Trần Bình An còn chưa rời núi đã cảm nhận được trấn nhỏ thay đổi hoàn toàn. Ngoại trừ đứng ở đỉnh núi Địa Chân nhìn về trấn nhỏ phía xa, phát hiện bụi đất tung bay ở chung quanh, còn nhìn thấy gần trăm trai tráng ở khu vực đỉnh Viễn Mạc, phần lớn xuất thân từ thợ gốm, sức vóc hơn người, chịu được khổ nhọc, đang hăng hái chặt cây lớn.
Trần Bình An đi đến gần, tìm được một người quen vốn làm chung trong một lò gốm, hỏi thăm mới biết hóa ra trấn nhỏ muốn xây dựng một mạch bốn kiến trúc lớn là huyện nha, lầu Văn Xương, miếu Võ Thánh và miếu Thành Hoàng. Người cầm đầu là vị quan giám sát tân nhiệm tuổi còn trẻ, họ Ngô tên Diên. Còn như chức vụ huyện lệnh kia là quan hàm gì, huyện phủ nha môn rốt cuộc là nơi thế nào, dân chúng trấn nhỏ đều không hiểu rõ, cũng không quan tâm. Bọn họ chỉ biết hiện giờ có thêm một công ăn việc làm, tiền công rất tốt, lợi lộc càng phong phú hơn làm việc ở lò gốm trước kia.
Lúc trước công việc làm gốm bị cắt đứt, lửa lò đều tắt, thợ gốm quanh năm suốt tháng bán mặt cho đất bán lưng cho trời, chỉ có thể tiếp xúc với ruộng đồng, muốn nuôi sống gia đình đã không dễ dàng, càng không kiếm được mấy đồng tiền. Cho nên hiện giờ trên dưới trấn nhỏ lòng người phấn chấn, xem Ngô Diên Ngô đại nhân giống như thần tài. Thêm nữa đám lão gia giàu có của bốn họ mười tộc vốn ít giao du với bên ngoài, khi đối xử với Ngô đại nhân chỉ bằng tuổi con cháu bọn họ, hành vi cử chỉ lại rất tôn kính, trong lời nói còn có sự thân cận giữa quan và dân, ánh mắt thì khéo léo che giấu vẻ nịnh hót. Dân chúng trấn nhỏ chẳng phải người mù, mặc dù là ếch ngồi đáy giếng kiến thức nông cạn, nhưng bản lĩnh đoán ý qua lời nói và sắc mặt thì không hề kém.
Hiện giờ huyện lệnh Ngô Diên nhờ gia chủ bốn họ mười tộc ra mặt, thuê năm sáu trăm đàn ông trai tráng ở trấn nhỏ vào núi đốn cây, chuyên chở rời núi. Bọn họ còn chuyên môn đào ra một con đường trượt ở đỉnh Viễn Mạc, bởi vì có rất nhiều cây lớn dùng làm đòn dông cột chống, chỉ dựa vào sức người gánh xuống núi thì quá tốn giờ tốn sức, cho nên có thể bỏ vào con đường trượt kia, cây lớn sẽ tự động trượt đến chân núi. Nhưng làm như vậy thì đỉnh Viễn Mạc giống như một gương mặt bị người ta cắt ra một vết sẹo.
Ngoại trừ lên núi thì còn có xuống nước, rất nhiều đàn ông trong trấn nhỏ đến chỗ khe suối đào cát chuyển đá. Tại vị trí huyện nha được chọn ở cửa đông thành, căn nhà nhỏ đất vàng của Trịnh Đại Phong đã bị đập đổ, một lần nữa đầm chặt nền móng, ngay cả hàng rào cửa gỗ không biết đã trải qua bao nhiêu mưa gió cũng bị tháo dỡ.
Lúc Trần Bình An rời núi không chọn đường nhỏ giữa núi quanh co khúc khuỷu, mà trực tiếp đạp lên những tảng đá trong khe suối, nhảy nhót về phía hạ du, như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian. Một số dân chúng trấn nhỏ nhìn thấy bóng dáng thiếu niên vác gùi cũng không ngạc nhiên, phần lớn đều biết ngõ Nê Bình có một cô nhi, từ nhỏ đã giỏi hái thuốc đốt than, khi vào núi thì giống như con khỉ không ai đuổi kịp.
Trần Bình An dừng lại ở nơi hai khe suối gặp nhau, hóa ra phía trước hơn hai trượng có một vách đá lồi lõm, nơi đó có một đám người đang tụ tập. Trên bờ và trên một tảng đá xanh nhô lên khỏi mặt nước gần vách đá, mỗi nơi có một thanh niên vóc người cao lớn đang đứng. Bên hông bọn họ đeo đao trên vỏ quấn tơ vàng, mặc một bộ áo bào màu đen sạch sẽ gọn gàng, bên ngoài khoác một lớp sa mỏng màu xanh, buộc tóc cài trâm, toàn thân tỏa ra khí tức sắc bén.
Trong nháy mắt khi thiếu niên giày cỏ bước đến, hai người đều không hẹn mà cùng dời mắt đi, nhìn chằm chằm vào Trần Bình An đột ngột xuất hiện, tay đã ấn vào chuôi đao.
Trần Bình An vác một cái gùi thảo dược vẫn đứng yên tại chỗ, sắc mặt như thường.
Thiếu niên trước sau đã trải qua hai lần liều mạng trong ngõ nhỏ với Thái Kim Giản và Phù Nam Hoa, bị con vượn hộ sơn núi Chính Dương truy sát chạy trốn khắp nơi, cuối cùng còn một đấu một với bạn cùng lứa Mã Khổ Huyền ở mộ thần tiên. Đối thủ không phải thần tiên ngồi tít trên cao thì cũng là giống loài hoang dã dày dạn trận mạc, hoặc là kẻ may mắn được trời ưu ái, nhưng cuối cùng Trần Bình An vẫn sống sót.
Cho nên ánh mắt âm trầm của hai thanh niên đeo đao kia có thể khiến dân chúng bình thường thấp thỏm lo sợ, nhưng lại không thể khiến Trần Bình An nảy sinh quá nhiều dao động.
Trần Bình An cũng không muốn gặp rắc rối không cần thiết, định đi lên bờ sau đó dọc theo đường núi bên cạnh khe suối trở về trấn nhỏ. Hắn bỗng phát hiện có một người đàn ông trẻ tuổi được mọi người vây quanh, mỉm cười nói với tùy tùng đeo đao đứng trong khe suối nhỏ một câu, người kia lập tức bỏ tay đang ấn chuôi đao xuống. Người đàn ông trẻ tuổi vốn đang ngồi xếp bằng chậm rãi đứng lên, còn cao hơn hai tên tùy tùng đeo đao nửa cái đầu, nước da trắng nõn như con gái, nét mặt hơi ẻo lả. Ông ta vẫy tay với Trần Bình An, vẻ mặt ôn hòa cười nói bằng tiếng địa phương của trấn nhỏ:
- Đừng sợ, ngươi cứ tiếp tục đi theo tuyến đường ban đầu là được, chúng ta không phải người xấu.
Ông ta nói tiếng địa phương trấn nhỏ hơi trúc trắc, nhưng Trần Bình An vẫn nghe được rõ ràng. Trần Bình An do dự một thoáng, nở một nụ cười với người đàn ông cao lớn kia, sau đó đưa tay chỉ lên bờ, ra hiệu mình sẽ nhanh chóng rời khỏi nơi này không quấy rầy bọn họ trò chuyện nữa.
Không đợi người đàn ông kia nói gì, Trần Bình An thân hình khoẻ mạnh đã nhảy mấy cái, lập tức lên bờ, bóng dáng gầy gò nhanh chóng biến mất vào con đường nhỏ đầy bóng mát trong rừng.
Người đàn ông hơi ẻo lả hậm hực thu tay lại, đám tùy tùng bên cạnh đều cố nhịn cười. Ông ta lúng túng nói:
- Thiếu niên hái thuốc kia thân thủ không tầm thường, nhìn đi, ta đã nói nơi này là đất thiêng người tài. Cho nên các ngươi đừng oán trách nơi này không so được với kinh thành phồn hoa, địa phương nhỏ cũng có thể sinh ra hiền tài, có một phong thái khác biệt.
Không nói còn đỡ, vị quan phụ mẫu này vừa giấu đầu lòi đuôi, lập tức rước lấy một trận cười lớn không kiêng nể gì.
Người đàn ông cao lớn chính là thần tài Ngô Diên trong mắt dân chúng trấn nhỏ, quan giám sát làm gốm kiêm huyện lệnh Long Tuyền đời đầu. Thấy các thuộc hạ cười nhạo, ông ta cũng không tức giận, ngồi xuống tiếp tục chủ đề trước đó:
- Bốn kiến trúc bao gồm nha môn huyện Long Tuyền, lầu Văn Xương, miếu Võ Thánh và miếu Thành Hoàng, chỉ riêng biển chữ linh linh đã cần ít nhất mười lăm mười sáu tấm. Lần này động tiên Ly Châu an ổn rơi xuống, thuận lợi tiếp giáp với lãnh thổ Đại Ly, duy trì được bảy tám phần địa thế toàn cảnh, không xuất hiện địa chấn lớn. Cho nên bệ hạ mặt rồng vui vẻ, ban tặng một tấm biển “Ôn Cố Tri Tân” (ôn cũ biết mới) cho lầu Văn Xương...
Lúc Ngô Diên nói đến đây, một người trẻ tuổi văn nhã phóng khoáng mỉm cười nói:
- Ngô đại nhân, ngài không xin bệ hạ một tấm biển cho huyện nha chúng ta sao?
Ngô Diên thở dài nói:
- Xin chứ, sao lại không xin, nhưng bệ hạ không đồng ý thì phải làm sao. Chuyện này cũng không thể trách bệ hạ, dù sao chỉ là một huyện nha nho nhỏ, nếu bệ hạ ban tặng chữ vàng, vậy nhiều quan lớn làm quận thủ, làm thứ sử sẽ như thế nào? Sau này ta còn muốn lăn lộn trong quan trường hay không?
Mọi người đều hiểu ngầm cười.
Ngô Diên an ủi bọn họ:
- May mà Lưu tiên sinh và Quốc Tử giám đã đáp ứng, đến lúc đó sẽ cho người đưa tới hai tấm biển, phân biệt treo ở huyện nha và miếu Võ Thánh. Vấn đề hiện giờ là lầu Văn Xương còn thiếu ba tấm, miếu Thành Hoàng cũng thiếu hai tấm. Nếu không thì các vị có mặt ở đây suy nghĩ biện pháp thử xem? Chẳng lẽ muốn ta tự mình đề bút sao? Chữ của ta giống như con giun vậy, ngay cả tiên sinh nhà ta cũng cảm thấy tuyệt vọng. Đương nhiên nếu các ngươi không ngại mất mặt thì ta cũng không sao, đây chắc là cơ hội duy nhất trong đời mà ta có thể biểu diễn thư pháp của mình.
Người trẻ tuổi khí chất không tầm thường kia ngẫm nghĩ:
- Vậy tôi sẽ viết cho ông nội một bức thư, ông nội tôi có quan hệ không tệ với vị Bạch Cầu tiên sinh lánh đời kia, xem có thể nghĩ cách cho Ngô đại nhân của chúng ta thể diện hay không.
Ngô Diên vỗ vỗ vai hắn:
- Vậy thể diện của bản quan phải giao cho ngươi rồi, nếu như không đủ tấm biển, mặt mũi của huyện lệnh đại nhân giống như ném xuống đất không nhặt lên được, đến lúc đó sẽ hỏi tới ngươi.
Sắc mặt người trẻ tuổi cứng đờ, cảm giác đã tự đào cho mình một cái hố.
Mấy vị đồng liêu còn lại tuổi tác không chênh lệch nhiều đều lộ vẻ đồng tình. Tính cách vị Ngô đại nhân này của chúng ta nổi tiếng là tát nước theo mưa, cho một chút màu sắc (thể diện) thì dám mở phường nhuộm lớn nhất kinh thành, ngươi dám so xem da mặt ai dày hơn sao?
Những người trẻ tuổi này không có nhiều tác phong quan liêu, trên người đều có một chức quan thịnh hành ở vương triều phía bắc Đông Bảo Bình Châu, đó là bí thư lang.
Quan chức này chia làm hai loại văn võ. Văn bí thư lang giống như mưu sĩ phụ tá, bày mưu tính kế, gạt bỏ ưu sầu, giải trừ khó khăn cho chủ chân. Võ bí thư lang chính là hai thanh niên cao lớn hông đeo đao tơ vàng kia, đảm nhiệm tùy tùng bên cạnh, bảo vệ sự an toàn của chủ nhân. Có điều chức vụ bí thư lang thuộc về quan lại nhỏ, không được đưa vào Thanh Lưu chính quan của triều đình. Con cháu của thế gia hào phiệt ra làm quan, thông thường sẽ do gia tộc mời hoặc thuê môn khách, cung phụng đảm nhiệm chức văn võ bí thư lang. Đương nhiên triều đình cũng phân phối danh ngạch theo tiêu chuẩn, nhân số từ hai đến hai mươi người không đồng nhất, tất cả đều có thể lãnh bổng lộc của Đại Ly.
Ngô Diên xuất thân bần hàn, tự mình không mời nổi bí thư lang, những văn bí thư lang này đều là do triều đình phân phối cho. Huyện Long Tuyền không phải là một huyện lớn trong lãnh thổ Đại Ly, ngay cả quận cũng không tới, vốn chỉ có thể được phân phối một văn một võ bí thư lang. Nhưng hai tên võ bí thư lang trên vỏ đao có tơ vàng quấn quanh kia, rõ ràng là cao thủ quân đội Đại Ly đã lập được chiến công nổi bật, nếu không thì cũng không có tư cách đeo đao này.
Thực ra Ngô Diên có thể đảm nhiệm chức quan phụ mẫu đời đầu của huyện Long Tuyền Đại Ly, cũng đã nói lên rất nhiều vấn đề.
Ân sư của huyện lệnh trẻ tuổi là quốc sư Đại Ly, danh hiệu là “Tú Hổ”.
Cha vợ tương lai của ông ta là một vị thống soái cao cấp, đã chinh chiến ở sa trường biên cảnh Đại Ly nửa đời người.
Sau khi đùa giỡn, Ngô Diên nghiêm mặt nói:
- Bốn kiến trúc này lượng công trình rất lớn, hơn nữa chọn vị trí ở mộ thần tiên và núi sứ cũ, bên phía trấn nhỏ từ thánh nhân Nguyễn sư đến bốn họ mười tộc tụ tập ở đường Phúc Lộc và ngõ Đào Diệp, giống như đều hiểu ngầm ứng phó qua loa, hiển nhiên thời gian tới sẽ không thuận lợi, hiểu chứ. Nhưng chuyện lớn và phiền phức thật sự, đó là tiếp theo Lễ bộ triều đình, Khâm Thiên giám và phía thư viện đều sẽ tề tụ ở đây, tiến hành sắc phong sơn thần hà thần. Chuyện sắc phong thần núi non chính thức gặp quá nhiều trở ngại, khiến bệ hạ cũng có phần do dự, nếu không thì ngay cả bệ hạ cũng sẽ ngự giá thân chinh đến huyện Long Tuyền chúng ta.
Ngô Diên thấy sắc mặt mọi người đều nghiêm túc, bèn lấy bánh khô ra cắn một miếng, ung dung trêu chọc:
- Ngôi miếu lớn của đại thần núi non này, rốt cuộc có thể xây dựng trên ngọn núi Phi Vân trong khu vực quản lý của chúng ta hay không, có thể trở thành núi Nhạc mới ở phía bắc Đại Ly hay không, chẳng phải là chuyện chúng ta có thể xen vào. Chúng ta chỉ là cá nhỏ tôm nhỏ trong huyện nha, cho nên đừng ăn bánh khô bàn chuyện đại thần nữa, cứ để đám quan lão gia quần áo vàng tím kia đau đầu đi.
Lúc này tâm tình của những người chung quanh mới tốt hơn một chút.
Ngô Diên yên lặng ăn bánh khô, do dự một thoáng, nói mập mờ không rõ:
- Có một tin tức, vừa là tin tốt vừa là tin xấu. Sau khi vương triều họ Lư bị hủy diệt, làm thế nào ổn định đám di dân mất nước kia vẫn luôn là một vấn đề lớn. Sắp tới huyện Long Tuyền chúng ta sẽ tiếp nhận từ năm ngàn đến một vạn hình đồ, vàng thau lẫn lộn, đủ loại hạng người. Cho nên quân đội Đại Ly sẽ giám sát chặt chẽ trên đường, phụ trách di chuyển đám hình đồ có tội kia đến đây. Đối với chúng ta thì hành động này có tốt cũng có xấu, điểm tốt là huyện Long Tuyền cuối cùng cũng có dáng dấp của huyện lớn, điểm xấu là tối tăm rối loạn, khiến chúng ta vốn không quen thuộc nơi này chẳng biết phải bắt đầu từ đâu, đành phải ra sức lôi kéo đám cường hào lựa chọn ở lại trấn nhỏ kia.
Người trẻ tuổi xuất thân thế gia nhưng lại làm bí thư lang kia hỏi:
- Có thể chia để trị những gia tộc lớn kia không?
Ngô Diên không hề do dự lắc đầu nói:
- Khó lắm, chỉ vừa tới nơi này, ai bằng lòng tin tưởng chúng ta?
Ngô Diên trầm giọng nói:
- Thay vì biến khéo thành vụng, rút dây động rừng, không bằng cứ từ từ mà đi. Chúng ta đến cái nơi có lịch sử ngọn nguồn cực kỳ phức tạp này, chư vị dĩ nhiên là muốn theo Ngô Diên ta giành lấy tiền đồ gấm vóc. Nhưng chúng ta phải biết rõ một chuyện, mài giũa trong hoàn cảnh khó khăn mới có thể đổi lấy sự giàu sang. Cho nên ai trong các ngươi muốn một hai năm thăng quan phát tài, ta cảm thấy bây giờ có thể quay đầu rời đi, Ngô Diên ta sẽ giúp trả lộ phí.
Sáu vị văn võ bí thư lang vẻ mặt đều kiên nghị, không một ai sợ khó rút lui.
Ngô Diên nhẹ giọng nói:
- Nhớ kỹ, nhớ kỹ, không thể nôn nóng làm việc.
Đây không phải Ngô Diên huênh hoang nói suông, mà là sau khi vào trấn nhỏ không lâu ông ta đã phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Lúc trước điều động thế lực quan phương Đại Ly trấn áp luyện khí sĩ sông Tử Yên kia, là do Ngô Diên tự làm theo ý mình, mạo hiểm bị triều đình truy cứu, quả quyết chém trước tấu sau. Ông ta muốn dùng chuyện này để phá vỡ cục diện bế tắc, trước tiên lấy được thiện cảm của Nguyễn sư, sau đó mượn khí thế thánh nhân đè ép bốn họ mười tộc trong trấn nhỏ.
Sự thật chứng minh hoàng đế bệ hạ cũng không truy cứu, nhưng khi đó phản ứng của thánh nhân Nguyễn sư lại khiến Ngô Diên mồ hôi đầm đìa, chỉ hận không thể tát mình một cái.
Có người tò mò hỏi:
- Đám hình đồ di dân kia dùng làm lao động tay chân cho đám luyện khí sĩ, giúp khai phá núi hoang sao?
Ngô Diên gật đầu nói:
- Ngoại trừ chuyện này, triều đình quan phương còn sẽ nhờ luyện khí sĩ điều hai con vượn Bàn Sơn còn trẻ tới đây, cộng thêm giáp sĩ dọn đường do phái bùa chú Đạo môn chế tạo, cùng với con rối mở núi do tông sư Mặc gia làm ra, tranh thủ trong vòng mười năm khai phá toàn bộ hơn sáu mươi ngọn núi kia, đạo quán chùa chiền, đình đài lầu các đều có đủ cả.
Những người trẻ tuổi bên cạnh Ngô Diên đều lộ ra vẻ mê mẩn.
Bên phía trấn nhỏ khắp nơi đất bằng dựng lầu cao, sâu trong núi có thêm những phủ đệ thần tiên.
Mọi người đều nhìn nhau cười, cũng không nói ra khỏi miệng. Bọn họ là đám quan lại đầu tiên trong lịch sử huyện Long Tuyền Đại Ly, đã định trước sẽ được ghi vào sử xanh, sao có thể không đồng tâm hiệp lực, thành tâm cống hiến cho Ngô Diên có tiền đồ rộng lớn?
- --------
Trên đỉnh núi Phi Vân, thiếu niên thanh tú ấn đường có nốt ruồi vung tay áo lên, biển mây giữa sườn núi liền bị gạt sang hai bên. Hắn cố gắng nhìn về phía xa, cuối tầm mắt xuất hiện một chiếc xe trâu và một chiếc xe ngựa.
Hắn thoải mái cười nói:
- Bắt đầu đánh cuộc rồi. Tề Tĩnh Xuân, nếu lần này ta đánh cuộc thắng, hai phần hương khói mà ngươi khổ tâm lưu lại sẽ hoàn toàn đoạn tuyệt. Đáng thương, đáng thương.
Hai ngón tay thiếu niên kẹp một con dấu, có khắc bốn chữ triện “Thiên Hạ Nghênh Xuân”.
Thiếu niên cười híp mắt, hai ngón tay đột nhiên dùng sức, con dấu liền nổ tung, hóa thành bột mịn nhanh chóng tiêu tan trong trời đất.
Sở dĩ có thể dễ dàng bóp vỡ con dấu như vậy, là do chân ý của bốn chữ trong đó đã giống như người mất hết ý chí, thất vọng cùng cực, cho nên đã sớm tự động tiêu tan.
Hắn nhanh chóng dời mắt đi, cuối cùng nhìn thấy một thiếu niên vác gùi một mình đi về phía trấn nhỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...