Sau đó bà chỉ chỉ Triệu Diêu, "Gia gia ngươi còn nói, "Ôn lương cung kiệm, ban đầu không thấy gì, nhưng thật ra chính là bồi dưỡng nguyên khí con cháu, ngô tôn cũng được như vậy!" "
Bà lão sau khi nói xong, cười cười, "Lão già chết tiệt, cay nghiệt cả đời, cuối cùng coi như cũng nói được một câu dễ nghe."
Triệu Diêu có chút nghi hoặc vừa muốn nói chuyện, chỉ nghe bà nội thổn thức cảm thán nói: "Già rồi già rồi!"
Thiếu niên đành phải thu hồi lời nói, cười tiến lên đỡ lấy cánh tay bà lão, "Bà nội thọ tỷ Nam Sơn, còn rất trẻ trung."
Bà lão đưa bàn tay khô héo, vỗ vỗ mu bàn tay tôn tử bảo bối, "Mạnh hơn so với gia gia ngươi, đọc sách không biết giảng đạo lý chó má gì, cũng biết nói những lời làm người ta vui vẻ.”
Thiếu niên cười nói: "Gia gia thật có học vấn, Tề tiên sinh cũng nói gia gia nghiên cứu học vấn hữu đạo, giải thích chữ "nghĩa", rất có tâm đắc."
Bà lão lập tức lộ ra giấu đầu lòi đuôi, không che lấp được đắc ý dào dạt, lại phải ra vẻ hừ lạnh nói: "Còn không phải sao, còn phải xem là nam nhân do ai chọn lựa nữa!"
Triệu Diêu nhếch môi, nhịn cười.
Bà lão mang theo Triệu Diêu đi tới bên cạnh ghế dựa sau án thư, thiếu niên phát hiện trên án thư, đặt một điêu khắc gỗ tựa như một tượng Ngọa long, trông rất sống động, chỉ là không biết vì sao, sau khi cẩn thận quan sát, liền phát hiện mộc long màu xanh này có mắt không tròng.
Bà lão cầm lấy một cây bút lông mực nước đã chấm mực sẵn, là một cây bút nhỏ thân bút làm từ cành của gốc hòe già, hai tay cầm lấy, run rẩy đưa cho đích trưởng tôn.
Triệu Diêu không rõ ý tứ mà tiếp nhận bút lông, đầu vai trầm xuống, thì ra là bà nội đưa tay đặt lên trên vai mình, hắn thuận thế ngồi xuống vị trí chỉ có Triệu thị gia chủ mới có thể ngồi.
Bà lão lui về phía sau một bước, vô cùng trang nghiêm nghiêm túc nói: "Triệu Diêu, ngồi xuống! Hôm nay ngươi sẽ thay Triệu gia liệt tổ liệt tông, vẽ rồng điểm mắt!"
————
Từng pho tượng bằng đất đã hư hỏng quá nhiều siêu vẹo nghiêng lệch trên mặt đất mọc đầy cỏ hoang um tùm, không người lui tới.
Trăm ngàn năm qua đều là như thế, thậm chí sẽ không ngừng có tượng đất lưu lạc nơi đây, dân chúng trấn nhỏ không chỉ thấy nhiều sự vật nên không cho là lạ, thật ra nhìn thấy những pho tượng này, vốn từ sớm không có nhiều kính ý lắm.
Lão nhân sẽ ngẫu nhiên lải nhải vài câu, để cho đứa nhỏ nhà mình đừng tới bên này chơi đùa, nhưng mà bọn nhỏ Trĩ Đồng vẫn là thích tới đây chơi trốn tìm, bắt dế mèn vân vân, khả năng đợi cho đứa nhỏ này trưởng thành, lại biến thành lão nhân lưng khòm, cũng sẽ nói bọn nhỏ đừng tới nơi này chơi đùa, hết thế hệ này đến thế hệ khác, cứ như vậy mà qua đi, không mưa gió cũng không gợn sóng, bình thản vô kỳ.
Chỉ thấy nơi này, đầu tượng ngã nhào, thân thể bị gãy, bàn tay rơi ra, giống như bị người ta miễn cưỡng khâu cùng một chỗ, mới miễn cưỡng duy trì đại khái nguyên trạng, nhưng mà còn sót lại gương mặt.
Một thiếu niên giầy rơm, từ bên kia ngõ Nê Bình vội vàng chạy đến nơi đây, trong lòng bàn tay hắn nắm chặt ba đồng tiền cấp dưỡng, sau khi hắn đến nơi đây, cứ đi rảo tới rảo lui, còn nhẩm nhẩm gì trong miệng, sau đó vô cùng thành thạo tìm được một pho tượng thần, ngồi xổm người xuống, nhìn quanh bốn phía, cũng không thấy bóng người, lúc này mới đem đồng tiền lặng lẽ để vào trong khe hở của tượng thần đã vỡ nát.
Sau khi đứng dậy thì đi tìm pho thứ hai, pho thứ ba, đều là làm như thế.
Trước khi thiếu niên rời đi, một mình đứng ở trong bụi cỏ xanh mướt, hai tay chắp lại, cúi đầu mặc niệm nói: "Vỡ vụn bình an, vỡ vụn bình an, (*) hy vọng các ngươi phù hộ cha mẹ ta kiếp sau không phải chịu khổ... Nếu như có thể, xin các ngươi nói cho cha mẹ ta biết, ta hiện tại sống rất tốt, không cần lo lắng..."
(*): Một hình thức chơi chữ: “toái toái” (vỡ vụn) đồng âm với “tuế tuế” (năm tháng)
Lúc hoàng hôn, Trần Bình An quay về trấn nhỏ đi ngang qua thành cửa đông, lôi thôi hán tử trông cửa, còn đang ngâm nga, đang hát đến "Một tấc quang âm không thể coi nhẹ, vinh hoa phú quý đều có thể trôi đi", có lẽ bị bước chân dồn dập của thiếu niên giầy rơm quấy nhiễu, hán tử mở mắt ra, vừa vặn đối diện cùng thiếu niên đang chạy chậm nhập môn, sau khi hán tử nhìn thấy là con quỷ đáng ghét này, mất hứng đến cực điểm, tức giận phất tay nói: "Đi đi đi, quang âm tiểu tử ngươi giá trị được mấy đồng, bốn chữ vinh hoa phú quý, nếu ngươi có thể có với tới được một chữ thì đã thắp cao hương rồi."
Sau khi Trần Bình An chạy qua, cao cao nâng lên một bàn tay, năm ngón tay mở ra, dùng sức quơ quơ.
Hiển nhiên là đang nhắc nhở hán tử trông cửa kia, giữa bọn họ hai người, còn có ngũ văn tiền tình nghĩa hương khói.
Hán tử hung hăng nhổ ra một ngụm nước miếng, mắng: "Cũng không phải thứ gì tốt đẹp!"
Bóng người thiếu niên biến mất rất nhanh, hán tử ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm sắc trong vắt, tựa như một lớp tráng men xinh đẹp.
Hán tử xoa cái cằm đầy gốc râu, chậc chậc nói: "Tề tiên sinh từng nói một câu thơ, cái gì gì, vật tốt, lưu ly?"
Một chiếc xe trâu chậm rãi chạy ra khỏi trấn nhỏ, ngồi trên xe là một vị đọc sách thanh sam tiếng lành đồn xa, xa phu là hán tử trung niên thần sắc chất phác.
Hán tử lập tức ngoắc tay, lớn tiếng cười nói: "Diêu nhi, trước tiên ngươi đừng vội đi, ca ca ta có mấy câu để trong bụng, chỉ nhớ là cái gì vật tốt vật, lưu ly gì đó, những chữ khác là làm thế nào cũng muốn không nổi, tiểu tử ngươi học vấn cao, nói ta nghe đi!"
Triệu Diêu trong lòng ôm một cái bọc hành lý, thần thái bay lên, cất cao giọng nói: “thế gian hảo vật không kiên cố, Áng mây dịch tán lưu ly thúy".
Hán tử vươn ngón tay cái, "Không hổ là Diêu nhi, học vấn đỉnh cao, về sau thành danh, đừng quên quay về quê nhà thăm lão ca, nói không chừng đến lúc đó còn có thể thay thế tiên sinh ngươi, làm tiên sinh dạy học cho mấy đứa nhỏ trong trấn nhỏ chúng ta, cũng tốt lắm."
Triệu Diêu ngẩn người, lập tức ôm quyền mỉm cười nói: "Thừa lão ca cát ngôn!"
Hán tử rất vui vẻ, từ trong tay áo lấy ra chiếc túi thêu, cổ tay run lên, cao cao vứt cho thanh sam đọc sách lang, nhếch miệng cười nói: "Nhiều năm như vậy toàn để cho ngươi đối xuân biết bao nhiêu câu đối xuân miễn phí, mấu chốt là tiểu tử ngươi cũng phúc hậu, chưa bao giờ cảm thấy phiền toái, lão ca nhìn người cho tới bây giờ không sai, đưa ngươi chút đồ chơi, thuận buồm xuôi gió!"
Triệu Diêu vội vàng tiếp nhận tiền túi, "Sau này còn gặp lại!"
Hán tử cười gật đầu, khoát tay với xe trâu của thiếu niên, chỉ lẩm bẩm nói: "Khó đây."
Giầy rơm thiếu niên hướng trấn nhỏ ở chỗ sâu trong đi, Triệu Diêu xe trâu tắc lao tới trấn nhỏ bên ngoài thiên địa, lẫn nhau gặp thoáng qua.
Hán tử ngồi ở trên gốc cây đang bấm đốt ngón tay đếm sổ, " Đại Tùy thiếu niên mang theo giỏ tre cá chép vàng, thằng nhãi con của Cố quả phụ ngõ Nê Bình, hơn nữa Phúc Lộc phố Diêu Nhi, cái này cũng đã là ba cái. Nhưng mà kế tiếp còn có nhiều người như vậy, vừa đâm đầu tiến vào, không phải chỉ còn lại một kẻ làm việc quần quật nát cả mặt sao? Hay là, ta cũng nhân cơ hội tìm một hiếu thuận đồ đệ để đấm lưng bóp vai?
Hán tử đưa tay ra day day những nếp nhăn ngăm đen trên hai má, hắc hắc cười, "Nếu như là nữ, thì phải là nữ đồ đệ xinh đẹp, như vậy là tốt nhất rồi. Hà, khuôn mặt kém chút cũng có thể chấp nhận được, nhưng chân nhất định phải dài!"
Vị hán tử nổi tiếng vô lại trong trấn nhỏ, hai tay ôm lấy cái ót, ngửa đầu nhìn bầu trời, vui vẻ ngâm nga a. Khi suy nghĩ đến những chuyện vui vẻ sau này, liền lập tức không có ưu sầu, chỉ cảm thấy trong thiên địa có đại mỹ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...