, xong rồi, hình tượng của hắn a. Công tử thích như vậy, hắn thích người khác nói hắn là người xấu không có nghĩa là người hầu của hắn cũng thích a. Hắn Lãnh Thanh Thanh chính là hai trăm phần trăm muốn làm người tốt a.
Lời này đương nhiên là không dám nói ra khỏi miệng, Lãnh Thanh Thanh thật uỷ khuất đứng một bên. Nhìn thấy ánh mắt công tử ý bảo hắn lui, tuy rằng lo lắng cho Hàn Nguyệt nhưng mà hắn nghĩ lại, bây giờ rõ ràng là ban ngày công tử hẳn là không có làm sự tình gì ác liệt đi, vì vậy hắn tâm không cam tình không nguyện lui ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...